Vũ Thần

Chương 294

Hạ Nhất Minh quay đi, gật đầu nói:
- Hãy mời quốc vương tới phòng lớn chờ. Ta sẽ tới ngay.
Tiết Liệt cung kính cúi đầu, cảm thấy yên lòng. Mời quốc vương tới phòng lớn sau đó tự mình ra gặp mặt, như thế cũng đủ thể hiện sự tôn trọng. Ngay cả Thủy Huyễn Cận lúc trước cũng chỉ làm như thế mà thôi.
Có thể thấy, những lời Hạ Nhất Minh nói trong yến hội hoàn toàn là những lời tâm huyết. Hắn thật sự coi Vu gia là hoàng thất của Thiên La quốc. Chỉ có một điều khiến cho Tiết Liệt không hiểu tại sao thái độ của Hạ Nhất Minh lại thay đổi nhiều đến thế.
Một lúc sau, Hạ Nhất Minh đứng dậy đi tới phòng lớn. Quốc vương của Thiên La quốc, Vu Thụy Bồi đã chờ ở đó. Không chỉ có mình ông ta mà còn có cả Tiết Liệt.
Thấy Hạ Nhất Minh bước vào, Vu Thụy Bồi đứng dậy, vái một cái nói:
- Đa tạ Hạ đại sư.
Hạ Nhất Minh khoát tay một cái liền có người lập tức tiến lên dâng trà. Thiệu Minh cư trước đây là chỗ ở của Thủy Huyễn Cận. Tất cả những người phục vụ đều là số một tại Thiên La quốc. Hôm nay, nơi đây đã thay chủ khác, đám hạ nhân vẫn chưa biết thói quen nên hết sức tập trung.
- Quốc vương quá khách khí rồi. - Hạ Nhất Minh bình thản nói:
- Đây là chuyện ta đã đồng ý với Thủy lão ca từ lâu. Hơn nữa đó cũng là tâm nguyện của lão. Cho dù thế nào, Hạ mỗ cũng sẽ thực hiện chút tâm nguyện đó.
Vu Thụy Bồi hoàn toàn yên tâm, không còn có gì phải lo lắng nữa. Nếu đó là những lời nói từ miệng của một chính khách thì hiển nhiên lão sẽ không tin. Nhưng nếu do tiên thiên cường giả mở miệng, mà đó lại chính là người trước kia Thủy Huyễn Cận hết lời khen ngợi thì lão chẳng có gì phải nghi ngờ.
Tất nhiên, lão cũng hiểu được Hạ Nhất Minh đáp ứng Thủy Huyễn Cận là một chuyện. Nhưng nếu muốn cho việc đó được kéo dài thì phải tăng thêm mối quan hệ. Tốt nhất là cột chặt Hạ gia vào với hoàng thất của Thiên La quốc.
- Đêm khuya như vậy quốc vương còn đến đây chắc không phải chỉ có một việc nhỏ như thế chứ? - Hạ Nhất Minh mở miệng hỏi.
Vu Thụy Bồi cảm thấy rất vui, mỉm cười nhìn Tiết Liệt. Vị đại đệ tử của Thủy Huyễn Cận hơi đỏ mặt nói:
- Hạ đại sư! Ngài cũng biết, thái tử điện hạ hôm nay cũng đã tới tuổi có thể kết hôn.
Hạ Nhất Minh ngẩn người. Tuổi của Vu Tiểu Ức thật ra có thể kết hôn từ lâu, nhưng thân là thái tử điện hạ của Thiên La quốc nên việc chọn thái tử phi quả là khiến cho mọi người phải đau đầu.
Không chỉ có con gái của các thế gia trong nước mà ngay cả một đám công chúa, quận chúa của nhiều nước... Vì thế mà cho đến nay vẫn không thể quyết định ra người nào.
Tiết Liệt đưa ra vấn đề đó vào lúc này cũng có thể đoán được hoàng thất muốn kết thân với Hạ gia. Có điều, đám con gái đời thứ ba của Hạ gia cũng chỉ có Hạ Nhất Linh là xứng tuổi. Nhưng Hạ Nhất Linh đã có người trong lòng, cho dù bị đánh chết thì Hạ Nhất Minh cũng không muốn chia rẽ đôi uyên ương đó.
Thấy vẻ mặt của Hạ Nhất Minh, Vu Thụy Bồi và Tiết Liệt đều cảm thấy căng thẳng.
Có lẽ một đám cưới chẳng nói lên điều gì nhưng có nó thì bất kỳ một quốc gia nào, ngay cả Khai Vanh quốc nếu có chủ ý với Thiên La quốc cũng phải kiêng kỵ.
- Tiết Liệt! Sang đầu năm sau, tứ tỷ Hạ Nhất Linh của ta đã được gả cho công tử Viên Lễ Lăng của Viên gia ở Kim Lâm thành. Nếu không có gì, hy vọng ngươi đến uống một chén rượu mừng. - Hạ Nhất Minh nhỏ giọng nói.
Mặc dù hắn không biểu lộ thái độ cự tuyệt nhưng một chút như thế cũng đủ rồi. Tiết Liệt và Vu Thụy Bồi nhìn nhau, cũng không hề bất mãn.
Cất tiếng cười ha hả, Tiết Liệt vâng vâng dạ dạ đồng ý. Vu Thụy Bồi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hạ đại sư! Cô thượng có hai nam, ba nữ chưa lập gia đình. Ngoại trừ những người ở ngoài, trong tộc có hơn mười quận chúa. Từ lâu, các nàng đã ngưỡng mộ đại danh của Hạ đại sư. Nếu không phiền xin đại sư đến xem mặt một lần.
Hạ Nhất Minh cổ quái nhìn hắn, trong lòng có chút cảm khái. Nhưng khi nghĩ tới chuyện Viên gia lúc trước, hắn liền cảm thấy bình tĩnh. Thấy ánh mắt chờ đợi của đối phương, Hạ Nhất Minh hiểu được nếu từ chối sẽ xảy ra sự hiểu lầm lớn. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Mặc dù hắn chẳng ngại hiểu lầm nhưng Hạ gia trang đang ở trong Thiên La quốc, có quan hệ với hoàng thất cũng là điều tốt.
Hơi trầm ngâm một chút, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, nghiêm mặt nói:
- Quốc vương! Ngài có biết tứ tỷ Nhất Linh của ta làm sao lại kết hôn với Viên Lễ Lăng không?
Vu Thụy Bồi ngẩn người, hỏi:
- Cô không biết! Mong đại sư chỉ điểm.
- Viên Lễ Lăng ở Hạ gia trang chúng ta được mấy năm. Hai người bọn họ ở bên nhau một thời gian dài nên nảy sinh tình cảm. - Hạ Nhất Minh thổi nhẹ chén trà, sau đó nhấp một chút rồi nói tiếp:
- Hạ gia trang mặc dù không lớn nhưng luôn hoan nghênh những người tới làm khách.
Tới đây, Hạ Nhất Minh cố tình nói chậm lại. Hắn tin tưởng là quốc vương của một nước, lão thừa hiểu ý của mình.
Quả nhiên, trên mặt Vu Thụy Bồi có vẻ đã hiểu. Mặc dù lão không tán thành cách làm này nhưng nếu Hạ Nhất Minh đã nói ra thì cho dù không thích cũng vẫn phải mở miệng mà khen.
Trong lòng lão, ích lợi của hoàng thất thì một đứa con gái trong gia tộc làm sao có thể so sánh.
Nhìn vẻ mặt vui mừng của Vu Thụy Bồi khi rời đi, Hạ Nhất Minh thầm quyết định trước khi tứ tỷ lập gia đình, cho dù có chết hắn cũng không trở về.
Hơn nữa, đối với chuyện này hắn cứ tỏ vẻ không biết, cho dù có người nghi ngờ thì cũng chẳng dám mở miệng hỏi.
Còn về đám vương tử, công chúa tới Hạ gia trang thì cứ để cho phụ thân giải quyết. Chỉ có điều nếu để cho đám huynh đệ, tỷ muội biết được do hắn đứng sau đẩy thuyền sẽ đối với mình như thế nào? Cảm kích hay là tức giận đây?
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh chẳng thèm nghĩ tới chuyện đó nữa. Hắn tĩnh tọa trong phòng thầm nhớ lại thái độ kỳ quái của Tiết Liệt từ sau khi gặp mình.
Một lúc sau, Tiết Liệt trở về, thấy Hạ Nhất Minh vẫn còn đó liền hết sức ngạc nhiên. Mặc dù hắn không biết Hạ Nhất Minh ở đây chờ hắn nhưng cũng không dám chần chừ, bước tới bái kiến.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Tiết Liệt! Ngươi là đồ đệ của Thủy lão ca. Sau này cũng không cần phải cẩn thận như thế. Cho dù có đánh ai quá tay cũng có ta giúp cho.
Từ sau khi vào thành, Hạ Nhất Minh phát hiện Tiết Liệt so với trước kia không còn sự mạnh dạn nữa. Hắn biết nguyên nhân cũng bởi do Thủy Huyễn Cận qua đời. Mất đi chỗ dựa, cuộc sống của Tiết Liệt mặc dù cũng không đến mức khổ sở nhưng lòng tin của hắn cũng không còn như trước.
Thân thể Tiết Liệt hơi run run, ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt chân thành của Hạ Nhất Minh liền vô cùng kích động, cúi xuống nói:
- Vâng! Đa tạ Hạ đại sư.
Hạ Nhất Minh khoát tay nói:
- Nhớ kỹ! Ngươi là truyền nhân của Thủy lão ca. Trước khi làm chuyện gì thì hãy nghĩ xem có đánh mất danh dự của lão hay không.
Tiết Liệt ngẩng đầu, ưỡn ngực, lạnh lùng nói:
- Vâng! Tiết Liệt nhớ kỹ.
Hạ Nhất Minh nghe thấy vậy mới mỉm cười. Mặc dù hắn ở với Tiết Liệt không được lâu nhưng cũng có chút hài lòng với hán. Đại đệ tử của Thủy lão ca cả đời đều hết sức cẩn thận, nhưng không hề sợ quyền thế. Nếu mình đã thể hiện rõ thái độ thì chắc chắn hắn sẽ phải biết làm thế nào.
Tiết Liệt ôm quyền, nói:
- Hạ đại sư! Khi còn sống, gia sư từng nói ngài chính là người mà lão nhân gia coi trọng nhất trong đời. Sau khi gia sư qua đời cũng chỉ có ngài mới chẳng cần gì mà ủng hộ ta. Tiết mỗ không hy vọng có thể báo đáp nhưng xin thay mặt đám sư đệ cùng với hậu bối dập đầu trước ngài.
Nói xong, hắn liền quỳ xuống. Nhưng chợt phát hiện, trước mặt như có một bức tường vô hình. Cho dù hắn có cố đến đâu cũng không thể dập đầu được. Phát hiện đó khiến cho hắn há hốc miệng, sợ hãi nhìn Hạ Nhất Minh.
Không ngờ được thực lực của hắn lại đạt tới mức độ khó tin như thế này. Ngay cả sư phụ khi còn sống cũng không làm được.
Hạ Nhất Minh cảm thấy không hiểu. Tiết Liệt biểu hiện sự cảm kích như thế này có phần không phù hợp cho lắm. Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó, hỏi:
- Tiết Liệt! Tin tức Thủy lão ca qua đời là ai nói cho ngươi biết?
- Chính là Lục Chánh Nghi tiền bối. - Tiết Liệt cung kính trả lời. Giọng nói của hắn có pha một chút cảm giác thương tâm. Ở chung với Thủy Huyễn Cận đã lâu, ngoài danh phận thầy trò nhưng thực ra hai người vốn coi nhau như là phụ tử.
Hạ Nhất Minh cảm nhận được sự bi thương phát ra từ trong lòng hắn, cũng có một chút áy náy. Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh lại hỏi:
- Hắn nói như thế nào?
- Lục tiền bối nói: đám tộc nhân Đồ Đằng đến Hoành Sơn, trong lúc giao thủ, sư phụ bị bọn họ ám toán. Do phát hiện quá muộn nên không cứu được.
Nói tới đây, hai mắt Tiết Liệt đỏ lên. Mặc dù hắn đã hơn tám mươi tuổi, nhung nghĩ tới Thủy Huyễn Cận lại hết sức thương tâm.
Hạ Nhất Minh mấp máy miêng. Đến giờ hắn mới biết thì ra đám người Tiết Liệt cũng không biết Thủy Huyễn Cận vì cứu hắn mà chết. Nếu để cho bọn họ biết được Thủy Huyễn Cận vì cứu mình mà chết thì có lẽ mấy người này cũng không quá mức gò bó như vậy. Thở dài, Hạ Nhất Minh cũng chẳng giải thích thêm điều gì.
Sở dĩ, Lục Chánh Nghi không nói thật cho hắn hiển nhiên cũng là suy nghĩ cho Hạ Nhất Minh. Đây là ý tốt của hắn nên Hạ Nhất Minh không thể chỉ trích.
Cũng như vậy, hành động của Thủy Huyễn Cận đối với Hạ Nhất Minh cũng không phải là để lưu lại một mối ân huệ. Có một số chuyện cứ không phải bằng lời là có thể giải thích được. Nó cần trải qua một thời gian dài mới có thể bù đắp.
Vào lúc này, trong lòng Hạ Nhất Minh đã đưa ra quyết định Chầm chậm đứng lên, Hạ Nhất Minh đi thẳng ra cửa. Chuẩn bị bước ra ngoài, hắn lạnh nhạt nói:
- Tiết Liệt! Thiệu Minh cư giao cho ngươi quản lý. Nếu có người nào tới gây chuyện thì đi tìm Lục Chánh Nghi. Còn nếu mà ngay cả hắn cũng không giải quyết được thì ta sẽ trực tiếp xử lý. Ta nhắc lại một lần nữa: lúc Thủy lão ca còn sống, ngươi làm như thế nào thì bây giờ cứ như vậy, không cần phải câu nệ.
Nói xong, thân thể Hạ Nhất Minh lóe lên một cái rồi biến mất. Tiết Liệt hít một hơi thật sâu. Mặc dù hắn cũng không hiểu tại sao Hạ Nhất Minh lại ủng hộ một mạch truyền thừa của sư phụ như vậy. Nhưng đối với bọn họ mà nói thì đây quả là chuyện tốt.
Hắn quay mặt về phía cửa phòng, quỳ xuống, dập đầu. Đôi mắt nhắm chặt chảy ra những giọt nước mắt long lanh. Hắn mở miệng thì thào:
- Sư phụ! Người thật sự không nhìn lầm người.
Tại Khai Vanh quốc, trong một ngôi tự viện chỉ có vắng lặng, thi thoảng có tiếng chuông vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Đây chính là chỗ ở của nhân vật có thanh danh lớn nhất Khai Vanh quốc.
Mặc dù vị đại nhân vật cũng đã từng vi phạm lời thề, rời khỏi vị trí này. Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì tới sự sùng bái của mọi người đối với lão.
Hôm nay, Chiêm Thiên Phong đang ngồi tĩnh tọa ở đó. Trước mặt là người mà hắn đặt rất nhiều kỳ vọng - Thành Phó đang luyện tập một bộ công pháp kỳ dị.
Trên người Thành Phó như mang theo cả ngàn cân vật nặng, khiến cho mỗi động tác đều hết sức vất vả. Toàn thân hắn ướt sũng, những giọt mồ hôi nhỏ xuống như suối.
Khi đạt tới cảnh giới tiên thiên cường giả, số lượng người vẫn còn lựa chọn phương pháp tu luyện như thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nét mặt Thành Phó vô cùng mệt mỏi, kèm theo một sự thống khổ. Nhưng đôi mắt của hắn lại ánh lên một nét kiên định. Cho dù là ai khi nhìn vào đôi mắt của hắn cũng đều không nhìn thấy sự thống khổ và áp lực trong đó.
Loại công pháp mà hắn đang tu luyện là do Chiêm Thiên Phong truyền thụ. Trong quá trình tu luyện, công pháp đó mang lại rất nhiều lợi ích, đồng thời giúp cho chân khí trong cơ thể tăng lên rất nhanh.
Sau thất bại của Thành Phó đối với Hạ Nhất Minh, hắn một mực dựa vào việc tu luyện công pháp này mà làm cho thực lực tăng mạnh. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có thể sánh ngang với Mao Liệt Quang.
Chỉ có điều, tu luyện công pháp này khiến cho thân thể phải chịu rất nhiều áp lực. Cho dù là tiên thiên cường giả cũng chưa chắc có thể chịu được.
Cũng may đây là Khai Vanh quốc, một trong tam đại cường quốc nên linh dược có rất nhiều. Chỉ cần có được nghị lực hơn người, còn về thương thế chẳng có gì phải lo nghĩ.
Từ từ, cuối cùng Thành Phó cũng đánh xong một quyền, chầm chậm thu chân lại. Chỉ một động tác như vậy cùng khiến cho mồ hôi của hắn chảy nhanh thêm một chút.
Thở ra một hơi thật dài, Thành Phó chợt cất tiếng cười lớn, nói:
- Thái sư! Đa tạ sự chỉ dạy của ngài.
Chiêm Thiên Phong hài lòng, gật đầu nói:
- Thành Phó! Mặc dù thiên phú của ngươi không thể so sánh với Hạ Nhất Minh, nhưng chỉ cần cố gắng thì cũng sẽ chẳng thua hắn nhiều lắm. Trong số tiên thiên đại sư của đại sư đường có lẽ chỉ có mình người mới có thể bước vào Nhất đường thiên. Ngươi đừng có làm cho ta thất vọng.
Thành Phó nghiêm túc gật đầu, nói:
- Vâng! Thái sư! Đệ tử sẽ không phụ sự kỳ vọng của người.
Mặc dù hắn thụ nghiệp ân sư Mao Liệt Quang nhưng Chiêm Thiên Phong lại có ân truyền dạy cho. Điều quan trọng nhất đó là Mao Liệt Quang cũng chẳng xuất thân từ một môn phái nào hết. Hắn chỉ là một vị tiên thiên cường giả được Khai Vanh quốc mời chào mà thôi.
Hôm nay, đệ tử của hắn được Chiêm Thiên Phong coi trọng, truyền cho tuyệt học Hoàng gia nên Mao Liệt Quang đã sớm bảo Thành Phó bái sư.
Chiêm Thiên Phong khẽ gật đầu, nói:
- Tương lai của Khai Vanh quốc đã có ngươi chống đỡ. Lão phu cũng có thể yên tâm thoái ẩn.
Thành Phó ngẩn người, vội vàng nói:
- Thái sư! Ngài nói gì thế?
Chiêm Thiên Phong cười ha hả nói:
- Chờ sau khi ngươi đột phá Nhất đường thiên, sẽ hiểu được tâm tình của chúng ta. - Hắn thở dài một hơi, nói:
- Con đường võ đạo, mặc dù gập ghềnh khó đi nhưng nó lại có sự hấp dẫn tất lớn. Ta thật sự muốn dứt bỏ hết tất cả tập trung cho võ đạo.
Thành Phó mở miệng định nói trong lòng hắn cũng định như vậy. Nhưng Chiêm Thiên Phong lại là người có ân, nếu lão đã đem Khai Vanh quốc đặt vào tay thì làm sao hắn có thể từ chối.
Đột nhiên, một đạo thân ảnh quỷ dị xuất hiện trước mặt bọn họ. Cho dù là Chiêm Thiên Phong cũng phải đến khi người đó xuất hiện mới nhận ra.
Hai người lập tức biến sắc. Sau khi nhìn thấy rõ mặt, Chiêm Thiên Phong thở phào, nói:
- Sư huynh! Sao người lại tới đây?
Thành Phó vừa mới tập trung chân khí trong cơ thể nghe thấy như vậy, vô cùng kinh hãi liến thu liễm toàn bộ chân khí. Mặc dù làm như vậy khiến cho kinh mạch có cảm giác đau đớn, như nét mặt hắn vẫn bình thản. So với cơn đau trong quá trình luyện tập thì nó chẳng có gì để mà nói.
Người nọ đúng là đạo nhân sống bên sườn núi nơi biên cảnh, Chiêm Huyên.
Hắn gật đầu với Chiêm Thiên Phong sau đó nhìn sang Thành Phó. Ánh mắt hắn không hề che dấu sự hài lòng đối với Thành Phó.
Chiêm Thiên Phong ho nhẹ một tiếng, nói:
- Thành Phó! Đây là sư huynh của lão phu... - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Ngươi gọi là sư bá đi.
Thành Phó hơi do dự một chút rồi khom người nói:
- Đệ tử Thành Phó, bái kiến sư bá.
Giữa hai người bọn họ đã thông qua cách gọi đối với Chiêm Huyên mà xác định thân phận thầy trò. Với thân phận bọn họ, đã tới cảnh giới này cho dù là có chuyện gì thì cũng không bao giờ phủ nhận.
Chiêm Huyên cười lớn, nói:
- Tốt! Tốt....là sư bá. - Tay hắn lục lọi trên người một chút, đột nhiên ngẩn ra, xấu hổ nói:
- Thành sư điệt! Ngươi không chọn ngày gặp sư bá, nên ta không có lễ cho ngươi. Chờ sau này ngươi thành công, tới gặp sư tổ nhất định ta sẽ bù đắp.
Thành Phó kinh ngạc lên tiếng. Mặc dù vậy trong lòng hắn vẫn hết sức nghi hoặc.
Khai Vanh quốc vẫn còn một vị cường giả như thế này, vậy mà từ trước đến giờ hắn không nghe thấy.
Chiêm Huyên đánh mặt một cái với Chiêm Thiên Phong. Chiêm Thiên Phong gật đầu, bảo Thành Phó rời đi rồi nói:
- Sư huynh! Trở về cố hương có cảm giác thế nào?
Chiêm Huyên thở dài, lắc đầu.
Chiêm Thiên Phong cảm thấy rùng mình, hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Chiêm Huyên giơ tay trái ra. Năm đầu ngón tay của hắn đã bị chặt mất một đốt.