Vũ Thần

Chương 256: Hội tụ một nơi

Sâu trong núi, có rất nhiều nơi phong cảnh tuyệt đẹp hay là những hạp cốc âm u.
Lần này, trong một cái cốc, có một cái bóng bay lên, động tác nhẹ nhàng giống như một con thú, vô cùng nhanh chóng. Có điều, đó hoàn toàn là một con người. Thân thể hắn như bay trong không trung vào trong u cốc liền ngừng lại. Hắn ngửa cổ, một tiếng huýt sáo lanh lảnh vang lên.
Tiếng huýt sáo giống hệt như một con ác lang trong đêm trăng, ngửa cổ lên trời mà tru. Mặc dù đang giữa ban ngày, nhưng thanh âm đó vẫn khiến cho người nghe phải sởn tóc gáy.
Thanh âm tiếng huýt sáo còn chưa dứt, phía trước đã xuất hiện mấy bóng người.
Động tác của từng người trong số đó đều vô cùng nhanh chóng. Thân pháp bọn họ chẳng khác gì một con cự lang đang len lỏi trong rừng. Trên mặt mỗi người đều vẽ những đường nét quái dị, che giấu nét mặt.
- Y Thủy Bào! Có chuyện gì thế? - Một người cau mày, không hài lòng nói:
- Chúng ta ẩn tránh tại đây là không muốn để cho người khác phát hiện. Ngươi làm như thế chẳng sợ tiết lộ tung tích, khiến cho đại sứ giả Tác Qua trừng phạt hay sao?
Vừa mới tới đây chính là người mới bỏ chạy khỏi Hoành Sơn - Y Thủy Bào. Hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Ta đang muốn gặp Tác Qua đại sứ giả, chẳng lẽ ngài không có ở đây?
Một giọng nói âm u chợt vang lên phía sau hắn:
- Ta ở đây.
Y Thủy Bào vội quay đầu nhìn lại. Phía sau hắn, một người, một thú xuất hiện từ lúc nào không biết.
Hai tay khoanh trước ngực, chính là Đại sứ giả Tác Qua của bộ tộc Đồ Đằng. Bên cạnh hắn là một con cự lang có bộ lông màu hồng.
Mặc dù, toàn thân con cự lang được bao phủ bởi một bộ lông màu hồng, nhưng trên tứ chi của nó lại có một số hoa văn màu vàng. Những đường nét khác lạ đó không làm cho nó trở nên quái dị mà càng làm tôn thêm khí thế.
Y Thủy Bào liếc nhìn Hồng lang một cái sau đó cung kính vái chào. Nhìn điệu bộ của hắn có thể thấy được sự tôn kính với hồng lang.
Tất cả những người đứng đây dều cảm thấy bình thường. Trong bộ tộc Đồ Đằng, tín ngưỡng của bọn họ chính là cự lang linh thú. Đứng bên cạnh Tác Qua không chỉ là một con linh thú. Nó chính là Lang Vương. Thân phận của nó ở trong tộc còn cao hơn Tác Qua rất nhiều.
- Y Thủy Bào! Có chuyên gì xảy ra? Linh lang đi với ngươi đâu rồi? - Tác Qua lớn tiếng hỏi. Đặc biệt, sau khi Hồng lang phát ra thanh âm kỳ dị, sắc mặt của Tác Qua vô cùng khó coi, nói:
- Lang Vương nói, ngài ngửi thấy mùi tử vong. Chẳng lẽ linh lang gặp phải chuyện gì không hay?
Y Thủy Bào cười khổ, nói:
- Hồng Lang vương tôn kính! Tác Qua sứ giả! Ta đúng là một kẻ bất tài. Nếu không được linh lang liều mình cứu thì chẳng thể về được đến đây.
Tác Qua biến sắc, nói:
- Không thể có chuyện đó! Với thân pháp của lang tộc chúng ta, nếu muốn chạy trốn thì ngay cả cường giả Nhất đường thiên cũng khó có thể đuổi được ngươi, đừng nói là đuổi kịp linh lang.
Y Thủy Bào khổ sở, nói:
- Tác Qua sứ giả! Linh lang lúc này lành ít dữ nhiều rồi.
Hai mắt Tác Qua lóe ra ánh sáng. Cho dù là lúc bị mất Đồ Đằng, hai mắt hắn cũng chẳng hề như vậy.
- Linh Lang làm sao mà bị thương? - Giọng Tác Qua hết sức hời hợt, nhưng tất cả đều biết đó là do hắn cố gắng kìm nén cơn giận mà thôi.
Y Thủy Bào kể lại toàn bộ quá trình đột nhập vào Hoành Sơn. Sau đó, hắn nói:
- Sau khi ta và Hạ Nhất Minh giao thủ với nhau, hắn liền đuổi theo linh lang. Ta cứ nghĩ với tốc độ của linh lang chắc chắn sẽ bỏ rơi hắn. Chằng ngờ, qua năm ngày vẫn không hề thấy tung tích của linh lang mà sáu tên đệ tử cũng chỉ có hai người trở về. Một trong hai tên lại còn bị trọng thương.
Tác Qua chớp chớp mắt, thì thầm:
- Với tốc độ của linh lang chắc chắn không thể có người nào đuổi kịp mới đúng.
Y Thủy Bào cũng đành cười khổ. Cũng tại hắn không ngờ được trên Hoành Sơn lại có một tiên thiên cường giả nắm giữ phong lực lượng. Tất nhiên, Hạ Nhất Minh cũng không lộ ra điều này nên Y Thủy Bào mới không biết được rằng ngoài ngũ hành công pháp, hắn còn tinh thông cả Băng hệ cùng với Phong hệ chân khí.
Lúc sau, Tác Qua huýt sáo một tiếng, lạnh lùng nói:
- Ngươi đã giao thủ với Hạ Nhất Minh?
Y Thủy Bào gật đầu, nói:
- Hạ Nhất Minh quả là còn rất trẻ. Hơn nữa, hắn đúng là tu luyện ba hệ trong ngũ hành.
Lúc Hạ Nhất Minh cùng với Y Thủy Bào giao thủ đã sử dụng Thổ hệ và Kim hệ. Nhưng khi hắn cùng với linh lang thổ tức, lại sử dụng tới Thủy hệ công pháp. Hơn nữa, đóa hoa bằng nước đó ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ, khiến cho Y Thủy Bào phải bỏ chạy.
- Ba hệ công pháp? - Tác Qua kinh ngạc hỏi.
- Hắn thi triển ba hệ công pháp, nhưng... - Hai mắt Y Thủy Bào hiện lên sự hung ác, nói:
- Hắn thừa nhận sở hữu ngũ hành công pháp.
Vừa nói dứt, trong mắt đám sứ giả Đồ Đằng đều hiện lên một sự sợ hãi. Mặc dù bọn họ đã chuẩn bị tâm lý, lại biết trên thế giới này những tin tức bị phóng đại cùng với truyền thuyết có rất nhiều. Các câu chuyện được truyền đi sai sự thật luôn luôn xảy ra. Nhưng lúc này, sau khi chính đồng bọn của họ xác nhận, tất cả mới thật sự rúng động.
Không ngờ, trên thế giới này lại có một người có thể tu luyện cả ngũ hành chi lực.
Tác Qua nhẹ nhàng xoa xoa lông cổ Hồng Lang. Hai mắt của nó nhắm lại, hưởng thụ. Một lúc sau, hắn trầm giọng hỏi:
- Có tìm được Đồ đằng không?
- Trước khi chúng ta bị phát hiện, linh lang đã phát hiện được Đồ đằng có ở trên Hoành Sơn. - Y Thủy Bào chẳng hề do dự nói luôn.
Tất cả Đồ Đằng sứ giả đều tức giận. Lúc này, mọi người đã xác định người đêm đó vào thần miếu lấy trộm đồ đằng chính là Hạ Nhất Minh.
Tác Qua bình thản gật đầu, nói:
- Chúng ta ở đây chờ thêm mấy ngày. Chờ mấy vị sứ giả còn lại trở về liền tới Hoành Sơn.
Tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn. Bộ tộc Đồ Đằng hơn trăm năm chưa rời núi. Nếu không làm một việc gì đó chỉ sợ bị người ta quên mất.
Tuy nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Một vị nữ sứ giả Đồ Đằng trầm giọng nói:
- Tác Qua sứ giả! Nếu chúng ta cứ làm như trước đây, chỉ sợ sẽ khiến cho bộ tộc Đồ Đằng và Hoành Sơn rời vào mối thù khó giải.
Y Thủy Bào tức giận nói:
- Cáp Lâm sứ giả! Chẳng lẽ ngươi không muốn thu lại đồ đằng?
Cáp Lâm khẽ lắc đầu, nói:
- Đồ đằng là thánh vật của bộ tộc ta, cho dù thế nào thì cũng phải lấy về. Trước hết, chúng ta có thể dùng lễ mà đối. Nếu bọn họ trả lại đồ đằng thì...
- Không cần phải nói nữa! - Tác Qua đột nhiên mở miệng, ngắt lời Cáp Lâm. Thanh âm của hắn bình tĩnh nhưng lại kèm theo sát khí chưa từng có:
- Bộ tộc Đồ Đằng chúng ta không thể để cho người ta vũ nhục. Hạ Nhất Minh nhất định phải chết. - Hắn dừng một chút, nhìn qua mọi người, nói:
- Thật ra, chúng ta đã biết được thiên phú của hắn. Như vậy cho dù hắn có phải là người lấy trộm đồ đằng của chúng ta cũng không quan trọng. Ngươi nói... Xà huynh...
Một thanh âm quỷ dị từ trong góc tối vọng ra. Ánh mắt mọi người đều xuất hiện sự sợ hãi.
Cáp Lâm thở dài một tiếng, không nói gì nữa. Những người còn lại cũng có vẻ mặt tương tự.
Bộ tộc Đồ Đằng sống trong núi nhưng luôn có dã tâm đối với bên ngoài.
Với tuổi Hạ Nhất Minh có thể đạt tới cảnh giới Nhất đường thiên, không chỉ làm rúng động trái tim tất cả cao thủ vùng Tây Bắc mà ngay cả đám sứ giả Đồ Đằng sau khi nhận được tin tức cũng cảm thấy kinh hãi.
Người như vậy sau này chính là một địch nhân rất mạnh. Vì vậy nếu có thể giết ngay từ bây giờ là hay nhất.
Như thế, cho dù Hạ Nhất Minh có phải người nọ hay không thì cũng chẳng quan trọng.
Trải dài dưới chân núi là một vùng quang cảnh hết sức thơ mộng. Trong Hoành Sơn nhất mạch, trên ngọn núi lớn nhất nơi sườn núi cho dù là vào đông vẫn có thể thấy được một ngọn thác không ngừng chảy xuống.
Hạ Nhất Minh đang im lặng ngồi trước thác nước. Hắn ngồi ở đây đã được bảy ngày, bảy đêm. Đôi mắt của hắn chăm chú nhìn thác nước, toàn thân chìm vào trong thiên địa.
Một cơn gió chẳng biết từ đâu thổi tới làm bắn tung lên từng giọt nước long lanh. Đám hơi nước bay lên như một làn sương trắng, lan vào không trung. Ngọn thác như những đứa trẻ tinh nghịch. Chúng lao từ trên đỉnh núi xuống, khi vừa chạm đất liền ùa ra xung quanh.
Đang ngồi tĩnh tọa, Hạ Nhất Minh chợt ngẩng đầu. Hắn nhìn về phương xa như cảm thấy một thứ gì đó không ổn.
Hắn đã căn dặn trong lúc hắn tu luyện nếu không có việc gì quan trọng thì đừng đến quấy rầy.
Hắn đã chuẩn bị trăm viên Ích Cốc đan. Với thể chất của hắn hiện tại thì số lượng đó có thể dùng trong một năm.
Mặc dù hắn cũng không định ở đây cả năm. Nhưng mới được bảy ngày đã bị quấy rầy thì chẳng ai có thể vui được.
Một lát sau, Lục Chánh Nghi nhanh chóng chạy tới. Cách Hạ Nhất Minh khoảng trăm thước, hắn liền ngừng lại.
Nhìn Hạ Nhất Minh đang khoanh chân ngồi trước thác nước, hắn cảm thấy vô cùng rung động.
Trong cảm giác của hắn, Hạ Nhất Minh hoàn toàn biến mất.
Khung cảnh trước mắt như một bức tranh nhưng lại không hề có hình Hạ Nhất Minh. Hắn như tan biến vào trong không khí, chẳng còn một chút hơi thở.
Lúc này, Lục Chánh Nghi không tin vào mắt mình nữa. Mặc dù hắn vẫn nhìn thấy Hạ Nhất Minh ngồi đó nhưng cảm giác của hắn lại không hề nhận thấy.
- Lục trưởng lão! Người của bộ tộc Đồ Đằng đã tới?
Thanh âm của Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vọng lại. Mặc dù, tiếng thác đổ ầm ầm nhưng tiếng nói của hắn vẫn chẳng hề bị ảnh hưởng.
Lục Chánh Nghi sực tỉnh, lắc đầu nói:
- Thái thượng trưởng lão! Người lang tộc chưa tới, nhưng tiên thiên đại sư của Khai Vanh quốc, Thiên La quốc và Hỏa Ô quốc đã tới rồi.
Hạ Nhất Minh quay đầu lại ngạc nhiên hỏi:
- Trong các nước nhỏ chỉ có hai người thôi sao?
Theo sự phỏng đoán của hắn thì Khai Vanh quốc chắc chắn sẽ không tới. Còn Thiên La quốc và Hỏa Ô quốc có quan hệ với hắn nên hộ quốc đại sư tới đây cũng là chuyện bình thường. Nhưng còn mấy tiểu quốc trong liên minh không có người nào tới lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
Lục Chánh Nghi gật đầu, nói:
- Khai Vanh quốc là một trong tam đại cường quốc nên phái người đến là hợp lý. Các quốc gia còn lại thì bất đồng với nhau.
Hạ Nhất Minh nhíu mày. Lục Chánh Nghi không biết chuyện liên minh nên suy nghĩ của hắn khác với mình.
Lục Chánh Nghi sực nhớ tới gì đó, nói:
- Thái thượng trưởng lão! Người của Khai Vanh quốc tới quả là bất ngờ.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, hỏi:
- Người tới là ai?
- Tiền bối Mao Liệt Quang cùng với Thành Phó - đệ tử của lão. - Giọng nói của Lục Chánh Nghi cũng có chút kinh ngạc, nói:
- Ta cứ tưởng chỉ có hai tiên thiên đại sư bình thường tới nhưng không ngờ lại là hai người này.
Hạ Nhất Minh cũng chẳng thể đoán nổi lý do. Người của Khai Vanh quốc tới đúng là nằm ngoài suy nghĩ của hắn.
Không ngờ lại là hai người có thân phận chỉ dưới Chiêm Thiên Phong đến. Xem ra, Khai Vanh quốc muốn tỏ rõ thái độ ủng hộ Hoành Sơn. Nếu Khai Vanh quốc không có người nào thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Hạ Nhất Minh đứng lên, nói:
- Đi gặp họ thôi! - Nói xong, toàn thân hắn như một đám mây đi tới.
Lục Chánh Nghi bám sát theo sau. Hai người nhanh chóng rời khỏi đây. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã tới đại sảnh trên chủ phong. Chưa tới nơi đã có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng vọng ra.
Hạ Nhất Minh cũng mỉm cười. Sau khi biết đối thủ mà hắn phải gặp, chẳng nghĩ ngợi gì mà đến có lẽ chỉ có Thủy lão ca mới nhiệt tình như vậy.
Cũng bởi, lão đã nhìn thấu sinh tử nên không đặt chuyện đó vào trong lòng. Có lẽ chỉ có lão mới được như vậy còn người khác thì khó mà làm thế.
Sau khi Hạ Nhất Minh bước vào đại sảnh, tất cả mọi người đều đứng lên.
Cho dù là đám Dược đạo nhân hay đám người làm khách như Mao Liệt Quang cũng đều như nhau.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Các vị từ xa tới mà Hạ mỗ không thể nghênh tiếp được. Xin thứ tội.
Mấy người đều nói không dám. Hạ Nhất Minh thoáng nhìn bốn người, trong lòng có chút bất mãn. Thái độ của Khai Vanh quốc và đám tiểu quốc trong liên minh làm cho hắn hơi khó chịu.
Đêm đó, Hoành Sơn mở tiệc rượu, khoản đãi bốn vị tiên thiên cường giả.
Dược đạo nhân đem tất cả những chuyện xảy ra nói lại một lần. Mặc dù, trong thư cũng nói rất tường tận, nhưng cũng không thể so với Dược đạo nhân nói trực tiếp.
Chỉ có một điều, trong thư không hề đề cập tới chuyện linh lang ăn thịt người đã bị Hạ Nhất Minh đánh chết.
Sau khi nói xong tin này, tất cả mọi người đều hiểu được mẫu thuẫn giữa Hoành Sơn và bộ tộc đồ đằng đã không thể hòa giải.
Tất nhiên, đối với quyết định của Hạ Nhất Minh, mỗi người lại có phản ứng khác nhau.
Mao Liệt Quang không nói gì nhưng trong lòng không coi là đúng. Chỉ có vài tên đệ tử bình thường làm sao có thể sánh được với linh lang của bộ tộc Đồ Đằng cơ chứ? Cách làm của Hạ Nhất Minh đã chặt đứt một dây hòa giải cuối cùng.
Nhưng Thành Phó lại đồng ý với cách làm của Hạ Nhất Minh. Cứ nhìn lên nét mặt của hắn là có thể thấy được điều này.
Về phần Thủy Huyễn Cận và Đình Thế Quang lại vô cùng cảm khái. Trong trường hợp như vậy chỉ sợ bọn họ không hề dám làm như thế. Chuyện này không liên quan đến lòng can đảm mà chỉ nói đến thực lực của mỗi người mà thôi.
Nếu phía sau bọn họ có Hoành Sơn nhất mạch hay là Thiên Trì sơn thì tình huống lại khác.
Đêm khuya, tiệc rượu đã giải tán. Thủy Huyễn Cận và Đình Thế Quang cùng nhau tới phòng của Hạ Nhất Minh. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Bọn họ cũng chẳng có gì phải giấu diếm, nói thẳng ý đồ của mình.
- Hạ lão đệ! Đám đại sư của liên minh giữa các tiểu quốc chúng ta không phải không nghĩ tới mà là bọn họ không dám tới. - Thủy Huyễn Cận bất đắc dĩ nói:
- Thiên La và Hỏa Ô quốc đều có hai vị tiên thiên đại sư. Nếu một người có bị chết thì vẫn còn một người khác. Nhưng các nước còn lại thì khác.
Lời nói của hắn tuy đơn giản nhưng đã vạch trần suy nghĩ của các nước còn lại.
Hạ Nhất Minh cười, nói:
- Thủy lão ca! Ta hiểu rồi.
Thấy Hạ Nhất Minh cười cười, Thủy Huyễn Cận còn muốn nói thêm vài câu nhưng đành thở dài, không nói nữa.
Ở nơi xa, trong một khu rừng rậm....
Hai lão nhân vừa mới nhận được mật tín khẩn cấp truyền tới.
Phong thư này đáng lẽ tới tay hai người sớm hơn, nhưng bởi vì họ vào núi nên đến tận hôm nay mới nhận được.
Vu Kinh Lôi xem xong nội dung bức thư, quát to một tiếng không hay, tức giận nói:
- Chu Bát Thất! Ngươi bắt ta phải vào núi sâu tìm hiểu tin tức chẳng phải là muốn hãm hại ta hay sao?
Chu Bát Thất vội xem xong nội dung thư tín, cười khổ nói:
- Vu huynh! Ta làm sao có thể đoán được là vì lý do này. Ngươi mắng oan ta rồi.
Vu Kinh Lôi tức giận hừ một tiếng. Hai chân lão dậm mạnh một cái, nhanh chóng lao ra ngoài. Tốc độ của lão tăng lên đến cực hạn, chạy về Hoành Sơn.
Lão rời đi nhưng thanh âm vẫn còn vọng lại:
- Chu Bát Thất! Nếu Hạ Nhất Minh có gì bất trắc, ta sẽ không để yên cho ngươi.
Chu Bát Thất bất đắc dĩ vỗ đầu, nói:
- Lão già này! Đến tuổi này rồi mà tính tình vẫn thối như thế. - Mặc dù oán hận, nhưng hắn vẫn nhanh chóng chạy theo Vu Kinh Lôi. Tốc độ chẳng hề dưới... Cường giả Nhất đường thiên.