Vũ Thần

Chương 143: Quá Vãng Vân Yên

Song chưởng ngang nhau, một cỗ tiên thiên chân khí cực kỳ vòng quanh thân hình Hạ Nhất Minh, dòng suối chân khí này làm cho người ta rất khó cảm ứng được.
Mũi chân hơi dùng sức, thân thể của hắn đã giống như không có chút sức nặng nào, như một chiếc lò xo bật lên, ở giữa không trung dừng lại trong chốc lát, sau đó bạo phát ra.
Thân ảnh của hắn phảng phất biến hóa ra vô số mảnh, ở trong không gian nhỏ hẹp này hóa thành hơn mười cái tàn ảnh. Hai chân của hắn trong lúc tiếp đất, giống như vô tận mưa rừng, chạm vào mọi ngõ ngách trong căn phòng.
Nhưng mà, theo âm thanh gỗ vỡ tan vang lên, tất cả tàn ảnh của Hạ Nhất Minh đều tan biến.
Hắn nhìn miếng gỗ bị vỡ dưới chân, âm thầm thở dài một hơi.
Nửa ngày sau, cánh cửa nhẹ nhàng được người mở ra, Viên Lễ Huân giống như một con mèo nhỏ, cước bộ không một chút tiếng động đi tới. Ánh mắt của nàng đảo qua trong phòng, lập tức lấy ra cái chổi đem những mảnh gỗ dọn đi.
Thấy được Hạ Nhất Minh đang chau mày, nàng do dự một chút, cuối cùng lấy dũng khí nói:
- Thiếu gia, người có tâm sự gì sao?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn nàng một cái, từ khi hắn đem mây và mưa dung nhập vào trong đao pháp, vũ kỹ của hắn không nghi ngờ gì đã tăng lên một tầng so với trước. Nhưng bây giờ hắn muốn đem hai loại này dung nhập vào trong quyền pháp, thì chung quy vẫn có cảm giác không thể phối hợp được.
Hắn lệnh cho hạ nhân chuẩn bị trăm khối gỗ nhỏ, đặt linh tinh ở khắp nơi trong căn phòng không quá lớn này, sau đó sử dụng Vân Vũ Phi Đằng Thuật cùng thủ ấn công pháp, tiến hành tu luyện vũ kỹ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Nhưng là, hắn rất nhanh phát hiện, nếu luyện tập như trước kia, tự nhiên không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng nếu muốn đem lĩnh ngộ về mây và mưa dung nhập vào trong quyền pháp thì khó khăn lại càng thêm khó khăn, cơ hồ là chuyện không có khả năng làm được.
Đao pháp cùng quyền pháp mặc dù là một mạch giống nhau, nhưng vẫn có điểm bất đồng.
Hắn mỗi lần luyện tập, đều đem mấy khối gỗ nhỏ dưới chân đạp vỡ, điều này nói lên hắn đối việc khống chế chân khí còn có khuyết điểm nhất định. Như vậy chỉêu thức cho dù uy lực có cường đại, cũng không có khả năng vận dụng trong thực chỉến.
Trong mấy ngày nay, hắn đem hai loại ấn pháp mà Lâm Đào Lật thi triển để sang một bên, đầu nhập toàn bộ tinh thần và thể xác vào trong việc tu luyện chỉến kỹ, nhưng vẫn như trước không hề có tiếng triển, trong lòng không khỏi có chút nổi giận.
Nhưng Viên Lễ Huân ở bên ngoài, mặc dù không biết hắn làm gì ở bên trong, nhưng vẫn yên lặng chờ đợi, hơn nữa còn sai đám hạ nhân tiếp tục chuẩn bị mấy trăm khối gỗ nhỏ.
Một khi âm thanh quyền phong bên trong phòng dừng lại, nàng lập tức tiến vào, đem những miếng gỗ bị dẫm nát thu dọn đi và thay vào khối gỗ mới, chưa từng làm cho Hạ Nhất Minh phải bận tâm về việc này.
Mặc dù đây là những việc vặt vãnh, nhưng vẫn làm cho trái tim Hạ Nhất Minh có một chút cảm giác ấm áp không nói nên lời.
Nguyên bổn đang chau mày, sau khi nhìn thấy thân ảnh của nàng, nghe được câu hỏi quan tâm của nàng, mới chậm rãi giãn ra.
- Không có chuyện gì. Ta chỉ là đang tự hỏi một loại công pháp, nhưng đáng tiếc là đến giờ vẫn không có nửa điểm thành tựu.
Viên Lễ Huân cũng sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh đột nhiên có sự cảm kích.
Nàng vừa rồi mặc dù cố lấy dũng khí để hỏi, nhưng trong lòng nàng kỳ thật không hy vọng sẽ được trả lời.
Nàng đối với chính mình phi thường rõ ràng, hai người có sự chênh lệch rất lớn, cho nên chưa bao giờ nàng ở trước mặt hắn dùng địa vị ngang hàng để nói chuyện. Nhưng thái độ của Hạ Nhất Minh giờ phút này lại làm cho lòng của nàng kịch liệt kích động.
Viên Lễ Huân Vội vàng cúi đầu, tinh tế nói:
- Thiếu gia đừng nóng lòng, lúc nương của thiếp còn ở trên đời đã từng nói qua, chỉ cần gắng sức là có thế mài sắt thành kim. Ngài lúc này đây không làm được, nhưng nhất định sẽ có một ngày làm được.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhất thời dừng lại, đạo lý này hắn đương nhiên rõ ràng. Nhưng mà, từ khi gặp kỳ ngộ ở đáy hồ, hắn một đường thẳng tiến, cho dù là khi đột phá tiên thiên cảnh giới cũng không hao tốn bao nhiêu công phu, cho nên tâm tình của hắn lâu nay không kiên cường lắm.
Giờ phút này khi nghe Viên Lễ Huân nói, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một ý niệm trong đầu. Muốn sáng tạo ra một bộ tiên thiên công pháp làm sao có thể dễ dàng như vậy, hắn mới chỉ tìm tòi mấy ngày nếu thật sự có thế đem mây và mưa dung nhập vào trong quyền pháp mới thật sự là chuyện tức cười.
Hắn vô cùng cảm khái nhìn về phía Viên Lễ Huân, cảm kích trong lòng tựa hồ đã hóa thành nhu tình.
Hai người cứ như vậy mà đứng, sau một lát không khí trong phòng trở nên khác thường, trên mặt Viên Lễ Huân hiện lên một tia ửng đỏ.
Nàng mặc dù cũng không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng giờ phút này khuôn mặt đang ửng đỏ ở trong lòng Hạ Nhất Minh giống như một đóa hoa, làm cho hắn ghi nhớ ở trong lòng.
Đột nhiên, một tiếng một tiếng mèo kêu vang lên bên của sổ, Viên Lễ Huân cũng giống như
một con mèo con giật mình, vẻ mặt đỏ bừng nói:
- Thiếu gia, thiếp đi ra ngoài trước.
Hạ Nhất Minh theo tiềm thức đáp ứng, nhìn nàng đang chạy trối chết ra ngoài, trong lòng hắn bỗng nổi lên một tia hận ý. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng ghi hận nghĩ: "Mèo ở đâu tới kêu xuân a....."
Ngoài cửa, sắc mặt Viên Lễ Huân mới từ từ khôi phục lại bình thường, nhưng trong lòng nàng lại không một chút nào bình tĩnh.
Trong đầu của nàng hiện rõ hai khuôn mặt chí thân, nhưng nó gây cho nàng hai cảm giác bất đồng.
- Lễ Huân, lần này vận khí của con đã tới, nếu có thể mang lại niềm vui cho Hạ đại sư, như vậy con muốn gì sẽ có đó. Ôi..... Trước kia phụ thân quả thật đã có chút sơ sót với tỷ muội các con, đây là do Phụ thân không đúng. Bất quá, con yên tâm, từ nay về sau Lễ Tường sẽ đi theo bên người phụ thân, ta sẽ tự mình chỉếu cố. Ta cam đoan với con, sẽ đối đãi với nó như một người kế thừa gia tộc, tuyệt đối không có một chút nào bạc đãi.
- Tỷ tỷ, Phụ thân nói tỷ muốn đi xa, vậy khi nào tỷ sẽ trở về thăm đệ?
- Đệ đệ, chờ đệ sau khi tu luyện tới lục tầng nội kình, tiến vào hạch tâm đệ tử, tỷ nhất định sẽ về thăm đệ.
Lòng của nàng mơ hồ quặn đau, Phụ thân, người xin lỗi đâu chỉ riêng tỷ đệ chúng con, mẫu thân khi còn sống cũng nói chỉ cần cố gắng là có thể mài sắt thành kim. Nhưng mẫu thân cả đời dụng tâm cũng không thể thay đổi tâm ý của phụ thân a.
Nương a, chỉ không biết nữ nhi của người sau này sẽ như thế nào.....
Xoay người nhìn lại của phòng, một tấm ván gỗ mỏng tựa hồ đã ngăn cách thành hai thế giới bất đồng.
Bỗng nhiên, nàng có chút hối hận, nếu đã sớm quyết định vì sao vừa rồi còn phải trốn tránh?
Nếu không mang lại được niềm vui cho hắn, phụ thân làm sao lại đem đệ đệ đối đãi như người kế thừa gia tộc đây?
Nàng lẳng lặng đứng, ánh mắt có chút mờ mịt, ngây dại.....
Trong phòng, Hạ Nhất Minh dứt khoát lấy ra ba đoạn Đại Khảm Đao, cổ tay khẽ rung lên, hắn đã đem Đại Khảm Đao lắp lại hoàn chỉnh.
Mặc dù Đại Khảm Đao mới thuộc về hắn mới gần một năm, nhưng Hạ Nhất Minh đối với thanh đao này lại rõ như lòng bàn tay. Tựa hồ ngay cả tính mạng, hơi thở của hắn cũng đã dung nhập vào trong thanh đao này.
Loại cảm giác này, sau khi hắn tiến vào tiên thiên cảnh giới mới càng lúc càng mãnh liệt.
Nếu để cho Hạ Vũ Đức biết được chuyện này, như vậy khẳng định vô cùng đố kỵ, lão đã ở bên cạnh thanh Đại Khảm Đao này cả nửa đời người mới có cảm giác như vậy, dĩ nhiên Hạ Nhất Minh lại chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã làm được.
Tùy ý huy vũ cây Đại Khảm Đao một chút, trong căn phòng nhất thời xuất hiện một đám mây phiêu hốt.
Đám mây chuyển đổi, tựa hồ biến thành sương mù dày đặc, ở trong mây mù truyền tới tiếng nước chảy, đây là mưa, mây và mưa dưới sự thôi diễn của Đại Khảm Đao nhất thời hiện ra khí tượng vô cùng sống động.
Sau một lát, Hạ Nhất Minh thu cây đại đao lại, trong lòng dần yên tĩnh.
Trường đao bốn thước ở trong phòng này có vẻ rất lớn, thậm chí không thể giơ cao lên đầu được.
Nhưng dưới năng lực khống chế kinh khủng của Hạ Nhất Minh lại có thể huy vũ một cách tự nhiên ở đấy.
Độ khó khăn trong lúc đó, còn hơn sử dụng hai bàn tay rất nhiều.
Nhưng mà, Hạ Nhất Minh lại không thể đem mây và mưa dung nhập vào trong quyền thuật được. Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng biết rõ sở dĩ mây và mưa có thể dung nhập vào trong đao pháp, là vì ngày đó khi đối mặt với hơn hai trăm quân cảm tử của mã tặc đột nhiên tinh thần bộc phát, làm cho hắn một lần nữa rơi vào cảnh giới lĩnh ngộ, đem mây và mưa dung nhập vào trong đao pháp.
Nhưng mà, loại cảm giác lĩnh ngộ này đều như nhau, đều là vô ý thức xuất hiện, căn bản không phải do con người khống chế.
Hắn than nhẹ một tiếng, đem đại đao thu lại. Nếu không có cảnh giới lĩnh ngộ, như vậy chậm rãi nghiên cứu thăm dò đi, Viên Lễ Huân cũng nói qua, chỉ cần chăm chỉ, nhất định có thê mài sắt thành kim, lời này vô cùng có đạo lý.
Bỗng nhiên, hắn quay đầu lại, cười nói:
- Gia gia, người vào đi.
Viên Lễ Huân đang ở ngoài của đột nhiên nghe được thanh âm từ trong phòng phát ra, nhất thời giật mình tỉnh lại. Đừng nói là không nhìn thấy thân ảnh Hạ Vũ Đức, ngay cả con mèo vừa nãy cũng không biết đã đi đâu.
Bỗng nhiên, mắt của nàng sáng lên, từ bên ngoài của một vị lão nhân đi vào, đây chính là Hạ gia lão gia tử Hạ Vũ Đức.
Nguyên lai cách xa như thế, mà Hạ Nhất Minh cũng có thể nghe được thanh âm của lão. Chỉ bất quá, lão nhân này biết Hạ Nhất Minh đang tu luyện cho nên mới ở ngoài sân đứng chờ, cũng không có ý định tiến vào.
Nàng đi ra nghênh đón, cúi người thật sâu, nói:
- Lão thái gia.
Hạ Vũ Đức ậm ừ một tiếng, nói:
- Ta có lời muốn nói với Nhất Minh, cháu lui trước đi.
Viên lễ huân không dám làm trái, nhẹ giọng xác nhận, xoay người rời đi.
Cửa phòng mở ra, Hạ Nhất Minh đón Gia gia vào bên trong, chứng kiến vè mặt nghiêm tức của lão gia tử, không khỏi hồ nghi hỏi:
- Gia gia, là ai làm cho người tức giận thế?
Hạ Vũ Đức khẽ lắc đầu, nói:
- Nhất Minh, ta xem đứa nhỏ Lễ Huân này mặc dù không xinh đẹp như Lễ Vân, nhưng là người thật thà. Hơn nữa nàng mặc dù đã xuất gia, nhưng tốt xấu gì cũng là tôn nữ của huynh đệ ta. Cháu nếu không thích nàng, không bằng để cho ta nhận nàng làm tôn nữ, ngày sau sẽ tìm một nhà tốt để gả đi.
Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nửa ngày, trong lòng cũng không biết có cảm giác gì, Nhưng duy nhất có thể khẳng định là loại cảm giác này không phải là đang cao hứng.
- Gia gia, là ai ở trước mặt người bịa đặt như vậy? Tôn nhi có khi nào nói là không thích nàng sao?
Hạ Vũ Đức kinh ngạc nói:
- Cháu đã thích nàng vì sao nàng bây giờ vẫn là xử nữ?
Hạ Nhất Minh nhất thời mặt đỏ tía tai, tiên thiên chân khí ở dưới tình huống này tựa hồ cũng không có lợi chút nào:
- Gia gia, người làm sao biết được? Là ai nói cho người biết?
- Cái này còn cần phải có người nói sao? Lão nhân ta đã bằng này tuổi rồi, chẳng nhẽ ngay cả điểm ấy cũng không thể nhìn ra?
- Hạ Vũ Đức tức giận nói.
Hạ Nhất Minh vội vàng ho khan vài tiếng, nói:
- Gia gia, tôn nhi bây giờ không muốn nói tới chuyện này. Bất quá, tôn nhi không hy vọng nàng sẽ rời đi.
Nói tới câu thú hai, ngữ khí của Hạ Nhất Minh kiên định dị thường.
Hạ Vũ Đức khẽ gật đầu, nói:
- Cháu đã thích như vậy thì tốt rồi, nếu không để tuổi xuân của nàng qua đi, ta cũng không biết ăn nói thế nào với huynh đệ của mình.
Hạ Nhất Minh vội vàng vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, cuối cùng mới hiểu được.
Hạ Vũ Đức trầm ngâm chốc lát, nói:
- Nhất Minh, cháu đã tiến vào tiên thiên cảnh giới, như vậy có một số chuyện ta sẽ nói cho cháu biết.
Hạ Nhất Minh nghe được giọng điệu nghiêm tức của Gia gia, tinh thần rung động, nói:
- Gia gia người nói đi.
- Bốn mươi năm trước, lão phu đi tới Thái Thương Huyện, bằng vào hai bàn tay trắng với cây Đại Khảm Đao và sự giúp đỡ của Hạ Lai Bảo, đã có thể xây dựng ra giang sơn của mình Ở Thái
Thương huyện.
Khuôn mặt Hạ Vũ Đức vô cùng tự hào nói:
- Những năm tháng đó thật khiến kẻ khác khó có thể quên được, thời gian đó trải qua không biết bao nhiêu khổ cực, mưa gió.
Hạ Nhất Minh liên tục gật đầu, đem sự ngưỡng mộ của mình biểu đạt qua ánh mắt.
Hạ Vũ Đức nhìn hắn một cái, dở khóc dở cười nói:
- Quên đi, việc này cháu đã biết rồi, ta cũng không nói nữa.
Lão đưa tay lên vuốt chòm râu, sắc mặt âm trầm lại, tựa hồ đang nghĩ đến chuyện khó chịu:
- Ở trước bốn mươi năm, lão phu là đệ tử của Hoành Sơn phái, hơn nữa là một trong tam đại trưởng lão của Hoành Sơn, là đồng tử giúp chế thuốc của Dược đạo nhân.
Hạ Nhất Minh trợn mắt nói:
- Gia gia, người ở bốn mươi năm trước đã bốn mươi tuổi a.
- Đương nhiên.
- Bốn mươi tuổi rồi, người còn là đồng tử sao?
- Hạ Nhất Minh khó tin hỏi.
Hạ Vũ Đức căm tức liếc mắt nhìn hắn một cái, thiếu chút nữa tát hắn một cái. Cũng may, cuối cùng lão nhớ ra tôn nhi của mình là tiên thiên cường giả, một cái tát này cũng không thật sự đánh ra.
Bất quá, sau khi chứng kiến ánh mắt ẩn chứa ý cười của Hạ Nhất Minh, lão đột nhiên phát hiện, cảm giác hờn dỗi chuyện cũ của lão đã bị tiêu tán hết.
Lão không nói gì đưa tay chỉ Hạ Nhất Minh, trong lòng cảm thấy một trận kiêu ngạo và vui mừng, tiểu oa nhi này rốt cục đã trưởng thành.
- Cháu hãy nghe ta nói, Dược đạo nhân tổ sư gia năm đó của ngươi đã hơn trăm tuổi, ở trước mặt lão nhân gia, ta bất quá cũng chỉ là một tên tiểu đồng tử mà thôi.
Hai mắt Hạ Nhất Minh trợn tròn, lúc này đây thật sự cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
- Dược đạo nhân Tổ sư gia là tiên thiên cường giả?
- Đúng.
- Hạ Vũ Đức gật mạnh đầu, nói.
Hạ Nhất Minh lúc này mới hiểu được, lập tức nhớ tới năm đó Lâm Đào Lật năm đó đến đây mới chào hắn, Gia gia đã từng nói qua mình là ký danh đệ tử của Hoành Sơn phái. Mà khi đó biểu hiện của Lâm Đào Lật vô cùng kinh ngạc, tựa hồ Hoành Sơn phái là thế lực vô cùng lớn.
Mà hôm nay Hạ Nhất Minh mới biết được, trong tam đại trưởng lão Hoành Sơn phái có ít nhất một vị tiên thiên cường giả. Cỗ thế lực này vô cùng cường đại, trách không được Lâm Đào Lật nghe thấy tên mà biến sắc.
- Năm đó lão phu là cô nhi, may mắn được sư phụ Dược đạo nhân nhìn trúng, được người thu nhận làm môn hạ đệ tử.
Hạ Vũ Đức vẫn đắc ý nói:
- Dưới sự trợ giúp của sư phụ, tiến bộ của ta nhanh hơn người khác một bậc, hơn nữa trong việc chế luyện thuốc rất có thiên phú, cũng là một cao nhân. Được sư phụ vô cùng tán dương.
Hạ Nhất Minh từ từ nói:
- Tôn nhi biết, người sau đó lại thành ký danh đệ tử của Hoành Sơn Phái.
- Đúng thế.
Hạ Vũ Đức thở dài một hơi, nói:
- Đáng tiếc là, ngay lúc ta ba mươi chín tuổi đã gây ra một trận tai họa.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nghiêm chỉnh, Hắn biết đây là mấu chốt vấn đề, hiển nhiên không chút chậm trễ ngưng thần lắng nghe.
- Năm đó, sự phụ xuất ngoại, trong lúc vô tình đã gặp phải một đầu năm trăm năm linh thú, sư phụ vô cùng mừng rỡ đem nó giết chết, hơn nữa lấy được nội đan. Sau đó, người góp nhặt rất nhiều dược liệu trân quý, có ý định khai lò luyện chế tiên thiên kim đan.
- Hạ Vũ Đức thì thào nói.
Trong lòng Hạ Nhất Minh vừa động nói:
- Gia gia, chẳng lẽ người không thành công luyện chế kim đan?
Hạ Vũ Đức thở dài một tiếng, nói:
- Luyện chế tiên thiên kim đan trọng yếu như thế, làm sao có thể để cho ta luyện chế?
- Nếu không phải người luyện, như thế nào người lại có thể gây ra tai họa?
Sắc mặt Hạ Vũ Đức hơi thẹn, nói:
- Khi đó, trên dưới Hoành Sơn mỗi người đều biết việc sắp luyện chế tiên thiên kim đan. Chỉ cần kim đan luyện thành, thì có một người có hy vọng tiến vào tiên thiên cảnh giới.
- Một người?
Vẻ mặt Hạ Vũ Đức buồn cười nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi cho rằng tiên thiên kim đan và Cực hạn kim đan giống nhau sao? Một đầu linh thú năm trăm năm, nội đan của nó nhiều nhất Chỉ có thế luyện chế ra được một viên tiên thiên kim đan mà thôi. Đây mởi là nguyên nhân mà tiên thiên cường già vô cùng thưa thớt.
Hạ Nhất Minh gật đầu xác nhận, thúc giục nói:
- Sau đó thì sao ạ?
- Sau đó......
Hạ Vũ Đức lắc đầu, nói:
- Lúc ấy tâm tình của ta vô cùng chấn động, khi lựa chọn dược liệu phụ trợ không cẩn thận đã làm lẫn một phần dược liệu thấp kém vào đan lò.
Hai mắt Hạ Nhất Minh trợn tròn, nhất thời hiểu được, nếu trong đó có lẫn vào dược liệu thấp kém, như vậy viên kim đan trên cơ bản chẳng khác nào đã bị bỏ đi.
Quả nhiên, Hạ Vũ Đức nói:
- Sư phụ lúc ấy cũng vô cùng kích động, quỷ xui thần khiến thế nào lại không kiểm tra lại.
Cứ như vậy ba ngày sau, đan dược ra lò, nhưng mà lại không phải là tiên thiên kim đan, mà chỉ có vài khối cực hạn kim đan. Nhị vị trưởng lão còn lại của Hoành Sơn muốn đem ta xử tử, may mắn có sư phụ ngăn cản, nhưng lại không bảo hộ được ta, không làm gì khác hơn đành trục xuất ta khỏi sơn môn. Bất quá, sư phụ cũng từng nói qua, nếu ta tìm được một khỏa nội đan năm trăm năm nữa, hoặc hậu đại Hạ gia có thế bồi dưỡng ra một tiên thiên đệ tử, như vậy sẽ cho phép ta quay trở về Hoành Sơn phái.
Hạ Vũ Đức càng nói càng mau, cũng là càng lúc càng kích động, cuối cùng hai mắt mơ hồ tỏa sáng, hiển nhiên chuyện này đã chôn dấu trong lòng lão bao nhiêu năm. Hôm nay trước mắt đã thấy nguyện vọng có thể hoàn thành, trong lòng lão tự nhiên kích động mãi không thôi.