Ngày thứ hai, trong đại sảnh Viên gia, phụ tử Viên Tắc Vũ vẻ mặt mang nét tươi cười ngồi đó. Hạ Thuyên Tín dẫn theo huynh đệ Hạ Nhất Minh tiến vào. Sau khi hai bên chào nhau liền phân biệt vị trí ngồi vào. Trong mấy ngày này, Hạ Thuyên Tín cùng với Viên Thành Chí đã vào trong thành xử lý mọi chuyện. Cho đến hôm nay mới xem như cơ bản đã xong. Sau khi vào trong đại sảnh rồi, Viên Thành Chí lập tức vung tay áo lên, ra hiệu cho bọn hạ nhân đi ra ngoài. Hắn cười dài nói: - Nhất Minh hiền chất, Nhất Thiên hiền chất. Mấy ngày hôm nay, chúng ta đã vào thành thu được rất nhiều lợi ích. Chỉ cần nhìn hắn hết sức vui vẻ cũng biết những lời nói này không hề khoa trương chút nào. Bảy ngày trước, khi Hạ Nhất Minh về đến. Trong Viên phủ, vô luận là Viên Tắc Vũ hay là Viên Thành Chí cũng đều gọi hắn là Hạ đại sư, tuyệt đối không dám kêu tên của hắn lấy nửa lời. Hạ Nhất Minh cũng không hề lên tiếng. Hạ Thuyên Tín cũng cảm thấy chuyện này không ổn. Hạ Nhất Minh cũng thấy được ý tứ của đại bá nên vẫn như trước cùng Viên Thành Chí xưng hô thúc, cháu. Mặc dù bối phận không thay đổi nhưng khẩu khí trong lúc nói chuyện của hai người cũng có sự thay đổi nhất định. Giờ phút này, Viên Thành Chí mặc dù vẫn gọi Nhất Minh hiền chất nhưng nhìn vẻ mặt cùng thái độ của hắn hoàn toàn giống như một kẻ vãn bối đang nói. Quả thực so với khi nói chuyện với Viên Tắc Vũ còn cung kính hơn vài phần. Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói: - Viên thế thúc! Xin chúc mừng người. Viên Thành Chí cười ha hả đem tất cả những chuyện khi vào thành nói lại. Tất cả những người hầu của Phạm gia cùng các thực khách đã đem chuyện Phạm Thuật Hà tử vong cùng chuyện Lữ Tân Văn và Phạm Hạo Nhật mất tích truyền ra ngoài, khiến cho cả nhà Phạm gia hết sức hoang mang. Khi Viên Thành Chí cùng Hạ Thuyên Tín dẫn theo đông đảo cao thủ Viên gai vào thành ngay lập tức khống chế Phạm Hạo Nguyệt. Toàn thân hắn mặc quần áo lụa là hoàn toàn khác xa so với phụ thân hắn. Sau khi nghe được tin dữ nhất thời giống như trời sụp xuống. Cơ bản chẳng còn dũng khí triệu tập lực lượng còn sót lại trong Phạm gia mà chạy vào trong mật thất, đem tất cả những đồ châu báu nhét vào bao, muốn đào tẩu. Tuy nhiên, hai trụ cột nhà Phạm gia đã chết nên tất cả những nô bộc cùng thực khách chẳng có người nào ước thúc nên gan đều to hết cả lên, tập trung chủ ý muốn công kích hắn. Ngay lúc hắn muốn đào tẩu liền ngăn cản lại. Phạm Hạo Nguyệt mặc dù có một phụ thân và một đại ca tốt. Nhưng bản thân hắn năng lực thấp kém, thực lực mới chỉ đạt lục tuần, bị mấy người thực khách vây lại nhất thời hai chân run rẩy, ngay cả nói cũng không ra lời. Vừa vặn đúng lúc, Viên Thành Chí dẫn người tới Phạm gia. Thấy thế, hắn lập tức ra tay giải cứu Phạm Hạo Nguyệt. Sau đó hắn lập tức nhân danh nghĩa tiếp quản cả nhà Phạm gia. Lúc này, Phạm gia như rắn không đầu, dĩ nhiên là để cho Viên gia thuận lợi nắm giữ toàn bộ gia sản của Phạm gia. Ngày hôm qua, Phạm Hạo Nguyệt đã cùng với Viên Thành Chí đạt thành một hiệp ước, bán toàn bộ gia nghiệp của Phạm gia cho Viên gia lấy hai ngàn lượng bạc. Hai ngàn lượng bạc đối với người bình thường mà nói quả là một số lượng rất lớn. Nhưng so với toàn bộ cơ nghiệp nhà Phạm gia mà nói thì chẳng đáng là cái gì cả. Phạm Hạo Nguyệt hiển nhiên là biết điều này, nhưng ngay cả tính mạng hắn cũng nằm trong tay người ta giống như là cá nằm trên thớt, có thể bảo toàn tính mạng cũng là tốt lắm rồi. Sau khi ký kết xong, Phạm Hạo Nguyệt cầm hai ngàn lượng bạc rời khỏi thành Trịnh Đồng, từ nay về sau không còn thấy tung tích nữa. Kể từ đó, Viên gia chẳng những có thể bảo vệ được cơ nghiệp mà còn nhân cơ hội chiếm được cả sản nghiệp Phạm gia. Có thể nói đã đoạt được rất nhiều chỗ tốt. Đương nhiên, sau khi thấy được những gì mà Viên gia chiếm được, mấy siêu cấp thế gia ở trong Trịnh Đồng quận thành cũng đều đỏ mắt. Tuy nhiên, đỏ thì đỏ nhưng cơ hồ đồng loạt đều cho người đến chúc mừng. Một gia tộc đều đem đến rất nhiều lễ vật. Đồng thời cũng thể hiện quan điểm đồng ý với việc sản nghiệp Phạm gia về tay Viên gia là đúng. Sau khi Hạ Nhất Minh nghe được chuyện này liền hướng về phía đại bá mà nhìn. Hạ Thuyên Tín hướng về phía hắn khẽ gật đầu. Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi cười khổ không thôi. Mấy gia tộc này thể hiện thái độ như thế đương nhiên là bởi vì nghe thấy kết quả của Lữ Tân Văn. Vị huyết đồ phu đó từng tại giữa Kim Lâm quốc một mình đem cả một thế gia đã tồn tại hàng ngàn năm xóa bỏ. Loại thủ đoạn tanh máu như thế dĩ nhiên là không người nào có thể. Nên các thế gia khác đối với người này hết sức kiêng kỵ. Vậy mà lúc này, huyết đồ phu đó lại bị thua dưới tay Viên gia. Hơn nữa, nghe nói người này cũng đã tử vong. Với tình hình như thế, các gia tộc này hiển nhiên không còn giám có chủ ý với Viên gia nữa. Kể xong tất cả các chi tiết, sắc mặt Viên Thành Chí cũng hết sức nghiêm trọng, nói: - Nhất Minh hiền chất, Hạ huynh, Nhất Thiên hiền chất. Trải qua mấy ngày nay, chúng ta cũng nên đem sản nghiệp Phạm gia tính toán một chút. - Hắn ngừng lại một chút rồi nói: - Mặc dù, Phạm gia là một tiểu gia tộc mới quật khởi, nhưng trong quá trình quật khởi lại mang lòng dạ độc ác, tiêu diệt mấy tiểu gia tộc, chiếm đoạt không ít cơ nghiệp. Đơn giản tính toán một chút thì cái sản nghiệp này trị giá đại khái khoảng bảy vạn lượng hoàng kim. Hạ Nhất Minh hơi giật mình một chút, bảy vạn lượng hoàng kim đây chính là một con số thật lớn. Ngay cả cho đến ngày hôm nay, để xuất ra một khoản như vậy đối với Hạ gia cũng là một điều mơ tưởng. Viên Thành Chí nghiêm mặt nói: - Ta cùng phụ thân đã thương nghị qua. Sở dĩ có được thu hoạch như thế này tất cả đều là nhờ công lao của ba vị. Nếu không có Hạ huynh cùng nhị vị hiền chất thì chỉ sở Viên gia chúng ta có thể tiếp thu được sản nghiệp Phạm gia mà ngay cả khúc xương tàn cũng bị bọn họ nuốt lấy. Hạ Thuyên Tín nhíu mày, nói: - Viên huynh! Huynh nói vậy quá khách khí rồi. Lệnh tôn cùng gia phụ đã có hơn mười năm gia tình. Nhà họ Hạ chúng ta cùng với Viên gia đã hợp tác với nhau cũng hơn mười năm. Viên gia có việc, chúng ta cho dù thế nào cũng không có khả năng ngồi yên mà không để ý đến. Viên Thành Chí gật đầu một cái, hết sức cảm kích nói: - Hạ huynh! Những điều huynh nói ta cũng biết rất rõ. Nhưng giao tình là giao tình, giao dịch là giao dịch đây chính là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cho dù thế nào cũng không thể lẫn lộn. - Hắn đứng lên, từ trong người lấy ra một tờ văn thư gì đó giao cho Hạ Thuyên Tín. Hạ Thuyên Tín hơi giật mình, sắc mặt thay đổi, nói: - Viên huynh! Phần lễ vật này quá quý trọng, chúng ta không thể nhận lấy. Hai huynh đệ Hạ Nhất Minh liếc nhìn nhau. Trong lòng bọn họ hết sức kinh ngạc, không biết Viên Thành Chí đã xuất ra cái gì mà người luôn luôn bình tĩnh như Hạ Thuyên Tín cũng trở nên như thế. Viên Thành Chí cười, nói: - Hạ huynh! Đây là kết quả mà ta cùng với phụ thân đã thương nghị. Nếu các người không chịu nhận lấy, chúng ta quả thật không có mặt mũi nào mà gặp người khác nữa. Hạ Thuyên Tín vẫn hết sức kiên định, cho dù thế nào cũng không chịu chấp nhận. Viên Tắc Vũ ho nhẹ một tiếng, nói: - Thuyên Tín hiền chất! Ta có một phong thư, nhờ ngươi đưa cho Hạ lão ca. Đồng thời mấy thứ này cũng là lễ vật cho Hạ lão ca, nhờ ngươi chuyển tới giùm. Hạ Thuyên Tín trong lòng không khỏi cảm thấy khó khăn, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ. Nếu Viên lão gia tử đã nói vậy thì làm sao hắn có thể mở miệng từ chối. Dù sao, hắn cũng không phải là Hạ Võ Đức, làm sao lại dám quá phận chứ. Trong lòng Hạ Nhất Minh hết sức tò mò, phẩy tay một cái, tờ giấy từ trên bàn nhất thời bay lên, nhẹ nhàng rơi vào tay hắn. Chiêu thức ấy mặc dù đơn giản, nhưng muốn điều khiển chân khí ra khỏi cơ thể, cũng chỉ có tiên thiên cường giả mới có thể làm được. Cho dù là Lâm Đào Lật, mặc dù có thể sử dụng tiên thiên thủ ấn, đem nội kình kích thích ra ngoài, nhưng cũng chỉ có thể tạo thành một chút lực thương tổn mà thôi. Cơ bản không thể đem chân khí vận dụng một cách xảo diệu như thế. Trong lúc nhất thời, bọn người Viên Tắc Vũ hoàn toàn im lặng, với ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Hạ Nhất Minh. Kỳ thật, trong lòng Hạ Thuyên Tín cũng biết rõ có thể có được lễ vật trọng hậu như vậy cũng không phải công lao của chính mình. Nếu như không có đứa cháu này thì lúc này có thể giữ được giao dịch như trước với Viên gia cũng là cảm ơn trời đất lắm rồi. Hạ Nhất Minh mở ra đọc. Ngay cả định lực của hắn lớn như vậy cũng không nhịn được mà phải chấn động. Trên đó viết năm vạn lượng hoàng kim, các loại chủng loại đồ trân quý. Nguyên toàn bộ các cửa hàng của Phạm gia trong Kim Lâm quốc cũng được chia phần. Giao dịch hàng năm Hạ gia đạt hai thành lợi nhuận. Thậm chí ngay cả đại viện của Phạm gia trong Kim Lâm quốc cũng làm chỗ nghỉ ngơi của Hạ Nhất Minh. Ngơ ngác nửa ngày, sắc mặt Hạ Nhất Minh hết sức cổ quái nhìn Viên Thành Chí. Không ngờ, chính hắn lại có được một tòa nhà lớn ở tại Trịnh Đồng quận thành. Trước kia, Viên gia đáp ứng chính là một vạn lượng hoàng kim, cùng với Hạ gia giao dịch hàng năm. Nhưng đến hôm nay lại biến thành năm vạn lượng hoàng kim, hơn nữa từ các sản nghiệp đoạt được của Phạm gia cũng được chia hai thành. Mặc dù Hạ Nhất Minh không phải là một thương nhân, cũng không biết cái này đáng bao nhiêu giá trị, nhưng hắn cũng giống như đại bá Hạ Thuyên Tín đều biết phần lễ vật này quả thật quá lớn. Chuyện gì không nói, nhưng chỉ riêng hai thành sản nghiệp của Phạm gia cũng đã là một nguồn lợi ích hết sức to lớn rồi. Thứ này nhìn thì rất ngon, lợi nhuận hàng năm cũng không phải là ít. Nhưng hai thành lợi nhuận này lại có thể cầm lấy dễ dàng như thế? Một khi bọn họ đáp ứng rồi thì sau này khi Viên gia có việc hoàn toàn có thể quang mình chính đại tìm tới bọn họ. Hai thành lợi nhuận này có nhận lấy hay không, bọn họ thật sự không thể quyết định. Tuy nhiên, người ta đã bỏ ra năm vạn lượng hoàng kim thì cũng không hề có ý muốn bỏ qua hai thành lợi nhuận kia. Huống chi, hai thành lợi nhuận này mỗi năm con số tuyệt đối không phải nhỏ. Nếu đã nhận rồi, thì việc buôn lậu hàng năm của Hạ gia cũng không cần nữa. Đối với Hạ gia mới kiếm được chỗ đặt chân cũng có thể nói là chỗ cực kỳ tốt rồi. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện Bỗng nhiên, Hạ Nhất Minh cảm giác được sự khác thường. Hắn ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt Hạ Thuyên Tín. Trong ánh mắt tràn ngập dấu hỏi. Hạ Nhất Minh nhất thời cũng hiểu được ý tứ. Xem bộ dáng, có thể thấy được đại bá cũng do dự không quyết, hẳn là cũng thấy được những điều tế nhị trong đó. Nhưng nghĩ tới tốc độ phát triển của Hạ gia rất cần một lượng lớn tiến cho nên cũng do dự không quyết, mới muốn để cho hắn quyết định. Nhất thời, đầu Hạ Nhất Minh muốn nổ tung, trong lòng âm thầm oán giận. Đại bá ơi là đại bá! Người mới là trưởng bối. Bây giờ, người không quyết định lại nháy mắt với ta làm gì? Để cho ta quyết định không phải làm khó ta hay sao? Hắn trầm ngâm một lúc, đột nhiên nhìn thấy được đại ca Hạ Nhất Thiên. Mặc dù Hạ Nhất Thiên vững vàng ngồi trên ghế, tựa như không có động tĩnh. Nhưng Hạ Nhất Minh có thể thấy được sự hồi hộp trong lồng ngực của hắn. Chợt nghĩ đến chuyện hắn đã từng đáp ứng, Hạ Nhất Minh trong lòng nhất thời đưa ra quyết định. Một khi đã đưa ra được quyết định rồi, cả người tựa hồ cũng trở nên thoải mái hơn nhiều. Đương nhiên, hắn hiểu ra hai thành lợi nhuận mà Viên gia trao vào trong tay Hạ gia thực ra chỉ là muốn mượn sự trợ giúp từ vũ lực đến để bảo vệ cửa hàng mà thôi. Nếu là Hạ gia trước kia thì hiển nhiên là không có năng lực này. Nhưng nếu đã xuất hiện một vị tiên thiên cường giả thì tình huống đã hoàn toàn bất đồng. Lúc này, chuyện mình là tiên thiên cường giả thì ai cũng đều biết cũng không cần phải che dấu nữa. Đã như thế thì hai thành lợi nhuận này cứ nhận lấy đi. Nghĩ được điều này, nhất thời trong lòng hắn hào khí bốc lên. Khí chất toàn thân tựa hồ cũng có chút biến hóa. - Đại bá! Nếu Viên gia gia cũng Viên thế thúc đã nói vậy thì chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh. - Trên mặt Hạ Nhất Minh hiện ra một nụ cười, bình tĩnh nói. Hạ Thuyên Tín ngẩn ra. Hắn không nghĩ rằng Hạ Nhất Minh lại có thể dễ dàng đáp ứng như vậy. Nếu là trước kia, có lẽ hắn có thể còn cự tuyệt hoặc là khuyên bảo vài câu. Nhưng từ sau khi Hạ Nhất Minh đánh bại Lữ Tân Văm, tâm lý hắn cũng có một chút biến hóa vi diệu. Một khi Hạ Nhất Minh đã có quyết định, trong lòng hắn hiển nhiên không hề có ý niệm phản đối. Cười khổ một tiếng, Hạ Thuyên Tín nói: - Được rồi. Nếu thế thúc cùng Viên huynh đã có hảo ý như vậy, ta đành thay mặt gia phụ nhận lấy. Viên Tắc Vũ cùng Viên Thành Chí nhìn nhau cười, cũng thở dài một hơi. Tặng lễ khó khăn làm cho trong lòng bọn họ hết sức cảm khái. Cuối cùng thì cũng có thể an lòng. Hơn nữa, bọn họ cũng biết tại Kim Lâm quốc, Trịnh Đồng quận thành có rất nhiều thế gia nhưng mà không hề có cửa. Thật ra, bọn họ rất muốn thiết lập giao tình với Hạ gia. Có thể có được quan hệ với Hạ Nhất Minh, một tiên thiên cường giả còn trẻ tuổi như thế thì cho dù có bao nhiêu lễ vật quý trọng, bọn họ cũng nguyện dâng cả hai tay. Ho nhẹ một tiếng, ánh mắt Viên Tắc Vũ lướt qua ba người, nói: - Hạ hiền chất! Nếu hai nhà chúng đã hợp tác làm ăn thì trong Trịnh Đồng quận thành các ngươi cũng có các cửa hàng cùng sản nghiệp. Như vậy lão phu có một đề nghị, ngươi hãy để ý một chút. Hạ Thuyên Tín vội vàng ngồi thẳng người, nói: - Xin mời thế thúc chỉ điểm. Viên Tắc Vũ mỉm cười, vuốt râu, nói: - Lão phu có hai đứa cháu gái. Một đứa là Viên Lễ Văn, từ nhỏ thông tuệ hơn người, tinh thông kinh thư, rất biết lý lẽ. Nếu hiền chất không che có thể cho nó đi theo Nhất Thiên về Thái Thương huyện. Hai tròng mắt Hạ Thuyên Tín trợn tròn. Hắn dở khóc, dở cười, nói: - Thế thúc! Người có thể chưa biết, đứa nhỏ Nhất Thiên này đã lập gia đình rồi. Vợ hắn cũng là con của một gia tộc trong Thái Thương huyện, con gái của Trình gia tên là Trình Yên Lệ. Lúc Viên Tắc Vũ đưa ra chuyện này, vẻ mặt Viên Thành Chí nhất thời biến đổi. Lúc đầu, hắn ngẩn người ra, ngay sau đó lập tức hiểu rõ dụng ý của cha. Hắn không khỏi nhíu mày, đối với sự an bài của cha cực kỳ bất mãn. Cũng không phải là do Viên Lễ Văn là cháu gái Viên Tắc Úy, mà còn bởi vì Viên Thành Chí có rất nhiều suy nghĩ. Nếu việc này mà trở thành sự thực, mà Viên Lễ Văn lại nhận được sự ủng hộ của Hạ Nhất Minh thì chỉ sợ sẽ có một ngay, trong gia tộc lãi có người ngo nghoe muốn làm phản. Cũng may, Hạ Thuyên Tín cự tuyệt làm cho hắn an tâm không ít. Viên Tắc Vũ không hề có một chút xấu hổ, trầm giọng nói: - Chuyện này cũng không sao. Nếu Nhất Thiên đã có chánh thát thì để cho Lễ Văn làm thiếp cũng được. Hạ Thuyên Tín ánh mắt hết sức căng thẳng, nói: - Thế thúc! Việc này không được, tuyệt đối không thể. Viên Thành Chí cũng khuyên nhủ: - Đúng vậy! Phụ thân, nếu Hạ huynh không muốn, chúng ta cũng không thể ép buộc được. Viên Tắc Vũ giống như không nghe thấy lời bọn họ nói, lại nói: - Ta còn có một đề nghị. Lão phu còn có một đứa cháu gái tên là Viên Lễ Huân, muốn tặng cho Nhất Minh làm thiếp, không biết Nhất Minh nghĩ thế nào? Lúc này, lão chẳng thèm dây dưa với Hạ Thuyên Tín, trực tiếp hỏi thẳng Hạ Nhất Minh. Hạ Thuyên Tín cùng Viên Thành Chí cùng há mồm muốn nói, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Hạ Nhất Minh, nhất thời không nói được lời nào, mặc cho hắn quyết định. Trong lòng, Hạ Nhất Minh cảm thán không thôi. Vc như thế cũng không có gì lạ, nhưng ngay cả đại bá cũng thế. Có thể thấy được, sau khi hắn bước vào tiên thiên cảnh giới, ngay cả đại bá cũng không dám làm chủ chuyện của mình. Không biết, khi cha mẹ biết chuyện thái độ của họ đối với mình có thay đổi không? Ngẩng đầu lên, lướt qua ánh mắt của tất cả mọi người, trong đó làm hắn động tâm nhất dĩ nhiên là ánh mắt mang theo một tia cầu khẩn của đại ca Nhất Thiên. Trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp. Nói một cách tương đối, thì chỉ có đại ca đối với hắn là thay đổi ít nhất. Hít sâu một hơi, sắc mặc Hạ Nhất Minh nổi lên một tia đỏ ửng, nói: - Đại bá! Cháu đã gặp qua Lễ Huân cô nương. Tất cả mọi chuyện, xin đại bá làm chủ. Hạ Thuyên Tín sắc mặt cực kỳ cổ quái. Hắn mặc dù được xưng tụng là võ si của Hạ gia, cũng không để ý tới sự vụ trong gia tộc, nhưng võ si cũng không phải đồ đần. Nhìn thấy vẻ mặt cùng động tác của Hạ Nhất Minh cũng có thể hiểu được tâm ý của hắn. Hắn khẽ lắc đầu, muốn chỉ trích vài câu. Nhưng nghĩ đến đứa cháu trước mặt đã trở thành tiên thiên cường giả, chính mình có tư cách gì để mà chỉ trích nó? Chẳng lẽ lại mắng hắn ham mê nữ sắc hay sao? Hắn than nhẹ một tiếng quay đầu lại, đột nhiên thấy trong ánh mắt Viên Thành Chí nửa mừng, nửa lo mà trong lòng có chút động tâm. Chẳng lẽ, chuyện này hắn hoàn toàn không biết? Ngẫm nghĩ một chút thì nhất thời có thể hiểu được. Mấy ngày nay, Viên Thành Chí hết sức bận rộn, làm gì còn tâm tư đến những chuyện như vậy nữa. Xem ra, tất cả những chuyện này đều là do lão nhân gia ở sau thao túng. Hạ Thuyên Tín mặc dù trong lòng có chút bất mãn nhưng vẫn mở miệng nói: - Đã như vậy, đa tạ thế thúc có ý tốt. Hạ Nhất Minh mỉm cười nói: - Đa tạ đại bá. Như thế là lúc chúng ta trở về có thêm Lễ Văn cùng Lê Huân đồng hành rồi. Hạ Thuyên Tín ngẩn ra, bờ môi của hắn khẽ lay động vài cái. Nhìn thấy vẻ mặt Hạ Nhất Minh có ý cười, nhưng từ thân hình lại toát ra một vẻ không thể lay chuyển. Trong lòng không lão không khỏi run lên, những lời vốn định nói ra lại nuốt xuống. Giờ phút này, trong lòng hắn chỉ có một điều cảm khái duy nhất chính là khí thế của Nhất Minh càng ngày càng mạnh, ngay cả hắn cũng có cảm giác không dám làm trái. Con trai của nhị đệ thật không biết làm thế nào mà sinh được, nhưng nó chính là bảo bối của Hạ gia a.