Hạ Nhất Minh tại đỉnh núi đem hai loại tiên thiên chiến kỹ dung nhập lại với nhau, sau đó về tới Viên gia liền ở trong phòng ngồi đợi. Rất kỳ lạ, hắn như có cảm giác rằng Lữ Tân Văn chắc chắn sẽ tìm đến. Ngày hôm nay, hắn thức dậy từ sáng sớm, yên lặng ngồi trong phòng vận công. Từ trên người hắn phát ra những luồng ánh sáng khác thường. Đó là do do phương pháp hắn mạnh mẽ thu nạp khí tiên thiên để rèn luyện các khiếu huyệt của bản thân. Mặc dù phương pháp rèn luyện này hiệu suất không được cao lắm nhưng nó lại không ngừng kích thích các khiếu huyệt đang ngủ say. Hơn nữa nó cũng làm cho ngũ hành công pháp từ từ tăng cường rèn luyện các khiếu huyệt. Đang ở trong lúc luyện công, Hạ Nhất Minh hiển nhiên không biết sau khi bước vào tiên thiên liền lập tức có thể cảm ứng được khiếu huyệt toàn thân. Hơn nữa còn có thể nghĩ biện pháp tiến hành rèn luyện. Hắn mặc dù không phải là người đầu tiên, nhưng tuyệt đối cũng không giống như những kẻ được gọi là thiên tài kia. Điểm này thật ra quan hệ tới thể chất đặc thù của hắn. Đột nhiên, từ bên ngoài trang viên truyền tới một hơi thở mạnh mẽ. Trong luồng hơi thở này, hàm chứa một lực lượng hết sức mạnh mẽ có tính chất áp bức. Loại lực lượng này hoàn toàn vượt qua hậu thiên cảnh giới, hoàn toàn là tiên thiên cảnh giới. Hơn nữa cũng không phải bất cứ cường giả bình thường nào cũng có thể cảm ứng được. Ngay lúc này, Hạ Nhất Minh trong lòng liền cảm ứng được lực lượng đó. Hắn biết rằng người kia đã tới. Nhưng người này không thèm che dấu, trực tiếp hướng về phía hắn khiêu khích. Nếu là mấy ngày trước, Hạ Nhất Minh còn chưa có sự lĩnh ngộ, tiên thiên chân khí chưa gia tăng một cách mạnh mẽ cũng như chưa đem hai loại tiên thiên chiến kỹ bất đồng dung hợp lại thì khi cảm ứng được sự khiêu khích mãnh liệt như thế này, trong lòng chắc chắn sẽ không yên. Nhưng giờ phút này, hai hàng lông mày hắn chợt dụng lên, trên người cũng đồng dạng phát ra uy áp mãnh liệt không hề kém đối phương một chút nào. Chỉ khác đối phương ở chỗ luồng uy áp của Hạ Nhất Minh cũng không phải phóng ra một cách tùy tiện. Mà hắn đem chân khí phóng lên cao, hình thành một khối trong không trung rồi hướng tới chỗ phát ra luồng áp lực từ sau trang viên mà phóng đến. Phương pháp này mặc dù tránh cho những người trong trang viên không phát hiện ra, nhưng mức độ khó khăn lại lớn hơn rất nhiều. Ở bên ngoài trang viên, Lữ Tân Văn hiển nhiên cũng không hề chịu kém chút nào. Hai tiên thiên cường giả cùng phát ra uy áp va chạm với nhau một cách kịch liệt. Cùng một đẳng cấp với nhau nhưng chưa hiểu rõ đối phương thế nào nên hai người bọn họ đều giữ lại một chút thực lực. Nhưng cho dù có như vậy thì luồng chân khí vô hình mạnh mẽ va chạm với nhau đã tọa thành một kết quả hết sức kinh khủng. Tại trung tâm điểm va chạm, trong phương viên vài trăm thước tất cả sinh vật đều cảm thấy run sợ trong lòng. Giống như đột nhiên lúc đó có người lặng lẽ đến bên cạnh hét vào tai một tiếng thật lớn. Mặc dù cách làm này không trực tiếp giết người, nhưng cũng làm cho tim đập nhanh hơn gấp mấy lần. Nếu người nào bị yếu tim thì có khả năng bị co thắt mà đột nhiên mất đi tính mạng. Chỉ trong nháy mắt, cả khu vực trở nên hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót, côn trùng kêu cũng đều im bặt. Trong trang viên, mấy con chó dữ cũng cúp đuôi, cuộn mình, tứ chi vô lực phủ phục trên mặt đất giống như gặp phải khắc tinh, ngay cả một chút khí lực cũng không có. Thật là quỷ dị, toàn bộ không gian bỗng chốc như không còn một sinh mạng sống nào tồn tại. Ngay sau đó, Lữ Tân Văn nhanh chóng xoay người rời đi. Hạ Nhất Minh cũng không hề có chút run sợ. Bởi vì, hắn từ mức độ chân khí của đối phương đã cảm ứng được sự cường đại của Lữ Tân Văn. Thậm chí hắn còn có thể kết luận rằng, nếu chỉ đơn thuần so sánh về mặt chân khí thì cho dù chân khí của hắn đã tăng thêm nhưng chỉ sợ cũng chưa chắc đã có thể vượt qua người này. Chẳng biết vì sao, khi hắn vừa mới tiếp xúc với chân khí của mình lại nhất thời rời đi. Việc này tựa hồ so với tính cách của hắn không hề phù hợp mới đúng. Sờ sờ đại khảm đao đang nằm trên giường, Hạ Nhất Minh chau mày. Hắn từ mấy ngày trước đã có chuẩn bị, nghỉ ngơi dưỡng sức đem tất cả tinh thần đề cao đến cực điểm. Nên vừa mới tiếp xúc liền lập tức phát động khí thế mãnh liệt tiến hành phản kích. Nhưng đối phương phản ứng lại hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. Không hề tiếp tục dây dưa cùng hắn mà nhanh chóng rời đi. Việc này đối với Hạ Nhất Minh mà nói không hề dễ chịu chút nào. Giống như hắn toàn lực đánh ra một quyền lại bị đối phương dễ dàng phá giải. Cái cảm giác này đối với hắn cực kỳ khó chịu. Nghĩ kỹ một lúc, hắn đột nhiên hiểu rõ vì sao Lữ Tân Văn lại dễ dàng rời đi như vậy. Buông đại khảm đao, khóe miệng Hạ Nhất Minh lộ ra một tia cười khổ. Cường giả tiên thiên quả nhiên không phải là một người đơn giản a. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân cực kỳ quen thuộc. Đại ca Hạ Nhất Thiên không biết đã từ trong phòng bế quan đi ra. Khi tìm được hắn rồi liền kêu lên: - Lục đệ! Phụ thân tìm đệ đấy. Trong quận thành, Phạm gia, phụ tử nhà họ Phạm vẻ mặt ngưng trọng. Nếu chỉ nhìn sắc mặt bọn họ lúc này hiển nhiên là khẩn trương hơn mấy ngày trước rất nhiều. Trong mấy ngày này, chuyện hai huynh đệ nhà họ Kiêu mất tích đã làm cho bọn họ cảm thấy một chuyện gì đó không ổn. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì bọn hắn cũng không tưởng tượng được rằng trong nhà họ Viên lại có hai người có thực lực hết sức mạnh. Nhưng sau khi Lữ Tân Văn dạo một vòng quanh nhà họ Viên càng làm cho trái tim bọn họ đập nhanh hơn. Bởi vì Phạm Hạo Nhật đã tìm được một người để kiểm chứng tin tức. Tại trong nhà họ Viên hiển nhiên cũng có tiên thiên cường giả. Hơn nữa, theo Lữ Tân Văn thì thực lực của vị tiên thiên cường giả này không phải chuyện đùa. Chắc chắn ba người đồ đệ của Lữ Tân Văn dữ nhiều lành ít. Ngay cả Lữ Tân Văn sau khi đến Viên gia trang cũng liền ngay lập tức quay trở về. Tất cả những điều đó làm cho phụ tử nhà họ Phạm cảm thấy hết sức kinh hãi. Thậm chí bọn họ còn hối hận, nếu sớm biết Viên gia có khả năng cầu cứu một vị cường giả tiên thiên cảnh giới thì có cho ăn gan hùm bọn họ cũng không dám chọc vào. Phạm Thuật Hà thở dài một tiếng, nói: - Hạo Nhật! Ngươi về đi. Mấy ngày nay bất cứ thế nào cũng phải đi bên cạnh người tiền bối. Nhà họ Phạm chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi. Có thể vượt qua một kiếp này hay không tất cả đều nhờ vào Lữ tiền bối mà thôi. Phạm Hạo Nhật lên tiếng. Hắn đương nhiên hiểu rõ ràng mọi chuyện. Sau khi đem tất cả mọi chuyện nói với phụ thân liền rời đi. Căn phòng an bài cho Lữ Tân Văn hiển nhiên là căn phòng tốt nhất trong Phạm gia. Bên trong hết thẩy đều được bày biện một cách có chủ ý. Thậm chí so với phòng của Phạm Thuật Hà có nhiều chỗ còn tốt hơn không ít. Đi tới trước sân, Phạm Hạo Nhật đứng chờ ở đó. Hắn cũng không dám đi quấy rầy sự tu luyện của Lữ Tân Văn. Đột nhiên, một đạo thanh âm ôn hòa từ bên trong truyền tới: - Vào đi. Phạm Hạo Nhật ngẩn người ra, ngay sau đó liền lập tức cung kính đi vào. Khi hắn nhìn thấy Lữ Tân Văn, sắc mặt không khỏi khẽ biến đổi. Lúc này, trên mặt Lữ Tân Văn hiện lên vài phần bi thương. Trước của Viên gia trang, hắn biết ba tên đệ tử lành ít dữ nhiều, nhưng vẫn ổn định như Thái Sơn không chút mảy may dao động. Nhưng sau khi hắn trở về đây lại không chút nào che dấu sự bi thương trong lòng. Đôi môi Phạm Hạo Nhật khẽ run run, dĩ nhiên không biết mở miệng nói thế nào cho nó tốt. Lữ Tân Văn đột nhiên mở miệng hỏi: - Phạm Hạo Nhật! Ngươi có cảm giác rằng ta là người vô tình vô nghĩa hay không? Biết rõ ba tên đệ tử lành ít, dữ nhiều. Hung thủ lại ở ngay trong trang viên nhà họ Viên nhưng lại không dám động thủ ngay lập tức để báo thù cho chúng? Phạm Hạo Nhật vội vàng quỳ xuống, cung kính nói: - Sư thúc tổ! Tôn nhi tuyệt đối không có loại ý nghĩ này. - Hả? Vậy ngươi có ý nghĩ như thế nào? Phạm Hạo Nhật chần chừ một lúc, vẫn chưa đứng dậy mà tiếp tục quỳ nói: - Tôn nhi nghĩ rằng nhà họ Viên đột nhiên xuất hiện một cường giả tiên thiên hiển nhiên không phải chuyện đơn giản. Hơn nữa, lúc này ta ở ngoài sáng còn địch ở trong bóng tối. Nếu mạo muội khiêu chiến có lẽ sẽ vướng phải bẫy của đối phương. Cho nên tạm lùi vài bước, đợi khi đã tìm hiểu được chút tin tức lúc đó xuất thủ cũng chưa muộn. Lữ Tân Văn lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng trong ánh mắt cũng lộ ra một nét vui vẻ, nói: - Đứng lên đi!. Phạm Hạo Nhật lúc này mới chậm rãi đứng lên, nhưng trong lòng hắn lại giống như có một lớp băng mỏng. Thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng như không có. - Những điều ngươi nói mặc dù cũng chưa phải là đúng hoàn toàn, nhưng cũng không có sai là mấy. - Hắn khẽ thở dài: - Ta đã cùng với người trong nhà họ Viên dùng chân khí thử dò xét một lần. Phạm Hạo Nhật nghĩ tới chuyện đó lại cảm thấy áp lực thật lớn. Trong lòng nhất thời không khỏi kính sợ đối với tiên thiên cường giả. Bởi vì hắn cũng không thể rõ hai vị cường giả đã thử dò xét nhau như thế nào. Thanh âm của Lữ Tân Văn hết sức êm ái. Phạm Hạo Nhật ngẩng đầu lên nhìn, hắn đột nhiên có cảm giác thân ảnh lão nhân tựa hồ có chút phiêu hốt. Lão sở dĩ nói ra điều này cũng không phải muốn giải thích cho một kẻ vô danh tiểu tốt như hắn, vậy mà dường như lão lại hướng vào chính hắn để mà giải thích. - Người nọ trong nhà họ Viên đã được nghỉ ngơi dưỡng sức, bất luận là khí thế, thể lực cũng như chân khí đã đạt tới trạng thái đỉnh. Còn lão phu lại vừa mới biết được ba đứa để tử gặp phải chuyện bất trắc nên không tránh khỏi tâm thần dao đông. Nếu đánh nhau ngay lúc đó thì cho dù tu vi của lão phu có cao hơn cũng khó có thể thủ thắng. Ngươi đã hiểu chưa? Phạm Hạo Nhật cung kính nói: - Vâng! Tôn nhi đã hiểu rõ rồi. Lữ Tân Văn khẽ gật đầu, nói: - Ngươi đã hiểu rồi vậy thì đi ra thôi. Năm ngày sau ta sẽ ra gặp các ngươi. Phạm Hạo Nhật cúi lạy một cái rồi chậm rãi đi ra ngoài. Cánh cửa chậm rãi đóng lại, bên trong phòng không còn bất cứ động tĩnh nào nữa, ngay cả một chút thanh âm cũng không hề có. Hai chỗ trong và ngoài căn phòng đột nhiên biến thành hai thế giới bất đồng bị một cánh cửa hoàn toàn ngăn cách. Phạm Hạo Nhật nhìn cánh cửa đóng chặt, tất cả những lo lắng trong lòng hắn giờ phút này toàn bộ vứt hết. Không biết tại sao nhưng hắn hoàn toàn có cảm giác năm ngày sau lúc vị lão nhân này đi ra chính là lúc lão đạt tới trạng thái cao nhất. - Đại bá! Người tìm con? Hạ Nhất Minh mỉm cười đi vào trong phòng đại bá. Trong lòng hắn biết rõ chuyện gì xảy ra. Với tu vi của đại bá hiển nhiên có thể cảm nhận được áp lực lớn đến thế nào. Có thể khẳng định chính vì chuyện này nên lão nhân gia mới gọi mình. Trong căn phòng, ngoại trừ Hạ Thuyên Tín còn có phụ tử Viên Tắc Vũ và Viên Thành Chí. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Lão gia tử Viên Tắc Vũ đã ra lệnh trong khoảng thời gian này bế quan không ra ngoài, nhưng giờ khắc này cũng không thể ngồi yên được. - Nhất Minh! Con có cảm giác được cái gì không? - Hạ Thuyên Tín ánh mắt ngưng trọng hỏi. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói: - Vâng! Con có cảm giác được. Hạ Thuyên Tín trầm giọng nói: - Viên huynh! Bây giờ người nói đi. Viên Thành Chí nghiêm nghị, gật đầu một cái, nói: - Nhất Thiên hiền chất, Nhất Minh hiền chất vừa mới rồi người trông coi cổng đã báo một tin tức. Có một vị kỳ nhân tới trước cổng, đứng ở đó một lúc sau đó lập tức rời đi. Nhưng trong khoảng thời gian đó, chúng ta cũng cảm thấy một áp lực cực kỳ to lớn. Trong số những tên nô bộc có mấy người cho đến bây giờ vẫn còn chưa đứng dậy nổi. - Hắn dừng lại một chút, nói: - Nếu như ta đoán không sai, tất cả chuyện đó là do chính người kia làm ra. Thật ra, bên người Lữ Tân Văn còn có Phạm Hạo Nhật đi theo. Nhưng tiên thiên cường giả khí thế quả thật là quá mạnh, thu hút ánh mắt của mọi người. Phạm Hạo Nhật chỉ giống như một con đom đóm dưới ánh trăng rằm, căn bản không khiến người ta chú ý. Nếu Hạ Nhất Thiên có ở đó có lẽ còn có thể nhận ra Phạm Hạo Nhật. Nhưng ở đó chỉ có mấy người nô bộ gác cổng, làm sao có thể trách họ được. Hạ Thuyên Tín trầm giọng nói: - Viên huynh! Người nọ cuối cùng là người ở đâu? Huynh có biết không? Viên Thành Chí cười khổ, cuống quít nói: - Nếu ta biết được đã nói cho Hạ huynh rồi. Làm gì phải dấu dấu diếm diếm chứ. Hạ Nhất Thiên nhìn phụ thân nói: - Cha! Người này cùng người đêm đó có quan hệ hay không? Chắc cũng là người trợ giúp cho Phạm gia. Hạ Thuyên Tín mặt không chút thay đổi, lắc đầu, nói: - Ta không biết! Bất quá, nếu người này đã tới đây thì Phạm gia cũng không tránh khỏi liên quan. Viên Tắc Vũ đột nhiên than nhẹ một tiếng, nói: - Thuyên Tín hiền chất! Lão phu có một chuyện muốn nói. - Thỉnh lão nhân gia nói. - Hạ Thuyên Tín có chút khom người nói. - Nếu người này thật sự đến để giúp đỡ Phạm gia thì hiền chất có thể chống lại được hay không? - Viên tắc vũ hai mắt nháy nháy nhìn Hạ Thuyên Tín, tựa hồ muốn từ hắn tìm thấy một sự tự tin nào đó. Hạ Thuyên Tín nhíu nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói: - Viên thế thúc! Cháu mặc dù không có gặp qua người nọ, nhưng dưới khí thế áp bách của người đó ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu cũng không hề có. Sắc mặt hai người Viên Tắc Vũ nhất thời trở nên tái nhợt. Hạ Thuyên Tín vốn là một lợi thế lớn nhất của bọn họ. Nhưng hôm nay cao thủ nhà họ Phạm tầng tầng lớp lớp. Đầu tiên là hai tiểu tử họ Kiêu có được tiên thiên khinh thân công pháp lại có thêm cả hộ oản đặc biệt trong tay. Lại thêm người nửa đêm tiến vào Viên gia dò xét thực lực Hạ Thuyên Tín. Hôm nay, lại tới một vị lão nhân. Hơn nữa, người này còn chưa hề lộ diện vậy mà Hạ Thuyên Tín đã nhận thua rồi. Những người này cứ như cơn thủy triều, từng lớp từng lớp làm cho tất cả người trong Viên gia có cảm giác không thể nào đối phó nổi. Chậm rãi, sắc mặt Viên Tắc Vũ liên tục biến hóa nói: - Thuyên Tín hiền chất. Cháu cảm giác thực lực người này như thế nào? Nếu Hạ lão ca tự thân xuất thủ có thể chiến thắng được hay không? Hạ Thuyên Tín mặc dù cũng là một cao thủ thập tầng nhưng so sánh với cao thủ thập tầng đỉnh phong như Hạ Vũ Đức thì vẫn còn kém hơn một bậc. Cho nên lão vẫn ôm một tia hy vọng hỏi. Hạ Thuyên Tín không cần phải nghĩ ngợi, lắc lắc đầu, nói: - Viên lão bá! Nếu cháu đoán không sao, chỉ sợ người kia đã đột phá tiên thiên cảnh giới rồi. Hắn nói lời này mặc dù có chút do dự nhưng ngữ khí hết sức kiên định. Phụ tử họ Viên sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi. Chỉ có sắc mặt Hạ Nhất Minh vẫn không hề có chút biến hóa. Tất cả những điều này đều rơi hết vào trong mắt Hạ Thuyên Tín, trong lòng hắn không khỏi than thầm. Viên Tắc Vũ chỉ trầm ngâm trong giây lát rồi nói: - Nếu đã vậy, chúng ta cũng chẳng cần phải chuẩn bị gì nữa. - Lão mặc dù tuổi đã lơn nhưng vần hết sức cương quyết nói: - Thành Chí! Lập tức tập trung toàn bộ mọi người rời khỏi trang. Từ nay về sau tất cả trang viện này giao cho bọn chúng. Viên Thành Chí biến sắc, hô lớn: - Cha... Trên thực tế thì Viên Tắc Vũ đã chuẩn bị đường lui rồi. Một ít đồ châu báu đã được chuyển đi từ trước đó. Chỉ cần bọn họ muốn là có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng không tới bước đường cùng, có bao nhiêu người có thể dễ dàng bỏ qua tất cả mọi thứ? Viên Tắc Vũ vung tay lên, nói: - Không cần nói nhiều. Nếu đối phương ngay cả tiên thiên cao thủ cũng mời được thì chúng ta chẳng có gì đề mà địch lại được. Nếu để chết vào tay họ chi bằng chúng ta lui trước một bước. - Lão thầm than một tiếng, bất đắc dĩ nói: - Ở lại chịu chết không bằng sống một cách ẩn nhẫn mà có thể bảo toàn được mạng sống. Coi như trong cái đen đủi vẫn còn có chút may mắn. Viên Thành Chí cùng Hạ Thuyên Tín nhìn nhau, sắc mặt hai người hết sức khó coi. Tuy nhiên nghĩ tới luồng uy áp đó, trong lòng mỗi người giống như có một tảng đá đè nặng, hết sức khó chịu. Viên Tắc Vũ cười khổ một tiếng, an ủi nói: - Thật ra chúng ta cũng hết sức may mắn. Nếu người nọ cứ như vậy tiến vào chỉ sợ chúng ta muốn chạy cũng khó. Trong lòng mọi người đều hết sức cả kinh. Ngay cả Viên Thành Chí cũng bị dao động. Hạ Nhất Minh nhìn vẻ mặt mọi người đột nhiên cười lớn, nói: - Viên thúc tổ! Con có một việc muốn thỉnh giáo. Viên Tắc Vũ ngẩn người, nói: - Ngươi nói đi. - Con muốn hỏi một câu: mọi người luôn miệng nói người này cùng nhà họ Phạm có quan hệ. Nhưng có thật là hắn có quan hệ hay không? Tất cả mọi người đều lặng thinh, trong ánh mắt mỗi người đều nổi lên một tia hy vọng. Viên Thành Chí vỗ đùi, nói: - Không sai! Ai biết người này thật ra là người nào? Có lẽ hắn chỉ là đi lầm đường.... - Nói đến đây, bản thân hắn cũng lắc đầu, hiển nhiên đáp án này không thể nào tin được. Nhưng hắn lập tức nói: - Mặc kệ thế nào. Chúng ta cũng nên tìm hiểu một chút. Nếu như phải đi thì cũng cần biết rõ tin tức mới được chứ. Nếu không tự nhiên bỏ đi, chắc chắn sẽ bị mọi người cười nhạo. Ngày sau, cũng không có cơ hội đoạt lại sản nghiệp nữa. Viên Tắc Vũ do dự nửa ngày, cuối cùng cũng đồng ý với ý kiến của con mình. Nhưng mấy ngày sau, bọn họ không hề thu thập được một chút tin tức nào về vị lão nhân thần bí kia. Tính đi tính lại, ước hẹn năm ngày cuối cùng đã tới.