Vũ Thần

Chương 120: Ngộ đạo

Nói về khí chỉ có siêu việt võ đạo tiên thiên chân khí mới có thể trong nháy mắt tạo ra lực phá hoại hết sức khủng bố, mới có thể không cần quan tâm đến hộ oản phòng ngự mà trực tiếp công kích Kiêu Dịch Phiền.
Từ lúc nội phủ bị nội kình mạnh mẽ tác động lại, hắn đã không còn có cơ hội để thông báo cho hai vị sư huynh đệ của mình.
Ngay lúc thân thể của hắn giống như mất đi sức nặng cùng khả năng chống đỡ mà ngã sấp xuống thì Trang Uyên cùng Kiêu Dịch Phiền đã như phi điểu cùng nhau phóng đến.
Động tác của hai người bọn họ trong nháy mắt đã đạt tới cực hạn của con người. Một người đạt tới cửu tầng cùng với một người đạt tới thập tầng đồng thời xuất ra hết bản lĩnh đánh về phía Hạ Nhất Minh.
Một kích cực mạnh.
Cả thân thể Trang Uyên tựa hồ nổi lên một ngọn lửa đỏ rực. Đây là do hỏa hệ công pháp của hắn được phát động đến cực hạn mà biểu hiện ra. Khiến cho hơi thở người khác cũng cảm giác nóng theo.
Cả người hắn mang theo một mùi lưu huỳnh, thậm chí bản thân quần áo trên người hắn cũng có cảm giác sắp bị bốc cháy.
Ngay cả khi đối mặt với Hạ Thuyên Tín thì một chưởng của hắn vẫn còn giữ lại một chút, không có toàn lực ứng phó. Giờ phút này trong lòng hắn nổi lên một ý nghĩ rằng mặc dù đối mặt bất quá cũng chỉ là một thanh niên mà thôi nhưng lại tạo một cảm giác áp bách cực kỳ mãnh liệt.
Hắn toàn lực đánh ra một chưởng, một thức mạnh nhất của bản thân.
Kiêu Dịch Phiền mặc dù không có thực lực bằng Trang Uyên, nhưng ngay lúc Hạ Nhất Minh buông cánh tay Kiêu Dịch Lam ra thì hắn cũng tới được phía sau đối phương.
Cánh tay hắn như tia chớp đánh ra hướng về phía hậu tâm đối thủ.
Không hề có gió vậy mà hai ống tay áo của hắn đột nhiên phồng lên. Đó là do chỉ trong nháy mắt hắn đề tụ toàn bộ nội kình vào đôi hộ oản đặc biệt của mình.
Khối nội kình tăng thêm đã quá mạnh đến nỗi hắn không thể khống chế được, làm cho ống tay áo của hắn căng lên, hộ oản hoàng kim của lóe ra quang mang chói mắt.
Tiếng gió rít lên bén nhọn giống như quỷ khóc soi tru nhắm thẳng Hạ Nhật Minh lao tới. Bất cứ một người đạt được một chút thành tựu về nội kình cũng có thể cảm nhật được một thức mạnh mẽ này.
Nếu thật sự bị một chiêu này đánh vào lưng thì ngay cả cao thủ thập tầng cũng chịu không được.
Đây là biện pháp vây Ngụy cứu Triệu mà hắn dùng.
Đối mặt với một kích toàn lực của hai đại cao thủ, Hạ Nhất Minh trên mặt cùng với ánh mắt chẳng có vẻ gì lo ngại. Giờ phút này, tinh thần hắn hết sức tập trung, trong lòng chẳng có bất cứ cảm xúc gì.
Ánh mắt hắn nhìn bọn họ giống như một người đang nhìn những con kiến cơ bản chẳng có một chút lực phản kháng.
Hai bàn tay nhẹ nhàng đưa lên. Một tay theo một cung độ kỳ dị đẩy ra ngăn cánh tay của Kiêu Dịch Phiền, cánh tay kia cùng với một chưởng đầy lực lượng hỏa hệ của Trang Uyên đối chọi.
Va chạm cùng một lúc nhưng không có bất cứ thanh âm nào phát ra nhưng lại làm cho trong lòng hai người kia tràn ngập rung động không thể diễn tả ra bằng lời.
Thế công mạnh mẽ của bọn họ giống như đánh vào một bị bông khiến cho hai người cơ bản không thể phóng thích được cảm giác buồn bực. Lực lượng từ tay Hạ Nhất Minh truyền lại cũng không phải là mạnh.
Nhưng lực lượng của bọn hắn lại không thể xuyên thấu qua lớp bông này mà tác động đến đối thủ chút nào.
Ngay sau đó, hai tay Hạ Nhất Minh vung lên, tốc độ cũng không hề nhanh chỉ giống như một người đang tự luyện quyền. Hơn nữa quyền pháp này đúng là thủy hệ công pháp được lưu truyền - Miên Chưởng.
Một chưởng.
Hiển nhiên một chưởng này chính là miên chưởng bình thường, nhưng ở trên tay hắn lại tạo ra một uy lực khó tin.
Đôi tay hắn hoặc đẩy, hoặc nâng, hoặc hút, hoặc kéo. Các động tác có thể thấy được hết sức rõ ràng, tựa hồ có một phép thuật rất mạnh làm cho mấy thước quanh người hắn hình thành một vòng xoáy.
Cho dù là Trang Uyên hay Kiều Dịch Phiền có đem hết bản lãnh của mình ra cũng không thể tránh được tai họa này.
Sắc mặt hai người bọn họ vô cùng ảm đạm, bọn họ đương nhiên rõ ràng thanh niên trẻ tuổi ở phía sau bọn họ thực lực sâu không thể lường được.
Hơn nữa Kiêu Dịch Lâm nằm trên mặt đất tuyệt đối là lành ít dữ nhiều, nhưng lúc này bọn họ còn chưa lo xong cho bản thân, làm sao có thể bận tâm đến những cái khác. Chỉ có thể cố sức giãy dụa, cầu mong bảo vệ được tính mạng.
Mặc dù Thủy hệ Miên Chưởng lần đầu tiên được Hạ Nhất Minh sử dụng để đối địch, nhưng đã thể hiện được tinh túy của nó. Đặc biệt, hai tay của hắn múa trong không gian giống như làn nước bao phủ quanh người, chiêu thức được hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Giờ phút này, trong mắt hai người Trang Uyên, Hạ Nhất Minh giống như một con nhện khổng lồ. Mỗi nhát chém giống như con nhện phun ra một sợi tơ nhện. Tơ nhện rất dính, từng vong từng vong một quấn quanh hai người bọn họ.
Cho dù là Kiêu Dịch Phiền có tiên thiên khinh thân công pháp nhưng càng lúc càng có cảm giác không thể dãy dụa được. Nếu như không phải cảm giác tử vong khiến cho hai người bọn họ không muốn thúc thủ chịu trói thì chỉ sợ lúc này đã buông tha không còn chống cự nữa rồi.
Dần dần, hai người bọn họ giống như là côn trùng dính trên mạng nhện, mặc dù cố hết sức giẫy giụa, nhưng càng giẫy càng chặt, không còn có thể cử động được nữa.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn còn có một hy vọng duy nhất đó chính là uy lực Miên Chưởng của Hạ Nhất Minh cũng không quá cường đại. Trừ uy lực quấn quanh người kinh khủng ra thì không có tác dụng thương tổn đến bọn họ. Có lẽ đây chính là lý do mà bọn hắn có thể duy trì được đến bây giờ.
Thật ra, song chưởng Hạ Nhất Minh cũng chỉ tiện tay vung lên, nhưng tâm thần hắn lại tập trung vào dưới chân hai người này.
Đặc biệt là Kiêu Dịch Phiền, bước chân của hắn vẫn như trước hết sức thâm ảo khó lường. Nếu như không phải thực lực của Hạ Nhất Minh quá mạnh mẽ, thì giờ phút này có lẽ hắn đã thoát ly khỏi phạm vi không chế của Miên chưởng.
Sau khi hắn nghe được mấy người này nói chuyện với nhau đã quyết định phải đánh chết toàn bộ bọn họ. Suy nghĩ đó hết sức kiên định không thể lay chuyển.
Chỉ là sau một chiêu giết chết Kiêu Dịch Lâm, trong lòng hắn chợt động, muốn để cho huynh đệ nhà họ Kiêu biểu hiện ra tiên thiên khinh thân pháp. Thứ công pháp khinh thân này làm cho hắn có hứng thú rất nhiều.
Lúc này, hắn mới có thể sử dụng miên chưởng đem hai người này khống chế bên mình, hơn nữa chậm rãi quan sát cùng thử nghiệm,
Trực tiếp thử nghiệm cùng với quan sát hiển nhiên là có cảm giác bất đồng. Mặc dù bớt đi một phần vắt óc suy nghĩ, nhưng hắn lại càng có thể chìm đắm vào trong đó.
Trong cảm giác của hắn, Kiêu Dịch Phiền không còn là một con người nữa mà là biến thành một đám mây mù, hình dạng không ngừng biến hóa. Còn đôi tay hắn lại hóa thành một bức tưởng vô hình đem đám mây mù bao vây trong đó.
Không biết cảm giác này duy trì trong bao lâu, Hạ Nhất Minh đột nhiên phát hiện lúc này đám mây mù đã biến mất, giống như được phơi ra ánh sáng biến thành một con quạ đen.
Trong lòng hắn hết sức kinh ngạc, nhất thời từ trong cảnh giới kỳ diệu này tỉnh lại.
Ánh mắt xoay chuyển, lúc này Kiều Dịch Phiền đã ngã trên mặt đất. Ánh mắt của hắn tán loạn, cả người hắn giống như vừa mới ở trong nước mò ra, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Trong cảm giác của Hạ Nhất Minh, cơ thể của hắn hoàn toàn mềm nhũn, không còn giống một kẻ tu luyện có thực lực mạnh mẽ, ngược lại giống như một người bị liệt thì đúng hơn, cả người không còn động đậy được chút nào nữa. Hơn nữa, thân thể của hắn không ngừng co quắp, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Tiếng thở dốc giống như một con trâu đang kéo xe từ bên người Hạ Nhất Minh truyền đến, hắn quay đầu nhìn thoáng qua.
Trang Uyên vẫn đang đảo qua đảo lại bên người hắn, uy lực song chưởng của hắn đã giảm đi rất nhiều, không còn khả năng có cơ hội đột phá mà ra.
Mỗi một lần cùng Hạ Nhất Minh giao chưởng đều làm cho nội kình của hắn tiêu hao rất nhiều. Giờ phút này cũng giống như ngọn đèn dầu sắp tắt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh cuối cùng cũng hiểu rõ.
Mặc dù hắn không có hạ sát thủ, nhưng bởi trong lòng đã có sẵn sự oán hận với hai người này nên không hề có chút hạ thủ lưu tình.
Song chưởng tập trung năng lượng thủy, duy trì cường độ, giống như đang quay một cái cối xay lớn, làm cho nội kình của hai người bọn họ tiêu tan hầu như không còn chút nào.
Thứ cảm giác như thế này thật ra hết sức kinh khủng, Trang Uyên cùng với Kiêu Dịch Phiền tình trạng giống hệt như Kiêu Dịch Lâm chỉ thoáng một cái đã bị đánh gục, trong lòng hết sức uất ức. Nhưng đã tới mức như thế này thì sanh tử của bọn họ đã không còn do bản thân nắm giữ nữa. Dưới sự thao túng của Hạ Nhất Minh mà không ngừng quay tròn.
Mãi cho đến khi có người kiệt lực ngã xuống mới làm cho Hạ Nhất Minh tỉnh lại.
Lúc này, trong mắt Trang Uyên không còn có vẻ cuồng ngạo mà chỉ toàn nét kinh sợ cùng phẫn hận. Thần trí của hắn cùng với Kiêu Dịch Phiền giống nhau, đều không còn sự sáng suốt nữa.
Sức đã cùng, lực đã kiệt thì bất kì tâm tình như thế nào cũng không còn có thể giữ được. Có lẽ lúc này trong lòng hắn chỉ còn có một ý niệm duy nhất đó là mặc kệ tất cả mọi thứ nằm xuống ngủ một giấc đã.
Sở dĩ còn có thể kiên trì đến mức này, có lẽ chính là nhờ vào bản năng của hắn, nhờ vào cảm giác cầu sống để mà duy trì thôi.
Không biết vì sao, trong lòng Hạ Nhất Minh cũng không hề có cảm giác hưng phấn. Hắn thở dài một tiếng, sức mạnh trên tay lại gia tăng thêm vài phần. Nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, hất văng cánh tay của Trang Uyên, đồng thời vô thanh vô tức xoa nhẹ một cái trước ngực hắn.
Chân khí hùng mạnh như thủy triều tuôn ra, trong nháy mắt đem toàn bộ nội tạng của hắn nghiền nát thành phấn.
Trang Uyên chợt ngừng lại, hắn thở ra một hơi giống như đã trút được gánh nặng. Vào giây phút cuối cùng này, hắn từ trong trạng thái mê muội tỉnh dậy. Chỉ có điều trong ánh mắt hắn hình như có một tia vui sướng vì đã được giải thoát.
Ánh mắt của Hạ Nhất Minh liếc qua mặt đất một cái sau đó lại ngẩng lên nhìn sắc trời.
Phía chân trời những tia sáng đã bắt đầu lóe lên. Nhưng hắn biết rằng màn đêm sẽ nhanh chóng biến mất.
Trên mặt đất, hiển nhiên không thể để ba người này nằm ở đây như vậy. Mặc dù Hạ Nhất Minh biết sư phụ của bọn họ tên là Lữ Tân Văn sắp đến nhưng hắn cũng không quan tâm lắm. Tuy nhiên có thể dạy được những người đệ tử như thế này, hơn nữa bọn họ đối với Lữ Tân Vân hoàn toàn kính sợ thực lực mạnh mẽ... Chắc chắn thực lực của người này tuyệt đối không thể dưới bọn họ, thậm chí còn có thể chính là cao thủ tiên thiên cảnh giới.
Không ngờ lại có thể gặp được nhân vật như vậy. Ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không nhịn được bất đắc dĩ cất tiếng thở dài.
Hắn nhấc ba người trên mặt đất lên.Mặc dù trọng lượng của cả ba người còn lớn hơn trọng lượng của đại quan đao không ít, nhưng cũng không tạo thành gánh nặng nào cho hắn.
Di chuyển một cách nhanh chóng hướng về đỉnh núi mà lúc trước hắn đã luyện đao.
Tốc độ của hắn mặc dù không thể so sánh cùng với huynh đệ nhà họ Kiêu. Nhưng nhờ có tiên thiên chân khí nên cũng không hề kém so với Trang Uyên.
Khi mà những tia nắng mặt trời đầu tiên vừa xuất hiện thì hắn cũng đã leo lên được ngọn núi cao đó.
Đánh mạnh lên mặt đất vài cái đã phá ra một cái hố to. Chỉ do dự một chút, Hạ Nhất Minh lấy hai cái hộ oản từ trên tay huynh đệ nhà họ Kiêu, sau đó lục lọi trên người bọn họ một lúc.
Trên người chúng thứ trân quý nhất không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là lọ tinh lực kim đan. Ngoài thứ đó ra cũng có có mấy đồng tiền vàng. Hạ Nhất Minh hy vọng tìm được tiên thiên khinh thân bí tịch nhưng không hề có trên người bọn họ.
Lấy mấy thứ tìm được lên, sau đó, Hạ Nhất Minh đem thân thể ba người bỏ vào trong hố. Hắn đem mấy tảng đá lấp lên, sau đó lấy ít bùn trát ra bên ngoài. Mặc dù chỉ là một đống đất rất đơn sơ nhưng dù sao thì cũng coi như là phần mộ cho bọn họ.
Trở về phòng, Hạ Nhất Minh nhớ lại ngày xưa khi đến huyền thành, bởi Trình gia chúc thọ mà gặp phải gã Hắc y nhân kia.
Khi đó, hắn chỉ muốn đoạt lấy bí tịch mà thôi. Nhưng Khai Sơn Tam Thập Lục thức uy lực quá mạnh nên trực tiếp đem gã Hắc y nhân đánh chết tại chỗ.
Tuy nhiên đó cũng không phải là lần đầu tiên hắn giết người, cho nên lúc xử lý cũng hết sức bĩnh tĩnh.
Hiển nhiên giờ phút này nghĩ đến hành vi của hắn lúc đó có lẽ cùng với chuyện ngày hôm nay cũng không có gì bất đồng. Chỉ có một cái khác đó là huynh đệ nhà họ Kiêu có lòng dạ độc ác mà thôi.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, chẳng lẽ trong lòng mỗi người đều có cái ý nghĩ kinh khủng như thế trong đầu? Khác nhau ở chỗ người có thực lực mạnh thì thể hiện ra ngoài, còn phần lớn những người có thực lực yếu thì đành giấu ở trong lòng mà thôi.
Miệng hắn lộ ra một nụ cười khổ. Nếu quả thật như thế thì thế giới này cũng thật là đáng sợ.
Đột nhiên, một giọt nước rơi xuống đầu hắn.
Hắn giật mình ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ khi nào ở trong rừng trời đã bắt đầu đổ mưa phùn.
Trong lòng hắn lại nổi lên một nỗi buồn bực. Hắn bật dậy lấy tốc độ nhanh nhất hướng về đỉnh nói chạy đi.
Đối với người bình thường mà nói, leo lên ngọn núi có thể khó khăn, nhưng trong mắt Hạ Nhất Minh nó chẳng khác gì chạy trên đất bằng, không hề có chút khó khăn gì đối với hắn.
Thân hình hắn giống như một con khỉ lớn, hai chân không ngừng đạp lên cây cối. Mỗi lần dẫm một cái, bật lên là di chuyển được một khoảng cách khá xa. Không mất bao nhiêu thời gian, hắn đã tới được chỗ ngồi nơi đỉnh núi cao.
Lúc này, cơn mưa đã càng lúc càng lớn. Hạt mưa bay đầy trời, đọng lại trong mắt hắn.
Mưa, gió cùng với tiếng lá cây xào xạc phối hợp với nhau tạo thành tiết tấu khi thì trầm trọng, khi lại nhẹ nhàng. Ở trong lòng hắn biến thành một bản nhạc hết sức êm tai.
Hắn dõi mắt nhìn ra xa, ở đó trên đỉnh núi tràn ngập sương mù dày đặc.
Được những giọt nước mưa trong vắt gột rửa, những đám mây lộ ra rất nhiều màu sắc huyễn lệ.
Chỉ trong nháy mắt, những đám mây nhất thời sáng lạn hẳn lên. Chúng giống như những bông hoa đua nhau khoe sắc, lại giống như một cô gái quyến rũ đang múa. Khắp sườn núi những đóa sơn trà đỏ hồng nở rỗ càng làm cho cảnh sắc thêm phần quyến rũ.
Tâm trí Hạ Nhất Minh cũng giống như bất thình lình được mưa gió gột rửa, những gì vướng bận trong lòng hoàn toàn được xóa sạch.
Trong đầu hắn không còn có một chút ý niệm trần tục. Đôi mắt hoàn toàn trong suốt, tinh khiết, giống như là đứa trẻ mới sinh ra, với ánh mắt tò mò đánh giá thế giới này.
Trong đầu hắn xuất hiện một đám mây mù, một đám mây không ngừng vận động, biến hóa khó lường.
Ở Thái Thương huyện, Trình gia, nghênh thân lôi đài gặp được ấn ký biến ảo khó lường.
Ở quận Trịnh Đồng, Viên gia, huynh đệ họ Kiêu hết sức quỷ dị, người khác không thể nào nắm được bộ pháp của họ.
Vừa mới rồi còn được tự thể nghiệm, từ trên người Kiêu Dịch Phiền hiểu được hết thảy, giờ khắc này tất cả hoàn toàn hiển thị rõ nét.
Hạ Nhất Minh từ từ nhắm hai mắt lại. Hắn không còn dùng ánh mắt để đánh giá thế giới này nữa mà là dúng tâm trí để cảm nhận hết sự thần kỳ của thế giới.
Trong lòng hắn lúc này, cơn mưa liên tục đã ngớt, mây mù dần bay lên tạo cho hắn một cảm giác hết sức kỳ diệu.
Thiên nhiên thần bí, vô cùng to lớn, một tiên thiên cao thủ như hắn ở đây lại vô cùng nhỏ bé.
Trong đầu hắn, đám mây mù biến hóa từ từ hình thành một bóng người. Dần dần thân ảnh này càng ngày càng rõ ràng hơn. Trong đầu hắn, các động tác càng lúc càng rõ ràng.
Trong những động tác đó, hắn có thể thấy được bóng dáng của ấn ký như vân như vũ, cũng có thể thấy được bước chân thần kỳ của huynh đệ nhà họ Kiêu. Nhưng càng lâu, hắn thông qua hình ảnh thay đổi hắn có thể thấy được mưa phùn trên đỉnh đầu cũng như những đám mây mù đang ôm lấy núi.
Hắn cứ như vậy im lặng đứng trên đỉnh ngọn núi, cảm thụ hơi thở mênh mông của tự nhiên. Cả thân thể hắn giờ khắc này tựa hồ cũng đã dung nhập vào với cả thiên địa.
Ý thức của hắn giống như bay ra khỏi thân thể, hóa thành một bộ phận trong đám mây mù đang bay lượn giữa không trung.
Đột nhiên, trong đầu hắn cái hình ảnh kia hiện ra hết sức rõ nét. Các động tác của hình ảnh đó không còn lộn xộn nữa mà đã thành những động tác liền lạc hoàn chỉnh, phảng phất giống như mây, mưa, sương mù vô hình vô ảnh.
Cuối cùng, cái bóng đó cũng dừng lại.
Ngay lúc đó, Hạ Nhất Minh thấy rõ ràng cái bóng đó chính là hắn chứ không phải ai đó. Nguồn: http://Trà Truyện
Hai mắt hắn chợt mở ra, ngẩng đầu lên, trên bầu trời mưa gió không biết đã tạnh từ lúc nào. Mặt trời đã lên đến trên đỉnh đầu tỏa ra những tia nắng ấm áp.
Trước mắt hắn, đám mây mù bao phủ quanh ngọn núi đã tan mất. Ánh mắt hắn có thể thấy được rõ ràng ngọn núi xa xa.
Lúc này hắn mới biết, nguyên lai chỗ ngồi tưởng như một ngọn núi rất cao trong dãy núi hóa ra chỉ là một ngọn núi đất.
Xa xa, rặng núi hùng vĩ, những đỉnh núi cao chót vót chọc cả vào mây, ngạo nghễ nhìn nhân thế.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi. Trong lòng hắn đột nhiên lại có một loại cảm giác.
Sau khi bước vào tiên thiên, hắn giống như là leo lên đỉnh của một ngọn núi. Nhưng phía trước hắn còn có càng nhiều những ngọn núi cao hơn nữa đang chờ hắn vượt qua.
Nhìn mãi cũng vẫn không thấy được chân trời, trong lòng hắn sung sướng kích động, cười dài một tiếng, vang vọng núi rừng như muốn nói cùng với thiên địa...