Vũ Thần

Chương 1168: Tiên dịch thần dược

Trong huyệt động chờ đợi một tháng, rốt cuộc Thủy Tinh Cung cũng mở cửa. Trong khoảng thời gian này, bọn họ chia nhau thăm dò hoàn cảnh xung quanh.
Theo suy đoán của Bách Linh Bát, nơi này là một ngọn núi lớn, sinh vật cường đại xung quanh hẳn không ít. Nhưng trên thực tế, sau khi thăm dò bọn họ mới biết, cơ bản trăm dặm xung quanh không xuất hiện nhiều sinh vật đại dương cường đại.
Sinh vật hung mãnh tại Ngoại hải có thể nói nhiều không kể hết, trăm dặm xung quanh lại không xuất hiện, quả là chuyện lạ. Lúc này cho dù Bách Linh Bát cũng không tìm ra nguyên nhân.
Mặc dù mọi người đều biết chuyện này có liên quan tới Ngũ Hành Lão tổ khi trước nhưng đoán không ra vị Chân thần cảnh cường giả trong truyền thuyết kia rốt cuộc động tay động chân thế nào? Bởi thế bọn họ cảm thấy nơi này vô cùng thần bí.
Muốn tìm ra đáp án này, một tháng qua bọn họ tìm kiếm nhưng cuối cùng vẫn không thể khám phá thêm.
Nếu không phải thời điểm Thủy Tinh Cung mở cửa sắp tới, đám người Hạ Nhất Minh khẳng định dò xét tới cùng.
Lần nữa tiến vào đại sảnh. Hạ Nhất Minh lấy ra Ngũ Hành Hoàn, dựa theo phương pháp lúc trước Ngao Mẫn Hành hướng dẫn, đặt kiện Thần khí vào vết lõm.
Lần trước mở cửa Thủy Tinh Cung cần tập hợp Ngũ hành lực lượng của hai vị Thần đạo cường giả là Ngao Mẫn Hành cùng Hạ Nhất Minh.
Bất quá đó là bởi Thủy Tinh Cung năm ngàn năm chưa mở ra nên muốn khai mở cần lực lượng cực lớn.
Lúc này hoàn toàn khác, thời gian chỉ mới một năm, Hạ Nhất Minh thậm chí không sử dụng tới một phần năm Thần lực đã dễ dàng mở cánh cửa thông đạo. Trong lòng hắn âm thầm công nhận, phương diện này Ngao Mẫn Hành không lừa gạt mình.
Cách cửa Thủy Tinh Cung chỉ cần cách trăm năm mở một lần, đừng nói Ngụy thần cảnh cường giả, cho dù Hư thần cảnh cường giả nắm giữ Ngũ Hành Hoàn cũng dễ dàng mở ra.
Hạ Nhất Minh xoay người, vỗ vỗ lên cổ Lôi điện, theo sau ôm bảo trư cùng Bách Linh Bát tiến vào. Lôi điện đứng lại đưa mắt nhìn theo.
Lúc này tiến vào trộm Tiên dịch thần dược, vì dự phòng vạn nhất bọn họ lưu lại Lôi điện bên ngoài.
Dù sao sau khi trải qua nghi thức cao giai bạn sinh, Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện tâm ý tương liên. Chỉ cần khoảng cách hai bên không quá xa, bọn họ có thể cảm nhận ý niệm của nhau. Lôi điện đứng ngoài dĩ nhiên bởi cẩn thận, nhưng chủ yếu để đề phòng Ngũ Hành môn đệ.
Nếu đám người Ngao Mẫn Hành nổi hứng ba tháng sau chạy tới, khẳng định có chuyện. Mặc dù khả năng này không lớn nhưng đám người Hạ Nhất Minh không thể không đề phòng. Tiến vào Thủy Tinh Cung, ánh mắt đầu tiên Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn tới cánh cửa ngăn cách nội sảnh.
Cùng lúc liếc nhìn Bách Linh Bát cùng bảo trư, Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu tiến vào đại sảnh. Giây phút này hắn phát hiện trái tim đập mãnh liệt.
Cánh tay khẽ vận lực cánh cửa tiến vào nội sảnh lập tức mở ra. Ngay lúc này cánh cửa bên ngoài thông đạo nhất thời đóng lại.
Lôi điện truyền vào tin tức, tất cả đều bình thường cùng âm thanh chúc phúc.
Hạ Nhất Minh khẽ cười, hắn gật đầu nhìn thông đạo phía trước, đôi mắt kiên định rất nhiều.
Sau khi đi qua thông đạo dài, đám người Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng tới được nơi quan trọng nhất Thủy Tinh Cung.
Mặc dù đây là lần thứ hai tiến vào nơi này, nhưng lần trước đi cùng Ngao Mẫn Hành, không thể tự do hành động.
Nội sảnh Thủy Tinh Cung vẫn vô cùng mỹ lệ, tại trung tâm vẫn là nơi cung cấp Tiên dịch thần dược.
Năm ngàn năm trước khi thiên địa lực lượng dư thừa cũng phải mất trăm năm mới ngưng kết một giọt Tiên dịch thần dược. Tuy lúc này thiên địa lực lượng đã khôi phục nhưng còn xa mới có thể so sánh với trước đây. Hạ Nhất Minh nhìn bảo trư, tiểu tử kia sau khi tiến vào nơi này chỉ gắt gao nhìn một phía.
Phía đó là nơi tăm tối trên bức vách nội sảnh. Với thị lực Hạ Nhất Minh cũng không cách nào nhìn ra trong bóng tối có vật gì.
Bách Linh Bát đảo mắt một lượt, đột nhiên nói:
- Nơi này hình thành tự nhiên, cơ hồ rất ít dấu vết nhân loại kiến tạo.
Trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời khẩn trương.
Nơi này là trọng địa Ngũ Hành Môn, lần trước tiến vào biểu hiện của Ngao Mẫn Hành vô cùng cẩn trọng. Mặc dù biết bức vách Thủy Tinh Cung vô cùng cứng rắn nhưng cơ bản lão không dám đụng tới. Bởi vậy có thể thấy được trong lòng bọn họ, nơi này quý trọng ra sao?
Nếu nói có người cải tạo nơi này, khẳng định đáp án chỉ có một. Chính là người phát hiện ra nơi này, Ngũ Hành Lão tổ.
Ánh mắt nhìn vào nơi tăm tối trên bức vách, Hạ Nhất Minh khẽ nói:
- Nơi nào từng được nhân loại cải tạo.
Bách Linh Bát chỉ phía trước nói:
- Thạch bát tại trong tâm là nơi bị vật sắc bén nào đó cắt qua.
Hạ Nhất Minh giật mình, xem ra Ngũ Hành Lão tổ sau khi phát hiện nơi này biết sự quý giá của Tiên dịch thần dược bới đặc biệt kiến tạo thạch bát. Sau khi có thứ này dĩ nhiên không lãng phí một giọt Tiên dịch thần dược nào.
Bất quá cũng bởi nguyên nhân này Hạ Nhất Minh có thể xác định, Ngũ Hành Lão tổ cũng không biết trong vách nội sảnh còn có bí mật khác.
Khẽ vỗ lên đầu bảo trư, tiểu tử này sau khi được cho phép lập tức phóng tới.
Bất quá tốc độ của nó rất nhanh nhưng khi tiến vào nơi tăm tối kia, sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ biến.
Khi thân thể tiểu tử kia hoàn toàn biến mất trong đó, Hạ Nhất Minh đột nhiên phát hiện, ý niệm giữa hắn và bảo trư đã bị cắt đứt.
Nơi nội sảnh Thủy Tinh Cung mỹ lệ này ẩn giấu lực lượng kỳ dị, ý niệm nhân loại căn bản không thể cảm ứng.
Hạ Nhất Minh có cảm giác, lực lượng không có trí tuệ này thuộc về Thủy Tinh Cung.
Mặc dù hắn không biết lực lượng này sinh ra từ đây nhưng mơ hồ cảm giác, bởi có sự tồn tại cua nó mới khiến ngọn núi này xuất hiện Tiên dịch thần dược, chí bảo do thiên địa tạo ra.
Lực lượng này giống như vị Thần thủ hộ, ý niệm của Hạ Nhất Minh vừa chạm vào bức vách nội sảnh nhất thời bị nó chặn lại. Hắn tin tưởng, không chỉ bản thân có cảm giác này, cho dù Ngao Mẫn Hành, thậm chí Ngũ Hành Lão tổ khi trước cũng vậy.
Chưa kể khi phát hiện bảo khố này cho dù Thần đạo cường giả cũng cẩn trọng, không dám phóng thích lực lượng dò xét.
Bởi khi dò xét không có kết quả lại làm Tiên dịch thần dược biến mất, đối với Ngũ Hành Môn mà nói thật sự là bi kịch. Bởi thế bọn họ chỉ có thể dựa vào ánh mắt, lời nói liên lạc lẫn nhau.
Chỉ là Hạ Nhất Minh nghĩ không ra, cỗ lực lượng này thần kỳ tới độ ngay cả ý niệm cũng có thể ngăn chặn.
Hắn do dự một chút, rốt cuộc cũng tiến tới xem xét.
Bảo trư dù sao cũng là một đầu Thần thú, dù nơi này ẩn giấu cơ quan cũng không có khả năng giết chết nó. Hắn khẽ quát một tiếng:
- Bảo trư.
Trong bóng tối nhất thời truyền ra tiếng hừ hừ quen thuộc. Chỉ cần nghe được âm thanh này, Hạ Nhất Minh đã cảm thấy yên tâm. Âm thanh bảo trư rõ ràng biểu lộ nó đang rất an toàn, chỉ bất quá đang di chuyển trong thông đạo nhỏ.
Yên lặng đợi một lát, từ trong bóng tối vang lên âm thanh bảo trư.
- Tìm được rồi.
Âm thanh này tràn ngập vẻ điên cuồng cùng kinh hỉ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Hai hàng chân mày Hạ Nhất Minh nhướng lên, hắn lập tức hiểu được bảo trư đã tìm ra mục tiêu, hơn nữa số lượng Tiên dịch thần dược khẳng định không ít. Điều này chỉ cần nghe âm thanh hưng phấn của tiểu tử kia cũng biết. Dù sao nếu chỉ có một vài giọt, bảo trư tuyệt đối không thể điên cuồng tới vậy.
Song quyền nắm chặt chậm rãi buông lỏng, Hạ Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm. Hai tháng lo lắng giờ phút này rốt cuộc đã hoàn toàn buông lỏng. Bất quá biến hóa tiếp theo nằm ngoài dự liệu của hắn.
Bảo trư không lập tức trở lại, nửa canh giờ sau ý niệm Hạ Nhất Minh lần nữa liên lạc được với nó. Bất quá trông qua ý niệm Hạ Nhất Minh không khỏi thất kinh. Thì ra nơi đó còn có một thông đạo dẫn ra ngoài, bảo trư cứ thế đi theo.
Bất quá thông đạo này không những nhỏ, hơn nữa bên trong tràn ngập lực lượng thần bí nào đó. Ngay cả bảo trư cũng muốn né tránh càng không cần nhắc tới đám sinh vật khác. Qua vô số năm không ai phát hiện ra thông đạo đó cũng không phải ngẫu nhiên. Vòng vo một hồi bảo trư cũng trở về đường cũ.
Sau hồi lâu trong bóng tối lóe lên thân ảnh màu trắng, lúc này trên móng trước tiểu tử kia nắm giữ một Không gian giới chỉ nhỏ.
Hạ Nhất Minh cười khổ không thôi, ôm tiểu tử kia vào lòng. Bất quá hắn cũng không trực tiếp xem bên trong Không gian giới chỉ mà trực tiếp giao tiếp ý niệm cùng bảo trư. Theo sau thân thể Hạ Nhất Minh đột nhiên cứng đờ. Lúc này hắn trải nghiệm tâm trạng bảo trư khi nãy.
Tới đây hắn đã rõ, tiểu tử kia vì sao có biểu hiện thất thố như vậy. Bởi nó thấy được một cảnh thật sự rung động. Trên bức vách có một thông đạo chỉ lớn hơn nắm tay người trưởng thành.
Nếu không phải sau khi bảo trư tiến giai Thần đạo nắm giữ năng lực biến hình, cho dù bản lĩnh lớn hơn cũng không cách nào tiến vào trong đó. Cuối thông đạo này có một ao lớn.
Trong ao này không chứa nước biển mà tràn đầy Tiên dịch thần dược màu trắng.