Trong dãy núi non trải dài mấy ngàn dặm đột nhiên vang lên tiếng huýt gió. Nơi này chính là Động Thiên Phúc Địa, môn phái cường đại nhất phương Đông. Ở nơi này không kiêng kỵ huýt vang đương nhiên chỉ có vài nhân vật quan trọng trong môn phái. Trong vạn thụ cốc, bóng người chớp động, Ngao Mẫn Hành cùng Ngao Bác Duệ nhanh chóng xuất hiện tại đây. Ánh mắt bọn họ đảo qua lập tức thấy được dưới gốc Thần thụ, Vi Cẩm Thuận đang chậm rãi đứng lên. Ngao Mẫn Hành vẻ mặt nghiêm túc mơ hồ lộ ra tiếu ý, nói: - Vi trưởng lão. Chúc mừng. Vi Cẩm Thuận cười khổ một tiếng, nói: - Ngao trưởng lão. Tiểu đệ lúc này mới có thể nắm giữ Lĩnh vực, thật sự xấu hổ. Ngao Mẫn Hành giật mình, theo sau cười nói: - Vi trưởng lão nói đùa. Sau khi tấn giai Ngụy thần cảnh năm năm đã hoàn toàn nắm giữ Lĩnh vực lực lượng. Đây là thành tích ngay cả trong thế hệ Thần đạo tiền bối cũng xếp hạng đầu. Vi Cẩm Thuận khẽ thở dài, ánh mắt nhìn phương xa mang theo vẻ phức tạp. Ngao Mẫn Hành tâm niệm khẽ động lập tức biết trong đầu Vi Cẩm Thuận đang nghĩ gì, lão khẽ lắc đầu nói: - Vi trưởng lão. Hạ Nhất Minh thiên phú cường đại, xưng hào Đệ nhất thiên hạ e rằng không quá. Nói tới đây lão dừng lại một chút, theo sau nói: - Nói lời đại nghịch. Nếu hắn xuất hiện sớm năm ngàn năm, Thiên hạ đệ nhất cường giả chưa chắc thuộc về Lão tổ tông. Vi Cẩm Thuận giật mình, Ngũ Hành Lão tổ trong lòng Ngũ Hành Môn đệ tử chiếm địa vị chí cao vô thượng, bất luận là ai cũng không dám coi nhẹ. Nhưng sau khi nghe được những lời này của Ngao Mẫn Hành, không ngờ Vi Cẩm Thuận cảm thấy rất đúng. Hiển nhiên trong suy nghĩ của lão, câu nói kia rất có đạo lý. Ngao Bác Duệ thở dài không thôi, thân là Ngũ Hành Môn Tông chủ nhưng gặp phải quái thai này, nói trong lòng không khó chịu tuyệt đối là gạt người. Xa xa một đạo thân ảnh nhanh chóng chạy tới. Khi gặp được bọn họ thân ảnh này dừng lại bên ngoài Vạn Thụ Cốc, cung kính nói: - Phiền Thạc cầu kiến Tông chủ đại nhân. Ngao Bác Duệ kinh ngạc nói: - Vào đi. Vi Cẩm Thuận bế quan tại đây trong môn phái cũng không nhiều người biết, nhưng Phiền Thạc khẳng định nằm trong số đó. Lão chạy tới đây tìm mình hẳn có chuyện quan trọng. Phiền Thạc mắt không chớp hướng hai vị Thần đạo cường giả đứng đầu môn phái hành lễ thật sâu, theo sau dâng lên một bức thư nhỏ. Ngao Bác Duệ vừa đọc xong bức thư, sắc mặt không khỏi đại biến, kinh hô: - Không có khả năng. Ngao Mẫn Hành cùng Vi Cẩm Thuận nhất thời sửng sốt. Tin tức khiến Ngao Bác Duệ thất thố như vậy hẳn không phải chuyện đùa. - Tông chủ. Có chuyện gì? Vi Cẩm Thuận trầm giọng nói. Ngao Bác Duệ sắc mặt biến hóa khó lường, nói: - Vi trưởng lão. Đây là tin tức đệ tử bổn môn từ Bồng Lai Tiên Đảo báo về. Bồng Lai Tiên Đảo cách xa đại lục, vốn không nằm trong mắt Động Thiên Phúc Địa. Nhưng bởi nơi này có quan hệ với Hạ Nhất Minh nên Động Thiên Phúc Địa phái người tới những môn phái nhỏ trên đảo phụ trách tin tức. - Bồng Lai Tiên Đảo? Chẳng lẽ Tát Ma Đức lần nữa tập kích thành thị trên đó? Ngao Mẫn Hành hoài nghi nói. Ngao Bác Duệ cười khổ một tiếng, nói: - Tát Ma Đức quả thực quay lại Bồng Lai Tiên Đảo. Bất quá... Lão dừng một chút, yết hầu run lên, cảm giác vô cùng khổ não: - Bất quá đã không còn sống. Ngao Mẫn Hành hai mắt lóe sáng, kinh hô: - Ngơi nói gì? Tát Ma Đức đã chết? - Vâng. Tát Ma Đức đã vẫn lạc. Ngao Bác Duệ run rẩy nhìn bức thư trong tay nói: - Đây là tin tức đệ tử báo về. Có đúng hay không còn chưa xác định. Ngao Mẫn Hành cùng Vi Cẩm Thuận liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ sóng vai tác chiến cùng Tát Ma Đức năm trăm năm, thực lực của hắn ra sao bọn họ hiểu rất rõ. Cho dù Đệ nhất cường giả nhân loại Ngao Mẫn Hành bằng thần khí Ngũ Hành Hoàn có thể đánh bại Tát Ma Đức nhưng nếu muốn xuyên qua Không gian lĩnh vực tiêu diệt Tát Ma Đức là chuyện không thể. Hít một hơi thật sâu, tâm tình kích động của Ngao Mẫn Hành dần bình ổn: - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngao Bác Duệ trầm giọng nói: - Ba ngày trước Hạ Nhất Minh mang theo bạch mã Lôi điện, bảo trư trở lại Bồng Lai Tiên Đảo. Không ngờ lần trở lại này mang theo cả thi thể Tát Ma Đức. - Đây không phải thi thể giả chứ? Vi Cẩm Thuận thì thào nói. Cũng không phải sức tưởng tượng của lão vô cùng phong phú mà bởi không thể tin Tát Ma Đức vẫn lạc. Ngao Bác Duệ cười khổ một tiếng, nói: - Hạ Nhất Minh cũng không che giấu, công khai tế lễ tại Kiền Sơn Môn. Thi thể Tát Ma Đức trên đài cao phơi nắng ba ngày khiến cả Bồng Lai Tiên Đảo sôi sục. Dừng một chút, Ngao Bác Duệ khẽ lắc đầu nói: - Hắn đã làm như vậy, tuyệt không có khả năng lừa gạt. Ngao Mẫn Hành cùng Vi Cẩm Thuận chậm rãi gật đầu. Nếu nói trong tình huống này Hạ Nhất Minh dám lừa gạt, danh tiếng của hắn ngày sau sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Cây có bóng, người có danh, chuyện này không thể làm giả. Bởi vậy có thể nói Tát Ma Đức đã bị hắn giết chết. Vi Cẩm Thuận miệng run run, rốt cuộc thở dài nói: - Thôi. Người này không còn gì để nói. Lão phu cả đời này cũng không thể vượt qua hắn. Tại Tử vong chi địa, sau khi tiến giai Ngụy thần cảnh, Vi Cẩm Thuận bị tân Hư thần cảnh Hạ Nhất Minh đánh bại. Điều này là sự sỉ nhục lớn nhất đối với trái tim cao ngạo của lão. Lão vẫn ghi món nợ này trong lòng nhưng bởi chưa nắm giữ hoàn toàn Lĩnh vực nên không khiêu chiến Hạ Nhất Minh. Lúc này lão bế quan khổ tu trong Vạn Thụ Cốc rốt cuộc cũng nắm giữ Lĩnh vực lực lượng, bất quá tin tức truyền lại khiến lão toàn thân ớn lạnh. Hạ Nhất Minh ngay cả Thần thú Ngụy thần cảnh cũng chém chết. Đây là chuyện sợ hãi thế nào? Tới tận lúc này Vi Cẩm Thuận vẫn chưa thể tin. Tây phương Thần long Tát Ma Đức là một Ngụy thần cảnh cường giả chân chính. Không gian lĩnh vực của nó có lẽ không phải Lĩnh vực công kích cường đại nhưng phương diện tránh né cùng bỏ chạy có điểm độc đáo. Hơn nữa Tát Ma Đức nắm giữ uy năng Ngụy thần cảnh hàng thật giá thật. Cường giả như vậy không ngờ cũng bị Hạ Nhất Minh giết chết. Nhất thời Vi Cẩm Thuận cảm thấy tâm tàn ý lạnh. Lão mơ hồ cảm giác, cả đời này vĩnh viễn không có cơ hội vượt qua Hạ Nhất Minh. Ngao Mẫn Hành ngây ngốc nhưng cũng không nói câu an ủi nào. Bởi khi nghe tin tức này, bản thân lão cũng không cho rằng kiếp này Vi Cẩm Thuận có cơ hội chiến thắng Hạ Nhất Minh. Ngao Bác Duệ nhìn bức thư trong tay, thì thào nói: - Không ngờ hắn có thể chém chết Thần thú Ngụy thần cảnh. Chẳng lẽ thực lực của hắn đã cường đại tới vậy? Ngao Mẫn Hành trầm ngâm giây lát, nói: - Khẳng định hắn đã phục dụng Tiên dịch thần dược. Hơn nữa ngưng tụ Lĩnh vực thành công. Dừng một chút lão nói: - Bên cạnh Hạ Nhất Minh còn có mấy vị Thần đạo, nếu bọn họ liên thủ có thể phát sinh kỳ tích. - Ngao trưởng lão. Chúng ta nên làm thế nào? Vi Cẩm Thuận ngẩng đầu nói: - Tốc độ tiến bộ của người này quá nhanh, quả thực không thể tưởng tượng. Nếu để hắn tiếp tục phát triển, chỉ e ngày sau không ai có thể áp chế. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện Ngao Mẫn Hành cười khổ lắc đầu, nói: - Hạ Nhất Minh không những là Tây Bắc Thiên Trì Tông chủ tương lai lại là Linh Tiêu Bảo Điện Khanh khách trưởng lão. Chủ yếu hơn, hắn đại diện phương Đông chúng ta trong cuộc chiến với phương Tây. Vẻ cười khổ trên mặt lão càng nồng đậm hơn: - Trận chiến này quyết định vận mệnh cả phương Đông, không thể thất bại. Bởi vậy chúng ta không thể làm gì khác là đành chờ đợi. Vi Cẩm Thuận cùng Ngao Bác Duệ khẽ gật đầu, kết quả này bọn họ đã sớm dự đoán. Thực lực Động Thiên Phúc Địa mặc dù cường đại nhất phương Đông nhưng cũng vì nguyên nhân liên quan tới vận mệnh cả phương Đông, khiến họ không thể có nhiều lựa chọn. Vi Cẩm Thuận thở dài một tiếng, nói: - Ngày sau Tây Bắc Thiên Trì cùng Linh Tiêu Bảo Điện quật khởi, mà Ngũ Hành Môn chúng ta không có người nối nghiệp. Ngao Bác Duệ cùng Phiền Thạc đồng thời cúi đầu, trên mặt lộ rõ vẻ xấu hổ. Ngao Mẫn Hành đôi mắt ánh lên một tia tinh mang, thấp giọng nói: - Các ngươi còn nhớ Ngả Đức Văn? Theo lão phu biết người này ban đầu chỉ mới tiến giai Tôn giả, sao có thể trong thời gian ngắn tiến giai Thần đạo? Lĩnh vực thần khí sao hắn có thể nắm giữ trong tay? Đám người Vi Cẩm Thuận trên mặt lộ rõ vẻ suy tư, nhưng vấn đề phức tạp này bọn họ không cách nào giải đáp. - Ngao trưởng lão. Ngài có suy nghĩ gì? Vi Cẩm Thuận đột ngột hỏi. Ngao Mẫn Hành sắc mặt vô cùng âm trầm nói: - Lão phu từng tra điển tịch phát hiện một chuyện thú vị. Ánh mắt lão liếc qua đám người, trầm giọng nói: - Hắn tiến giai nhanh như vậy hẳn có liên quan tới Thần đạo ngoại hải trong truyền thuyết. Vi Cẩm Thuận giật mình nói: - Ngoại hải Thần đảo quả thật lưu truyền tại phương Tây. Nhưng cả vạn năm nay chưa ai tận mắt chứng kiến, chỉ e là không có thật. - Ta cũng hi vong không có thật. Bất quá... Ngao Mẫn Hành lắc đầu, đột nhiên nói: - Được rồi. Kỳ Liên huynh đệ hiện nay thế nào? Phiền Thạc vội nói: - Hai người bọn họ sau khi được ngài chỉ điểm đã ngày đêm khổ luyện. Lúc này khả năng phối hợp tăng lên rất nhiều, Ngũ hành luân hồi chi hoa cũng sắp đại thành. Ngao Mẫn Hành bật cười nói: - Ngũ hành luân hồi chi hoa vô cùng thâm ảo, ngay cả lão phu cũng không dám nhắc tới đại thành. Hai tiểu tử kia còn kém xa lắm. Phiền Thạc nhất thời đỏ bừng mặt, vội vàng lên tiếng xác nhận. Vẻ tươi cười trên mặt Ngao Mẫn Hành thu liễm lại, đôi mắt lão lóe lên quang mang, trầm giọng nói: - Trận chiến Đông Tây ta muốn cho tất cả biết, Ngũ Hành Môn chúng ta không phải không có người nối nghiệp.