Kim Lâm Viên gia mặc dù không phải là một thế gia có truyền thừa ngàn năm, nhưng cũng là một gia tộc lâu đời. Chỉ bất quá ở trong gia tộc vẫn không xuất hiện cao thủ cường đại nào, hơn nữa gia tộc lại nằm ở bên ngoài Trịnh Đồng quận. Cho nên nói về ảnh hưởng trong khu vực thì Viên gia còn không bằng Hạ gia ở Thái Thương huyện. Nguyên nhân chính là vì vị trí địa lý của Viên gia, hơn nữa do trong gia tộc không đoàn kết cho nên trong gia tộc có rất nhiều chi, điều đáng tiếc ở đây chính là, những chi này lại không thể trợ giúp cho gia tộc chống đỡ lại sự uy hiếp của các cường giả. Bên ngoài Trịnh Đồng quận, từ bên ngoài một tòa đại gia trang truyền đến tiếng võ ngựa chạy dồn dập. Sau một lát, tám con tuấn mã đã chạy tới trước cửa đại trang viên, ở trong tám con tuấn mã này có một con thần tuấn đặc biệt. Toàn thân con ngựa đỏ đậm, không có một chút tạp sắc nào, giấu như một quả táo đỏ vậy, người nào nhìn thấy cũng khen một tiếng hảo mã. Đại môn của gia trang nhanh cóng được mở ra, có một vị lão bộc từ bên trong đi ra, cung kính nói: - Đại lão gia, người đã trở về a. Sắc mặt Viên Thành Chí hơi thay đổi, thân hình hắn khẽ động, hai chân đã chạm xuống đất, hắn lớn tiếng hỏi: - Trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Lão bộc khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về Hạ Thuyên Tín ở phía sau, về phần Nhất Thiên và Nhất Minh, đã bị lão nhân này bỏ qua. Viên Thành Chí trầm giọng nói: - Yên tâm, vị này chính là lão gia Hạ Thuyên Tín của Hạ gia ở Thái Thương huyện, có ngài ấy ở đây, cho dù là đích thân Phạm Thuật Hà tới cũng không thể làm gì. Hắn nói những lời này như chém đinh chặt sắt, âm thanh hữu lực, oang oang truyền đi, dĩ nhiên nó kèm them một loại lực lượng chấn nhiếp nhân tâm. Từ khi Phạm gia có chủ ý với Viên gia, Viên Thành Chí đã chịu rất nhiều áp lực. Cho nên lúc này mới có cơ hội bộc phát ra hơn nữa còn công bố cho mọi người biết, bây giờ Viên gia đã có tiền vốn để chống lại Hạ gia. Sắc mặt của lão bộc quả nhiên trong nháy mắt đã sáng sủa hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thuyên Tín tràn đầy sự kính ngưỡng. Đại gia chủ Phạm gia Phạm Luật Hà là tu luyện giả thập tầng nội kình, mà vị lão gia Hạ gia này có thể cùng với hắn chống lại, như vậy ít nhất cũng có cùng cấp bậc với hắn. Đối mặt với một vị cao thủ như vậy, trong lòng lão nô bộc tự nhiên có chút kích động. Thông tin Viên Thành Chí đã trở về nhà nhanh chóng truyền đi khắp trang viên, mà chủ yếu chính là hắn đã mời được một vị thập tầng tu luyện giả. Không nghi ngờ gì đây chính là một liều thuốc tốt nhất để kích phát tín tâm của mọi người trong gia trang. Viên Thành Chí đi trước dẫn đường cho Hạ Thuyên Tín tới đại sảnh, ở đó đã sớm có người chờ bọn họ. Một vị lão giả phúc hậu đứng ở bậc thang dẫn vào đại sảnh, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ. Vừa mới nhìn thấy bóng dáng đám người Hạ Thuyên Tín, lão giả lập tức đi nhanh ra đón. Nguồn truyện: Trà Truyện - Ha ha. Năm mươi năm trước, lão phu từng cùng với Hạ đại ca xông xáo ở Thiên La quốc suốt mười năm. Sau đó Hạ đại ca dừng chân lại ở Thái Thương huyện, còn lão phu cũng phải quay về gia tộc. Nghĩ không ra, từ biệt lúc đó đến bây giờ đã hơn bốn mươi năm. Lão nhân cất tiếng cười to nói, sau đó thở hổn hển một lúc, lại nói tiếp: - Nhiều năm không gặp, không biết bây giờ Hạ đại ca thế nào rồi? Đám người Hạ Nhất Minh lập tức biết được, người này khẳng định là người có giao tình với lão gia tử hơn mười năm, chủ nhân của Viên gia hiện nay Viên Tắc Vũ. Hạ Thuyên Tín vội vàng bước lên trước một bước, khom người chào, nói: - Viên thúc phụ, gia phụ vẫn mạnh khỏe. Chỉ là người hết sức nhớ tới ngài. Viên Tắc Vũ vội vàng đỡ hắn lên, nói: - Chúng ta hai thế gia thân nhau đã lâu, hiền chất ngàn vạn lần không nên khách khí như thế. Hai huynh đệ Hạ Nhất Minh ở phía sau, trong lòng thầm nói, "Hơn mười năm trước, gia gia cùng ngài có lẽ là rất thân nhau, nhưng nhiều năm nay quan hệ với nhau vẫn dựa vào việc giao dịch để duy trì. Nếu không phải Đại bá đối với ngài hữu dụng, chỉ sợ ngày cũng không khách khí như vậy." Bất quá, những lời này bọn hắn cũng chỉ nghĩ ở trong đầu mà thôi. Hai người ở bên ngoài đại sảnh chào hỏi chốc lát, sau đó Viên Tắc Vũ cũng dừng lại, dẫn đầu đoàn người tiến vào trong sảnh. Đợi người hầu dâng nước trà lên, ánh mắt Viên Tắc Vũ dừng lại ở trên người Hạ Nhất Thiên, hắn cười nói: - Hơn bốn mươi năm không gặp, Hạ đại ca đã có thể khai chi tán diệp, ngay cả đệ tử thế hệ thứ ba cũng đã có thành tựu như thế này. Hắn thở dài một tiếng, nói: - Lễ Lăng khổ tu hơn hai mười năm, hôm nay cũng chỉ đạt được lục tầng nội kình đỉnh phong, nhưng Nhất Thiên hiền chất đã đạt tới thất tầng, quả nhiên là thiên chi kiêu tử a. Hạ Nhất Thiên đứng lên, hướng về phía lão nhân cung kính, nói: - Viên gia gia, người quá khen. Viên Tắc Vũ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh có chút chần chờ, hỏi: - Thành Chí, đây là đệ tử nào của Hạ gia? Viên Thành Chí lập tức nói: - Phụ thân, vị này chính là thứ tử của Thuyên Danh lão đệ, Hạ Nhất Minh. Viên Tắc Vũ gật nhẹ đầu một cái, hắn tưởng rằng đây là đệ tử Hạ gia phái tới để gia tăng kiến thức, sau đó nói chuyện cũng không tiếp tục coi trọng nữa. Hạ Nhất Minh ở trong Thái Thương huyện được xem là người có danh tiếng cường thịnh, không những được xưng tụng là cao thủ đệ nhất trong thế hệ tuổi trẻ của tam đại thế gia. Lại còn được nhiều người tin rằng, ngay cả đem so với các vị tiền bối, hắn cũng là một nhân vật được trọng thị. Dù sao, tại nghênh thân lôi đài của Trình gia, Hạ Nhất Minh từng ra tay đánh ngang tay với Lâm Đào Lật, mà Lâm Đào Lật trước đó đã đánh bại Từ Hướng Tiền. Bất quá, Thái Thương huyện dù sao cũng chỉ là một tiểu huyện mà thôi, những nhân vật thành danh ở nơi này truyền ra bên ngoài sẽ bị giảm nhẹ xuống, cũng không thể lọt vào mắt cao thủ của các đại thế gia. Mà sau khi Lâm Đào Lật thua trận, cũng không có nói ra cho nên danh tiếng của Hạ Nhất Minh ngay cả Lâm Lang quận của Thiên La quốc còn không có người biết, huống chi là sang tận Kim Lâm quốc. Ánh mắt Viên Thành Chí hơi xoay chuyển, hắn mặc dù không rõ lắm danh tiếng của Hạ Nhất Minh, nhưng trên đường tới đây hắn đã chính thức thấy qua một chút thực lực của Hạ Nhất Minh. Dù là sử dụng cử nhược trọng khinh để ném thanh đại đao đi, hay là sau đó dùng những thức vô cùng đơn giản ném những tên mã tặc ra cũng đều ẩn dấu lực lượng cường đại làm cho hắn có có thể với tới được. Mặc dù Hạ Nhất Thiên là cao thủ thất tầng nội kình, nhưng chỉ cần không phải là kẻ mù cũng có thể nhận ra hắn so với Hạ Nhất Minh cũng không phải là chỉ kém nhau một ít. Ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt của Viên Thành Chí hơ đỏ lên, nói: - Phụ thân, Hạ Nhất Minh hiền chất là đệ tử hạch tâm của Hạ gia trang a. Viên Tắc Vũ lúc này mới đem ánh mắt kinh ngạc của mình nhìn lại Hạ Nhất Minh, hơn nữa còn chăm chú đánh giá lại hắn. Sau một lát, sắc mặt Viên Tắc Vũ hơi đổi. Bởi vì trong mắt hắn, Hạ Nhất Minh giống như một cái giêng sâu không thấy đáy, căn bản là không thể nhìn rõ được. Viên Thành Chí lại càng bồi thêm, nói: - Phụ thân, ngay cả thanh đại đao của Hạ bá bá năm đó cũng đã truyền cho Nhất Minh hiền chất. Hai mắt Viên Tắc Vũ nhất thời bắn ra một đạo tinh quang, khi nhớ lại cây đại đao đó, trong lòng hắn cũng thầm run sợ. Loại vũ kí này, ngoại trừ Hạ Vũ Đức với trời sinh thần lực ra thì không còn ai có thể sử dụng nổi. Chỉ là nhìn bộ dáng của Hạ Nhất Minh, tựa hồ cùng với đại lực sĩ không thấy có quan hệ a. Bất quá, nếu Viên Thành Chí nói như vậy, hơn nữa phụ tử Hạ Thuyên Tín lại có bộ dáng bình tĩnh, như vậy khẳng định lời này chính là sự thật. Hắn hít sâu một hơi, nói: - Tốt. Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, nghĩ không ra ngay cả lão phu cũng nhìn nhầm. Hạ Thuyên Tín cười cười, nói: - Viên thúc, bây giờ bọn vãn bối đã đến, như vậy tình hình Viên gia lúc này thế nào? Người có thể nói thẳng cho bọn vãn bối biết. Nụ cười trên mặt Viên Tắc Vũ lập tức cứng đời. Lão cười khổ, nói: - Việc này nói ra thì rất dài, hơn nữa cũng là bất hạnh của Viên gia ta, đây dĩ nhiên là một chuyện nghe rất dọa người a. Trong lòng ba người Hạ Thuyên Tín đồng thời kinh ngạc, bọn họ mơ hồ có cảm giác, việc này tựa hồ cũng không hề đơn giản như trong tưởng tượng. Viên Tắc Vũ vung tay lên, đột nhiên lớn tiếng nói: - Thiết yến cho ta. Ta mời các hiền chất một bữa tiệc tẩy trần. Vào buổi tối, Viên gia thiết đãi yến tiệc, không chỉ có các đệ tử hạch tâm của gia tộc đang phân tán ở các nơi trở về, ngay cả như một số quản sự trọng yếu trong nhà cũng quay trở lại trang viên. Viên Tắc Vũ nói rõ muốn mượn năng lực của mấy người Hạ Thuyên Tín ngăn chặn Phạm gia đang muốn ngo ngoe xâm chiếm Viên gia. Mặc dù ba người Hạ Thuyên Tín đã sớm biết mục đích của lão nhân, nhưng vì mục đích của hai bên giống nhau. Cho nên ngay cả người không muốn lộ diện như Hạ Nhất Minh, giờ phút này cũng phải ngồi cùng vị trí thủ tịch, trên khuôn mặt đều nở nụ cười cứng nhắc như Đại bá Thuyên Tín. Ngược lại, Hạ Nhất Thiên đối với trường hợp này lại có chút thích ứng được, ứng đối vô cùng khéo léo, khiến cho mọi người xung quanh sinh ra hào cảm với hắn. Trông bữa yến tiệc, Viên Tắc Vũ giới thiệu Hạ Thuyên Tín với mọi người, mọi người trước mặt nghe nói vị hán tử trên năm mươi này là một vị tu luyện giả thập tầng nội kình, trên gương mặt mỗi người đều có vẻ nửa mừng nửa lo. Trong thời gian vừa qua, bọn họ liên tục bị Phạm gia bức bách, trong lòng giống như luôn luôn phải đeo một tảng đá, cho đến tận bây giờ mới có thể gỡ bỏ. Cao thủ thập tầng nội kình, đối với bọn họ mà nói giống như một tòa núi cao không thể với tới, khiến cho bọn họ không thể tưởng tượng được có lúc được ngồi nói chuyện cùng. Chỉ là, cũng không phải tất cả mọi người đều có vẻ mặt mừng rỡ như điên, mà ở trên vị trí thứ tịch vẻ mặt của một vài người lại có thần sắc vô cùng quái dị. Trong ánh mắt chúng còn có thêm vài phần mờ mịt và kinh hoàng. Viên Tắc Vũ hướng về phía bọn họ nhìn thoáng qua, cất cao giọng nói: - Đại ca, mời huynh ngày mai vào thành một chuyến, chuyển cáo tới Phạm Thuật Hà tiên sinh, ta đã nghĩ qua, cửa hàng của gia tộc ở trong thành, cùng với các nông điền chung quanh là căn bản của Viên gia chúng ta, vô luận bọn chúng có bao nhiêu tiền, chúng ta cũng sẽ không bán. Trên vị trí thứ tịch, một vị lão nhân chậm rãi đứng lên. Niên kỷ của lão cũng tương đương với Viên Tắc Vũ, khuôn mặt cũng có vài phần giống nhau, nhưng lại có cặp mắt hình tam giác giống như cặp mắt của độc xà vậy, lạnh như băng khiến cho kẻ khác không khỏi rét run. - Nhị đệ, Phạm tiên sinh cũng là có hảo ý, đồng ruộng chung quanh gia trang thì cũng thôi, nhưng cửa hàng ở trong thành ngày nay sinh ý không được tốt. Vứt bỏ một ngày là giảm thiểu lỗ một ngày, đã như vậy vì sao còn giữ lại? Viên Tắc Vũ hừ lạnh một tiếng, nói: - Đại ca, cừa hàng ở trong thành vì sao mà bị lỗ, chẳng lẽ huynh không biết sao? Hắn dừng lại một chút, thở dài nói: - Cửa hàng trong thành là do các vị trưởng bối đời thứ nhất của Viên gia lưu lại, đã truyền thừa hơn trăm năm, bất cứ gia nào cũng không thể để mất trong tay thế hệ của ta được. Trên vị trí thứ tịch đột nhiên có một thanh niên trẻ tuổi người này tuổi chỉ trên dưới hai mươi, toàn thân khoác một bộ trường y, song chưởng mang một cặp thủ sáo bằng lông thỏ, chân mang một đôi giày bằng da của hai ly đứng lên, tỏa ra khí thế sắc bén. Hắn tiên lên từng bước, nói: - Nhị gia gia, các cửa hàng trong thành mặc dù là niềm tự hào của gia tộc, nhưng nếu làm ăn thất thoát, thì cũng nên tạm thời bán ra, ngày sau nếu chúng ta có tiền thì có thể mua lại mà. Viên Tắc Vũ căm tức liếc nhìn hắn một cái, rốt cục đứng lên. Dưới cái nhìn đầy nộ khí của hắn, tất cả mọi người ở bên dưới và ngay cả vị lão nhân kia cũng phải cúi đầu. Viên Tắc Vũ đột nhiên thở dài một tiếng, nói: - Ta có mấy lời muốn nói với mấy vị đang ở trong đại phòng này, những người còn lại hãy rời khỏi đây. Trong bữa tiệc nhất thời truyền lại những tiếng động, chỉ sau một lát, ngoại trừ vị trí thủ tịch và thứ tịch ra đã không còn ai ở xuang quanh nữa. Ba người Hạ Thuyên Tín đang định rời khỏi lại bị Viên Thành Chí giữ lại. Hắn hơi lắc đầu, ba người lập tức hiểu ý. Viên Tắc Vũ đợi mọi người rời đi, mới bắt đầu nói: - Viên Tắc Úy, ta biết ngươi muốn thay thế đệ ngồi vào vị trí gia chủ. Nhưng dù là thế, ngươi cũng không nên mượn tay người ngoài để mưu cầu sản nghiệp của gia tộc. Vị lão nhân nọ chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt hình tam giác lóe lên quang mang lăng lệ, hắn cười hắc hắc hai tiếng, nói: - Nhị đệ, ngươi nếu ngay cả hai từ đại ca cũng không gọi. Chẳng lẽ còn muốn cùng ta hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ sao? Viên Tắc Vũ thở dài một tiếng, nói: - Mấy sản nghiệp trong thành đều là niềm tự hào của các vị trưởng bối vậy mà mấy năm gần đây lại liên tục kinh doanh thua lỗ, khiến cho gia trang phải liên tục bù lỗ. Ta vì cái chết của phụ mẫu mà vẫn ẩn nhẫn, nhưng hôm nay ngươi vì mưu đoạt vị trí gia chủ lại đem tôn nữ của Viên gia đưa vào Phạm gia, hơn nữa còn mượn thế lực của Phạm gia để áp bức ta. Việc đã đến nước này, chẳng lẽ ta còn có thể gọi ngươi một tiếng đại ca sao? Đám người Hạ Thuyên Tín lúc này mới đại ngộ, trách không được lấy trăm năm căn cơ của Viên gia lại không thể tìm được sự trợ giúp của cao thủ thập tầng nội kình xung quanh đây, mà phải chạy tới tận Thái Thương huyện khẩn cầu Hạ lão thái gia ra tay. Phạm gia hung ác bất quá cũng chỉ là một cái gia tộc vừa quật khởi, vậy mà có thể áp bức được Viên gia. Những điều không hợp lý trong đó, vào lúc này đã có được lời giải thích tốt nhất. Nội tặc rất khó phòng ngự, nếu người ngoài cùng với người ở bên trong Viên gia móc nối, như vậy có thể tùy lúc có thể nhúng tay vào Viên gia. Hạ Nhất Thiên khẽ lắc đầu. Đột nhiên nói: - Viên lão gia, vãn bối có chuyện muốn thỉnh giáo. Ánh mắt Viên Tắc Vũ lóe lên hung quang, nhưng lão biết Hạ Nhất Thiên là con của Hạ Thuyên Tín, mà Hạ Thuyên Tín lại là cao thủ thập tầng nội kình, vô luận thế nào cũng không thể ở trước mặt hắn tỏ ra thất thố được, cho nên không thể làm gì khác hơn đành nói: - Hiền chất có gì cứ hỏi. Hạ Nhất Thiên cầm chén rượu ở trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó nói: - Viên lão gia, nếu vãn bối không nói sai, ngài cùng với Phạm gia đã từng có ước định, chỉ cần cửa hàng và nông điền thật sự rơi vào tay Phạm gia, như vậy bọn họ ngày sau sẽ trả lại cho ngài, đúng không? Viên Tắc Vũ do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Bất quá, nhìn bộ dáng của hắn, tựa hồ như Hạ Nhất Thiên đã nói đúng. Hạ Nhất Thiên thở dài một tiếng, nói: - Viên lão gia, ngài cũng là một lão nhân sống tam mươi năm rồi. Chẳng lẽ ngài thật sự tin tưởng Phạm gia sao? Phạm gia đã cam đoan với ngài như thế nào, mà có thể khiến ngài tin tưởng rằng sau khi đoạt được cửa hàng và nông điền của Viên gia, chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa? Hạ Thuyên Tín cùng Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều thầm than thở mãi không thôi. Tâm tư của hai người đều đặt ở trong tu luyện, ở phương diện này có chút không rành lắm. Hạ Nhất Thiên có thể phát hiện ra vấn đề trong đó, hơn nữa còn lựa chọn được phương thức diễn đạt, mà bọn họ cũng chỉ có thể làm hậu thuẫn cường đại cho hắn mà thôi. Gương mặt Viên Tắc Úy khẽ hồng lên, nhưng người thanh niên ở đằng sau bỗng vọt lên, nói: - Bọn ta đương nhiên tin tưởng lời tỷ phu nói, ngươi không cần phải dùng kế ly gián. Hạ Nhất Thiên cười ha hả, không hề có nửa lời phản bác. Chỉ là khóe mắt hơi liếc nhìn thanh niên nọ một chút, ánh mắt mang đầy ý miệt thị tới cực điểm, cho dù là kẻ ngu ngốc cũng có thể nhận ra. Người thanh niên kia nhất thời nổi trận lôi đình, hắn bước lên nói: - Hạ Nhất Thiên tiên sinh, nghe nói lệnh tôn là người có tu vi thập tầng nội kình, ta quả thật không dám mạo phạm. Nhưng không biết các hạ có được bao nhiêu bản lĩnh chân truyền của lệnh tôn? Chẳng biết có chỉ giáo được một chút không? Ánh mắt Hạ Nhất Thiên ngừng lại, một cỗ khí thế cường đại nhất thời bộc phát ra. Thân hình hắn như điện, trong nháy mắt đã tới trước người thanh niên, cánh tay khẽ huy đông giống như tia chớp lóe lên. - Ba....... Liên tục bốn cái tát được thực hiện, gương mặt người thanh niên liền biến thành cái đầu heo. Hẳn mở miệng phun ra một búng máu ra, trong đó còn có vài chiếc răng. Đến lúc này, người này mới kịp phản ứng, hai mắt hắn đỏ đậm lên muỗn liều mạng với Hạ Nhất Thiên, nhưng Hạ Nhất Thiên đã sớm quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt că bản không thèm nhìn hắn một chút. Sắc mặt Viên Tắc Úy khẽ biến, kéo bả vai người trẻ tuổi, nói: - Hảo công phu, quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử. Công phu đại thiếu gia của Hạ gia chúng ta đã được lĩnh giáo. Người trẻ tuổi nọ muốn nói gì đó, nhưng lại bị Viên Tắc Úy chặn lại, nhất thời có người từ đằng sau tiến lên dùng biện pháp cứng rắn lôi hắn lui ra để chữa thương. Ánh mắt Viên Tắc Úy chớp động quang mang mãnh liệt, hắn thong thả nói: - Nhị đệ, năm đó nếu không phải ngươi ăn nói khéo léo mê hoặc phụ thân. Người làm sao có thể truyền lại chức gia chủ cho ngươi. Hắc hắc, ngươi làm gia chủ, đại ca như ta đây đặt ở chỗ nào? Ngươi đeo cửa hàng của gia tộc giao cho ta, bất quá là không muốn cho người ta lên án ngươi đuổi tận giết tuyệt mà thôi. Viên Tắc Vũ khẽ lắc đầu, thở dài nói: - Đại ca. Phụ thân đem chức vị gia chủ truyền cho ta, không phải là vì lòng dạ ngươi hẹp hòi, mà sợ đem toàn bộ quyền lực giao cho ngươi sẽ khiến cho Viên gia ta suy bại. Viên Tắc Úy đột nhiên cất tiếng cười to, nói: - Nhị đệ, chuyện ngày xưa không cần nói nhiều, có hay không thì thế nào? Đã không còn quan trọng nữa rồi. Bây giờ ai có thể đạt được toàn bộ quyền lực của Viên gia, còn phải xem thực lực của bản thân a. Dứt lời, hắn vung tay lên, mọi người ở vị trí thứ tịch đồng thời theo hắn rời đi. Sắc mặt Viên Tắc Vũ cực kỳ âm trầm, hắn đột nhiên cao giọng nói: - Viên Thì Úy, cho dù cuối cùng ngươi chiến thắng, chẳng lẽ ngươi dám cam đoan Phạm Thuật Hà sẽ trả lại Viên gia cho ngươi sao? Cước bộ Viên Tắc Úy khẽ dừng lại, thanh ấm của hắn tràn đầy xót xa, phảng phất như trái tim đã hoàn toàn bị chết đi. - Viên gia vốn là của ta, nếu như ta không chiếm được, vậy thì đừng ai mơ tưởng đến.