Ánh mắt âm lãnh của Long xà dần tiêu tán, nó lần nữa lựa chọn tin tưởng. Đây cũng không phải bởi Bách Linh Bát giúp nó tiến giai Thần đạo thành công mà chủ yếu bản thân nó sinh hoạt cả ngàn năm trong thế giới thiếu thốn thiên địa lực lượng bởi vậy nó hiểu thiên địa lực lượng quan trọng thế nào. Hơn nữa sau khi tiến giai Thần đạo, nắm giữ lực lượng cường đại, nếu để mất đi quả thực sống không bằng chết. Cũng như người bình thường có thể chấp nhận cuộc sống khốn khó, trong mọi tình huống sẽ tận lực chắt chiu tiết kiệm, nhưng đột nhiên người này nắm giữ gia tài ngàn vạn, hơn nữa hưởng thụ những đãi ngộ tốt nhất, khẳng định hắn tuyệt đối không muốn trở lại kiếp sống khốn khó kia. Lúc này tâm tư của Long xà cũng vậy, bởi thế ánh mắt nó sau khi nhìn qua Bạch thạch sự tham lam đã phai nhạt không còn. Bách Linh Bát tựa hồ nhìn thấu tâm tư Long xà, gã mỉm cười nói: - Muốn nắm giữ thực lực Thần đạo có hai biện pháp. Một là ngươi tiến vào thông đạo, sánh vai tác chiến cùng đám người Hạ Nhất Minh. Hai là trợ giúp ta phong ấn thông đạo. Kỳ Lân thú gầm nhẹ một tiếng, nói: - Bách Linh Bát tiên sinh. Chúng ta sẽ toàn lực trợ giúp ngươi phong ấn thông đạo. Xin hãy yên tâm. Nó dừng lại một lát, bổ sung: - Nếu chúng ta không thể thành công, sẽ lập tức tiến vào thông đạo cùng họ sánh vai tác chiến. Khi đó với cảnh giới của chúng ta, Thần long đại nhân hẳn sẽ không cự tuyệt. Long xà trầm ngâm, trong đầu nó lúc này xuất hiên hai tình huống, một là tiến vào thông đạo vĩnh viễn nắm giữ thực lực cường đại nhưng mất đi tự do, hai là ở lại thế giới này chậm rãi mất đi lực lượng. Sau hồi lâu nó thở dài một tiếng như sấm động, mơ hồ đã hạ quyết tâm. Trong cuộc đời nó theo đuổi duy nhất một điều chính là tấn giai Thần đạo. Bị nhốt tại Quỷ Khốc Lĩnh ngàn nắm bởi hoàn cảnh nơi này phù hợp để nó tu luyện, nhưng chủ yếu là tâm nguyện Long xà nhất tộc chưa hoàn thành. Tấn giai Thần đạo chính là tâm nguyện lớn nhất của Long xà nhất tộc, lúc này nó đã thành công, lẽ nào lại buông bỏ. - Bách huynh. Chúng ta phải làm gì? Viên Lễ Huân khẽ hỏi. - Năm người các ngươi sẽ tới năm địa phương khác nhau. Bách Linh Bát trầm giọng nói: - Năm người các ngươi nếu phát hiện nơi nào xuất hiện dao động thiên địa lực lượng lập tức sử dụng thiên địa chi uy công kích. Bất luận thế nào cũng không để dao động đó mở rộng phạm vi. Viên Lễ Huân hai mắt sáng bừng, ánh mắt nhìn Bách Linh Bát mang theo vài phần chờ mong. - Lực lượng chúng ta liệu có thể duy trì? Kỳ Lân thú nhẹ giọng hỏi. Mặc dù nó đã trở thành Thần thú nhưng sau khi chứng khiến lực lượng bên kia thông đạo, hơn nữa tất cả Thần đạo cường giả cũng không thể phong bế hoàn toàn thông đạo này, nếu nói trong đầu nó không cân nhắc thuần túy là gạt người. Bách Linh Bát khẽ gật đầu, nói: - Ta đã tính toán. Với thực lực các ngươi hẳn có thể. Dừng một chút gã lại nói: - Ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi chút Bạch thạch, có lực lượng dữ trữ này tuyệt đối sẽ không gặp vẫn đề. Kỳ Lân thú lúc này mới yên lòng. Mặc dù trong thâm tâm nó không tin tưởng hoàn toàn nhưng cũng không còn lựa chọn khác. Thở dài một tiếng, Kỳ Lân thú nói: - Nếu trước đó yêu cầu mấy vị Thần đạo cường giả trở lại khẳng định sẽ càng chắc chắn. Bách Linh Bát khoát tay nói: - Khi ta bắt đầu phong ấn thông đạo sẽ sử dụng năng lượng Bạch thạch, chỉ có sinh vật hấp thu năng lượng Bạch thạch tiến giai Thần đạo mới có thể trấn áp dao động không gian. Bởi thế cho dù các ngươi mời Thần long tới, nó cũng chỉ có thể đứng bên xem náo nhiệt. Kỳ Lân thú trợn tròn hai mắt, ánh mắt nó nhìn lại Bạch thạch đầy vẻ cảm khái. Bách Linh Bát vung tay, cánh tay gã như lưỡi đao chém xuống khối Bạch thạch, chỉ giây lát bốn khối Bạch thạch nhỏ được tách ra. Mặc dù đối với khối Bạch thạch lớn không tính là bao nhưng đám Thần thú Long xà biết, bốn khối Bạch thạch nhỏ này ẩn giấu năng lượng đủ để chúng duy trì trong thời gian dài. Quay đầu nhìn lại, Bách Linh Bát nói: - Viên cô nương. Ngươi đã nắm giữ thần khí Băng Lăng Kính, tốc độ hấp tụ cùng khôi phục thiên địa lực lương hơn xa Thần đạo bình thường, bởi thế ta sẽ không cấp Bạch thạch cho ngươi. Viên Lễ Huân khẽ gật đầu, nói: - Bách huynh yên tâm. Tay nàng gắt gao nắm chặt thần khí Băng Lăng Kính, phảng phất như thần khí cường đại này là chỗ dựa duy nhất của nàng lúc này. Bách Linh Bát khẽ gật đầu nói ra năm địa phương khác nhau. Rất nhanh bốn thú một người bắn mình lên cao, theo sau từ Băng Đảo bay đi những phương khác nhau. Khoảng cách xa nhất chừng hai mươi ngàn dặm, mà gần nhất chỉ chừng năm dặm. Bách Linh Bát kiểm tra lần nữa, bởi hành động lần này vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm. Khi xác định vị trí chuẩn xác, Bách Linh Bát chậm rãi tới cửa thông đạo, nhìn thông đạo hun hút đôi mắt hắn đột nhiên lóe lên quang mang chói lọi. Cách tay đặt lên Bạch thạch, gã lập tức kéo nó bay lên cao. Thể tích Bạch thạch mặc dù lớn nhưng trọng lượng của nó nhẹ như lông hồng, chỉ khẽ dụng lực nó đã bay lên không trung. Từ trên cao nhìn xuống Băng Đảo như được bao phủ bởi một tầng băng giáp. Một cỗ khí tức cường đại từ Băng Đảo phát ra khiến bất cứ sinh mệnh nào dưới Thần đạo đều run rẩy sợ hãi. Đương nhiên cho dù cỗ khí tức kia cường đại gấp trăm lần cũng không ảnh hưởng tới Bách Linh Bát. Chỉ là mơ hồ trong đôi mắt Bách Linh Bát lóe lên một tia phức tạp. Điều này vốn không thể xuất hiện trong trình tự tính toán, bởi thế nó chỉ thoáng chốc đã biến mất. Đôi mắt gã càng lúc càng sáng hơn, tốc độ tính toán càng lúc càng cao. Sau hồi lâu thân thể Bách Linh Bát chậm rãi biến hóa. Thân thể gã càng lúc càng mềm hơn giống như một dòng thủy ngân thông qua bàn tay tiếp xúc cùng Bạch thạch. Trạng thái dịch hóa này mới là năng lực cuối cùng của gã. Năng lượng ẩn giấu trong Bạch thạch vô cùng cường đại, lực lượng này quả thật là tinh hoa của thế giới, do thiên địa lực lượng ngưng tụ mà thành. Trong thế giới của Bách Linh Bát, có thể thông qua phương pháp khác nhau ngưng luyện ra thứ giống như Bạch thạch, chính là tấm năng lượng. Chỉ cần vài tấm năng lượng cũng đủ để Bách Linh Bát hoạt động trong tình huống bình thường nhiều năm. Bất quá nhân công cùng năng lượng để tạo ra tấm năng lượng tuyệt đối không thể so sánh với thiên địa lực lượng. Cho dù trí nhớ của Bách Linh Bát vô cùng khổng lồ nhưng cũng không biết tấm năng lượng nào có thể tích sánh với khối Bạch thạch này. Ngay cả gã cũng không biết vì sao trên thế giới này có thể ngưng tụ một khối năng lượng lớn đến thế. Bất quá gã có thể khẳng định, chỉ cần một khối năng lượng này cũng thừa đủ phong bế hoàn toàn thông đạo. Muốn khai mở thông đạo không gian cần cung cấp năng lượng khổng lồ, cho tới giờ Bách Linh Bát mới biết thì ra chỉ dựa vào lực lượng sinh vật cũng có thể khai mở thông đạo. Sinh vật trên thế giới này thật sự đáng sợ. Bất quá mở ra thì dễ đóng vào mới khó. Sau khi bọn người kia mở ra thông đạo đã trăm phương ngàn kế nhưng rốt cuộc cũng không thể phong bế nó. Điều này ngoại trừ liên quan tới vị trí phương hướng tác động còn nguyên nhân lớn nhất chính là năng lượng cung cấp để đóng cửa thông đạo. Mà lúc này khối thiên địa tinh hoa Bạch thạch chính là hi vọng cũng là lựa chọn duy nhất. Thân thể gã càng lúc càng sáng lên, chậm rãi dung nhập khắp không gian trong Bạch thạch. Giờ phút này ý thức gã càng lúc càng mờ nhạt giống như dao động không ngừng nghỉ, thậm chí Bách Linh Bát còn cảm giác được, khi dao động này ngừng lại cũng là lúc ý thức của gã hoàn toàn biến mất. Muốn phong bế thông đạo nhất định phải phát huy toàn bộ năng lượng Bạch thạch, mà muốn phát huy toàn bộ năng lượng này nhất định phải điều khiển được nó. Điều này ngoại trừ gã không có bất kỳ Thần đạo cường giả hay Thần thú nào có thể thực hiện. Thân thể gã hóa thành vô số phần dung nhập Bạch thạch, theo tính toán của hắn những phần thân thể này chỉ còn duy nhất một mệnh lệnh. Nguồn: http://Trà Truyện Khống chế năng lượng trong Bạch thạch toàn bộ phóng xuất. Sau một lát khí lưu trên không trung bắt đầu dao động, một cỗ lực lượng cường đại hơn cả thiên địa lực lương xuất hiện, chúng bắt đầu đánh với cân bằng trong thế giới này. Từ hư không hiện ra vô số dao động, ngay cả bên trong Băng Đảo những dao động cũng xuất hiện như mặt nước gợn sóng. Lực lượng không gian lúc này đã bị phá hủy, thông đạo ổn định cũng lung lay tùy thời có thể sụp đổ. Mà ý niệm Bách Linh Bát lúc này như ngọn nến trước gió, sau khi chập chờn hồi lâu rốt cuộc cũng tắt mang theo một phần trí nhớ tiêu tán. Giây phút cuối cùng này một đạo ý niệm tinh thần cơ giới vốn không thể xuất hiện mãi quanh quẩn trong không gian. Nó như tìm kiếm điều gì, lưu luyến điều gì nhưng cuối cùng cũng theo gió biến mất.