Tiếng sáo dừng ở trong tai Đỗ Thiếu Phủ, nhất thời làm ánh mắt của hắn ngẩn ra, nguyên lai mấy ngày nay mình nghe được tiếng sáo, chính là mỹ phụ nhân này thổi.
Tiếng sáo vào tai, giống như linh hồn cũng bị tỉnh lại, lúc đầu tiếng vang rất nhẹ, như thanh tuyền trong núi, sau đó dần dần lớn lên, giống như mưa phùn đầu xuân lít nha lít nhít.
Tiếng sáo giống như có thêm một loại lực hấp dẫn kỳ dị, để Đỗ Thiếu Phủ nhịn không được muốn đi lắng nghe, tiếng sáo thanh thúy giống như xoay quanh ở trên đỉnh đầu, thanh thúy bằng phẳng, phảng phất như kể ra tâm sự của thiếu nữ, mềm nhẹ dịu dàng, sau đó thanh sắc trong âm điệu từ từ biến hóa, trong mềm nhẹ dịu dàng, nháy mắt mang lên một tia u oán...
Trong tiếng sáo, Đỗ Thiếu Phủ say mê, này tuyệt đối là thanh âm mỹ diệu nhất đời này nghe được, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ tỉnh táo lại, ánh trăng đã về phía tây, hẳn là đã sắp đến bình minh.
- Tiếng sáo thật quỷ dị.
Đỗ Thiếu Phủ vỗ gò má của mình, ở trong tiếng sáo kia mình dĩ nhiên mơ mơ hồ hồ liền say mê, như mất đi tri giác, ánh mắt nhìn bốn phía, mỹ phụ nhân kia đang khoanh chân ngồi trên đá, hai tròng mắt khép chặt.
- Rống rống.
- Ngao ngao.
Chỗ sâu trong sơn mạch, thỉnh thoảng có tiếng thú rống kinh người truyền ra, giống như có vô số hung cầm mãnh thú xao động.
- Chẳng lẽ đang ngủ.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn mỹ phụ nhân khoanh chân mà ngồi, hai tròng mắt khép chặt, lúc này lão nhân Phục Nhất Bạch kia sợ là còn không biết ở đâu, dù đến, ở trước mặt cường giả như thế này có năng lực cứu mình sao.
- Trước chạy trối chết.
Trong mắt lóe sáng, Đỗ Thiếu Phủ có tính toán, dù sao mệnh mình trọng yếu, vẫn là trước chạy trối chết, nhất thời liền rón ra rón rén, thừa dịp ánh trăng bắt đầu đi xuống núi.
Ngọn núi rất cao, như Thương Long ngẩng đầu, nhưng hiện tại Đỗ Thiếu Phủ tốt xấu gì cũng có huyền khí trong người, nếu không sợ là ngọn núi này căn bản đi không ra.
Nhưng Đỗ Thiếu Phủ xuống núi, cũng mệt muốn rớt một cái mạng.
- Rống rống!
Sâm lâm rậm rạp, thường thường truyền ra tiếng thú gào, làm trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cũng có chút phát run, đây chính là trong Man Thú sơn mạch, không phải là địa phương bình thường, khả năng tùy thời sẽ gặp được yêu thú thường lui tới.
Bởi vậy tuy trốn xuống núi, nhưng giờ phút này Đỗ Thiếu Phủ cũng không dám thả lỏng.
- Không thể đi về phía Thạch Thành.
Đỗ Thiếu Phủ đang muốn chạy trốn về phía Thạch Thành, nhưng lập tức nghĩ đến, vạn nhất phụ nhân kia phát hiện mình chạy trốn, khẳng định là đuổi theo về Thạch Thành. Nếu mình tiếp tục chạy trốn về Thạch Thành mà nói, lấy thực lực của mỹ phụ nhân kia, đến lúc đó rất dễ dàng có thể bắt mình về.
Nhưng chạy vào trong Man Thú sơn mạch, Đỗ Thiếu Phủ cũng có cố kỵ, đồn đãi chỗ sâu trong Man Thú sơn mạch, gặp được yêu thú sẽ càng nhiều, thực lực yêu thú cũng càng mạnh, nghe nói yêu thú ở chỗ sâu trong Man Thú sơn mạch, ngay cả cường giả tu võ đứng đầu cũng không dám dễ dàng đụng vào.
- Trong hiểm mới có sinh cơ.
Đỗ Thiếu Phủ biết mình không có nhiều thời gian lo lắng, cũng không thể ngồi chờ bị bắt, chỉ có thể cược một phen, trước trốn vào trong Man Thú sơn mạch một chút lại nói, cùng lắm thì đến lúc đó lại trở về...
Thạch Thành, Đỗ gia.
Trong một đình viện, đèn đuốc sáng trưng, không khí khẩn trương.
- Đại ca, đã tìm khắp nơi, căn bản không có dấu vết của Thiếu Phủ, có người chính mắt nhìn thấy có thân ảnh xẹt qua trên không Đỗ gia ta, hơn nữa Thiếu Phủ mất đi tung tích, ta lo lắng...
Trong sảnh, Đỗ Chí Hùng khẩn trương, khuôn mặt ngưng trọng, tìm toàn bộ Đỗ gia cũng không tìm được Thiếu Phủ, không thể không lo lắng nổi lên các loại tình huống không hay.
- Phù không mà đi, này ít nhất cần Mạch Linh Cảnh, toàn bộ Thạch Thành, hình như còn không có cường giả như vậy.
Thần sắc của Đỗ Chấn Vũ cũng ngưng trọng, nếu Thiếu Phủ mất tích có liên quan tới Mạch Linh cảnh, kia thật sự chính là chuyện tình phiền toái.
- Đại ca, phù không phi hành, không cần đến Mạch Linh cảnh, một ít Mạch Động cảnh đặc thù cũng có thể làm được, chỉ là hiện tại chúng ta còn không biết Thiếu Phủ hạ lạc, là thế lực nào ra tay đối phó Đỗ gia ta mà thôi.
- Tin tức Thiếu Phủ khôi phục hẳn đã sớm truyền ra, hôm nay Thiếu Phủ bày ra tiềm lực, đã để các thế lực bất an, ảnh hưởng đến ba tháng sau ngũ đại gia tộc đại tái, nên bọn họ nhịn không được ra tay. Tra, nhất định phải nghiêm tra, sau khi tra ra, mặc kệ là ai, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Đỗ Chấn Vũ cực kỳ nổi giận, trong mắt hiện lên hàn ý, sau đó ánh mắt khẽ nhúc nhích, tựa hồ nhớ tới cái gì, nhìn Đỗ Chí Hùng nói:
- Nhớ thông tri lão Tam, việc này nhất định phải thông tri lão Tam.
- Ân... Hết thảy ta sẽ đồng thời bố trí, mau chóng tìm được Thiếu Phủ.
Đỗ Chí Hùng gật đầu, sau đó vội vàng rời đi.
Sơn mạch liên miên, sâm lâm tương liên, một ít cổ mộc cực kỳ kinh người, che thiên tế nhật, còn có một ít dây mây cũng không biết sinh trưởng bao nhiêu năm, quấn quanh đại thụ, làm đại thụ kia to đến người trưởng thành cũng ôm không hết.
Sâm lâm rậm rạp, Đỗ Thiếu Phủ không dám đình trệ, toàn lực chạy vội, trong lòng nghĩ trước cách mỹ phụ nhân càng xa càng tốt.
- Rống rống.
Chỗ sâu trong sơn mạch, từng tiếng thú rống không ngừng truyền ra, tiếng gầm càng lúc càng lớn, thậm chí càng ngày càng nhiều, như toàn bộ sơn mạch đều là hung cầm mãnh thú bạo động.
Từng tiếng thú gào, làm Đỗ Thiếu Phủ không khỏi hết hồn, vạn nhất gặp gỡ một yêu thú lợi hại, hậu quả có thể nghĩ.
Đỗ Thiếu Phủ cũng không biết chạy bao lâu, rốt cục thì đến hừng đông, từ chỗ sâu trong Man Thú sơn mạch truyền ra tiếng thú rống, ở sau khi bình minh tiến đến cũng dần dần bình tĩnh xuống.
- Phốc xuy.
Chẳng qua đúng lúc này, Đỗ Thiếu Phủ vốn định nghỉ ngơi một hồi, lại đột nhiên cảm giác huyền khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, như muốn nổ tung, huyền khí ở trong kinh mạch cuồn cuộn không ngớt, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, cả người mềm nhũn, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, té ngã trên đất.
- Chạy cả đêm, chạy không nổi sao?
Thanh âm lạnh lùng vang lên, một đạo thân ảnh quỷ mị xuất hiện ở bên người Đỗ Thiếu Phủ, bàn tay chỉ ra, mấy đạo kình khí cực kì nhu hòa huyền ảo điểm lên mấy huyệt khiếu trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ.
Theo mấy đạo kình khí này bắn trúng huyệt khiếu, giống như sống lại dũng mãnh vào trong kinh mạch của Đỗ Thiếu Phủ, từ từ áp chế huyền khí muốn nổ tung xuống.
- Phanh!
Lúc này, Đỗ Thiếu Phủ cũng té lăn quay trên đất, thân ảnh của tố y mỹ phụ lập tức xuất hiện ở trong ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ.
- Có chút tiểu thông minh, không chạy về thành, biết phương pháp trái ngược, nhưng ngươi quá đề cao mình, trên đời này người có thể từ trong tay ta đào thoát thật đúng là không có mấy cái, huống chi một tiểu tử không có tu vi như ngươi.
Tố y phụ nhân nhìn Đỗ Thiếu Phủ té lăn trên đất, trong mắt có chút ý cười, tính ra vẫn là lần đầu tiên nhìn kỹ Đỗ Thiếu Phủ như vậy, nói nhỏ:
- Ngươi đã không có đường lui, ăn độc đan của ta, vừa rồi chính là kết cục, ngươi tiếp tục chạy thử xem.
Giọng nói của tố y mỹ phụ hạ xuống, bước sen nhẹ nhàng, trực tiếp đi tới chỗ sâu trong sơn mạch, thanh âm lạnh lùng tiếp tục truyền ra:
- Trong Man Thú sơn mạch này gần đây tựa hồ có chút không bình thường, ta tính toán đi xem, ngươi tốt nhất đi theo bên người ta, nếu không tùy tiện gặp gỡ một yêu thú, mạng nhỏ của ngươi sẽ không còn.