Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 11: Đả kiếp

Nhìn cả đám sớm đã hậu bối có chút sốt ruột khó nén, Đỗ Chí Hùng mỉm cười, sau đó lớn tiếng nói:

- Hiện tại ta tuyên bố, một năm một lần đánh giá luận bàn, hiện tại bắt đầu!

- Oanh!

Theo giọng nói của đại hán hạ xuống, nhất thời cả tràng sôi trào, cả đám thiếu niên thiếu nữ, trong cơ thể đều nhiệt huyết mênh mông, huyền khí bắt đầu khởi động, làm không gian chung quanh liên tiếp sinh ra khí lãng dao động.

Trong giây lát, hơn một trăm cổ huyền khí nhan sắc không đồng nhất làm người ta hoa cả mắt bạo phát ra, bóng người cấp tốc thiểm lược, cả đám thiếu niên thiếu nữ cũng bắt đầu tản ra, miễn cho bị người chung quanh đánh lén bị thua, loại hỗn chiến đấu loại này, đều cực kì hỗn loạn.

- Bang bang phanh!

Chỉ nháy mắt, cũng đồng thời bắt đầu chiến đấu.

- Đỗ Hạo ca cố lên.

- Đỗ Tuyết cố lên.

Chung quanh giáo trường, lập tức bùng nổ giao thủ, một ít tuổi trẻ nhất thời truyền ra thanh âm kích động hò hét trợ uy, đều xé vỡ cổ họng ủng hộ người mình quan tâm.

- Di, ngốc tử kia không có đi lên a, còn tưởng rằng hắn cũng muốn tham gia đánh giá.

- Ngốc tử này làm sao dám đi lên, sợ là đến xem náo nhiệt.

Trong đám người Đỗ gia vây xem phát hiện Đỗ Thiếu Phủ không có lên sân khấu, trong ánh mắt càng khinh thường cùng chán ghét, cuối cùng cũng không có người chú ý Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt đều dừng ở trong sân.

Đỗ Chí Hùng cùng đám trưởng giả Đỗ gia đã thối lui đến trên ghế ngồi sớm chuẩn bị tốt quan sát, một phụ nhân tố y mắt nhìn giữa sân, sau đó nhìn Đỗ Chí Hùng nói:

- Nhị gia, lúc này đây thực lực chỉnh thể của các hậu bối không tệ a.

- Là không tệ, chi thứ có vài người cũng không kém.

Ánh mắt của Đỗ Chí Hùng có chút không tập trung, giờ phút này đang nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt âm thầm nổi lên chút dao động, nghe được tố y nữ tử nói mới thu hồi ánh mắt.

- Bất quá chi thứ chung quy là kém dòng chính a.

Một lão giả nhìn giữa sân, sau đó nhịn không được xen vào nói.

Đỗ Chí Hùng mỉm cười, không có nói thêm nữa, ánh mắt mọi người đều dừng ở giữa sân giao thủ, ngay cả Đỗ Thiếu Phủ ở trong đám người cũng hứng thú quan sát.

- Bang bang phanh!

Trên giáo trường càng ngày càng kịch liệt, không ngừng có người bị đào thải, thanh âm giao thủ âm bạo trầm đục, cùng với không ít người Đỗ gia ở chung quanh la hét, tràng cảnh cực kì cuồng nhiệt.

Sau khi luận bàn kịch liệt, cuối cùng như người Đỗ gia ở chung quanh nghị luận, cuối cùng còn thừa lại ba người Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên đứng ở giữa sân, làm vô số ánh mắt nhìn lên, đều hâm mộ không thôi.

- Dựa theo quy tắc, lúc này đây trong tộc đánh giá luận bàn, Đỗ Hạo đạt được thứ nhất, Đỗ Hướng thứ hai, Đỗ Duyên thứ ba.

Có trưởng giả Đỗ gia mang theo ý cười, lớn tiếng tuyên bố kết quả luận bàn đánh giá.

- Ta nói rồi, máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang là của ta.

Đỗ Hạo lộ ra đắc ý, sau đó đi tới trước mặt Đỗ gia trưởng giả, trực tiếp lấy đi bình máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang.

Đỗ Hướng cùng Đỗ Duyên cũng không chậm, đều đi lấy hộp gấm chứa Trúc Cơ đan.

Nhìn máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang cùng Trúc Cơ đan phân biệt dừng ở trong tay ba người này, từng ánh mắt hâm mộ dừng ở trên thân ba người.

- Đỗ Hạo ca thật giỏi.

- Chúc mừng Đỗ Hạo ca, chúc mừng Đỗ Hướng ca.

Ba người Đỗ Hạo lấy được máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang cùng Trúc Cơ đan, mang theo vẻ ngạo nghễ đi xuống giáo trường, đám người trong giáo trường xôn xao, ven đường lập tức bị rất nhiều thiếu niên thiếu nữ vây quanh hoan nghênh, nơi đi qua, một đường đều là tiếng khen tặng chúc mừng.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn qua ba người Đỗ Hạo, ánh mắt giật giật, sau đó xoay người rời đi.

- Hạo ca, mau nhìn, ngốc tử kia chạy.

- Ngốc tử kia từ đầu tới cuối ngay cả lên sân khấu cũng không dám, hiện tại còn chạy, phỏng chừng là sợ bị đánh.

- Có phải ngốc tử này đã biết Xung ca cùng Hạo ca tính toán phế hắn một bàn tay, nên chạy hay không.

- Ha ha ha ha, biết chạy, thật ra cũng không có rất ngốc a.

-...

Một đám thiếu niên thiếu nữ vây quanh ở phía sau ba người Đỗ Hạo phát hiện Đỗ Thiếu Phủ xoay người rời đi, nhất thời lại bộc phát ra tiếng cười nhạo châm chọc.

- Để ngốc tử kia chạy đi, hôm nay tính hắn gặp may, chúng ta đi uống rượu chúc mừng trước, hôm nay ta mời khách!

Hai người Đỗ Hướng, Đỗ Hạo vốn tính toán sẽ hảo hảo tìm Đỗ Thiếu Phủ tính sổ, ai biết Đỗ Thiếu Phủ này trực tiếp ly khai. Hôm nay tâm tình của bọn hắn rất tốt, hung hăng trừng mắt liếc nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ, liền không tính toán động thủ, dù sao muốn thu thập một ngốc tử, thời gian còn dài lắm.

- Cũng phải, Hạo ca cùng Xung ca đại nhân có đại lượng, hôm nay ngốc tử kia gặp may mắn.

- Hiện tại chúng ta nên đi chúc mừng, chúc mừng Hạo ca, Xung ca, Duyên ca đạt được ban thưởng trong tộc.

Một đám thiếu niên thiếu nữ tiếp tục chúng tinh phủng nguyệt vây quanh đám người Đỗ Hạo rời giáo trường, cùng với các loại thổi phồng, tính toán hảo hảo chúc mừng một phen.

Lối ra giáo trường, có một cánh cửa sắt, mà thời điểm Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên được chúng tinh phủng nguyệt đi tới đại môn giáo trường, đột nhiên một thân ảnh đi ra, trực tiếp ngăn ở trước mọi người.

Đây là một thiếu niên áo tím, ánh mắt trong suốt, trên khuông mặt kiên nghị duệ chí, mang theo nụ cười nhàn nhạt.

- Di, ngốc tử kia trở lại.

- Ngốc tử này là trở về muốn chết sao.

Từng ánh mắt nhất thời dừng ở trên người thiếu niên áo tím, không ít người khuôn mặt biến hóa, người đến dĩ nhiên là Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Hướng, Đỗ Hạo, Đỗ Duyên nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ chắn ở lối ra giáo trường, ánh mắt ngoài ý muốn nhìn nhau một cái, sau đó hiểu ý, đều lộ ra hàn ý.

Chung quanh trào phúng châm biếm, Đỗ Thiếu Phủ không để ý đến, chỉ nhìn ba người Đỗ Hạo, trong mắt có ý cười, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Đả kiếp!

Hai chữ nhàn nhạt, nhưng cực kì vang vọng truyền ra, làm đám người đột nhiên yên tĩnh xuống.

Từng ánh mắt kinh ngạc lập tức dừng ở trên người Đỗ Thiếu Phủ, đều cho rằng mình nghe lầm, sau đó một đám thiếu niên thiếu nữ liền bộc phát ra cười vang, như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, có thiếu niên cười ôm thắt lưng, một ít thiếu nữ cười run rẩy hết cả người...

- Ha ha ha ha...

- Nghe được không, ngốc tử này nói muốn đả kiếp.

- Đả kiếp Hạo ca cùng Xung ca, ngốc tử này là ngại mệnh quá dài sao!

- Ta không có nghe sai a, mỗi lần đều là chúng ta đi đả kiếp hắn, ngốc tử này khẳng định là càng ngày càng choáng váng.

- Ta thế nào cảm giác, ngốc tử này ngốc càng ngày càng đáng yêu a.

-...

- Ngươi... Ngươi nói cái gì, ngươi muốn đả kiếp chúng ta? Chúng ta không có nghe sai chứ, ha ha...

Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên cũng cười, cười đến nước mắt chảy ra.