Trong Huyền Âm Tụ Sát Kỳ, vô số quỷ trảo không ngừng chui ra, mặc cho Ám Phệ kiếm sắc bén vô cùng, nhẹ nhàng chém một cái có thể phá đi hơn trăm quỷ trảo, nhưng hắn chém rụng bao nhiêu quỷ trảo, trong Huyền Âm Tụ Sát Kỳ liền toát ra số lượng quỷ trảo gấp mấy lần, cứng rắn túm hắn không thể cựa quậy.
Đây là một cây trong một trăm sáu mươi chín cây Huyền Âm Tụ Sát Kỳ Bạch Long giang thần tế luyện hấp thu sát hồn nhiều nhất, phẩm cấp cao nhất, uy lực mạnh nhất. Cơ Hạo đại khái tính toán một phen, sát hồn ngưng tụ trong lá Huyền Âm Tụ Sát Kỳ này, ít nhất vượt qua một tỷ.
Vô số sát hồn ngưng tụ thành quỷ trảo, hầu như có thể so với cường độ thân thể Vu Đế cấp cao, Ám Phệ kiếm rời tay bay ra mỗi một lần bổ chém có thể chém đứt số lượng cũng có hạn, quỷ trảo hắn chém đứt còn không nhiều bằng quỷ trảo mới sinh, mắt thấy vô số quỷ trảo kéo hắn hướng lá cờ lớn bay đi.
Da Ma Thiên sốt ruột. Hắn khàn cả giọng thét lớn ‘Không có khả năng’, đồng thời không ngừng niệm tụng chú ngữ, thúc giục Ám Phệ kiếm cắn nuốt những quỷ trảo đó.
Bổn nguyên lực lượng Ám Nhật nhất mạch, là hủy diệt, là cắn nuốt, phá hủy tất cả, cắn nuốt tất cả, thứ cắn nuốt càng nhiều, lực lượng bản thân càng mạnh. Làm bản mạng thần binh của Da Ma Thiên, Ám Phệ kiếm cũng có năng lực cắn nuốt vạn vật bù đắp lại cho bản thân.
Nhưng các quỷ trảo lởm chởm xấu xí kia lại trơn trượt mơ hồ như ảo ảnh, bọn nó rõ ràng đã ngưng tụ thành thực thể, nhưng Ám Phệ kiếm phát động lực cắn nuốt như thế nào, vẫn không thể từ trong quỷ trảo cắn nuốt được gì.
Trống rỗng không có một vật, các quỷ trảo có lực lượng giam cầm rất mạnh, lại như căn bản không tồn tại.
Cơ Hạo cách Ám Phệ kiếm không đến mười trượng, hắn có thể rõ ràng cảm giác được Ám Phệ kiếm phát ra tiếng kêu thê lương, thanh hung sát chi binh này tản mát ra lực tràng cắn nuốt lôi kéo thân thể hắn, thậm chí tác động khí huyết trong cơ thể hắn không ngừng dao động.
Lực lượng cắn nuốt hiểm ác như thế, lại không cách nào từ trong quỷ trảo nhận được bất cứ sự bổ sung nào, Cơ Hạo cũng rất kinh dị.
“Huyền Âm Tụ Sát Kỳ này, thế mà lại thần dị như vậy? Những sát hồn đó, thậm chí ngay cả thái dương tinh hỏa của ta cũng không thể khắc chế, chẳng phải là thiên hạ không có lực lượng có thể chế ước nó sao?”
Cơ Hạo đem một luồng thần thức đưa vào thần hồn không gian, lớn tiếng hỏi hư ảnh.
“Thần dị không phải Huyền Âm Tụ Sát Kỳ, là Tiên Thiên Lục Nhâm Bình, là Thái Âm Hồn Đỉnh.” Thanh âm hư ảnh ù ù vang lên: “Hai kiện bảo bối này rất khó có được, là thái âm chi bảo thiên địa nuôi nấng. Thật sự không ngờ, thế mà sẽ có thái âm chi bảo lưu lạc bên ngoài.”
“Thái âm chi bảo?” Cơ Hạo ngạc nhiên.
“Thái dương chi lực, thuần dương thuần cương, hiển lộ bên ngoài, là thái dương tinh, nó là thiên địa dương khí đến cực điểm, hướng ngoại mà phô trương, mỗi người có thể thấy được.”
“Thái âm chi lực, cực âm cực nhu, thu liễm vào trong. Là Thái Âm tinh ban đêm, nó là cực điểm của thiên địa âm khí, nội liễm mà thu mình, phàm nhân khó gặp.”
Cơ Hạo bị lời hư ảnh nói làm rất chấn động: “Thái Âm tinh? Tựa như ta chưa từng nghe nói trong trời đêm có Thái Âm tinh?”
Hư ảnh trầm mặc một lúc, khẽ cười: “Thái Âm tinh sao có thể không tồn tại chứ? Đã có thái dương tinh, như vậy nhất định phải có Thái Âm tinh, thái âm thái dương, âm dương chi lực. Sao có thể thiếu một loại?”
“Chỉ là thứ nhất, như ta vừa rồi nói, thái âm chi lực quá mức âm nhu nội liễm, Thái Âm tinh ẩn nấp hư không, không phải người nào cũng có thể gặp.”
“Lại có thứ hai, Thái Âm tinh ở thật lâu trước kia, đã bị người nào đó dịch chuyển dùng riêng, phong ấn một phương tinh không, lấy thái âm tinh lực trấn áp thương thế, cho nên, ha ha... Cho nên Vu Đế nhân tộc hiện nay, không một ai có thể lấy thái âm tinh lực làm bản mạng tinh lực.”
Hơi dừng một chút, hư ảnh mang theo một tia cảm khái nói: “Như Huyền Âm Tụ Sát Kỳ. thái âm tinh lực âm nhu vô cùng, không thể nắm lấy, nếu có thể lấy Thái Âm tinh hóa thành bản mạng vu tinh, không nói diệu dụng khác, chỉ luận giấu kín hành tung, ám sát nhìn trộm, thiên hạ không ai có thể sánh bằng.”
Cơ Hạo ngẩn ngơ, đại khái ảo tưởng một chút loại tình huống theo như lời hư ảnh, da đầu không khỏi phát tê một trận.
“Thì ra, Thái Âm tinh bị người ta giấu đi.” Lẩm bẩm một câu, lông tơ toàn thân Cơ Hạo dựng thẳng. Là ai có bút tích lớn như vậy, có thể đem Thái Âm tinh giấu đi, độc chiếm một phương tinh vực dùng để chữa thương?
Ám Phệ kiếm theo tiếng chú ngữ của Da Ma Thiên cấp tốc nhảy lên chấn động, phóng ra lực lượng cắn nuốt đáng sợ muốn đem các quỷ trảo kia cắn nuốt hết.
Nhưng như hư ảnh nói, thái âm chi lực quá mức nội liễm khó lường, các quỷ trảo kia rõ ràng trói buộc chặt chẽ trên thân Ám Phệ kiếm, Ám Phệ kiếm như thế nào nữa cũng không thể từ trong những quỷ trảo kia cắn nuốt được bất cứ lực lượng nào.
Với Ám Phệ kiếm mà nói, các quỷ trảo kia tựa như hoa trong gương, trăng trong giếng, nhìn thấy rõ, lại không thể nắm lấy, một chút lực lượng cũng không hấp thụ được, làm sao có thể hủy diệt các quỷ trảo kia để bình yên thoát thân?
Vô số quỷ trảo gắt gao bắt lấy Ám Phệ kiếm, không ngừng đem nó kéo về phía Huyền Âm Tụ Sát Kỳ, một khi Ám Phệ kiếm bị kéo vào Huyền Âm Tụ Sát Kỳ, như vậy nó muốn trở ra, thì phải xem tâm tình Cơ Hạo.
Một khuôn mặt tuấn tú của Da Ma Thiên trở nên cực kỳ khó coi. Hắn âm trầm nhìn Cơ Hạo, chậm rãi nói: “Ngươi chọc giận ta rồi đó, đồ chết tiệt, ngươi thật sự chọc giận ta rồi, buông bản mạng thần binh, bằng không, ta sẽ cho các ngươi bọn dân bản xứ ti tiện này biết cái gì gọi là khủng bố.”
Cơ Hạo đứng ở trên Thái Âm Hồn Đỉnh, không ngừng thúc dục vô cùng vô tận sát hồn trong Thái Âm Hồn Đỉnh ùa vào một trăm sáu mươi chín cây Huyền Âm Tụ Sát Kỳ, không ngừng tẩm bổ các bảo bối này, cực lực tăng lên, hoàn chỉnh lực lượng của bọn nó.
Nghe xong Da Ma Thiên nói, Cơ Hạo mang theo một tia ý cười khiêu khích nhìn Da Ma Thiên: “Là nam nhân, đừng múa mép khua môi, là nam nhân, dùng nắm đấm mà nói chuyện! Ngươi muốn cho ta kiến thức được cái gì là khủng bố, đến, đến, ta chấp ngươi một bàn tay!”
Cơ Hạo để tay trái sau lưng, tay phải hướng Da Ma Thiên vẫy vẫy tay, năm ngón tay hắn dùng sức siết chặt, vang thanh thúy ‘Bốp’ một tiếng, năm ngón tay hắn trực tiếp bóp vỡ hư không, ở trong không khí để lại năm vệt ngắn ngủn màu đen.
Lực lượng thân thể khủng bố như thế, Da Ma Thiên nhìn mà khóe mắt nhảy dựng, theo bản năng lui một bước.
Tự Văn Mệnh bị mấy tên quý tộc Ngu tộc dùng hố đen lốc xoáy khống chế kinh ngạc nhìn thoáng qua Cơ Hạo. Hắn trừng mắt nhìn, vươn năm ngón tay trái cũng dùng sức siết nắm đấm, cũng ‘Phành’ một tiếng trầm nặng, phụ cận nắm tay Tự Văn Mệnh bùng nổ một vòng lớn khí bạo, khí bạo khủng bố lao ra, đem mấy quý tộc Ngu tộc chấn động lảo đảo không đứng vững được.
Nhưng Tự Văn Mệnh dùng hết toàn lực, hắn cũng không sao giống Cơ Hạo, năm ngón tay phát lực lại có thể đem hư không trực tiếp bóp vỡ.
“Hảo tiểu tử. Bất tri bất giác, đứa trẻ năm đó ta từ Nam Hoang dẫn ra, vậy mà đã trưởng thành đến trình độ Văn Mệnh a thúc cũng không bằng!” Tự Văn Mệnh cười rất sáng lạn: “Nhân tộc ta lại có thêm một viên đại tướng, tốt, tốt lắm!”
Vui vẻ nhìn nhìn Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh vẻ mặt cổ quái nhìn Da Ma Thiên: “Trong dị tộc trẻ tuổi, cũng chỉ có loại tiểu bạch kiểm bán mồm mép này sao? Như vậy... Tựa như cũng là chuyện tốt!”
Da Ma Thiên tai rất thính, hắn nghe rõ Tự Văn Mệnh lẩm bẩm, dị thường tức giận rống lớn một tiếng.
Con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn mở ra, trong con ngươi đen nhánh một đạo thần quang màu đen dâng trào muốn ra.
Cơ Hạo đột nhiên quát to một tiếng ‘Trúng’.
Một cái đầu quỷ to bằng vại nước vô hình vô tích từ sau lưng Da Ma Thiên xông ra, há mồm phun một luồng khí lạnh màu xám trắng ở trên thân Da Ma Thiên.
Da Ma Thiên rú thảm một tiếng, toàn thân nhanh chóng treo đầy mảnh băng xám trắng cực kỳ âm hàn.