Phía sau, gió dữ ập tới, Cơ Hạo đang muốn né tránh, Vân Mộng Long Vương như điên, đột nhiên dang hai cánh tay dài, hung hăng ôm lấy Cơ Hạo.
‘Thùng thùng’ hai tiếng nổ, một cây kim cương bảo xử, một tòa bảo tháp chín tầng hung hăng nện ở trên lưng Cơ Hạo.
Cửu Dương Vô Cấu Y nổi lên ngàn tầng ánh sáng màu vàng, bật ra một mảng lớn lửa nóng, kim cương bảo xử cùng bảo tháp chín tầng bị kim quang liệt hỏa gắt gao chắn cách thân thể Cơ Hạo ba tấc.
Hai người ra tay đánh lén Cơ Hạo cùng cất tiếng kinh hô, trong giọng nói chợt mang theo vài phần tham lam.
“Nghiêu Bá Cơ Hạo, ngươi ra tay tàn nhẫn, tâm tính ác độc, chí bảo như thế ở trên người ngươi, thật đúng là phí phạm của trời.”
“Bảo vật như thế nên thuộc về bổn môn, chúng ta mặc vào bảo y bực này, mới có thể hàng yêu trừ ma, tạo phúc thiên hạ.”
Theo hai người hét lớn giận dữ, trên kim cương bảo xử phun trào lửa nóng, trong bảo tháp chín tầng lôi âm từng trận, áp lực từ hai kiện bảo vật đối với Cơ Hạo chợt tăng lên gấp mười. Cửu Dương Vô Cấu Y phát ra liệt hỏa kim quang cùng liệt hỏa lôi âm của hai kiện bảo bối lao vào nhau, càng thêm nhộn nhạo ra ngàn tầng khí lành, vạn trượng hào quang.
Nhưng vô luận hai người thúc dục bảo vật trong tay như thế nào, Cửu Dương Vô Cấu Y lù lù bất động, binh khí của bọn họ chết sống không chạm đến thân thể Cơ Hạo.
“Đánh lén sau lưng? Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân chính là dạy đồ đệ như vậy? Cho rằng ta không biết sao?” Cơ Hạo cười lạnh một tiếng, đột nhiên lớn tiếng quát: “Phong Hành, cho bọn hắn chút màu sắc nhìn xem!”
Không có bất cứ thanh âm nào, hai cột sáng màu vàng lao vút đến, hai người đang hết sức chăm chú đối phó Cơ Hạo không kịp né tránh, bọn họ ngay cả thế tới của cột sáng cũng không thấy rõ, hai người một người vai trái, một người vai phải đồng thời trúng tên.
Áo dài vải thô màu trắng trên thân hai người, rõ ràng cũng là hộ thân pháp y trải qua luyện chế, nhưng hai kiện pháp y này so sánh với Cửu Dương Vô Cấu Y, không thể nghi ngờ là đom đóm so với mặt trời, hoàn toàn không thể so sánh. Mũi tên Phong Hành bắn tới dễ dàng xuyên thấu hai cái áo dài, xé bả vai hai người, sau đó ở trong bả vai bọn họ ầm ầm nổ tung.
Các luồng gió mạnh sắc bén vô cùng tàn sát bừa bãi ở trong bả vai hai người, vô số luồng lôi quang nổ tung ở trên vai bọn họ, trên vai hai người bị nổ toác ra lỗ thủng trong suốt to bằng miệng bát, cánh tay bọn họ thiếu chút nữa đã bị nổ rụng xuống.
“Nghiệp chướng!” Hai người cùng cất tiếng kêu đau, bước chân lảo đảo kéo binh khí trong tay xoay người bỏ đi.
Cơ Hạo quay đầu, vừa lúc nhìn thấy hai người buông binh khí trong tay, vội vã từ trong tay áo lấy ra bình thuốc, ngón tay dùng sức bóp nát cái bình, từ trong đó lấy ra một viên đan hoàn to bằng quả trứng bồ câu tản ra bích quang.
“Phong Hành, trông vào ngươi!” Cơ Hạo cười lạnh một tiếng, đầu hung hăng húc ở trên cái đầu vỡ nát của Vân Mộng Long Vương, cùng lúc tung tóe ra cả mảng lớn huyết hoa, lại hướng Phong Hành xa xa quát to một tiếng.
Lại là hai ánh tên màu vàng lao vút đến, đan hoàn trong tay hai người ra tay đánh lén Cơ Hạo vừa mới giơ lên, còn chưa kịp đưa vào trong miệng, hai ánh tên chuẩn xác trúng đan hoàn trong tay bọn họ, đem nó nổ thành một mảng lớn thuốc bột màu xanh biếc.
Cơ Hạo cười to ‘ha ha’, quay đầu lại há mồm phun ra một đạo hỏa khí màu vàng, thuốc bột màu xanh biếc ‘Vù’ một cái cháy lên, trong không khí tràn đầy mùi thơm ngào ngạt, hai nam tử ra tay đánh lén hắn thì ngơ ngác đứng ở tại chỗ.
Cười ‘Ha ha’ một tiếng, Cơ Hạo giơ hai tay, khuỷu tay hung hăng nện ở trên đầu Vân Mộng Long Vương. Vân Mộng Long Vương liên tiếp bị thương nặng rên rỉ một tiếng, không cam lòng bị Cơ Hạo đập ngất đi.
Bỏ cổ Vân Mộng Long Vương, như xách rác rưởi đem hắn xách trong tay, Cơ Hạo xoay người, nhìn về phía hai nam tử gầy yếu mặc áo trắng, tóc dài trùm vai kia. Hai người này đều mũi cao trán rộng, hốc mắt hãm sâu, làn da trắng nõn khác thường, trên trán càng có hai vết máu tinh tế, rõ ràng giống với Vân Mộng Long Vương, bọn họ cũng có huyết thống dị tộc Già tộc.
“Các ngươi không phải nhân tộc thuần chủng?” Cơ Hạo nhíu mày.
“Đạo hữu sao lại nói thế!” Tuy lỗ thủng lớn vỡ toác trên vai còn đang phun máu, hai người áo trắng vẫn Thái Tiêu chuẩn hướng Cơ Hạo chắp tay hành một lễ, trong đó một người áo trắng dáng người hơi cao lạnh nhạt nói: “Thiên đạo mênh mang, so sánh với thiên đạo vô biên, chúng ta chỉ là...”
Cơ Hạo cười lạnh ‘Ha ha’, ngắt lời người áo trắng này: “Mà thôi, các ngươi là nhân tộc thuần huyết hay không không quan hệ với ta. Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân thu các ngươi làm đồ đệ, đó là nhân quả của bọn họ, cũng không quan hệ với ta. Nhưng các ngươi đánh lén sau lưng ta, đây là các ngươi thích chết!”
Một người áo trắng khác cười nhạt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cũng không phải, cũng không phải. Cơ Hạo đạo hữu, sư huynh đệ chúng ta đều không phải đánh lén sau lưng, chỉ là thấy ngươi xuống tay độc ác, làm bị thương nặng sư đệ Vân Mộng Long Vương của chúng ta, lúc đó mới tình thế cấp bách ra tay cứu người. Bần đạo Bảo Âm, đây là sư huynh Bảo Thụ của bần đạo, người trong tay ngươi, tiểu sư đệ của chúng ta Vân Mộng Long Vương Bảo Long!”
Bảo Âm cười sáng lạn, chỉ là phối hợp lỗ thủng be bét máu thịt trên vai hắn, nụ cười này liền có thêm vài phần quỷ dị.
Bảo Thụ bày ra một sắc mặt uy nghiêm bảo tướng trang nghiêm, nhìn Cơ Hạo lạnh giọng cười nói: “Còn mong Cơ Hạo đạo hữu nể mặt mũi tổ sư bổn môn, tha cho Bảo Long sư đệ đi. Cơ Hạo đạo hữu, ngươi xuống tay thật sự là quá độc ác.”
Cơ Hạo quơ quơ Vân Mộng Long Vương bất tỉnh trong tay, tựa cười mà không cười nhìn Bảo Thụ: “Ồ? Ta xuống tay quá ác?”
Há há mồm, Cơ Hạo rất muốn múa lưỡi cãi nhau với Bảo Thụ, Bảo Âm một phen, bắt đầu từ Vân Mộng Long Vương ngày xưa làm ác, lại tới hôm nay Vân Mộng Long Vương dẫn dắt đại quân thủy tộc tàn sát bừa bãi bốn phương mới thôi, phân rõ ra một cái xanh đỏ đen trắng với bọn họ.
Nhưng nghĩ lại, Cơ Hạo đột nhiên cất tiếng cười to: “Mà thôi, mà thôi, ta đấu công phu miệng lưỡi với các ngươi làm gì? Trước không nói thủ đoạn khác, chỉ cái công phu mồm mép, đệ tử của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân có thể xưng là độc bộ thiên hạ, ta là tuyệt đối không thể so sánh!”
Sau khi cười to ba tiếng, Cơ Hạo giơ lên Vân Mộng Long Vương đã ngất, rút Cửu Dương Đãng Ma Kiếm, hung hăng bổ xuống một kiếm.
Một tiếng rồng gầm trầm thấp từ trong cơ thể Vân Mộng Long Vương truyền đến, thanh âm một nam tử lạnh lùng vô tình hung hăng nói: “Ai dám đả thương con ta?”
Cơ Hạo cất tiếng cười to, Bàn Hi Thần Kính liên tục phóng ra mười hai luồng thần quang chiếu vào trên thân Vân Mộng Long Vương, không chỉ đem thân thể lực phòng ngự cường hãn của hắn cắt giảm đến mức tận cùng, càng đem cấm chế long tộc đại thái tử lưu lại trong cơ thể hắn một hơi phá vỡ.
‘Phập’ một tiếng, Cửu Dương Đãng Ma Kiếm hạ xuống, một cái đầu thật lớn của Vân Mộng Long Vương quay cuồng rơi xuống. Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên của Cơ Hạo khẽ cuốn, đem đầu Vân Mộng Long Vương cuốn vào trong một mảng lửa cháy kim quang, sau mấy hơi thở đã đốt thành một làn khói.
Hồn phi phách tán, thi cốt không được đầy đủ, Cơ Hạo nhẹ nhàng buông tay, thi thể Vân Mộng Long Vương trong cổ còn đang không ngừng phun máu nặng nề rơi xuống mặt nước.
Xoay người, Cơ Hạo không thèm nhìn Bảo Thụ, Bảo Âm lấy một cái, chỉ vào thủy quân Vân Mộng hồ câm như hến lớn tiếng quát: “Vân Mộng Long Vương đã đền tội, các ngươi còn không đầu hàng, chẳng lẽ đều muốn chết sao?”
Từng đại đội quân đội Nghiêu Sơn lĩnh cuồn cuộn đến, sát khí ngập trời tràn ngập hư không. Cả mảng lớn thuỷ quân yêu tộc của Vân Mộng hồ nhìn nhau, lần lượt vứt binh khí trong tay quỳ xuống trên đầu sóng.
Bảo Thụ, Bảo Âm tức giận đến mức sắc mặt xám ngắt, rít gào một tiếng tiếp tục hướng Cơ Hạo lao tới đánh.