Vu Thần Kỷ

Chương 884: Ùn ùn kéo đến

Thiên ma đáng sợ ở chỗ vô hình vô tích, ở chỗ chuyên thương tổn linh hồn bổn nguyên.

Khi các nàng tham lam xâm chiếm thân thể người khác, các nàng tuy vẫn giữ lại ma lực đáng sợ, nhưng các nàng không hề nghi ngờ sẽ chịu thân thể bị xâm chiếm ảnh hưởng.

Như ‘Mộc đạo nhân’ trước mắt Cơ Hạo, nàng vung cành cây thất bảo quật lung tung, đó quả thật là quật lung tung, giống như lão thái thái ở nông thôn vung chổi xua gà mái già xâm nhập phòng bếp, động tác thô lỗ mà thô tục, hoàn toàn không có bất cứ kết cấu nào.

Một giáo xuyên thủng thân thể ‘Mộc đạo nhân’, thái dương tinh hỏa bám vào ở trên thân lão lẳng lặng thiêu đốt.

‘Mộc đạo nhân’ chính là cây bồ đề Hồng Mông tu thành đại năng, bản chất lão là ‘Thần mộc’.

Mà thái dương tinh hỏa của Cơ Hạo, là lửa cường đại nhất trong thiên địa, là khắc tinh của mọi linh mộc linh căn.

Thái dương tinh hỏa thiêu đốt cơ thể ‘Mộc đạo nhân’, thiên ma xâm chiếm thân thể ‘Mộc đạo nhân’ đau đến mức kêu loạn lên, nàng càng thêm tức giận vung cành cây thất bảo quật Cơ Hạo, muốn dựa vào dị bảo uy lực cường đại này đánh giết hắn.

Nhưng Cơ Hạo chân đạp kim quang, thân thể hóa thành một mảng quang ảnh mông lung màu vàng, Cửu Dương Qua trong tay kéo theo công kích dày đặc như bão tố, vô số tia sáng vàng nhỏ bé đánh xuyên cơ thể ‘Mộc đạo nhân’, phá vỡ trên thân lão một cái lại một cái lỗ thủng trong suốt.

Trên mỗi một vết thương đều có một tia thái dương tinh hỏa màu vàng từ từ thiêu đốt. Thiên ma tiến vào trong cơ thể Mộc đạo nhân dốc toàn lực muốn xua tan một tia lửa đó, nhưng thái dương tinh hỏa thuần dương chí cương chính là khắc tinh ma lực của nàng, mặc cho nàng vận dụng toàn lực, một tia thái dương tinh hỏa đó lại không chút sứt mẻ, luôn ổn định thiêu đốt.

“Đáng chết!” ‘Mộc đạo nhân’ giận mắng một tiếng, đỉnh đầu nàng phun ra một làn sương khói màu sắc rực rỡ, một thiếu nữ cầm trống ngọc, mặt mày xinh đẹp gọn gàng đứng trên sương khói, trong mắt đẹp dập dờn sóng nước, hướng Cơ Hạo cười quyến rũ.

Thân thể Cơ Hạo hơi nhoáng lên một cái, dao động nhỏ bé do một tầng hàng ma chú văn ngoài thái dương đạo chủng biến thành kịch liệt chấn động, Cơ Hạo rất gian nan, nhưng vẫn cứng cỏi chặn ma lực công kích của thiếu nữ xinh đẹp trên sương khói, tâm cảnh vẫn trong suốt như nước, lạnh như băng.

‘Trúng’!

Rống to một tiếng, Cửu Dương Qua trong tay Cơ Hạo kéo theo một đường cong mượt mà, hung hăng đâm thủng mi tâm yếu hại của ‘Mộc đạo nhân’.

Đầu giáo dài ba thước sáu tấc sắc bén dị thường xuyên thấu đầu. ‘Mộc đạo nhân’ phát ra một tiếng rú thảm sắc nhọn, một đạo quang ảnh ảm đạm mông lung từ trong cơ thể ‘Mộc đạo nhân’ lao ra, nhưng còn chưa chạy xa, đã bị Bàn Hi Thần Kính phóng ra một đạo thần quang âm u nuốt chửng.

Cơ Hạo đã dần dần khai quật ra càng nhiều công hiệu thần kỳ hơn của Bàn Hi Thần Kính, ví dụ như nói trong nó có thể tự diễn hóa một khoảng hư không, có thể sử dụng làm nhà giam. Bản thể Bàn Hi Thần Kính chắc chắn dị thường, người bình thường bị nhốt vào trong một khoảng hư không này, căn bản không có khả năng chạy thoát.

Cơ Hạo sạch sẽ lưu loát nhốt thiên ma lao ra từ trong cơ thể ‘Mộc đạo nhân’, lật tay chém ngang một giáo, mãnh liệt dị thường đem ‘Mộc đạo nhân’ chém rụng đầu.

Thân thể ‘Mộc đạo nhân’ nổ tung, hóa thành các tia sáng biếc phun ra xa mấy chục dặm, sau đó vô số tia sáng biếc chợt hướng vào phía trong ngưng tụ, hóa thành một viên bồ đề tử bên trong có hơn một ngàn đường màu vàng rơi vào trong tay Cơ Hạo.

Cơ Hạo cười đến mức mắt cũng nheo thành một đường. Trong viên bồ đề tử này có hơn một ngàn đường màu vàng, cái này đại biểu cho thân ngoại hóa thân này của Mộc đạo nhân, là hóa thân hơn một ngàn mười hai vạn chín ngàn sáu trăm năm trước ngưng tụ, có được pháp lực tu vi hùng hậu vô cùng.

“Vị Mộc tiền bối này, thật sự là quá khách khí chút. Tặng nhiều bảo bối như vậy, bảo chúng ta những kẻ làm vãn bối làm sao có mặt mũi nhận chứ?”

Cơ Hạo vui vẻ nói ra lời đùa giỡn, há mồm, sạch sẽ lưu loát đem viên bồ đề tử trân quý nhất này nuốt xuống.

Từng tia thái dương tinh hỏa từ trong lục phủ ngũ tạng sinh ra, quay quanh bồ đề tử xoay tròn thiêu đốt một phen, đem nó hóa thành một làn sương mù ánh sáng màu xanh biếc. Ngọn lửa năm màu trong bụng Cơ Hạo bao lấy cái đỉnh nhỏ khẽ động, sương mù ánh sáng do viên bồ đề tử đó biến thành bị cái đỉnh nhỏ nuốt chửng, sau đó từng luồng thái dương kim quang to lớn từ trong cái đỉnh nhỏ phun ra, không ngừng rót vào các nơi vu huyệt trong cơ thể Cơ Hạo.

Hơn một ngàn cái vu huyệt có kim quang nho nhỏ sáng lên, trên một ngàn viên bản mạng vu tinh bắt đầu thai nghén, lớn mạnh.

Chờ cái đỉnh nhỏ giúp Cơ Hạo hoàn toàn tiêu hóa viên bồ đề tử này, trong cơ thể Cơ Hạo có thể có thêm hơn một ngàn bản mạng vu tinh.

Vu Đế đỉnh phong bình thường chỉ tám mươi mốt viên bản mạng vu tinh, là có thể thử đột phá Vu Thần cảnh. Cơ Hạo ngưng tụ hơn một ngàn bản mạng vu tinh, đến lúc đó không biết hắn có thể đối kháng với Vu Thần hay không, nhưng trong Vu Đế, hắn tuyệt đối tung hoành vô địch.

Theo bản mạng vu tinh không ngừng cường hóa, thân thể Cơ Hạo cũng bị sinh cơ cùng tạo hóa lực khổng lồ trong bồ đề tử trào ra không ngừng tẩm bổ. Toàn thân hắn nóng lên, nóng lên, từng giọt mồ hôi không ngừng từ trong cơ thể chảy ra, da, thịt, gân, xương, tủy, mạch máu, thần kinh, lục phủ ngũ tạng, đầu óc… toàn bộ khí quan toàn thân đều đang cường đại, đều đang cấp tốc tiến hóa.

Máu tươi trong cơ thể Cơ Hạo dần dần lột xác, trở nên càng thêm đặc sệt, ngưng trọng, dần dần hướng về Bàn Cổ tinh huyết phiên bản nguyên thủy không ngừng tới gần.

Nhìn kỹ, giờ phút này mặt ngoài làn da Cơ Hạo mơ hồ đã có một tia Hồng Mông khí tức khó lường xuất hiện, cổ xưa mà thê lương, ẩn chứa uy nghiêm cùng thần thánh làm người ta không thể nhìn thẳng.

Trong thần hồn không gian, thanh âm hư ảnh từ từ vang lên: “Thật tốt!”

Tiếng ‘Leng keng’ không dứt bên tai, hai đại Ma tôn vây quanh Vũ Dư đạo nhân đâm chém bừa một phen. Các nàng chưa xâm chiếm thân thể, các nàng lấy hình thái mình quen nhất tác chiến với Vũ Dư đạo nhân, trong lúc xê dịch có vô số thần diệu, trong tiến thối sát khí vô hạn.

Vũ Dư đạo nhân phất phới tay áo dài, vô cùng tiêu sái tùy ý vung trường kiếm, đem công kích của hai đại Ma tôn chắn hết ở ngoài.

Chú ý tới Cơ Hạo loáng cái đã giải quyết một thiên ma, hơn nữa còn là thiên ma xâm chiếm hóa thân ‘Mộc đạo nhân’, càng rất không khách khí đem một phân thân của Mộc đạo nhân nuốt chửng, lòng Vũ Dư đạo nhân đại sướng, không khỏi cất tiếng cười lên.

“Đồ nhi ngoan, vi sư truyền cho ngươi một bộ kiếm pháp đi! Cây giáo đó của ngươi tuy uy mãnh bá đạo, lại đành tốt cho đi lên chiến trường thi triển, sát khí quá mạnh, không phải bổn phận của người tu đạo ta. Ngày nào đó, vi sư đi tìm cho ngươi một thanh bảo kiếm thượng hảo, ngươi đem kiếm pháp ghi nhớ trước là được.”

Vũ Dư đạo nhân đánh đã ghiền muốn truyền thụ kiếm kỹ, Cơ Hạo hưng phấn ngửa mặt lên trời thét dài: “Cẩn tuân sứ mệnh!”

Vũ Dư đạo nhân cười ha ha gật gật đầu, ngón trỏ, ngón giữa tay trái bắt kiếm quyết, chậm rãi đạp Bắc Đẩu Thất Tinh bộ, trường kiếm tay phải phấp phới, một bộ kiếm pháp nhìn như chậm rãi, nhẹ nhàng, thực ra sát ý lăng không như muốn phá vỡ càn khôn được hắn thi triển ra.

Bộ kiếm pháp này vừa ra, chợt nghe tiếng ‘Phập’ không dứt bên tai, hai đại Ma tôn nháy mắt bị đâm xấp xỉ một nghìn cái lỗ nhỏ.

Hai đại Ma tôn nóng vội liên thanh thét dài, từng luồng ma lực ngập trời không ngừng hướng bốn phương tám hướng dâng trào ra.

Vì thế giữa không trung lóe ra vô số ráng màu, bốn phương tám hướng có vô số quang ảnh ngưng tụ thành thần thú thần cầm, phi thiên mỹ nữ vặn vẹo bay múa hướng bên này hội tụ.

Nhìn thoáng qua, vực ngoại thiên ma hướng bên này hội tụ đến ít nhất đông tới ba bốn vạn!