Bảo tháp này hẳn là một trong các chí bảo áp đáy hòm của A Bảo, Cơ Hạo không thấy rõ bản thể bảo tháp là hình dạng gì, nhưng chỉ riêng khí tức bảo tháp phát ra đã khiến toàn thân hắn căng thẳng, nguyên thần đạo chủng không ngừng theo bản năng phát ra cảnh cáo nguy hiểm.
Giống như con gà con vừa mới ra khỏi vỏ trứng, bỗng chợt nhìn thấy trên mặt đất có cái bóng diều hâu lướt qua, liền theo bản năng biết nguy hiểm tới gần. Tòa bảo tháp này cho Cơ Hạo cảm giác chính là như thế.
Hắn mở to mắt, rõ ràng nhìn thấy vô số dải ánh sáng màu sắc hội tụ thành dòng lũ thật lớn, mang theo uy năng khủng bố khiến hư không cũng vì đó mà chấn động lay động gào thét mà xuống, mười mấy bóng hình xinh đẹp đều chưa kịp làm động tác né tránh, đã bị dòng lũ màu sắc rực rỡ nuốt chửng.
Ánh sáng màu sắc rực rỡ đột nhiên ngưng kết, mỗi một điểm ánh sáng màu khác nhau đều ngưng tụ thành một hàng ma phù văn, vô số hàng ma phù văn phát ra vô lượng hào quang chiếu rọi hư không. Hào quang trong suốt như nước, ngưng tụ thành các khối lưu ly thần tinh đủ mọi màu sắc, như quan tài phong ấn các tuyệt sắc mỹ nhân xinh đẹp nhiều vẻ kia.
Mỹ nhân trước mặt Cơ Hạo cũng bị một dòng lũ màu sắc rực rỡ biến thành lưu ly thần tinh phong ấn, lưu ly thần tinh to lớn như một ngọn núi nhỏ, khuôn mặt mỹ nhân kinh ngạc lơ lửng ở trong thần tinh, thật giống côn trùng trong hổ phách.
Thần tinh tỏa sáng, vô số phù văn nhỏ bé dày đặc lóe lên ở trong thần tinh, các tia hào quang màu sắc rực rỡ mang theo uy năng đáng sợ xuyên qua hư không, từ bốn phương tám hướng hung hăng va chạm ở trên thân thể các mỹ nhân đó.
Mỹ nhân trước mặt Cơ Hạo đột nhiên rơi hàng lệ nóng trong veo, lệ quang trong suốt như băng, nàng điềm đạm đáng yêu nhìn Cơ Hạo, nũng nịu thấp giọng kêu: “Tiểu ca tâm địa cứng quá, cứu nô nô được không?”
Ma âm vào não, dù là có Bàn Hi Thần Kính bảo hộ, Cơ Hạo nghe được thanh âm mỹ nhân này, là đã trúng thủ đoạn của nàng.
Một luồng khí nóng xộc thẳng vào bụng, khí huyết toàn thân Cơ Hạo không chịu khống chế ngưng tụ ở chỗ dưới rốn ba thốn. Làn da toàn thân hắn trở nên vô cùng mẫn cảm, gió khẽ thổi qua, tro bụi hạ xuống, đều đem tới cho hắn cảm giác kịch liệt như đao chém rìu bổ.
“Ngươi!” Cơ Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn mỹ nhân, mỹ nhân kia bị phong ấn trong lưu ly thần tinh, nhưng động tác không chịu ảnh hưởng chút nào. Nàng vạn phần uyển chuyển uốn éo hông, nhấc chân, lộ ra nửa đoạn chân trắng như tuyết…
Kêu một tiếng đau đớn, Cơ Hạo xấu hổ phát hiện mình thế mà lại trút tuồn tuồn ra, tinh khí thần toàn thân như nước lũ vỡ đê không chịu khống chế điên cuồng phun ra. Khí huyết trong mạch máu dâng trào như rồng, khí nóng trong bụng càng lúc càng mạnh, nhưng thân thể lại là càng lúc càng mềm.
Cơ Hạo bị dọa mặt không còn chút máu, phóng đãng dâng trào phun ra như thế, nếu không phải hắn có thân thể cường hãn cấp Vu Đế cùng tinh huyết mênh mông làm trụ cột, luyện khí sĩ bình thường trúng một chiêu của nữ nhân này, thời gian ngắn ngủn mấy hơi thở sẽ biến thành thây khô!
“Phong cho ta!” Cơ Hạo nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng rít gào.
Mấy chục chỗ vu huyệt phụ cận bụng cấp tốc áp súc căng lên, nháy mắt phong kín thông đạo khí huyết trong cơ thể Cơ Hạo tiết ra ngoài.
Cả người bủn rủn không chịu nổi từng đợt, Cơ Hạo mặt đỏ tai hồng nhìn mỹ nhân trong lưu ly thần tinh, vội vàng phát ra một mồi lửa lớn, đem vết bẩn toàn thân một mồi lửa thiêu sạch sẽ.
Vạn phần chột dạ nhìn A Bảo và Quy Linh một cái, Cơ Hạo sợ trò hề vừa rồi của mình bị người ta thấy được.
Chúc Dung Thị có chút hồ nghi hướng Cơ Hạo nhìn một cái, sau đó hắn cũng không rảnh quản Cơ Hạo. Hắn một tay đem hồ lô rượu trên tay ném xuống, thân thể nhoáng lên một cái hóa thành một mảng ánh lửa tán loạn đầy trời. Nơi thân thể hắn đi qua, từng sợi dây tỳ bà long lanh vô thanh vô tức từ trong hư không đâm ra, kéo theo các gợn sóng chói mắt không gian như sợi thừng câu hồn đâm về phía chỗ yếu hại quanh thân Chúc Dung Thị.
Thân thể Chúc Dung Thị hóa thành một đám lửa nóng, nhất thời hóa thành lửa vô hình vô chất, quanh thân không còn chút máu thịt nào. Mặc cho ngươi công kích như thế nào, dù sao nhiều nhất khiến đám lửa đó lay động vài cái, căn bản không tổn hại đến bổn nguyên yếu hại của hắn.
Sau khi hóa thân thành lửa, Chúc Dung Thị giành trước đứng vững ở thế bất bại, hắn vòng quanh đại điện cấp tốc bay lộn, trong chớp mắt đã có mấy chục vạn loại thiên địa thần viêm, thiên địa linh hỏa, các tà hỏa ma diễm quỷ hỏa âm hỏa tính chất khác nhau… rơi xuống như các giọt mưa lửa.
Trừ thái dương tinh hỏa… vài loại đỉnh cấp hỏa diễm, Chúc Dung Thị nắm giữ bổn nguyên lực ức vạn hỏa chủng trong thiên địa. Các loại lửa hóa thành biển lửa ngập trời quay cuồng rơi xuống, hung hăng va chạm với những sợi dây tỳ bà long lanh, không ngừng phát ra tiếng vang lớn nặng nề như sấm.
Ánh lửa dâng trào, nhiệt độ cao tàn sát bừa bãi, những sợi tỳ bà kia đâm xuyên trên không, lại ngay cả một chút vết thương cũng không có.
Cơ Hạo nhìn động tác của Chúc Dung Thị, tuyệt sắc mỹ nhân trong lưu ly thần tinh trước mặt đột nhiên lại nũng nịu kêu to một tiếng: “Tiểu ca, ngươi thấy ta có đẹp không? Ngươi ác quá đi, sao còn không thả ta ra?”
Cánh tay mỹ nhân ở trong lưu ly thần tinh tạo nên từng gợn sóng, phong ấn thần tinh A Bảo dốc sức làm với nàng giống như không khí, không thể ngăn cản động tác của nàng chút nào, mắt thấy cánh tay trắng nõn như ngọc của nàng chậm rãi từ trong thần tinh vươn ra.
“Cái này, không đúng!” A Bảo ở bên rống to: “Cho dù các ngươi ai cũng thần thông quảng đại đến cảnh giới đó của sư tôn, ngay cả sư tôn cũng không có khả năng vô thanh vô tức phá vỡ cấm chế này của ta, các ngươi… rốt cuộc là cái gì?”
Những bóng hình xinh đẹp hiện lên, bóng người mười mấy mỹ nhân trong lưu ly thần tinh đồng thời biến mất.
‘Phành’ một tiếng nổ vang, một bóng hình xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở phía sau A Bảo, tỳ bà trong tay phát ra bảo quang bảy màu, giống như búa tạ hung hăng nện ở trên lưng A Bảo.
A Bảo không tránh không né, hắn cũng không kịp né tránh, mạnh mẽ thi triển thần thông, thêm vào cho mình một cái pháp thuật sừng sững như núi, dùng lưng cứng rắn ăn một chùy này.
Thân thể hắn hơi nhoáng lên một cái, một mảng ánh sáng màu vàng đất chợt lóe sau lưng, hắn kinh ngạc kêu lên: “Y? Cổ quái, cổ quái, lực đạo này của các ngươi lại cũng không mạnh, sao lại khó thu thập như vậy?”
Lời còn chưa dứt, mười mấy bóng hình xinh đẹp khác đồng thời gảy tỳ bà, từng đợt tiếng tỳ bà dày đặc như bão táp gào thét ập tới. A Bảo, Quy Linh trở tay không kịp, thân thể hai người nhoáng lên một cái, lại phun ra cả đống máu.
Tiếng tỳ bà này chấn động nguyên thần A Bảo cùng Quy Linh, dù là bọn họ đều có chí bảo trấn áp nguyên thần, nhưng tiếng tỳ bà giống như trực tiếp từ trung tâm linh hồn bọn họ vang lên, vô hình vô tích, không lỗ nào không vào, mặc cho bọn họ dùng chí bảo bảo hộ nguyên thần, dùng thần thông trấn áp tai hoạ, nhưng vẫn bị tiếng tỳ bà nháy mắt làm bị thương nặng.
Cơ Hạo mở to mắt nhìn, hắn nhìn tuyệt sắc mỹ nhân trước mặt chậm rãi từ trong thần tinh từng chút một giãy dụa ra, trong đầu đột nhiên như chớp hiện lên một ý niệm.
Kiếp trước ở trong đạo tạng, Cơ Hạo từng thấy tiền bối cao nhân miêu tả đối với ‘Vực ngoại thiên ma’.
‘Không biết đến từ đâu, không biết đi đâu, thoắt đến, thoắt đi, có kỳ hương mơ hồ, có thiên nữ tán hoa, có phi thiên vũ điệu, có trăm rồng nhào lộn trên không, rất nhiều kỳ cảnh, không thể lần lượt kể hết; thiên ma chi lệ, ở chỗ nguyên thần, theo gió mà đến, theo gió mà đi, nơi gió qua, có âm hỏa đốt thần, có ma âm công tâm, có ma ảnh loạn cảnh, có ma quang phá đạo. Đủ loại, tất cả đều vô căn cứ.’
Vực ngoại thiên ma? Chính là trò chơi này!
Hồi tưởng đạo tạng kiếp trước đọc, Cơ Hạo điên cuồng gào thét một tiếng, đỉnh đầu một vầng thái dương phóng lên cao, Bàn Giả thái dương lơ lửng ở trong thần điện phát ra vô lượng kim quang.