Một đám mây trắng cách mặt đất trăm trượng nhẹ nhàng bay đi.
So sánh với vừa rồi chỉ có Cơ Hạo lẻ loi một mình, giờ phút này trên mây trắng phe Thiên Cơ trưởng lão áp lực tâm lý lại đã nặng hơn rất nhiều.
Một mình Cơ Hạo, Thiên Cơ trưởng lão còn có tin tưởng thoải mái áp chế hắn, phối hợp tổ linh bọn Không Ô Hữu, cho dù là chém giết Cơ Hạo cũng có nắm chắc, cho nên Thiên Cơ trưởng lão khi đó còn có thể thong dong nó chuyện với Cơ Hạo, tán gẫu một ít đề tài cao thâm, huyền ảo.
Nhưng Cơ Hạo đụng phải ba người Thái Ti, Vũ Mục, Phong Hành, còn có Chúc Long Viêm, Chúc Long Diễm hai Đại Vu Đế thống lĩnh vài vị Vu Vương, phe thực lực Cơ Hạo tăng vọt, đám Thiên Cơ trưởng lão đã có chút đứng ngồi không yên.
Thực lực Vũ Mục ở trong mắt Thiên Cơ trưởng lão rõ ràng có thể thấy được, ở trong thánh linh dân bản xứ, tu vi cá nhân Vũ Mục coi như là loại khá thấp, thực lực như vậy, Thiên Cơ trưởng lão hoặc là bất cứ một tổ linh nào cũng có thể nghiền chết trong nháy mắt.
Nhưng trong cơ thể Vũ Mục có một tồn tại cực kỳ đáng sợ, đó tựa như là một binh khí dị thường khủng bố, binh khí khiến linh giác Thiên Cơ trưởng lão khẽ chạm đã cảm thấy toàn bộ lông tóc toàn thân dựng đứng. Binh khí này hung hãn tuyệt luân, tràn ngập khí tức giết chóc đáng sợ dị thường, nếu Thiên Cơ trưởng lão không cảm giác sai mà nói, binh khí này ít nhất cắn nuốt vạn ức sinh linh trở lên.
Không phải một vạn hoặc là một ức, mà là ít nhất hơn một vạn ức sinh linh từng bị binh khí này cắn nuốt.
Cảm thụ được khí tức hung hãn táng tận thiên lương kia trong cơ thể Vũ Mục, Thiên Cơ trưởng lão nhìn khuôn mặt to tròn hàm hậu mập mạp của Vũ Mục, cũng rất muốn kiếm cái gì nặng một chút chỉnh hình cho hắn—— rõ ràng là người mang đại hung vật như thế, bày ra bộ dáng hàm hậu thuần phác như vậy làm gì?
Vũ Mục thì thôi, món binh khí kia trong cơ thể hắn tựa như đang ngủ say, Thiên Cơ trưởng lão cảm nhận được uy hiếp còn chưa đủ trực tiếp.
Đáng sợ là Thái Ti câu thông tồn tại khủng bố nào đó. Tồn tại đáng sợ kia tựa như ở giữa sinh tử, tựa như ngay tại thế giới này lại không ở thế giới này, ở trạng thái nào đó cực kỳ kỳ dị. Từ sau khi Thiên Cơ trưởng lão cùng Thái Ti gặp mặt, tồn tại khủng bố không cách nào hình dung đó đang không kiêng nể gì ‘đánh giá’ Thiên Cơ trưởng lão.
Như rắn độc gặp được con ếch to béo, tồn tại khủng bố này luôn luôn đánh giá cao thấp Thiên Cơ trưởng lão, một tư thế tùy thời chuẩn bị hạ miệng.
Điều này làm Thiên Cơ trưởng lão luôn lo lắng đề phòng, chuẩn bị vận dụng bản mạng thánh binh của mình bất cứ lúc nào trấn áp Thái Ti. Đáng sợ, thật sự đáng sợ. Thiên Cơ trưởng lão không thể cảm giác tồn tại khủng bố kia trên người Thái Ti câu thông mạnh bao nhiêu, nhưng tồn tại này có thể uy hiếp đến Thiên Cơ trưởng lão, điều này không hề nghi ngờ.
Nhưng món đồ chơi khủng bố kia trên người Thái Ti tạm thời chưa có ý tứ ra tay, Thiên Cơ trưởng lão chỉ cần chuẩn bị tinh thần phòng bị hắn đánh bất ngờ là được.
Xa xa, Phong Hành cách hơn trăm dặm, theo sát đám mây trắng này đi nhanh về phía trước mới làm Thiên Cơ trưởng lão cùng một đám tổ linh thật sự lo lắng đề phòng mọi lúc, lực lượng khổng lồ trong cơ thể luôn vận sức chờ phát động, trận địa sẵn sàng đón quân địch phòng bị Phong Hành đánh lén.
Mũi tên của Phong Hành quá đáng sợ, vài thánh linh vừa mới bị hắn bắn bị thương còn ở trạng thái cận kề cái chết, Thiên Cơ trưởng lão đã trút linh dược bảo mệnh cho bọn họ, nhưng bọn họ có thể sống sót hay không vẫn chưa khẳng định.
Trên người Phong Hành có một vũ khí lực sát thương cực lớn, khiến bản mạng thánh binh của Thiên Cơ trưởng lão cùng tổ linh khác đều không ngừng kêu, không ngừng phát ra tiếng cảnh cáo vũ khí mạnh mẽ. Dựa theo Bàn Hi thế giới phân chia, món vũ khí kia trên người Phong Hành tuyệt đối là tiêu chuẩn đỉnh cấp thánh binh, hơn nữa vũ khí này cũng giết chóc vô số, là vũ khí hạng nặng giết chóc hàng đầu.
Người mang đại sát khí khủng bố thì thôi, khí tức của Phong Hành càng lúc ở phía trước, lúc ở phía sau, chốc lát bên trái, chốc lát bên phải, cao thấp trái phải, đông tây nam bắc. Khí tức của hắn chưa bao giờ cố định ở phương vị nào đó vượt qua thời gian ba hơi thở.
Cho bọn Thiên Cơ trưởng lão cảm giác chính là, Phong Hành rõ ràng là một con bọ chó, đang nhảy nhót lung tung khắp mặt đất, lúc nào cũng chuẩn bị kéo trường cung đánh lén bọn họ.
Thái Ti ngây ngốc, chưa biểu hiện ra sát ý gì. Nhưng Phong Hành thì không, ánh mắt hắn sắc bén như lưỡi đao, luôn ở trên chỗ yếu hại phía sau bọn Thiên Cơ trưởng lão tuần tra qua lại, khi hắn ánh mắt đảo qua chỗ yếu hại của đám tổ linh Thiên Cơ trưởng lão, Thiên Cơ trưởng lão tu vi như thế cũng không khỏi rùng mình.
Tu vi bản thân Phong Hành cũng không đáng sợ, đáng sợ là đại sát khí trong tay hắn, hơn nữa Phong Hành lòng mang sát ý. Hắn có thực lực uy hiếp đến an toàn sinh mệnh của bọn Thiên Cơ trưởng lão, đây mới là điểm chết người.
Cho nên dọc theo đường đi Thiên Cơ trưởng lão trầm mặc ít lời, 99% tinh lực đều dùng để phòng bị Vũ Mục, Phong Hành và Thái Ti ba người.
So với ba quái thai này mà nói, Cơ Hạo còn có Chúc Long Viêm, Chúc Long Diễm hai Đại Vu Đế đứng ở phía sau Cơ Hạo, uy hiếp ngược lại yếu hơn nhiều.
Cơ Hạo nhìn ra cảnh ngộ xấu hổ của bọn Thiên Cơ trưởng lão, ở cùng lúc kinh ngạc bởi sức quan sát sâu sắc của Thiên Cơ trưởng lão, Cơ Hạo cũng cười thầm ở trong lòng. Vũ Mục tay cầm Ôn Thần Phiên, Thái Ti càng là truyền nhân của Huyền Minh nhất tộc, không biết có thể câu thông bao nhiêu hồng hoang ma thần, đám ma thần đó chẳng một ai dễ trêu vào; về phần Phong Hành, có thể bị đám cao tầng trung tâm Nghệ Thần bộ, Thập Nhật quốc để trong lòng nhiều năm như vậy, trấn tộc chi bảo Nghệ Thần bộ hắn cầm cũng không phải là ngồi không.
Cầm trọng bảo, có được lực lượng giết chóc đáng sợ, lại tâm tính bất ổn, lúc nào cũng có thể bùng nổ làm khó dễ, đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất ba người bọn Thái Ti tạo thành cảm giác uy hiếp lớn như vậy đối với bọn Thiên Cơ trưởng lão.
Nhìn nhìn Chúc Long Viêm và Chúc Long Diễm, thực lực của bọn họ ở trong Vu Đế cũng là loại phi thường mạnh mẽ, nhưng Thiên Cơ trưởng lão đối với bọn họ lại không có nhiều ý phòng bị, rõ ràng chỉ vì Chúc Long Viêm và Chúc Long Diễm huynh đệ hai người tương đối thành thục ổn trọng, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ động thủ giết người.
Nhưng Cơ Hạo lại không có tâm tình tốt như vậy hóa giải cảnh xấu hổ của bọn Thiên Cơ trưởng lão, hắn dương dương đắc ý nói chuyện trời đất với Thiên Cơ trưởng lão, ngồi vững Điếu Ngư Đài không ngừng từ trong mồm Thiên Cơ trưởng lão lừa lấy các loại bí ẩn của Bàn Hi thế giới.
Thiên Cơ trưởng lão mặt trầm như nước, tuyệt đại bộ phận tinh lực đều dùng để phòng bị ba người bọn Thái Ti hắn không giữ mồm, một ít cơ mật không thể nói ra cũng bị Cơ Hạo lừa cho buột miệng.
Tiếp tục bay về phía trước như thế ba ngày ba đêm, mắt thấy đã sắp tới lối vào thánh địa Bàn Hi thế giới, thân thể Thiên Cơ trưởng lão đột nhiên giật giật.
Trong hư không, mấy chục vạn sợi dây nhỏ màu trắng bỗng dưng xuất hiện, tựa như vô số mạng nhện rậm rạp hướng Thiên Cơ trưởng lão kéo dài tới. Những sợi dây nhỏ màu trắng đó tản mát ra ánh sáng trắng mờ mờ, nhẹ nhàng liên thông thân thể Thiên Cơ trưởng lão, sau đó một luồng khí trắng to lớn khổng lồ liền từ trên người Thiên Cơ trưởng lão không ngừng chảy ra.
Sắc mặt Thiên Cơ trưởng lão chợt biến đổi, hắn khàn giọng quát: “Là ai? Là ai có thần thông như vậy? Lại có thể xuyên thấu không gian cướp lấy khí vận của ta? Khí vận của ta nối liền với toàn bộ Bàn Hi thế giới, khí vận của ta chính là khí vận thế giới, ai có thể cướp đi khí vận của ta?”
Kêu vài tiếng quái dị, Thiên Cơ trưởng lão hai tay kết ấn dùng sức kéo, khí trắng trong cơ thể hắn chảy ra chợt cứng ngắc, sau đó chậm rãi hướng trong cơ thể hắn chảy về.
Nhưng rất nhanh, ánh sáng trắng như mạng nhện kia hung hăng run lên, lực hút càng thêm đáng sợ từ xa xôi truyền đến.
Thiên Cơ trưởng lão khẽ biến sắc, hắn nổi giận quát một tiếng, phía sau đột nhiên có một la bàn hình tròn thật lớn dần dần hiện lên.