Thành trì kim loại lơ lửng ở trời cao, bao phủ bầu trời, mang cho người trên mặt đất áp lực tâm lý khổng lồ.
Trên mặt đất, vô số tuấn tài nhân tộc giơ lên cao vò rượu trong tay, một hơi đem rượu ngon nồng đậm trong tay uống sạch sẽ, sau đó chợt nghe tiếng ‘Bốp bốp’ không dứt bên tai, vô số vò rượu bị ném xuống đất vỡ nát.
“Giết sạch dị tộc ác quỷ!” Hữu Hùng thị đế tử Công Tôn Nguyên rút ra một thanh trường kiếm toàn thân vàng óng ánh, hướng về sứ giả dị tộc trên trời hung hăng vung lên.
“Giết sạch dị tộc ác quỷ!” Chúc Dung Thiên Mệnh hơi nhíu mày, rất bất mãn hướng Công Tôn Nguyên nhìn qua. Loại chuyện làm náo động này, loại chuyện đứng mũi chịu sào hô lớn khẩu hiệu này, sao lại để cho Công Tôn Nguyên đoạt tiên cơ?
“Giết sạch dị tộc ác quỷ!” Tiếng hò hét cao vút trào dâng dần dần hội tụ thành nước lũ mãnh liệt mênh mông, cuồn cuộn quanh quẩn ở bầu trời đêm Bồ Phản.
Dần dần, phương hướng Bồ Phản, có đám đông bóng người bay lên bầu trời, lẳng lặng ngắm nhìn bên này.
‘Thùng’ một tiếng, chuông đồng treo trước cửa đại điện thảo luận chính sự Bồ Phản bị gõ vang, sau đó tiếng chuông kéo dài không ngừng vang lên, tiếng truyền vạn dặm, làm vỡ nát mây mỏng trên trời. Một lại một cao thủ thực lực Vu Vương trở lên bay lên trời cao, lơ lửng ở trên không Bồ Phản, ở trong tiếng chuông cuồn cuộn lẳng lặng nhìn bên này.
Đánh cược sinh tử, nếu là nhân tộc thắng, thì mở rộng lãnh thổ ức vạn dặm, an hưởng ngàn năm hòa bình.
Đánh cược sinh tử, nếu nhân tộc thua, thì thua mất Xích Phản sơn, toàn bộ để người ta khống chế.
Dần dần, có tiếng xôn xao từ phía Bồ Phản truyền đến, nhiều Vu Vương Vu Đế thực lực cường đại dùng hết khí lực cất tiếng rống to, tiếng rống thật lớn như sét nổ trời cao cuồn cuộn truyền đến: “Giết sạch dị tộc ác quỷ!”
Khí hung hãn ngút trời, chiến ý quay cuồng, khí tức vô số chiến sĩ nhân tộc ở giờ khắc này hòa hợp một thể, hóa thành một khí tức khủng bố như thực chất hướng thành trì kim loại trên trời cao, hướng mấy tên sứ giả dị tộc kia húc tới.
Mấy tên quý tộc Ngu tộc khẽ biến sắc, vội hướng lên trên bay lên, tránh mũi nhọn của khí tức này.
‘Ông’ một tiếng, vô số đạo phù văn phức tạp hoa lệ trên thành trì kim loại sáng lên, mấy chục tầng ánh sáng dày tới mấy trượng màu sắc khác nhau, đem toàn bộ thành trì bảo hộ gắt gao ở chính giữa. Chiến sĩ nhân tộc lấy ức vạn để tính tràn ngập chiến ý, huyết khí toàn thân ngưng tụ thành khí tức va chạm ở trên quầng sáng thật dày, chỉ thấy ánh sáng nhộn nhạo, thành trì kim loại to lớn bất động.
Trên trời cao mây khói quấn quanh, mảng lớn mây tía bỗng dưng ngưng tụ, sau đó nhiều thần nhân chiều cao nghìn trượng trở lên từ trên trời hạ xuống, tò mò nhìn chiến sĩ nhân tộc tình cảm quần chúng kích động trong doanh địa.
Người quen cũ Khoa Nga thị của Cơ Hạo đứng ở trên một đám mây trắng, kinh ngạc nhìn dưới đám người trên mặt đất lẩm bẩm: “Lại sắp khua chiêng gõ trống, lại sắp khua chiêng gõ trống… Ngại người chết không đủ nhiều nào? Các ngươi những gia hỏa này nếu đều chết, chúng ta từ đâu kiếm rượu ngon, thịt nướng đâu?”
Mấy tên quý tộc Ngu tộc quay đầu, kiêu căng đám đông thần nhân nhìn đứng ở trên đám mây.
Quý tộc Ngu tộc mặc trường bào màu xám đen, bên người có vô số gợn sóng không gian vờn quanh lớn tiếng cười nói: “Tàn hồn dưới đao, các ngươi cũng có thể tham chiến. Chúng ta cũng không để ý giết thêm mấy tên.”
Khoa Nga thị bọn một đám thần nhân im lặng không nói, chỉ là đứng ở trên đám mây lẳng lặng nhìn chiến sĩ nhân tộc lớn tiếng rít gào.
Cơ Hạo nhìn thấy có quá nửa thần nhân siết chặt nắm tay, cả người nổi gân xanh, hiển nhiên trong lòng bọn họ cũng tràn ngập lửa giận. Nhưng toàn bộ thần nhân đều không nói một lời, mặc cho các quý tộc Ngu tộc dùng hết lời khiêu khích, bọn họ chỉ yên lặng đứng ở nơi đó.
“Đánh bọn hắn!” Man Man đứng bên cạnh Cơ Hạo, khó hiểu nhìn đám Khoa Nga thị.
Cho dù là Man Man đầu óc đơn thuần nhất, cũng đã nhìn ra cảm xúc bọn Khoa Nga thị không thích hợp. Nhưng những thần nhân thực lực mạnh mẽ này, bọn họ cố nén lửa giận, không ai tiến lên liều mạng với đám quý tộc Ngu tộc.
“Thế nào. Khổ người lớn như vậy, sao lại nhát gan như thế chứ? Khó trách chỉ có thể giúp người ta xây thành, làm khổ lực đổi rượu ngon thịt nướng.” Man Man hơi bĩu môi, rất khinh thường thấp giọng lẩm bẩm.
Cơ Hạo nhẹ nhàng xoa đầu Man Man, như có chút đăm chiêu nhìn Khoa Nga thị.
Những thần nhân có lực lượng cường đại, nhưng thà trấn giữ điểm mấu chốt, dựa vào giúp nhân tộc xây thành, làm khổ lực để đổi lấy rượu ngon thịt nướng, cũng không dựa vào vũ lực tùy ý làm bậy này, bọn họ thật bởi vì nhát gan mới không ra tay sao?
Người tiêu xài vũ lực bừa bãi không đáng sợ. Những người có được lực lượng cường đại, nhưng có thể tử thủ điểm mấu chốt, duy trì tín niệm bản thân, cho dù chịu nhục, mặc cho người ta chê cười khiêu khích kia, mới là tồn tại thật sự đáng sợ.
Khoa Nga thị đám gia hỏa này!
Đối mặt mấy tên quý tộc Ngu tộc khiêu khích, Khoa Nga thị khoanh hai tay trước ngực, rất vô lại hướng bầu trời nhổ một ngụm nước bọt: “A phi, đánh nhau với các ngươi không có lợi gì, giải tán, giải tán, các huynh đệ, trở về ngủ một giấc dài đi. Hai năm tới không cần ra làm việc, Nghiêu Bá cho khoản tiền đó còn đủ các huynh đệ chúng ta có vài năm ngày lành, trở về ngủ một giấc dài đi!”
Một đám thần nhân cười to ‘ha ha’, bầu trời nổ vang một trận sấm sét, sau khi bão tố, gió cuộn mây vần, mấy trăm thần nhân chạy tới xem náo nhiệt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Các quý tộc Ngu tộc phát ra tín hiệu, cửa thành của thành trì kim loại mở ra.
Đế Thuấn đứng trên mặt đất không nhúc nhích, bóng người cao lớn thân hình mông lung kia bên cạnh hắn bay lên trời, đi trước làm gương xâm nhập trong thành trì kim loại.
Vô số chiến sĩ tinh anh nhân tộc tham chiến ùn ùn bay lên, từng đám mây lao thẳng lên trời cao, theo sát ở phía sau bóng người cao lớn kia, tấp nập từ bốn cửa thành của thành trì kim loại tiến vào trong thành.
Trong thành trì kim loại dài rộng trăm dặm, một tòa truyền tống trận đường kính mấy chục dặm đang phun ra ánh sáng mạnh chói mắt.
Trên mặt đất, mấy trăm tòa tế đàn to lớn từ trong hư không trào ra, Đế Thuấn chỉ huy từng đám đông vu tế, chém giết vô số gia súc và nô lệ dị tộc, đem máu thịt, tinh hồn chúng dâng lên tế đàn.
Mấy ngàn lão vu tế nhân tộc thực lực mạnh nhất quay quanh tế đàn vừa múa vừa hát, khàn giọng niệm tụng chú ngữ, khẩn cầu tất cả tồn tại trong minh minh giữa thiên địa, phù hộ tinh anh các tộc lần này tham gia đánh cược sinh tử.
Không chỉ vì sinh tử của chiến sĩ các tộc, càng vì khí vận cả nhân tộc.
Một lần này nếu thắng, nhân tộc sẽ có thể được lợi ích thật lớn; nhưng một lần này nếu bại, như vậy nhân tộc cũng sẽ không gượng dậy nổi, ít nhất mấy vạn năm không phục hồi được. Đây là trận chiến khí vận chủng tộc, toàn bộ lão vu tế khàn giọng niệm tụng chú ngữ, toàn bộ tinh huyết đều đầu nhập vào trong cầu nguyện thành tín.
“Các vị, mong bình an trở về!” Đế Thuấn mang theo một đám trọng thần nhân tộc, hướng tinh anh các tộc không ngừng bay lên trời thi lễ thật sâu.
“Vâng!” Đám người Tự Văn Mệnh, Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng, Cơ Hạo đứng ở trên đám mây, nghiêm nghị hướng đám người Đế Thuấn hoàn lễ.
Vân tốc cực nhanh, đám người Cơ Hạo nhanh chóng tiến vào thành trì kim loại, xâm nhập trong tòa truyền tống trận cực lớn kia.
Một ánh sáng mạnh phóng vút lên, Cơ Hạo chỉ cảm thấy bên người trời rung đất chuyển một trận, không biết qua bao lâu, bọn họ đột nhiên tới trong một mảng hư không kỳ dị.
“Hoan nghênh tới trên thương thiên… đám con kiến dân bản xứ ngu xuẩn vô tri!” Cơ Hạo vừa mới ổn định thân hình, bên tai liền truyền đến tiếng trào phúng bén nhọn.