Một tòa cung điện toàn thân dùng thủy tinh màu đen đúc thành đứng sừng sững ở đáy sông, bốn phía có vô số thuỷ tộc dữ tợn hung mãnh lui tới tuần tra.
Trong cung điện thuỷ tinh kích cỡ trăm trượng có động thiên khác, trong đại điện vuông vức rậm rạp trọng giáp chiến sĩ đứng sừng sững, một đám đôi mắt lam quang mơ hồ, toàn thân hàn khí ép người.
Vô Chi Kỳ ngồi ở trên ngai báu tận cùng bên trong đại điện, trước mặt bày một cái bàn dài, mấy thiếu nữ trai ngọc tinh lui tới, nhanh chóng đem các loại món ngon không ngừng đưa đến trước mặt Vô Chi Kỳ.
Bưng cốc rượu ba chân tinh kim tinh xảo hướng trong mồm rót một ngụm rượu ngon, ăn một miếng đầu lưỡi cá mập thiếu nữ trai ngọc tinh đưa lên, Vô Chi Kỳ nheo mắt, cổ co duỗi rất cổ quái như súng bắn đạn.
“Nghiêu Sơn thành, Nghiêu Sơn thành, bề ngoài nhìn qua rách tung toé, Nghiêu Sơn thành lại có sự cổ quái như thế?”
Vừa ăn uống thả cửa, Vô Chi Kỳ còn có thể phân ra tâm tư thấp giọng lẩm bẩm với tinh binh mãnh tướng trong đại điện lấy chục vạn để tính: “Khoa Nga thị bọn họ, rốt cuộc làm cho Cơ Hạo tiểu – tạp – chủng đó một tòa thành trì thế nào? Vu trận thế nào, có thể ngăn cản được ba mươi sáu đứa con của lão tử mãnh công?”
“Không lẽ, bọn Khoa Nga thị đem một số kỳ trân dị bảo nào đó của thượng cổ thiên đình trộm ra?”
“Hắc, hắc, từ sau một trận đại chiến năm đó, thượng cổ thiên đình khó khăn, ngay cả ngũ phương thiên đế cũng biến mất không dấu vết, thiên đình xuống dốc không phanh, hiện tại bọn Khoa Nga thị đều cũng bán khổ lực cho người ta tộc sống qua ngày, trên tay bọn họ còn có thể có thứ gì tốt?”
Một lão quy khuôn mặt dữ tợn, đầu như cá sấu, trên mai tràn đầy gai nhọn lồi lên chậm rãi bò tới, trừng lớn đôi mắt tỏa ra hung quang nhìn chằm chằm Vô Chi Kỳ, phát ra thanh âm bén nhọn:
“Đại nhân, tòa Nghiêu Sơn thành này khẳng định có cổ quái, nhưng chỉ cần chịu tiêu tiền, từ trong mồm đám thiên thần sa cơ thất thế kia chung quy có thể nghe được một ít tin tức. Hiện tại quan trọng hơn, là cần đem người bị nhốt của chúng ta cứu ra… Chỉ cần người không có việc gì, chúng ta bồi thường nhiều chút…”
Vô Chi Kỳ cầm lên một bình rượu, hung hăng nện ở trên đầu lão quy, bạo lực cắt ngang lời hắn.
Hung hăng trừng mắt nhìn lão quy một cái, Vô Chi Kỳ cười dữ tợn nói: “Bồi? Bồi cái gì? Lão tử đời này chỉ chiếm tiện nghi không chịu thiệt! Lần này là bọn hắn may mắn. Không ngờ trong thành bọn hắn có vu trận phòng hộ mạnh như vậy, khiến ba mươi sáu đứa con hãm vào. Nhưng Cơ Hạo nghĩ hẳn đã chết, chỉ bọn nhãi trong thành của hắn, bọn hắn chẳng lẽ còn dám hạ độc thủ đối với con của lão tử hay sao?”
“Ngọc Long thằng nhãi đó mồm mép không tệ, uy hiếp dụ dỗ một trận, hắc hắc, lão tử còn phải từ Nghiêu Sơn thành vắt ra chút mỡ!”
Vô Chi Kỳ đến hiện tại cũng còn chưa biết Cơ Hạo đã về tới Nghiêu Sơn thành, càng không biết hắn tự tay đem Ngọc Long Hà Bá đưa lên tuyệt cảnh. Hắn luôn cho rằng kế hoạch vẫn đang dựa theo ý nguyện của hắn phát triển, Bà La Tư đã diệt trừ Cơ Hạo cho hắn.
Chỉ cần Cơ Hạo chết, Nghiêu Bá lĩnh rắn mất đầu, tốt nhất chính là Cơ Hạo còn chưa có con nối dõi, Nghiêu Bá lĩnh sẽ là đất vô chủ.
“Lão tử thuỷ quân sông Hoài quá cảnh, bọn tiểu tạp chủng dưới trướng Cơ Hạo ngang nhiên tập kích binh sĩ dưới trướng lão tử, tạo thành lão tử tử thương trăm vạn tinh binh, đây đều là thuỷ quân sông Hoài chúng ta, đều là lực lượng góp sức cho nhân tộc!”
“Chậc chậc, chết nhiều con như vậy, lão tử cũng không tham, Nghiêu Bá lĩnh đền cho lão tử là được!”
Vô Chi Kỳ cười đến mắt cũng nheo thành một đường. Hắn hung hăng vỗ bàn lớn tiếng cười nói: “Không tệ, cứ làm như vậy! Liệt Sơn Húc đám ngốc tiểu tử kia, còn ở sau lưng lén lút mưu đồ cái này mưu đồ cái kia, lão tử lười dùng âm mưu quỷ kế, trực tiếp dùng bạo lực cũng có thể đem sự việc làm tốt!”
Lão quy trợn mắt, không nói gì phủ phục ở dưới đất.
Vô Chi Kỳ lại rót vào mồm một chén rượu, tùy tay tóm lấy một thiếu nữ trai ngọc tinh ôm vào trong lòng, hai tay vuốt ve từ trên xuống dưới, khiến cho thiếu nữ trai ngọc tinh kiều diễm kia cười ‘Khanh khách’ không ngừng. Vô Chi Kỳ dương dương đắc ý thưởng thức thiếu nữ trong lòng, có chút khó hiểu mắng: “Ngọc Long tên vô liêm sỉ đó, đe dọa mấy tiểu gia hỏa chưa tiếp xúc với đời, còn cần phí khí lực lớn như vậy? Hắn đi làm gì?”
Nghiêu Sơn thành, đỉnh Nghiêu Sơn, Cơ Hạo đứng ở trên tế đàn đỉnh núi, lạnh lùng nhìn đám đông Vu Đế bị nhốt ở trong đại trận.
“Toàn lực đánh giết!” Cơ Hạo giơ lên tay phải vung mạnh lên.
Trong phủ đệ Nghiêu Bá, Thiếu Ti tay cầm thần trượng, toàn bộ vu lực không ngừng rót vào trong thần trượng, Thiên Địa Đại Trận nhất thời toàn lực vận chuyển, tinh thần lực cuồn cuộn không ngừng từ trên cao rơi xuống, hóa thành nước lũ gần như thực chất cọ rửa ở trong Nghiêu Sơn thành.
Linh khí trong lòng đất bốc lên, cũng hóa thành dòng linh khí dịch như thực chất dung hợp với tinh thần lực.
Thiên địa lực hội tụ với nhau, trên không đại trận có mấy trăm xoáy mây bảy màu chợt xuất hiện. Xoáy mây thong thả xoay tròn, trong đó mơ hồ có tiếng sấm sét truyền ra. Trên tường thành bốn phía Nghiêu Sơn thành, đỉnh chóp ba mươi sáu tòa tháp cao, thần lôi tháp đám người Khoa Nga thị bố trí phun ra từng đạo lôi quang, không ngừng rót vào xoáy mây, nháy mắt dẫn nổ toàn bộ đám mây bảy màu trên trời.
Vô số thiên lôi bảy màu từ trên trời giáng xuống, giống như những ngôi sao băng mang theo hào quang thật dài rơi xuống.
Khi những thiên lôi đó vừa xuất hiện còn là ánh sáng bảy màu, nhưng theo bọn nó cấp tốc rơi xuống mặt đất, sau khi bảy màu sắc hỗn hợp cùng một chỗ, liền biến thành màu đen sì đục ngầu cắn nuốt tất cả.
Đây là tru diệt thần lôi mạnh mẽ nhất của thượng cổ thiên đình, có được lực lượng hủy diệt diệt sát tất cả sinh cơ, tru diệt tất cả thần hồn. Thượng cổ thiên đình một khi vận dụng tru diệt thần lôi, chính là tính đuổi tận giết tuyệt, không giảng bất cứ đạo lý nào nữa.
Sấm rền từng trận, hung hăng đánh ở trên người các Vu Đế bị cắn nuốt bốn thành sinh mệnh tinh khí, lôi quang màu đen lóe lên, thân thể bọn họ chợt bị điện quang màu đen bao vây, không thấy rõ thân hình bọn họ nữa.
Tiếng rú thảm thê lương không dứt bên tai. Những Vu Đế kia muốn làm phép chạy trốn, nhưng bọn họ thân ở trong Thập Nhị Nguyên Thần Điên Đảo Loạn Không Trận, mặc cho bọn họ như chạy trốn thế nào, bọn họ luôn bị giam cầm ở tại chỗ, thân thể không có bất cứ sự di chuyển vị trí nào nữa.
Lôi quang từng luồng rơi xuống, điên cuồng phá hoại thân thể bọn họ, hao tổn sinh mệnh tinh nguyên của bọn họ.
Cơ Hạo đứng ở đỉnh Nghiêu Sơn, hít một hơi thật sâu, Kim Ô khí tức khổng lồ trong cơ thể chín con Tam Túc Kim Ô nhanh chóng rót vào thân thể Cơ Hạo, tạm thời đem pháp lực của hắn tăng lên hơn một ngàn lần. Nguyên thần Cơ Hạo xuất khiếu, nắm chặt Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên hung hăng vẫy lên một cái, nhất thời trong hư không vô số luồng thái dương tinh quang nhỏ bé cuốn trên không, giống như bão táp cắt ở trên thân các Vu Đế bị nhốt kia.
Vô Chi Kỳ ngồi ở trong thuỷ tinh cung ăn uống thả cửa hưởng thụ đột nhiên gào một tiếng. Hắn nhảy dựng lên, miệng phun máu tươi nhìn phía Nghiêu Sơn thành khàn giọng kêu rên: “Con của lão tử… Các con chết thật thảm! Thế mà nửa điểm tàn hồn cũng không chạy ra được? Nghiêu Sơn thành, lão tử và các ngươi không chết không thôi!”
Vung tay lên, một mảng hơi nước phun ra, trong hơi nước rõ ràng xuất hiện hình ảnh trong Nghiêu Sơn thành.
Vô Chi Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn Cơ Hạo đứng ở đỉnh núi, nhìn Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên cấp tốc vung lên ở đỉnh đầu Cơ Hạo.
“Cơ… Cơ Hạo! Ngươi, ngươi, ngươi thế mà chưa chết?”
“Trời cao ơi, đất dày! Ngươi thế mà giết ba mươi sáu đứa con của Vô Chi Kỳ ta! Cái này, cái này, ta phải đi trước mặt nhân vương tố cáo ngươi!”
Vô Chi Kỳ liên thanh rống giận, thuỷ tinh cung chợt bay lên, hóa thành một luồng khí đen hướng Bồ Phản cấp tốc bay đi.