Vô Chi Kỳ đã nhận tội? Đã chịu nhũn? Bị một trận đòn hiểm, thằng cha này sợ rồi?
Không có ai cảm thấy như vậy.
Toàn bộ người biết tính tình Vô Chi Kỳ đều biết, thằng cha này đặc biệt cả đời lần đầu tiên nhận thua, chịu mềm, chỉ có thể là đang ấp ủ bão táp lớn hơn nữa. Mà thời điểm lửa giận ngập trời của Vô Chi Kỳ phát tác ra, đứng mũi chịu sào khẳng định là Nghiêu bá đại nhân mới ra lò!
Chẳng qua, người có lòng đều chú ý tới Viêm Long Kiếm của Cơ Hạo thoải mái xuyên qua bụng Vô Chi Kỳ, càng chú ý tới Sơn Xuyên Ấn của Cơ Hạo đánh cho Vô Chi Kỳ vỡ vụn xương sọ, thiếu chút nữa đã đánh chết tươi hắn.
Viêm Long Kiếm, Sơn Xuyên Ấn, đây đều là trọng bảo Vu Vương bình thường cũng chưa thể có được, Cơ Hạo có thể có nội tình như vậy, sợ là giữa hắn cùng Vô Chi Kỳ, còn có lúc phải đấu đá dữ dội.
Tiệc rượu mừng công tạm dừng không đến nửa khắc đồng hồ, Vô Chi Kỳ sau khi nhận tội liền phẫn nộ rời khỏi đại điện thảo luận chính sự, người khác tiếp tục phóng túng, tận tình chúc mừng trận đại thắng chưa từng có không dễ mà tới này.
Tiệc rượu duy trì một buổi tối, sau đó lại duy trì suốt một ngày, thẳng đến đêm khuya ngày hôm sau, tiệc rượu này mới tận hứng mà giải tán.
Vô số người uống đến say mèm được thị vệ nâng, hoặc là ngồi xe, hoặc là cưỡi tọa kỵ, hoặc là lảo đảo đánh Tuý Quyền, đều tự trở về chỗ cư trú ở Bồ Phản. Có người hơi rượu bốc lên, đứng ở trên đất trống rống to, hơn phân nửa Bồ Phản đều có thể nghe được tiếng tên điên vì rượu này tâm thần tru lên.
Cơ Hạo chưa về Quỳnh Tuyết cung, hắn bị Tự Văn Mệnh kéo đến chỗ ở của Tự Hi.
Căn nhà đất nhỏ nóc cỏ tranh, một đàn gà mái già mập mạp cuộn mình trong sân, hai con gà đực to xác thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, đầu gật gù nhìn chung quanh. Cửa sân, mấy con Thiết Xỉ Thanh Lang nằm sấp ghé vào trên bậc cửa, lười biếng khò khè.
Trên hố lửa của nhà chính, mấy con dê con phì nộn nướng vàng chảy mỡ, tản mát ra mùi thơm nồng đậm.
Trên than lửa trong hố lửa, mấy cái bình rượu cực lớn mở miệng, rượu ngon đã bị lửa than nung nóng, hương rượu tỏa ra làm người ta ngà ngà muốn say.
Cơ Hạo cởi giày tháo tất, ngồi ở trên sàn gỗ lau sạch sẽ cạnh hố lửa, hai thị nữ mặc váy dài màu đen, tóc dài dùng dải lụa màu đỏ búi một cái đuôi ngựa rất đẹp lặng yên không một tiếng động đi lên, dùng dao đá cắt xuống mấy khối thịt dê con đặt ở trong khay sư, bưng đến trước mặt Cơ Hạo.
Hai thị nữ động tác rất thong thả nhẹ nhàng, các nàng dùng muôi trúc cán dài, nhẹ nhàng từ trong vò rượu múc ra rượu dinh dính màu hổ phách, rót vào trong một cái tửu tước (cốc uống rượu ba chân) đồng xanh, kính cẩn đưa cho Cơ Hạo.
Tự Văn Mệnh ngồi cạnh hố lửa, cười hướng cốc rượu ba chân trong tay Cơ Hạo chỉ chỉ: “Thử chút, Long Cốt Tửu a công nhà ta ủ. Ở trong linh huyệt địa khí nồng đậm cất vào hầm một trăm tám mươi năm, hương vị không tồi.”
Bưng lên cốc rượu ba chân, thưởng thức một phen cốc rượu ba chân trang trí sấm sét đám mây, thưởng thức một phen rượu rạng rỡ sáng lên giống như hổ phách, Cơ Hạo đem rượu ngon uống một hơi cạn sạch.
Sức rượu mãnh liệt, giống như một cây cột sắt nung đỏ hồng từ cổ họng cắm thẳng vào bụng, nhiệt lực tản ra, hóa thành nước lũ cuồn cuộn khuếch tán toàn thân. Cơ Hạo bị nóng nhe răng trợn mắt, trên người toát một tầng mồ hôi tinh mịn. Hoạt động tay chân một phen, gân cốt Cơ Hạo phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Rắc rắc’, một chén rượu nho nhỏ, lại đã tăng thêm cho hắn một khoảng khí lực rất lớn.
“Long Cốt Tửu?” Cơ Hạo tò mò nhìn Tự Văn Mệnh.
“Suỵt!” Tự Văn Mệnh vươn một ngón tay đặt ở trước môi, đè thấp thanh âm thấp giọng nói: “Đối ngoại, nhà ta chỉ nói là rượu hổ cốt. Ha ha, đây là cốt tủy thượng cổ long vương của long tộc ngã xuống làm tài liệu chính sản xuất Long Cốt Tửu. Nhưng cũng không thể để những gia hỏa long tộc biết được.”
Cơ Hạo nhe răng trợn mắt cười trộm, đem cốc rượu ba chân đưa cho một thị nữ, thị nữ cười khẽ, lại rót đầy một ly cho Cơ Hạo.
Cửa phòng chính mở ra, Tự Hi xách hai con cá trắng hồ sâu béo tốt, một con độc mãng sặc sỡ đi đến. Hắn nhìn nhìn người trong phòng, lắc đầu nói: “Tên mập kia, tiểu mập mạp tên Vũ Mục không tới? Hắn làm canh rắn mùi vị không tệ đâu, đáng tiếc ta còn cố ý bắt con Ngũ Hoa Khuê trở về!”
Cơ Hạo nhìn nhìn con độc mãng kia không ngừng vặn vẹo giãy dụa, ước chừng dài hơn ba trượng, cười nói: “Thứ tốt nha, không cần làm canh rắn, lấy để nướng cũng dễ ăn. Nam Hoang rừng mưa nhiều nhất độc trùng độc xà, mấy thứ này ta cũng rất giỏi chế biến.”
Tự Hi cười lắc lắc đầu, chỉ vào Cơ Hạo nói: “Tìm ngươi có việc thương lượng, ngươi không nên động thủ. Cầm đi chế biến đi!”
Hai thị nữ đứng dậy, kính cẩn từ trong tay Tự Hi tiếp nhận cá trắng, độc mãng, lặng yên không một tiếng động đi về phòng bếp phía sau.
Tự Hi cũng ngồi xuống ở bên hố lửa, rất thích ý duỗi ra hai cái chân dài, dùng sức duỗi cái lưng mỏi, hắt xì một cái thật to: “Ài, cuối cùng đã đánh xong. Nhưng còn có nhiều chuyện phiền toái như vậy cần xử trí, đau đầu!”
Trong sân truyền đến tiếng bước chân, không bao lâu Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng đi đến, không nói một lời ngồi ở cạnh hố lửa.
Bên ngoài có động tĩnh truyền đến, mấy chục hộ vệ hai người mang đến rải ở bốn phía sân, đem toàn bộ sân trông coi gắt gao. Trong không khí có vu pháp dao động mạnh mẽ khuếch tán ra, Cơ Hạo cảm nhận được vài món vu bảo cấp Vu Đế bị thúc dục, tản mát ra vu pháp kết giới vô hình bao phủ sân.
Hoa Tư Liệt và Liệt Sơn Kháng tự mình động thủ uống hai chén rượu, mọi người đều không nói lời nào, đại khái sau thời gian một chén trà nhỏ, cửa phòng mở ra, Đế Thuấn, Cao Đào cùng mấy nam tử khác sải bước đi đến.
Cơ Hạo theo bản năng nhảy dựng lên, hướng Đế Thuấn nghiêm nghị hành lễ. Trái tim hắn loạn nhịp một trận, Tự Văn Mệnh ở sau tiệc rượu mừng công túm mình đến chỗ ở của Tự Hi, hắn biết sẽ có một số chuyện cơ mật cần bàn, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ, Đế Thuấn sẽ đích thân trình diện.
Đế Thuấn vỗ một cái đè ở đầu vai Cơ Hạo, ôn hòa cười nói: “Nghiêu bá không cần đa lễ.”
Đoàn người rất đơn giản ân cần chào thăm hỏi lẫn nhau một tiếng, sau đó liền ngồi vây quanh ở bên hố lửa. Mọi người đều một cái khay sứ, một cái cốc rượu ba chân đồng xanh, tự cắt thịt, tự múc rượu, rất nhẹ nhàng vui vẻ bắt đầu ăn uống.
Ăn uống một phen, Đế Thuấn buông cốc rượu ba chân, mọi người đều dừng tay, đồng thời nhìn về phía Đế Thuấn.
Trầm mặc một lúc lâu, Đế Thuấn mang theo một tia cay đắng lạnh nhạt nói: “Các vị đều là trọng thần nhân tộc ta, xưa nay nhiều mưu tính. Nghiêu bá là người mới, nhưng người mới thường thường có ý tưởng mới, ý niệm mới. Hôm nay chúng ta tiếp thu ý kiến quần chúng, nói xem đi, một trận chiến Xích Phản sơn, những phiền toái cuối cùng nên xử trí như thế nào?”
Cơ Hạo không biết nguyên cớ nhìn Đế Thuấn, Liệt Sơn Kháng ghé đến bên tai hắn, đem tiền căn hậu quả sự tình lần lượt nói ra.
Cơ Hạo giờ mới hiểu, một trận chiến Xích Phản sơn, nhìn như mọi người đều có phong thưởng, đại điển tế trời cũng đã hoàn thành, tiệc rượu chúc mừng cũng đã xong, nên hảo hảo qua ngày thái bình.
Nhưng trên thực tế, một trận chiến Xích Phản sơn còn có một phiền toái cực lớn lưu lại:
Ngày đó Doanh Vân Bằng dẫn dắt Thập Nhật quốc và tiễn thủ Đông Hoang quay giáo một kích, tiến tới lại có quân đội mấy chục bộ tộc lâm trận làm phản, nay Doanh Vân Bằng bọn thủ lĩnh bộ tộc đều bị bí mật nhốt ở trong nhà tù của Bồ Phản, các binh sĩ lâm trận phản loạn, tất cả đều giam giữ ở Xích Phản sơn.
Những người này nên xử trí như thế nào?
Đối với chuyện này, Đế Thuấn cũng có chút không biết làm sao.