Vũ Mục cầm lên một cái bình thuốc xương sọ cóc khổng lồ chế thành, thô bạo cạy mở miệng Diệu Liên, đem nước thuốc màu lam của mực dinh dính đáng ghê tởm trong bình thuốc hung hăng rót vào mồm Diệu Liên.
Từng tia dược lực dơ bẩn, trầm trọng cấp tốc khuếch tán ở trong cơ thể Diệu Liên, rất nhanh đã xâm nhập não bộ hắn, từng tia uế khí bắt đầu ăn mòn nguyên thần Diệu Liên, đôi mắt vốn tỉnh táo của Diệu Liên cũng trở nên có chút đục ngầu.
“Đây là cái quỷ gì?” Diệu Liên khàn giọng thét chói tai, thân thể không tự chủ giãy dụa.
“Thứ tốt!” Vũ Mục cười rất thân thiện: “Ta dùng nọc độc, nước dãi cùng tinh – dịch hơn ba trăm loại độc trùng làm chủ dược, dùng mỡ thi thể hư thối…”
Vũ Mục còn chưa dứt lời, Diệu Liên đã bắt đầu nôn mửa từng ngụm từng ngụm. Người khổ tu, trong ruột không có cặn thực vật lung tung gì, Diệu Liên nôn ra tất cả đều là nước mật đắng màu vàng, nhưng nước thuốc vừa mới nuốt vào lại một giọt cũng chưa thấy hắn nôn ra được.
Cơ Hạo và Man Man đều ghê tởm bịt mồm, theo bản năng lui ra phía sau vài bước.
Vũ Mục gã này phối chế vu độc, thật sự là quá ghê tởm. Tuy rất nhiều vu dược của Vu Điện phối phương đều có chút cổ quái, nhưng phương thuốc tà ác như thế, Cơ Hạo vẫn là lần đầu tiên nghe nói. Không cần nói Diệu Liên chính mồm uống dược tề này, chỉ là ở một bên nghe nói Cơ Hạo cũng sắp nôn rồi.
“Thứ tốt!” Vũ Mục cười cười hàm hậu, dừng giới thiệu thành phần cụ thể đối với vu dược của mình, mà là rất nghiêm túc nói: “Thứ tốt chuyên môn ăn mòn hồn phách, không có thuốc giải của ta, sẽ chết.”
Vũ Mục giới thiệu rất thuần phác, rất đơn giản, rất thẳng thắn.
Không có thuốc giải của hắn, Diệu Liên dùng vu dược này, sẽ chết.
Khuôn mặt Diệu Liên biến thành một mảng trắng bệch, hắn nhìn nhìn Cơ Hạo như hổ rình mồi, Man Man sắc mặt không tốt, Phong Hành ở xa xa không ngừng hướng bên này nhìn trộm, cùng với Vũ Mục vẻ mặt hàm hậu thuần phác, cười một tiếng rất thê lương, đột nhiên hai mắt trợn ngược, khí tức cả người mất hết ngã xuống đất.
Cơ Hạo cả kinh, vội vàng ghé lên, ngón tay đè ở trên động mạch bộ hắn.
Huyết mạch vẫn đang lưu chuyển, sức sống của thân thể chưa tan, nhưng khí tức linh hồn Diệu Liên lại trở nên gần như không cảm thụ được. Cơ Hạo cẩn thận đem ngón tay đặt ở mi tâm Diệu Liên, mới có thể cảm nhận được linh hồn Diệu Liên giống như co rút thành một điểm cực kỳ nhỏ.
“Sư đệ, đây là ‘Tịch Diệt Bí Pháp’ sư môn bọn hắn bí truyền, nguyên thần nội liễm, tự vây tử quan, là thủ đoạn thần thông dùng để đột phá cảnh giới, theo đuổi thiên địa huyền bí. Thằng nhãi này đạo hạnh cảnh giới không đến, vì bảo mệnh, cũng vì bảo vệ cơ mật, tự tiện thi triển Tịch Diệt Bí Pháp, đã phế đi hơn phân nửa, ngươi không cần để ý hắn chết sống nữa.”
Thanh âm Quy Linh vang lên ở bên tai Cơ Hạo, nhanh chóng nói ra một phen lời.
Cơ Hạo nghe được là thần hồn dao động, hắn kinh hãi hướng bầu trời nhìn một cái, khẽ cắn môi, hướng về Phong Hành vẫy vẫy tay, đem Phong Hành gọi đến bên người dặn dò vài câu. Phong Hành ngẩn ngơ, gật đầu bất đắc dĩ, sau đó kéo Vũ Mục và Man Man nhanh chóng rút lui.
Man Man vừa theo Phong Hành bỏ chạy, vừa hướng về Cơ Hạo lớn tiếng kêu: “Cơ Hạo, cẩn thận nha, đừng xen vào chuyện không nên xen vào… Đây là lời a cha từng nói cho Man Man!”
Không nên xen vào chuyện không nên xeo vào? Quả thật là lời lẽ chí lý, nhưng Cơ Hạo cười khổ, hiện tại cũng không phải là hắn muốn đi xen vào!
Một cơn gió nhu hòa nổi lên từ đất bằng, thân thể Cơ Hạo phiêu phiêu đãng đãng bay lên. Một đám mây nước mờ nhạt bao lấy hắn, nâng thân thể hắn chợt lóe, đã tới phía đông kiếm trận. Dưới trường kiếm vốn cô đơn lơ lửng ở không trung đã có thêm một cánh cửa kỳ lạ, mấy nam nữ đệ tử môn hạ Quy Linh đứng ở trong kỳ môn, nhìn thấy Cơ Hạo vội vàng hướng hắn chắp tay hành lễ, liên tục xưng ‘Sư thúc’ không ngừng.
Cơ Hạo cười vội vàng hoàn lễ, cảm xúc trong lòng không cách nào hình dung.
Các đệ tử môn hạ Quy Linh, tuổi tác so với Cơ Hạo lớn hơn rất nhiều, pháp lực tu vi của bọn họ cũng hơn xa Cơ Hạo. Hai chữ ‘sư thúc’ này nghe vào trong lỗ tai, trong lòng có chút thầm thích, nhưng cũng rất áp lực.
Từng cơn gió mát không ngừng lui tới bay múa trong kiếm trận. Thông qua trận đồ, Cơ Hạo nhìn thấy dưới bốn thanh trường kiếm đông tây nam bắc đều có thêm một mảng kỳ môn, trong một mảng kỳ môn, đều có mấy đệ tử của Quy Linh trú đóng.
Mà chính giữa kiếm trận, một tòa vân đài lơ lửng, bên trên dựng một tòa tế đàn, trên đó trải một khối Thái Cực đồ hai màu đen trắng. Quy Linh đứng ở cạnh tế đàn, cầm một khối lệnh bài liên tục vỗ, kiếm trận to lớn như vậy liền bay lên trời, chưa kinh động bất luận kẻ nào xông thẳng tắp lên trời.
Thần niệm Cơ Hạo và trận đồ gắt gao liên hệ cùng một chỗ, hắn rõ ràng cảm giác được, ở dưới sự khống chế của hắn, phạm vi kiếm trận chém giết kẻ địch chỉ ba trăm dặm, nhưng ở dưới sự khống chế của Quy Linh, phạm vi sát thương này đã tăng lên tới vạn dặm phạm vi.
Đây là chênh lệch tuyệt đối trên thực lực, Cơ Hạo mơ hồ phát hiện, vạn dặm phạm vi sát thương còn chưa phải cực hạn của Quy Linh, nếu không phải cần khống chế kiếm trận khổng lồ bay lên bầu trời, Quy Linh khống chế kiếm trận, hẳn là có thể diệt sát tất cả sinh linh phạm vi mười vạn dặm.
Kiếm trận khổng lồ xông thẳng lên trời cao, nháy mắt vạn dặm, phá tan từng tầng cương phong, xé rách từng đám mây, không bao lâu đã tới sâu trong cương phong cách mặt đất ức vạn dặm. Cơ Hạo đứng trong kỳ môn, rõ ràng nhìn thấy tinh tú trên trời cao đặc biệt rõ ràng, tinh tú cùng mặt trời cực lớn tranh nhau khoe sắc, ánh sao, ánh mặt trời giao hội thành một biển ánh sáng rực rỡ bao phủ hư không.
Trên trời cao, Đế Thuấn thân khoác trọng giáp, bốn bóng người phía sau cùng hắn dựa theo phương vị ngũ hành đứng vững, đang giằng co với Đế Thích Diêm La.
Ở ngoài trăm dặm bên người Đế Thích Diêm La, một nam tử Ngu tộc bộ dạng anh tuấn, lạnh lùng, cả người trầm lặng, thân khoác trọng giáp màu đen mắt lộ ra tà quang, đang xa xa giằng co với Minh đạo nhân.
Cờ đen bay múa ở đỉnh đầu Minh đạo nhân, bên người bốc lên sương mù đen, kiếm quang hai màu đen trắng không ngừng lóe lên ở bên người hắn.
Nam tử Ngu tộc thân khoác hắc giáp tay trái cầm tấm khiên hình lăng, tay phải vung một thanh trường kiếm màu đen trong suốt tương đương chiều cao của hắn, trường kiếm vung lên, kiếm quang hai màu đen trắng của Minh đạo nhân không ngừng từ trong hư không lướt qua, kiếm quang va chạm thỉnh thoảng phun ra cả mảng lớn hàn quang kình khí.
Ở bên cạnh đám người Đế Thuấn, trong phạm vi ngàn dặm, mấy trăm bóng người lui tới đan xen dây dưa cùng một chỗ. Bọn họ động tác thong thả, từng động tác đều cẩn thận đến cực điểm, nhưng ngẫu nhiên bọn họ trao đổi lẫn nhau một đòn, động cái là trăm dặm cương phong tuôn trào gào thét, quấy bầu trời cũng dao động một trận.
Cơ Hạo ngừng thở chăm chú nhìn nhìn tranh đấu như gió nhẹ mây nhạt trước mắt.
Trên mặt đất, vô số chiến sĩ nhân tộc và quân đội dị tộc chém giết đẫm máu, xác nằm khắp nơi, hắn chưa từng biết, trong hư không cách mặt đất ức vạn dặm, cao tầng hai bên lại còn ở dưới tình huống không muốn ai biết, bùng nổ chiến đấu kịch liệt như vậy.
Rất xa, Cơ Hạo nghe được Đế Thích Diêm La đang cất tiếng cười điên cuồng: “Đế Thuấn! Tuy Phạm Hài thằng nhãi này cướp công lao của ta, khiến ta rất không vui. Nhưng có lực lượng của hắn gia nhập, ngươi lần này còn có thể ngăn trở chúng ta hay sao?”
“Ai còn có thể giúp ngươi? Trừ Minh đạo nhân, còn có ai có thể giúp ngươi?” Đế Thích Diêm La rất ngông cuồng cười nói: “Đế Thuấn, không bằng ngươi mang theo nhân tộc đầu hàng đi, ngươi coi như là một nhân tài, ta có thể cho ngươi làm tổng quản nô lệ của ta!”