Toàn bộ thân thể gấu béo ngâm ở trong suối lạnh, bàn tay gấu hung hăng vỗ hướng mặt nước, một con cá béo trắng như tuyết dài hơn năm thước toàn thân không có vảy bị chấn động bay lên. Gấu béo mở ra cái miệng rộng nước dãi văng tứ tung, hung hăng một miếng đem cả con cá nuốt xuống, vô cùng vui sướng tru lên vài tiếng.
Bên trong sơn cốc, một bộ phận quặng nô còn đang tiếp tục xây dựng nhà gỗ đủ cho toàn bộ người ở lại, một bộ phận quặng nô đã ở dưới sự giám sát của chiến sĩ Hỏa Nha bộ mài đá, chế tạo các loại công cụ đơn sơ.
Cơ Hạo đứng ở trên tường bảo vệ cửa sơn cốc hoàn thành hơn phân nửa, nhíu mày nhìn những quặng nô tử khí trầm trầm kia.
“Cơ Xu tên khốn kiếp này, người của hắn ngay cả một chút lương thực cũng không lưu lại còn chưa tính, trong núi rừng con mồi vô số, chung quy có thể lấp đầy bụng. Một món công cụ bằng sát cũng không có còn chưa tính, tóm lại có thể nghĩ cách tự chế công cụ đào quặng. Nhưng những quặng nô này, chất lượng cũng quá kém rồi nhỉ?”
Ở Nam hoang, khai thác mỏ quặng vốn tính là công việc nguy hiểm rất lớn, cực kỳ nặng nề, cho dù tráng hán trưởng thành ở trong quặng mỏ sâu không thấy đáy sau khi khai thác hai ba năm cũng phải biến thành phế nhân. Nhưng xem xem các quặng nô hiện tại trong Lãnh Khê cốc, tráng hán cực ít, thiếu tay thiếu chân đã chiếm hơn một nửa, còn lại hoặc là người già, hoặc là loại non nớt đi đường cũng không lưu loát.
Quặng nô như vậy, bọn họ ở trong quặng mỏ lăn lộn mấy cái nhắm chừng sẽ chết mất một nửa, Cơ Xu từ đâu kiếm được nhiều cực phẩm như vậy?
Thở dài một hơi, Cơ Hạo hướng về Cơ Ưng phụ trách trông coi lớn tiếng hô lên: “Cơ Ưng a thúc, thương bọn trẻ con đó đi, để bọn nó đi hái trái cây dại ăn đi, bọn nó có thể làm được việc nặng gì đâu?”
Cơ Ưng cầm một cái roi da, hung hăng hướng trên đất vụt một cái. Hắn nhìn nhìn những đứa bé tội nghiệp, ôm một cành cây đi đường cũng thất tha thất thểu, khô quắt cả người không có hai lạng thịt, tức giận rít gào một tiếng: “Cơ Xu khốn kiếp, chờ ta có thể đánh thắng được hắn, nhất định phải hung hăng giáo huấn hắn một trận!”
“Các ngươi những tiểu quỷ chả có tác dụng cái chim gì, chút sang một bên! Gọi vài người tới, dẫn bọn hắn đi về trong sơn cốc phía sau, ta nhớ rõ bên đó có một mảng rừng quả dại, để bọn nó ăn no trước, rồi đem toàn bộ trái cây đều hái về.”
Cơ Hạo lắc đầu, xoay người, nhìn về phía rừng rậm cách đó không xa. Sáng sớm trời vừa sáng, Cơ Hạ đã mang theo đám đông chiến sĩ đi trong núi rừng săn bắn, cái ăn của mấy nghìn người cũng không phải là một việc đơn giản, ít nhất cần săn bắn mấy trăm con dã thú loại lớn, mới có thể lấp đầy bụng nhiều người như vậy.
Mấy gã quặng nô thấp giọng thở hổn hển, một người khiêng một tảng đá lớn so với thân thể bọn hắn còn cao hơn một đoạn, đi từng bước từng bước, nặng nề đem tảng đá đắp ở trong tường bảo vệ. Bọn họ trần truồng lộ thể, trên người ngay cả một cái lá cây che người cũng không có, xem hình xăm cá sấu trên da bọn họ, những người này đều là tộc nhân Huyết Ngạc bộ - bộ lạc phụ thuộc Hắc Thủy Huyền Xà bộ.
Hỏa Nha bộ và Hắc Thủy Huyền Xà bộ hàng năm giao chiến, hai bên bắt cướp tộc nhân, thủ hạ đối phương lẫn nhau làm nô lệ, ở đây nhìn thấy người Huyết Ngạc bộ cũng không kì quái chút nào. Lực lượng tinh thần của Cơ Hạo đảo qua mấy quặng nô này, phát hiện bọn họ ngay cả thực lực Vu Nhân Cảnh tầng hai cũng chưa có.
‘Yêu ~ yêu yêu ~ yêu hoắc ~’!
Trong núi rừng phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hú dài quái thanh quái khí, vô số cỏ cây đột nhiên kịch liệt chấn động lên. Ngay sau đó mấy bóng người hiện lên, kèm theo tiếng xé gió chói tai, mấy cây tiêu thương từ trong núi rừng bắn nhanh ra.
Thanh âm ** bị xuyên qua không dứt bên tai, mấy quặng nô bị tiêu thương xuyên thủng thân thể, tiêu thương thật dài đem bọn họ cắm chặt ở trên tường bảo vệ.
Lông toàn thân Cơ Hạo chợt dựng đứng, hắn vừa mới khàn giọng hét lên một tiếng ‘có địch’, một tráng hán cả người rậm rạp đều là lông màu đen, chỉ dưới khố quấn một đoạn da thú mang theo một cây gậy gỗ lao ra khỏi rừng cây, bước nhanh vài cái đã lao tới trước mặt hắn.
Ước chừng có chiều cao như Cơ Hạo, cây gậy gỗ còn to hơn chân Cơ Hạo bôi một nắm dịch nhờn, bên trên dày đặc vết máu loang lổ. Khổ người tráng hán so với Cơ Hạ chỉ hơi thấp hơn một tấc, nhưng bả vai so với Cơ Hạ khôi ngô còn rộng hơn nửa thước. Tráng hán giống như một con đại tinh tinh hình người vung cây gậy gỗ, rống to ‘Hắc’ một tiếng hung hăng hướng Cơ Hạo đập xuống.
Cơ Hạo cầm lên trường mâu dựa chéo bên người, cũng rống to một tiếng hướng cây gậy gỗ nghênh đón.
Địch nhân đến quá nhanh, cái gì vu pháp, pháp thuật, cái gì thân pháp kỹ xảo đều vô dụng, chỉ có thể dùng man lực thuần túy nhất đi nghênh đón kẻ địch công kích.
Lông đen toàn thân tráng hán dựng thẳng lên từng sợi một, sau lưng một đám hắc khí quay cuồng, mơ hồ có thể thấy được một cái đầu hổ đôi mắt màu đỏ tươi đang rít gào không ra tiếng. Cây gậy gỗ kéo theo ác phong, trên gậy gỗ một làn huyết khí nồng đậm dâng trào ra, hóa thành một cái vuốt hổ hung hăng theo thế cây gậy gỗ tấn công cào xuống.
Tinh huyết biến hóa, hình hiện ngoài cơ thể, đại hán này rõ ràng là cao thủ Tiểu Vu Cảnh. Bình thường chiến sĩ Vu Nhân Cảnh đến cảnh giới đỉnh phong, lực lượng thân thể sẽ không vượt qua hai mươi vạn thạch; nhưng một khi bước vào Tiểu Vu Cảnh, thân thể Tiểu Vu yếu nhất sau khi được lực lượng huyết mạch cường hóa toàn diện, lực lượng thân thể yếu nhất cũng có ba mươi vạn thạch, cộng thêm lực lượng huyết mạch kích hoạt có được thiên phú thần thông, lực lượng một đòn toàn lực ít nhất gấp hơn hai lần Vu Nhân Cảnh đỉnh phong.
Cơ Hạo trong lúc gấp gáp chỉ vận lên sáu phần lực lượng, mộc mâu vẽ ra một đường cong hung hăng va chạm với gậy gỗ.
Tráng hán kinh hỉ nhìn Cơ Hạo, phía sau Cơ Hạo chỉ có một quầng ánh lửa ảm đạm lóe ra, nhưng trong ánh lửa không có bất cứ dị tượng nào, cái này đại biểu Cơ Hạo bắt đầu chạm đến huyết mạch lực, lại còn chưa thật sự kích hoạt huyết mạch truyền thừa, hắn nhiều nhất chỉ là thực lực Vu Nhân Cảnh mười hai tầng!
“Chết... thịt người thơm phưng phức!” Tráng hán hàm hồ lẩm bẩm một tiếng, đôi tay càng thêm bành trướng, hiển nhiên đã dốc hết toàn lực.
Phía sau Cơ Ưng thét dài một tiếng bén nhọn: “Là dã man tử, thực nhân man (man ăn thịt người) chết tiệt! Nghênh chiến, nghênh chiến! Giết sạch bọn hắn! Đáng chết, Cơ Hạo, lui!”
Mộc mâu và mộc bổng kịch liệt va chạm, vang to một tiếng, mộc mâu, mộc bổng đồng thời vỡ nát. Đôi tay Cơ Hạo hơi chấn động, lực lượng trên mộc bổng của tráng hán không mạnh như trong tưởng tượng của hắn, thậm chí so với hôm đó Cơ Vũ giao thủ cùng hắn cho hắn áp lực còn nhỏ hơn rất nhiều!
Hổ khẩu hai tay tráng hán rách ra, cơ bắp trên bàn tay vỡ vụn ra toàn bộ, máu tươi không ngừng phun. Hắn không thể tin nhìn Cơ Hạo, thân thể giống như lá tàn úa trong gió hướng phía sau tung lên, ước chừng bay ra ngoài hai mươi mấy trượng mới cắm đầu ngã xuống đất.
“Giết!” Cơ Hạo cả kinh, sau đó vui vẻ!
Ở dưới hắn cố ý áp chế, hắn tuy chỉ là tu vi Vu Nhân Cảnh tầng mười một, nhưng lực lượng thân thể hắn, chỉ vận dụng sáu thành lực lượng thân thể, đã hoàn toàn đè ép cường địch Tiểu Vu Cảnh!
Bổ Thiên Bất Lậu Quyết quả nhiên thần kỳ, một giọt long huyết đó quả nhiên đã đúc cho hắn khuôn mẫu thân thể hoàn mỹ nhất, Đại Vu tinh huyết của Cơ Hạ và Thanh Phục quả nhiên là diệu dụng vô cùng!
Hào khí ngút trời quanh quẩn ở ngực, Cơ Hạo hét to một tiếng, đoạt lấy rìu đá trên tay hai chiến sĩ Hỏa Nha bộ bên người, sải bước hướng phía trước lao vút đi.
Mấy chục tên dã man rống to lao tới, hai tay Cơ Hạo vung đại phủ, kéo theo một cơn gió xoáy màu xanh xâm nhập trong đội ngũ dã man. Chợt nghe ‘bốp bốp bốp bốp’ vang loạn một trận, mấy chục tên dã man chiến sĩ Vu Nhân Cảnh tầng năm, tầng sáu bị trọng phủ bổ thành mảnh vụn, khắp không trung đều là máu tươi thịt nát bay loạn rải loạn!
“Giết!” Đôi mắt Cơ Hạo hơi đỏ lên, sát ý lao thẳng lên đỉnh đầu, hướng tới dã man trong rừng cây không ngừng trào ra trực diện lao tới.
Hai lưỡi rìu giống như gió xoáy, nơi đi qua xác nằm ngổn ngang, trong chớp mắt gần trăm dã man bị Cơ Hạo chém giết.
Bỗng trong rừng cây truyền đến một tiếng rít gào thẹn quá hóa giận, một gã dã man cao gần ba thước, thân thể to béo giống như quả cầu thịt rống giận lao ra, giữa ngực bụng hắn ba quầng huyết khí lóe lên ánh sáng âm u, rõ ràng là một Đại Vu đã mở ba chỗ vu huyệt!
Đại Vu dã man chộp loạn một tộc nhân bên người dùng sức ném, người này rú thảm một tiếng, hóa thành một bóng đen hướng Cơ Hạo lao tới.
Bóng đen cách Cơ Hạo còn xa mấy trượng, cương phong đáng sợ đã ép cho Cơ Hạo không thở nổi, ngực đau đớn từng đợt.