Theo lời Oa Linh nói, hai cái bóng người lặng yên từ phía sau nàng hiện lên.
Đông công, hình dạng gốc cổ tùng, khí chất cổ sơ, mặc áo rực rỡ, tay cầm hai cái thước, quanh thân đạo khí quanh quẩn, đỉnh đầu một luồng thanh khí bốc lên cao mấy chục trượng, ở đỉnh đầu hóa thành vân tràng dạng cỏ linh chi, bên trên nâng mấy chục món tiên thiên linh vật kỳ quang mơ hồ, mỗi một món bảo vật đều tản mát ra pháp lực dao động dị thường cường đại.
Tây mỗ, mạnh mẽ xinh đẹp, khí tức linh động, khác với Đông công nhàn tản đạm bạc, quanh thân Tây mỗ đều tràn đầy sinh mệnh lực mênh mông sôi trào. Nàng đứng ở bên người Đông công, nheo mắt tò mò nhìn Cơ Hạo, mái tóc dài trên đầu không gió tự động, ở sau đầu nàng nhẹ nhàng đong đưa, thỉnh thoảng phát ra tiếng xé gió ‘Bốp bốp’.
Khác với Đông công bộ dáng tiên phong đạo cốt, trên người Tây mỗ không có quá nhiều dị triệu loá mắt.
Nhưng Cơ Hạo có thể mơ hồ cảm nhận được, ở phía sau Tây mỗ có một cánh cửa vô hình tồn tại. Cánh cửa đó cho Cơ Hạo cảm giác phong cách cổ xưa mà thâm thúy, tràn ngập cảm giác thần bí khó lường, thần niệm hơi tới gần một chút, liền cảm nhận được lực lượng cắn nuốt như vòng xoáy.
Ở phía sau cánh cửa đó cất giấu lực lượng đáng sợ mãnh liệt như núi lửa, cương mãnh tựa sao băng. Cơ Hạo mơ hồ cảm giác, nếu cánh cửa kia phía sau Tây mỗ mở ra, lực lượng từ trong đó bộc phát ra, tuyệt đối sẽ vượt qua uy năng của mấy chục món tiên thiên chí bảo, tiên thiên linh bảo ở đỉnh đầu Đông công có được.
Đông công, Tây mỗ cho người ta cảm giác cực kỳ cường đại, thậm chí Cơ Hạo mơ hồ cảm thấy, bọn họ tuyệt đối là đại năng ở cấp độ của Oa Linh.
Nhưng bọn họ trên khí tức tựa như lại có một số tỳ vết nào đó tồn tại, giống như đồ sứ tinh xảo đẹp đẽ nhất bị người ta không cẩn thận va đập ra vết nứt, tuy thoạt nhìn vẫn là tuyệt phẩm bảo quang mơ hồ, xa hoa cái thế, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, mới phát hiện các tia vết rạn như có như không, đã làm tổn hại thật lớn giá trị của nó.
“Hai vị tiền bối, tiểu tử Cơ Hạo ở đây có lễ!” Cơ Hạo nghiêm nghị hướng Đông công, Tây mỗ hành một lễ.
Cảm xúc hắn dâng trào. Yêu cầu Oa Linh đưa ra như một tia sét, hung hăng đánh ở đỉnh đầu của hắn. Đông công là thiên đế, Tây mỗ là Dao Trì Kim Mẫu, điều này làm Cơ Hạo chợt nhớ tới rất nhiều thứ, rất nhiều thứ hắn sớm đã cố ý quên đi.
Thiên đế thì thôi, nay thiên đình trống trơn, ngũ phương thiên đế cũng chỉ có một mình Cơ Hạo. Cho dù có long tộc Ngao Bạch, phượng tộc Thanh Tường các dự khuyết, số lượng thiên đế vẫn không đủ. Để Đông công tấn vị thiên đế, Cơ Hạo cũng không có bất cứ ý kiến gì.
Trái lại là cái Dao Trì này.
Trong đầu Cơ Hạo nhanh chóng hiện lên bản đồ địa lý địa hình khổng lồ của thiên đình. Dao Trì, Dao Trì kéo dài ức vạn dặm, có thể xưng là thiên đình linh huyệt, là nơi tập trung mấu chốt nhất vô số linh mạch lớn nhỏ của thiên đình. Nắm giữ Dao Trì, liền nắm giữ trên sáu phần mười linh khí của thiên đình, tầm quan trọng của nó có thể nghĩ mà biết.
Trong đầu chợt phát lên, chợt tan biến vô số ý niệm, Cơ Hạo tươi cười thân thiện hướng Đông công, Tây mỗ hành lễ nói: “Có hai vị tiền bối nhập chủ thiên đình, đó là chuyện may mắn.”
Đông công mỉm cười, hướng Cơ Hạo khẽ gật đầu: “Cơ Hạo đại đế khách khí rồi.”
Đông công còn chưa dứt lời, Tây mỗ đã hào sảng ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, địa cung khổng lồ bị chấn động tới mức kịch liệt lay động, tiếng gầm gừ như sét đánh, chấn động tới mức lỗ tai Cơ Hạo nổ vang một trận. Tây mỗ lắc đầu, cười ‘hì hì’ nói: “Bớt làm bộ làm tịch. Chúng ta bị thương nặng, bị mạnh mẽ đánh tụt cảnh giới, nhiều năm chưa thể khỏi hẳn, tiếp tục kéo dài thêm, sợ là đạo cơ cũng phải bị hao tổn.”
Thở dài một tiếng, Tây mỗ vỗ một chưởng vào trên vai Cơ Hạo.
‘Oành’ một tiếng trầm nặng, một lực lượng khổng lồ ép xuống, Cơ Hạo vững vàng thừa nhận một đòn nặng nề có thể so với tinh thể rơi rụng đó, thân thể không dao động. Bàn tay Tây mỗ đặt ở trên vai Cơ Hạo, kinh ngạc nhìn thoáng qua Cơ Hạo như không có việc gì, không khỏi kinh hãi nói: “Thân thể thật cứng. Cơ Hạo à, cái gọi là thiên đế, cái gọi là Dao Trì Kim Mẫu, nói trắng ra là, chúng ta mượn dùng khí vận thiên đình chữa thương.”
Lắc lắc đầu, Tây mỗ hướng Đông công chỉ chỉ, cười ‘khà khà’ một tiếng: “Lão gia hỏa này da mặt mỏng, cảm thấy việc này mất mặt, không muốn nói ra khỏi miệng. Ta lại không kiêng kị những cái này, Dao Trì chính là nơi thiên đình linh khí nồng đậm nhất, ta chính là đi chữa thương!”
Cơ Hạo liền cười. Hắn nhìn nhìn Đông công, vị lão nhân gia này vẻ mặt có chút mất tự nhiên, rất hiển nhiên lời Tây mỗ nói khiến hắn có chút mất tự nhiên.
“Đã là chữa thương, thiên đình nhiều năm trống rỗng vô chủ, lấy thực lực của hai vị tiền bối, lúc nào đi vào chữa thương cũng được, vì sao phải đợi tới hôm nay?” Cơ Hạo rất khó hiểu hỏi Tây mỗ.
Oa Linh thở một hơi thật dài, nàng hướng ngoài địa cung nhìn một cái, thản nhiên nói: “Chỉ Dao Trì linh khí, sao có thể trị khỏi thương thế của hai vị đạo hữu chứ? Muốn chữa thương, nhất định phải đem khí vận bản thân hòa hợp một thể với thiên đình. Nhưng hai vị đạo hữu đều là người thanh tịnh, hì hì, không bị ép đến cực hạn, bọn họ làm sao nguyện ý trêu vào một thân thị phi phiền toái?”
Cơ Hạo gật gật đầu, một thân thị phi phiền toái? Tuy không phải quá rõ ràng, nhưng tựa như có chút đạo lý.
Tuy không hiểu trong đó rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu bí mật không thể giải thích, nhưng lấy thần thoại truyền thuyết Cơ Hạo kiếp trước biết đến xem, cái này thật đúng là một vòng xoáy phiền toái to lớn, người đứng đắn ai muốn xen vào chứ?
Trong lòng khẽ giật giật, Cơ Hạo trầm giọng nói: “Đã như vậy, nên sớm không nên muộn, không bằng lập tức động thủ?”
Từ chỗ Oa Linh học được Tạo Hóa Linh Quyết, thiếu nhân tình cực lớn, nhân tình này là nhất định phải trả. Cho nên Oa Linh muốn đưa Đông công, Tây mỗ vào thiên đình, Cơ Hạo hoàn toàn không có tư cách ngăn cản, cũng không có lý do ngăn cản, càng không có cái cớ ngăn cản.
“Không vội, không vội!” Oa Linh cười đến mức nheo mắt, trong mắt lóe lên một chút thần quang thâm thúy. Nàng hướng Tự Văn Mệnh dặn dò hai câu, để hắn mau chóng làm quen lực lượng cửu đỉnh, sau đó vung tay phải, trực tiếp xé rách hư không mang theo Cơ Hạo, Đông công, Tây mỗ đi tới thiên đình.
Vung tay lên một lần nữa, Ngao Bạch, Thanh Tường bị Oa Linh trực tiếp lôi ra.
Thời điểm hai người bị ù ù cạc cạc lôi ra, trên mặt đều mang theo một tia kinh hãi, nhưng thấy được Oa Linh, Đông công, Tây mỗ, khuôn mặt hai người đồng thời kịch liệt giật giật, không làm sao được hướng Oa Linh cúi đầu hành lễ thật sâu.
“Được rồi, không nói nhảm nữa.” Oa Linh tươi cười hướng dùng mũi nhọn cái đuôi dài điểm điểm ngực Ngao Bạch và Thanh Tường: “Các ngươi muốn trở thành thiên đế, giúp long phượng hai tộc nắm giữ thiên đạo vận chuyển, không phải vậy sao! Nhưng công đức lực của các ngươi không đầy đủ, muốn trở thành thiên đế, cũng không đơn giản như vậy.”
“Vậy, vậy, vậy cứ việc nói thẳng?” Oa Linh nheo mắt khẽ cười nói: “Ta dẫn động thiên đạo, sắc phong hai tiểu gia hỏa các ngươi làm thiên đế, nhân tình này... Các ngươi chuẩn bị trả thế nào đây?”
Sắc mặt Ngao Bạch, Thanh Tường trở nên cực kỳ quái dị.
Nhân tình của Oa Linh, cái này không dễ nợ đâu. Bọn họ thà rằng giao tiếp với Cơ Hạo, thà rằng Cơ Hạo từ trên tay bọn họ bắt chẹt sức người, sức của nhiều hơn, bọn họ thực không muốn giao tiếp với Oa Linh!
Bọn họ thậm chí thà rằng trêu chọc Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân mấy vị đại năng này, bọn họ tuyệt không muốn giao tiếp với Oa Linh! Không thể trêu chọc, không đắc tội nổi.
Nhưng khi Oa Linh tự mình tìm tới cửa... Ngao Bạch, Thanh Tường cười khổ cúi đầu xuống thật sâu: “Ngài làm chủ tất cả là được.”