Long tộc không có khả năng hưởng thụ thiên địa ưu ái nhân tộc đạt được, bởi vì long tộc năng lực sinh sản quá mỏng yếu.
Phượng tộc không có khả năng được thiên địa khí vận nhân tộc đạt được, cũng bởi vì phượng tộc sinh sản quá chậm chạp.
Chỉ có nhân tộc, nhân tộc kế thừa lực sinh sản huyết mạch của Bàn Cổ thánh nhân, tốc độ sinh sản nhanh chóng mà kinh người, càng là Bàn Cổ tông duệ, trời sinh được thiện ý của Bàn Cổ thế giới, đem tộc nhân hóa thành lao tù, phân liệt không hạn chế bản ngã nguyên linh của Nguyên Thủy Ma Tôn, khiến hắn suy yếu không có hạn chế, nhốt lại vĩnh viễn không thôi, đây mới là lựa chọn tốt nhất.
“Lợi hại, lợi hại.” Nguyên Thủy Ma Tôn nhìn Cơ Hạo thật sâu, lẩm bẩm: “Chí cường chí đại gọi là ‘Bàn’, tạo hóa vô cực đó là ‘Hồng’. Bàn Cổ tất nhiên đã ngã xuống, thế giới nguyên thai cộng sinh với hắn thai nghén chân linh ‘Quân đạo nhân’, lại tính cả ba vị đệ tử, mạnh mẽ đem ta bắt sống.”
Nguyên Thủy Ma Tôn nghiến răng vang lên ‘ken két’, hắn âm trầm cười lạnh nói: “Lợi hại, lợi hại. Tuy bọn họ không tiêu diệt được ta, dù sao khi đó ‘Quân đạo nhân’ chỉ là tạo hóa đại năng, muốn nói chiến lực, sợ là ngay cả ba vị đệ tử đó của hắn cũng không bằng. Bọn họ không tiêu diệt được ta, liền dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy đem ta phân liệt, phong ấn!”
Cơ Hạo trầm mặc nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn, trầm mặc hồi lâu, suy nghĩ hồi lâu, hắn mới cẩn thận hỏi: “Sư tôn ta...”
“Vậy, nếu không phải Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân ba thằng nhãi vô tri... Quân đạo nhân sao có thể bắt sống ta?” Nguyên Thủy Ma Tôn nghiến răng nghiến lợi thấp giọng rít gào: “Ba tên ngu xuẩn bọn hắn liên thủ, vậy mà lại có thể phục hồi như cũ khoảng năm thành chiến lực của Bàn Cổ, đáng hận ta bị Bàn Cổ dùng Bàn Cổ Phủ chém ra, thực lực tổn hao nhiều, nguyên khí chưa khôi phục, lại trúng thủ đoạn của bọn hắn.”
Cơ Hạo chậm rãi gật đầu. Xem ra năm đó ở trong đạo cung của Đại Xích đạo nhân, tồn tại khí tức khó lường kia, chính là người Nguyên Thủy Ma Tôn gọi là từ thế giới nguyên thai cộng sinh với Bàn Cổ thai nghén chân linh: Quân đạo nhân.
“Một khi đã như vậy, ngươi lại là thức tỉnh như thế nào?” Cơ Hạo rất tò mò nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn.
Hai điểm ánh mắt màu đỏ tươi trên gương mặt Nguyên Thủy Ma Tôn lóe lên một phen, hắn trầm giọng lẩm bẩm: “Thượng cổ nhân tộc chết tiệt.”
Hắn từ từ kể, Cơ Hạo nghiêng tai lắng nghe, không khỏi vì sự vĩ đại của thượng cổ nhân tộc mà than thở —— Nhân tộc thời thượng cổ hồng hoang, thật sự mỗi người đều là thánh nhân, tâm cảnh bọn họ so với tuyết còn trắng hơn, so với thủy tinh còn sáng hơn, công nghĩa, công chính, vô tư, khoan dung độ lượng.
Nhân tộc thời đại thượng cổ hồng hoang, trong lòng bọn họ không có bất cứ tạp niệm nào, bọn họ hiếu thuận lão nhân, yêu thương thiếu nhi, cho dù là người bộ tộc không quen biết, chỉ cần gặp được ở dã ngoại, mọi người có thể giúp thì giúp, cho dù người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt, mọi người sau khi chạm mặt cũng có thể hòa thuận ở chung giống như huyết mạch huynh đệ.
Vì chủng tộc sinh sản, vì tộc nhân sinh tồn, nhân tộc thời đại thượng cổ hồng hoang giống như các viên than lửa, tận tình thiêu đốt sinh mệnh lực mỏng manh của mình, phóng ra hào quang lấp lánh chiếu sáng lên toàn bộ hồng hoang.
Hồng hoang nhân tộc khi đó, tâm linh bọn họ là hoàn mỹ không tỳ vết như thế, nguyên linh Nguyên Thủy Ma Tôn sau khi bị phân cắt nhốt ở trong lòng bọn họ, tuyệt không có cơ hội gây sóng gió. Bởi vì trong lòng hồng hoang nhân tộc không có bất cứ tạp niệm nào, cho nên không dính một hạt bụi, mặc cho mảnh vỡ nguyên linh của Nguyên Thủy Ma Tôn dốc hết toàn lực, cũng không cách nào nhấc lên nửa gợn sóng ở trong tấm lòng không tỳ vết.
“Nhưng ngươi, chung quy đã được thả ra!” Cơ Hạo ánh mắt thâm trầm nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn.
“Ngoại ma bất xâm, nội ma bất sinh.” Nguyên Thủy Ma Tôn như động kinh cười ‘khà khà’, bóng người màu đen mông lung kịch liệt lắc lư, không ngừng hướng bốn phía khuếch tán ra các gợn sóng màu đen.
Gợn sóng màu đen va chạm ở trên hỗn độn khí tức Bàn Cổ Chung phát ra, chỉ nghe tiếng ngân khẽ ‘Ong ong’ không ngừng, từng tầng gợn sóng màu đen vỡ vụn, trên Bàn Cổ Chung từng đạo hỗn độn thần quang nhộn nhạo ra như gợn sóng, Cơ Hạo tâm tĩnh như nước, chưa chịu bất cứ ảnh hưởng nào không tốt.
“Bảo bối tốt!” Nguyên Thủy Ma Tôn ngẩng đầu lên nhìn Bàn Cổ Chung, hắn lẩm bẩm: “Đây là vật của ta, đã định sẵn là thuộc về ta. Hiện tại, tạm thời đặt ở trên tay ngươi bảo quản, chỉ cần có thêm một ít ma chủng nữa thức tỉnh, khi ma lực của ta hồi phục một chút, ta tất nhiên có thể đem nó cầm về.”
Cơ Hạo không hé răng, hắn không nói một lời ngồi xếp bằng ở trên đài sen hỗn độn.
Trong thần hồn không gian, hư ảnh cao mấy vạn dặm cũng không nói một lời, hắn lẳng lặng ngồi xếp bằng ở trong sương mù đen mênh mang hủy diệt đại đạo nảy sinh, trong đôi mắt thần quang màu lam như sấm sét, vô thanh vô tức xuyên thấu sương mù đen nồng đậm.
Xuyên thấu qua mắt Cơ Hạo, ánh mắt hư ảnh thâm trầm nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn, mà Nguyên Thủy Ma Tôn đối với hư ảnh nhìn trộm hoàn toàn không biết gì cả, hắn chỉ cười điên cuồng ‘khà khà’, đem tình huống hắn trải qua tỉ mỉ hướng Cơ Hạo kể ra.
Tâm linh nhân tộc thái cổ hồng hoang sạch sẽ không tỳ vết, không dính một hạt bụi, mảnh vỡ bản ngã nguyên linh Nguyên Thủy Ma Tôn bị nhốt ở trong lòng nhân tộc không thể gây sóng gió, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo nhân tộc sinh sản từng thế hệ, mảnh vỡ nguyên linh của hắn phân liệt, suy yếu không có hạn chế.
Nhưng theo nhân tộc phát triển lớn mạnh, theo bộ lạc nhân tộc sinh sản di chuyển, nhiều sự tình đã có biến hóa.
Ban đầu tất cả nhân tộc thời điểm tự xưng, chỉ có từ ‘Nhân’ này, một cái ‘Nhân’, đã đại biểu toàn bộ cộng thể và cá thể nhân tộc. ‘Nhân’ hoàn chỉnh, vô tư, nhân tộc như vậy không chê vào đâu được.
Nhưng dần dần, trong nhân tộc xuất hiện phân biệt ‘tộc ta’ cùng ‘tộc khác’, tự xưng nhân tộc đã xảy ra biến hóa, từ ‘Nhân’ dần dần diễn biến ra ‘Ngươi’, ‘Ta’, ‘Hắn’!
Khi những khái niệm này xuất hiện, nhân tâm đã không tinh thuần như vậy nữa. Nhưng khi đó nhân tộc vẫn tâm cảnh sạch sẽ, bọn họ tất nhiên có ý thức phân chia cá thể, Nguyên Thủy Ma Tôn đã bị suy yếu đến cực hạn vẫn không thể đánh thức ma chủng.
Thẳng đến một ngày nọ...
“Dục niệm là một thứ cực tốt!” Nguyên Thủy Ma Tôn thâm trầm nhìn Cơ Hạo: “Khác bản năng dục niệm, như ăn cơm, uống nước, sinh sản đời sau, các bản năng dục niệm này, không đủ năng lực đánh thức ma chủng của ta.”
“Nhưng sau khi một số dục niệm vượt qua cực hạn của bản năng sinh tồn sinh ra, trong lòng người ta liền có dục vọng quá mãnh liệt, những dục vọng này, đủ để đánh thức ta.” Nguyên Thủy Ma Tôn cười ha ha nhìn Cơ Hạo: “Muốn biết, là cái gì dục vọng không?”
Cơ Hạo nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn, dục niệm vượt qua bản năng sinh tồn của nhân tộc? Nhìn chung thái cổ nhân tộc và nhân tộc hiện tại, dục niệm vượt qua cực hạn như vậy có thể có cái gì?
Trong lòng vô số ý niệm nào nháy mắt lướt qua. Qua hồi lâu, Cơ Hạo do dự nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn: “Trường sinh?”
Nguyên Thủy Ma Tôn ngạc nhiên nhìn Cơ Hạo, cũng qua rất lâu sau đó, hắn mới đột nhiên dùng sức vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Hay, hay, ngươi thật sự là rất có duyên pháp với ma đạo của ta! Không sai, trường sinh... Khi một số người của nhân tộc, đột nhiên biết được ý niệm ‘Trường sinh’ này, thất tình lục dục trong lòng bọn họ đã không khống chế được nữa.”
“Trường sinh là lời dẫn, thất tình lục dục là ánh mặt trời mưa móc, lòng người chính là đất đai màu mỡ nhất.”
Nguyên Thủy Ma Tôn đắc ý cười nói: “Có lời dẫn, có ánh mặt trời mưa móc, có đất đai, nguyên thủy ma chủng của ta nếu còn không thể mọc rễ nảy mầm, ta cũng quá vô dụng phế vật một chút rồi.”