Lão nhân mặc trường bào màu xám, khoanh chân mà ngồi ở trong hỗn độn mênh mông, thân hình như một cái chuông khổng lồ củng cố tròn trịa, quanh thân mơ hồ có vô lượng huyền quang phun trào đột nhiên mở đôi mắt.
Khi hắn nhắm mắt, hỗn độn bên người sôi trào quay cuồng, như biển giận trong cơn lốc; khi hắn mở mắt, Hồng Mông hỗn độn quanh Bàn Cổ thế giới chợt yên tĩnh, như một quả cầu thủy tinh cực lớn, trong suốt thấu triệt không có chút gợn sóng sinh ra.
Bờ ngực vốn không hề phập phồng đột nhiên khẽ động, lão nhân hít một hơi thật sâu, hỗn độn triều tịch ức vạn dặm quanh thân hóa thành hai con rồng khổng lồ bay vào lỗ mũi hắn. Sau đó hắn phun ra một ngụm khí dài, dòng lũ hỗn độn ức vạn dặm vừa mới bị cắn nuốt hóa thành một đạo linh khí thuần túy long lanh trong suốt, vui vẻ nhảy nhót lao vào Bàn Cổ thế giới, bổ sung đến trong thiên địa linh khí của Bàn Cổ thế giới.
Trong một lần hít thở, trong đôi mắt lão nhân mơ hồ có vô số sông ngòi đồi núi chợt lóe qua, khi hắn hít thở, màng ngăn thế giới của Bàn Cổ thế giới cũng theo đó phập phồng, tần suất duy trì hoàn toàn nhất trí với tiết tấu hít thở của lão nhân.
“Đến!” Lão nhân đột nhiên thấp giọng gọi một tiếng.
Trong hỗn độn khí tức phía sau lão nhân, một đồng tử búi tóc sừng trâu lóe ra. Tay trái hắn bưng một cái khánh ngọc, tay phải cầm một cái chày vàng nho nhỏ hướng trên khánh ngọc gõ một cái, ‘Đinh’ một tiếng vang thanh thúy du dương êm tai, nhanh chóng hướng bốn phương tám hướng truyền đi.
Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân đang đóng ở bốn phương, đánh giết hỗn độn cự thú muốn xâm nhập Bàn Cổ thế giới đồng thời sửng sốt. Bọn họ ngẩng đầu hướng về phía chỗ lão nhân nhìn một cái, dưới chân đột nhiên sinh ra mây lành, mang theo bọn họ nhanh chóng hướng lão nhân bay tới.
Từng đạo thanh khí kéo dài ngàn vạn dặm, lão nhân ngồi xếp bằng ở trên vô lượng thanh khí, quanh thân huyền quang mơ hồ, nối liền làm một thể với khí cơ Bàn Cổ thế giới. Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân đạp mây mà đến, xếp thành hàng chữ Nhất đứng ở trước mặt lão nhân, nghiêm nghị hướng lão nhân chắp tay thi lễ, đồng thời miệng xưng ‘sư phụ’ không ngừng.
Lão nhân chậm rãi gật đầu, khuôn mặt hắn tường hòa, lại như giếng cổ, biểu cảm trên mặt không thấy chút biến hóa. Trong con ngươi của hắn tràn ngập một thần quang mê ly không có cảm tình, hỗn độn nguyên thủy, từ trái sang phải đảo qua sư huynh đệ ba người Đại Xích đạo nhân, qua hồi lâu mới chậm rãi nói: “Đi... Tùy ý mà làm!”
Tay phải chỉ một cái, một đạo thanh khí bay lên trời, mảng lớn quang ảnh lóe ra, ba người nhìn thấy trong quang ảnh Cơ Hạo tay trái nâng Bàn Cổ Chung, tay phải nắm Bàn Cổ Kiếm, đang lấy thần thông khó lường đau khổ giằng co với Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân.
Khi bọn họ nhìn thấy Bàn Cổ Kiếm trong tay Cơ Hạo chém ra bảy luồng kiếm quang thực chất, hung mãnh chém vỡ hộ thể thần liên của Hoa đạo nhân, đục lỗ ngực Hoa đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân là cất tiếng thét dài, mặt đầy ý cười liên tục vỗ tay không ngừng; sắc mặt Đại Xích đạo nhân khẽ động, mang theo một tia cười chậm rãi gật đầu; Thanh Vi đạo nhân thì sắc mặt chợt trầm xuống, hung hăng hướng Cơ Hạo trong quang ảnh trừng mắt nhìn một cái.
Vũ Dư đạo nhân vì Cơ Hạo kiếm đạo có tiến bộ lớn, lại có thể vung kiếm thương tổn được Hoa đạo nhân mà vô cùng vui sướng. Môn đồ của hắn, lại có thể sát thương đỉnh cấp tồn tại ngồi ngang hàng với hắn, đạo hạnh pháp lực cũng phảng phất tương đương, điều này làm Vũ Dư đạo nhân hắn cực có mặt mũi.
Tính cách Vũ Dư đạo nhân chính là như thế, hắn cương mãnh thẳng thắn nhất, Cơ Hạo là môn nhân của hắn, Cơ Hạo làm vẻ vang cho hắn, hắn sẽ tận tình cười to, cất tiếng thét dài, như bảo kiếm ra khỏi vỏ, hào quang tất lộ, không có bất cứ ý tứ che giấu nào.
Đại Xích đạo nhân mọi sự không để ở trong lòng, Vũ Dư đạo nhân, cũng là huynh đệ của hắn, Cơ Hạo, cũng là hậu sinh vãn bối của hắn, hậu sinh nhà mình có thể có thần thông pháp lực như thế, Đại Xích đạo nhân cảm thấy cao hứng, lại cũng chỉ là cao hứng, ngoài ra không có bất cứ tâm tư nào khác.
Đạo tâm của Đại Xích đạo nhân giống như một cái giếng cạn sâu không thấy đáy, mặc cho ngươi bầu trời vạn con rồng bay lượn, thải phượng bay loạn, cũng khó lưu lại một tia dấu vết ở trên đạo tâm của hắn, khó có thể ở trong giếng cạn của hắn nổi lên nửa điểm gợn sóng.
Thanh Vi đạo nhân thì trong lòng không vui ——đệ tử yêu nghiệt như thế, nhập môn không đủ trăm năm, lại dựa vào hai kiện chí bảo hậu thiên sinh thành, giằng co hồi lâu với Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân? Tuy đã rơi xuống hạ phong, lại có thể tổn hại thánh thể pháp thể của Hoa đạo nhân, đây là chuyện kinh người cỡ nào?
Môn nhân thiên phú tuyệt luân như thế, sao lại không phải đệ tử của Thanh Vi đạo nhân hắn?
Bàn Cổ nguyên linh biến thành huynh đệ ba người, Thanh Vi đạo nhân háo cường nhất, tranh thắng nhất, đồ đệ không bằng người ta, hắn chỉ cảm thấy Cơ Hạo như ở trên mặt hắn hung hăng giẫm một cước, trong lòng hắn cực kỳ mất hứng.
Lão nhân đem vẻ mặt biến hóa của ba người nhìn vào trong mắt, sắc mặt hắn không dao động hướng Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân chỉ chỉ: “Đi đi, đi đi! Vô số năm qua, ngại bởi tình cảm, chưa động vào bọn họ... Lần này bọn họ tự làm bậy, cấu kết ngoại vực lai khách, mưu toan nhúng chàm Bàn Cổ thế giới, đã là tuyệt phần tình cảm năm đó... Dù là Bàn Cổ còn sống, cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì năm đó hai người làm bạn đi theo tiếp tục buông tha bọn họ.”
Lão nhân ngôn xuất pháp tùy, hắn chỉ tay trong thanh khí một mảng quang âm biến ảo.
Chỉ thấy trong quang ảnh xuất hiện Hồng Mông hỗn độn vô biên, trong hỗn độn triều tịch mãnh liệt mênh mông, trong một cái thai màng thế giới thật lớn một người khổng lồ đội trời đạp đất cuộn mình, nhắm chặt hai mắt ôm một thanh đại phủ ngáy khò khè.
Một cây bồ đề non nớt, một đóa hoa sen trong veo như nước bám vào ở ngoài thai màng thế giới khổng lồ, cành cây phấp phới, lá sen khẽ run, phát ra âm thanh tự nhiên kỳ dị, hô ứng từ xa với tiếng ngáy của người khổng lồ, tấu ra một khúc hợp âm uyển chuyển.
Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân nhìn thật kỹ cảnh tượng trong thanh khí, bọn họ đồng thời hướng lão nhân chắp tay, tung người hóa thành ba luồng thanh khí lao về phía sâu bên trong Hồng Mông. Khí cơ ba người hô ứng nhau từ xa, pháp lực ba người rót vào một thể, trong mấy hơi thở ngắn ngủn đã nhập vào hỗn độn, không nhìn thấy bóng người bọn họ nữa.
Lão nhân lẳng lặng nhìn hình ảnh hiện lên trong thanh khí một lát, qua hồi lâu, hắn mới lắc lắc đầu: “Đại đạo vô tình... Lấy cái tâm hữu tình tha thứ các ngươi nhiều năm, cũng đủ để báo phần tình cảm năm đó. Bần đạo bầu bạn Bàn Cổ mà sinh, lại không phải Bàn Cổ, bần đạo... Không nợ các ngươi tình cảm.”
Tùy tay lau một cái đem thanh khí nghiền nát, lão nhân chậm rãi nâng tay phải, từ từ ép xuống phía dưới.
Vô số hỗn độn cự thú tới gần Bàn Cổ thế giới, mưu toan thừa dịp Bàn Cổ thế giới cắn nuốt mười hai cái thủy thế giới xâm nhập Bàn Cổ thế giới cướp bóc bừa bãi cùng cất tiếng gào thét, thân thể bọn chúng bị một lực lượng khổng lồ vô hình nghiền áp, trong chớp mắt đã bị nghiền thành phấn.
Bàn Cổ thế giới ‘Mở cái miệng khổng lồ’, một lực hút cực lớn tuôn ra, thi thể hài cốt vô số hỗn độn cự thú bị nó nuốt chửng, hóa thành phân bón bay lả tả rải về bốn phương tám hướng của Bàn Cổ mỗ đại lục.
Được thi thể hài cốt của những hỗn độn cự thú này, trong lòng đất Bàn Cổ mỗ đại lục bỗng dưng lại có thêm vô số linh mạch trong lòng đất, bỗng dưng ngưng tụ vô số mỏ quặng phì nhiêu, thậm chí đất đai trên mặt đất, cũng bởi vì hài cốt các cự thú tràn ngập năng lượng kỳ dị trở nên phì nhiêu hơn rất nhiều.
“Bàn Cổ... Ngô huynh!” Lão nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Thời gian gần đây, ta tâm huyết sôi trào, ở trong tĩnh ngộ đột nhiên sinh ra cảm giác hết hồn... Đại kiếp nạn buông xuống, ta nên như thế nào?”
Hỗn độn yên tĩnh, lặng yên không tiếng động, lão nhân trầm mặc thật lâu, thân hình theo một trận gió mát lặng yên tan đi.