Xâm nhập, xâm nhập, theo bản thể Bàn Hành uốn lượn ức vạn dặm, phức tạp gập ghềnh không ngừng xâm nhập.
Lực lượng sinh mệnh nhỏ bé trong nhánh núi từ nhỏ bé tựa sợi tóc hội tụ thành dòng suối nhỏ, lại từ dòng suối nhỏ hội tụ thành sông nhỏ, cuối cùng từ sông nhỏ hội tụ thành sông lớn như con rồng khổng lồ.
Bản thể Bàn Hành lúc trước Cơ Hạo đi qua đều tối như mực, âm u, cứng ngắc như hoá thạch, tử khí nặng nề giống như cương thi. Nhưng phụ cận thân cây đến bên trong lực lượng sinh mệnh giống như dòng sông, thân cây nơi này toàn thân xanh thẫm, sáng bóng trong suốt, giống như cực phẩm phỉ thúy điêu khắc thành, càng mơ hồ thể hiện dạng bán trong suốt, tràn ngập quang huy sinh mệnh khó có thể hình dung.
Trên thân cây lớn tới mấy vạn dặm, vô số lỗ khí hình tròn to nhỏ không ngừng khép mở xoay tròn, các tầng răng nanh rậm rạp bén nhọn ở trong lỗ khí va chạm ma sát lẫn nhau, tung tóe ra cả mảng lớn đốm lửa, lại kỳ dị chưa có bất cứ tiếng vang nào truyền ra.
Một lực lượng kỳ dị giam cầm thanh âm nơi này, chuyện đã xảy ra ở sâu trong bản thể Bàn Hành, không có bất cứ động tĩnh nào truyền ra, đám Thanh Tham không có đảm lượng xâm nhập nơi này điều tra nằm mơ cũng không thể ngờ được, một bộ phận thân thể Bàn Hành đã có được hoạt tính như thế.
Tiếp tục xâm nhập, trong một ít lỗ khí đã có dây leo màu xanh lục như quỷ mỵ lao ra, mang theo chất lỏng dinh dính vạn phần linh hoạt quấn quanh về phía Cơ Hạo. Những dây leo đó không ngừng đuổi bắt thân thể Cơ Hạo, muốn đem hắn kéo vào những cái lỗ khí đó ăn cho sảng khoái.
Cơ Hạo sải bước hành tẩu về phía trước, mỗi khi có dây leo tới gần thân thể hắn, mi tâm hắn lóe ra một mảng thanh quang, Thiên Địa Kim Kiều lặng lẽ phát động, thân thể hắn luôn ở lúc dây leo sắp chạm đến quần áo hắn như quỷ mị chợt lóe về phía trước, cho những dây leo kia một loại dụ hoặc chỉ cần thêm một chút khí lực nữa là có thể ăn được thức ăn ngon.
Vì thế nơi Cơ Hạo đi qua, trong vô số lỗ khí to nhỏ vô số dây leo màu xanh lục to nhỏ không đồng nhất thỉnh thoảng lao ra, dây leo rậm rạp rợp trời rợp đất hướng Cơ Hạo bắt tới, nhưng chưa có một cái dây leo nào có thể thật sự chạm tới thân thể hắn.
Liên tục đi về phía trước như thế, Cơ Hạo đột nhiên nhìn thấy mấy vạn mộc cự nhân.
Mộc cự nhân chiều cao trăm trượng trở lên bị dây leo màu xanh lục treo ngược ở giữa không trung, bọn họ điên cuồng gào rống giãy dụa, lại như thế nào cũng không thể thoát khỏi những cái dây kia giam cầm. Từng cái gai gỗ bén nhọn từ trong dây leo chui vào thân thể mộc cự nhân, điên cuồng rút lấy lực lượng sinh mệnh trong cơ thể bọn họ.
Thỉnh thoảng có mấy mộc cự nhân bị rút sạch toàn bộ lực lượng trong cơ thể, biến thành một đống củi gỗ mục từ giữa không trung ngã xuống.
Nhắm chừng là vì những khúc gỗ mục đó không còn nửa điểm máu thịt, lỗ khí trên bản thể Bàn Hành cũng chưa cắn nuốt hài cốt các mộc cự nhân này, mà là mặc cho bọn chúng rơi đến khắp nơi.
Liếc một cái, ở phía dưới các mộc cự nhân này, ở trên bản thể Bàn Hành, ít nhất chồng chất hơn ngàn vạn hài cốt mộc cự nhân! Lấy sinh mệnh bổn nguyên cường đại của các mộc cự nhân này tính toán, lực lượng sinh mệnh Bàn Hành cắn nuốt đã là một con số thiên văn cực lớn.
“Thanh Tham đám lão gia hỏa này, bọn họ không rõ mình có bao nhiêu đứa con cháu đã mất tích sao?” Cơ Hạo ngạc nhiên nhìn một màn giống như địa ngục trước mặt. Chẳng qua rất nhanh hắn cũng rất có thể lý giải gật gật đầu: “Thật ra cũng đúng, đều là đầu gỗ não gỗ, bọn họ nhắm chừng ngày thường cũng không học tính toán.”
Nhìn các mộc cự nhân điên cuồng giãy dụa kia, Cơ Hạo nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn tùy tay chỉ, mấy vạn ánh lửa lao vút ra, nháy mắt xuyên thủng thân thể bọn họ. Từng ngọn lửa màu vàng từ trong cơ thể mộc cự nhân phun ra, trong chớp mắt đem bọn họ đốt thành một làn khói.
Vô số dây leo của Bàn Hành phát ra tiếng kêu bén nhọn, giống như phát điên hướng Cơ Hạo lao tới.
Cơ Hạo thiêu hủy thân thể các mộc cự nhân này, kéo theo lực lượng sinh mệnh của bọn họ hóa hết thành làn khói tan đi, mỹ thực trong miệng những cái dây leo đó bị cướp đi, bọn họ có thể nào không nổi điên?
Càng quan trọng hơn là, những cái dây leo này nếu cắn nuốt các mộc cự nhân kia, lại ngay cả hồn phách bọn họ cũng cắn nuốt cùng. Cơ Hạo thiêu hủy thân thể bọn họ, lại đem hồn phách bọn họ thả ra, những cái dây leo này căn bản không kịp cắn nuốt hồn phách mộc cự nhân nhập vào hư không, điều này càng làm bọn chúng điên cuồng.
Bàn Hành cần lực lượng sinh mệnh chữa trị thương thế, càng cần hồn phách mộc cự nhân bổ sung thần hồn của mình tiêu hao.
Hành vi kết thúc sự thống khổ của các mộc cự nhân của Cơ Hạo, không thể nghi ngờ là chọc tổ ong vò vẽ, bốn phương tám hướng vô số dây leo màu xanh lục rậm rạp lao ra, che phủ toàn bộ bầu trời, hóa thành một tấm lưới lớn hướng vào đầu Cơ Hạo chụp xuống.
Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, thoải mái thoát khỏi vô số dây leo truy đuổi, đạp bản thể Bàn Hành tiếp tục đi về phía trước.
Hắn vừa đi, các ngọn lửa màu vàng như lưu ly hòa tan không ngừng từ trong cơ thể hắn phun ra. Được một đầm Hồng Mông Linh Nhũ giúp đỡ, tu vi Bàn Cổ chân thân của Cơ Hạo nhảy vọt một bước dài, giờ phút này thân thể hắn đã hoàn toàn có thể thừa nhận Bàn Giả Thái Dương toàn lực phóng thích.
Sải bước đi ở trên thân thể Bàn Hành, mỗi một bước đều lưu lại ở trên thân Bàn Hành một hố lửa màu vàng đường kính mấy trượng, thái dương chân hỏa điên cuồng thiêu đốt bản thể Bàn Hành thuần mộc thuộc tính, từng cái hố lửa nhanh chóng nối liền thành một đường, theo sát thân thể Cơ Hạo kéo dài về phía trước.
“Đủ rồi! Vãn bối!” Một thanh âm thanh thúy êm tai từ cực xa xa phía trước truyền đến, bản thể Bàn Hành dưới chân Cơ Hạo kịch liệt cựa quậy, một mảng lớn hào quang màu xanh lục từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, hóa thành một kết giới dày và kiên cố muốn ngăn cản thái dương chân hỏa ăn mòn.
Nhưng thái dương chân hỏa chính là thuần dương chí hỏa, ngọn lửa uy lực bá đạo nhất, mãnh liệt nhất trong thiên địa, kết giới màu xanh lục Bàn Hành bố trí miễn cưỡng đấu tranh chốc lát với thái dương chân hỏa, bản thân một tầng kết giới này cũng bắt đầu thong thả thiêu đốt.
Một sợi dây leo xanh tươi to bằng ngón út đột nhiên từ chỗ mười mấy dặm phía trước Cơ Hạo xông ra, đầu một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp kiều diễm đính ở trên dây leo, nổi giận đùng đùng mở to mắt nhìn nhìn chằm chằm Cơ Hạo: “Vãn bối, ngươi muốn làm gì? Là đám con cháu không ra gì mưu nghịch tạo phản mời ngươi tới mưu hại ta?”
Cơ Hạo bị đầu thiếu nữ mỹ lệ đột nhiên toát ra này bị dọa giật mình.
Đây là bộ dáng Bàn Hành khi hóa thành hình người sao? Kết hợp bản thể dây leo ăn thịt người của nàng, Cơ Hạo đối với hình tượng của nàng luôn cảm giác có chút là lạ.
Hơn nữa nàng dùng từ cũng khiến Cơ Hạo trợn trắng mắt —— con cháu không ra gì mưu nghịch tạo phản? Một thiếu nữ thoạt nhìn mười mấy tuổi, chỉ trích một đám mộc tổ tóc trắng xoá là con cháu không ra gì!
Dù là Cơ Hạo những năm qua kiến thức nhiều, yêu ma quỷ quái nào cũng từng kiến thức, nhưng cũng có chút không còn lời nào để nói đối với phen lời này của Bàn Hành.
Vô lượng kim quang phun trào ra, Cơ Hạo vung đôi tay lên, thái dương chân hỏa ngưng tụ thành kiếm quang nhiệt độ cao hướng bốn phía hắt ra, từng sợi dây leo màu xanh lục quấn quanh lên bị kiếm quang chặt đứt, sau đó nhanh chóng cháy lên. Trong ngọn lửa màu vàng, những dây leo đứt gãy kia giống như cự mãng nhanh chóng nhảy lên, trong cơ thể không ngừng chảy ra chất lỏng màu xanh lục đối kháng thái dương chân hỏa, nhưng thoạt nhìn cũng không có hiệu quả gì.
“Bàn Hành?” Cơ Hạo nhìn Bàn Hành gật gật đầu: “Là bọn Thanh Tham mời ta tới giết ngươi.”
Bàn Hành trầm mặc chốc lát, trong con mắt xinh đẹp lục quang đại thịnh: “Những năm qua, lá gan bọn hắn to lắm rồi... Bọn hắn hứa cho ngươi bao nhiêu lợi ích, ta cho ngươi gấp mười! Gấp trăm lần cũng được! Đây là việc của Bàn Hành thế giới ta, ngươi vãn bối tới từ bên ngoài, đừng nhúng tay lung tung vẫn tốt hơn. Cho dù ta hiện tại hành động bất tiện, muốn giết ngươi cũng không khó.”
Cơ Hạo cười nhạt, hướng về xa xa chỉ một cái: “Đem cái rìu đó cho ta, ta lập tức rời đi.”