Cái rìu kia đã có thể là binh khí Bàn Cổ thánh nhân để lại, đó là khẳng định cần thu hồi.
Mà Bàn Hành, cho dù hắn đã lâm vào ngủ say vô số năm, cho dù bổn nguyên của Bàn Hành thế giới so ra kém Bàn Cổ thế giới xa xa, hắn dù sao cũng là ‘thánh nhân’ khai thiên tích địa sáng tạo một phương thế giới. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, muốn triệt để chém giết Bàn Hành, phiêu lưu Cơ Hạo cần mạo hiểm có thể nghĩ mà biết.
Nếu không phải cái rìu đó quan hệ, Cơ Hạo căn bản không muốn quan tâm Thanh Tham!
Lợi ích lớn nữa, có thể quan trọng hơn tính mạng của chính Cơ Hạo? Cơ Hạo rất hài lòng đối với thực lực của mình hiện tại, Bàn Cổ Chung, Bàn Cổ Kiếm hai kiện chí bảo một công một phòng hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, càng có Thiên Địa Kim Kiều hộ thân, Cơ Hạo đối với bảo vật đã không mưu cầu xa xôi gì nữa.
Từng bước tu luyện tiếp, có Vũ Dư đạo nhân truyền thụ vô thượng đại đạo, càng có nhiều lần lập công lớn cho nhân tộc được vô lượng công đức hộ thân, cộng thêm nay được hưởng thiên đế tôn vị, Cơ Hạo còn có cái gì phải cưỡng cầu đây? Như Cơ Hạ nói, mau lo liệu xong các loại chuyện phiền toái, thành thân với Thiếu Ti, Man Man, sau đó sinh cả một đàn con bò lung tung khắp mặt đất.
Hắn cần gì vì tính mạng của bọn Thanh Tham, đi liều mạng với một khai thiên thánh nhân?
Nhưng vì cái rìu kia, Cơ Hạo phải thu hồi cái rìu đó, hắn phải đi nơi Bàn Hành ngủ say một chuyến. Đã bất đắc dĩ phải đi, như vậy bọn Thanh Tham nhất định phải trả giá khiến Cơ Hạo hài lòng.
Thanh Tham trầm ngâm hồi lâu, hắn nghiêm nghị nhìn Cơ Hạo chậm rãi gật đầu: “Trừ chúng ta đám lão gia hỏa này, còn có những đứa nhỏ thông linh trí, toàn bộ Bàn Hành thế giới, ngươi nhìn trúng, cứ việc cầm đi.”
Thanh Tham rất thẳng thắn thành khẩn nhìn Cơ Hạo: “Chúng ta đám lão gia hỏa này sống đến bây giờ, không dễ gì, cho nên chúng ta còn không muốn bị đạo hữu ném vào trong bếp lò luyện thành thuốc nuốt vào tăng trưởng tu vi; những đứa nhỏ thông linh trí kia, là hy vọng tương lai của tộc ta, hơn nữa bọn họ có thể nói, có thể cười, có thể đi, có thể chạy, bề ngoài nhìn qua cũng giống hệt đạo hữu, đạo hữu có thể nhẫn tâm làm hại bọn họ?”
Cơ Hạo chớp mắt một cái, lão gia hỏa này thật đúng là biết nói chuyện, nhưng không phải thế sao. Các thực vật sinh mệnh kia đã thông linh trí, hóa thành hình người, có thể nói cười chạy nhảy, Cơ Hạo thật sự không đành lòng chặt tay chân bọn họ dùng để luyện đan phối dược.
“Như vậy, Bàn Hành thế giới có thứ gì tốt?” Cơ Hạo rất dứt khoát hỏi Thanh Tham: “Trước khi động thủ, ta muốn hiện thu một bộ phận tiền đặt cọc, thuận tiện tăng trưởng một ít thực lực. Dù sao, ta cần đối phó, chính là một vị khai thiên thánh nhân. Cho nên, các ngươi tốt nhất có thể nghĩ đến một số bảo bối nào đó hiệu quả dựng sào thấy bóng, có thể nhanh chóng tăng lên thực lực của ta.”
Thanh Tham nhíu mày, hắn suy nghĩ một phen, đột nhiên vỗ tay một cái: “Có rồi, năm đó Bàn Hành chém giết nguyên thủy chi chủ của thế giới này, cắn nuốt toàn bộ thân thể của hắn, lại đem một khỏa Bất Hủ Chi Tâm của hắn giữ lại, lúc khai thiên, Bàn Hành đem trái tim nguyên thủy chi chủ và đầu mối then chốt thiên địa Bàn Hành thế giới hòa hợp một thể.”
Giật xuống một sợi râu của mình, Thanh Tham hướng sợi râu dùng sức thổi một hơi, sợi râu hóa thành một đám sương mù màu xanh dần dần khuếch tán ra, rất nhanh đã ngưng tụ thành một mảng sơn thủy tươi đẹp. Chỉ thấy một ngọn núi thẳng tắp đứng sừng sững ở trong thiên địa, từng tia nước năm màu nhỏ bé theo hoa văn tinh tế trên thân núi bóng loáng dần dần chảy xuống, cuối cùng hội tụ ở trong một cái đầm nước thật lớn tại chân núi.
“Bất Hủ Chi Tâm của nguyên thủy chi chủ mượn dùng lực lượng đầu mối then chốt thiên địa, câu thông Hồng Mông hư không, ngày đêm thổ nạp Hồng Mông tạo hóa khí, từ trong đó phân hoá ra thủy hỏa phong lôi các loại khí cơ, hóa thành tiên thiên tạo hóa linh dịch theo đầu mối then chốt thiên địa chảy xuống. Đầm nước này, ngày thường căn cơ Bàn Hành sẽ cắm ở trong đầm nước, rút lấy tiên thiên thanh mộc khí trong đó cường tráng bản thân.”
Có chút tiếc hận nhìn nhìn đầm nước kia, Thanh Tham bất đắc dĩ nói: “Tiên thiên tạo hóa linh dịch này tính chất pha tạp, trừ phi Bàn Hành tu vi cỡ đó mới có thể thừa nhận lực lượng trùng kích bá đạo vô cùng trong đó, rút lấy tiên thiên thanh mộc chi khí lớn mạnh bản thân. Chúng ta những lão gia hỏa này từng thử hấp thu linh dịch trong đó, lại thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma phát nổ thân thể...”
Hư ảnh ở trong thần hồn không gian cất tiếng cười to lên: “Tạo hóa, tạo hóa, thế mà lại có Bất Hủ Chi Tâm? Ha ha, con phi hùng kia may mắn sớm ngã xuống, nếu ta năm đó biết hắn tồn tại... Hắc, cái gì tiên thiên tạo hóa linh dịch, một đám không có kiến thức, đây là Hồng Mông Linh Nhũ, chỗ căn bản nuôi nấng tất cả thế giới. Cơ Hạo, ngươi nếu có thể đem linh nhũ của một đầm nước này hấp thu toàn bộ, hắc hắc, trong cảnh giới của ngươi hiện nay, không ai có thể tổn hại ngươi mảy may.”
Đột nhiên, hư ảnh mắng một câu nặng nề: “Thật sự là phí phạm của trời, Bất Hủ Chi Tâm, lại hòa hợp một thể với đầu mối then chốt thiên địa thế giới rách nát này. Thật sự là phí phạm bảo bối. Nếu có thể đem đầu mối then chốt thiên địa này đoạt về Bàn Cổ thế giới, hừ... Cơ Hạo, ngươi còn có thể kiếm thêm một lần vô lượng công đức!”
Mắt Cơ Hạo chợt sáng ngời, có thêm một lần vô lượng công đức? Hắn là đã biết chỗ tốt của công đức, thứ đó ai cũng ngại ít mà!
“Không phải vậy sao, Bất Hủ Chi Tâm, đây chính là thứ tốt có thể gia tăng thế giới bổn nguyên. Ngươi nếu có thể đem bảo bối này mang về Bàn Cổ thế giới, không chỉ có thiên đạo có thể thưởng ngươi một phần vô lượng công đức, ngươi còn có thể đem nó bán cho Minh đạo nhân, tiểu tử đó táng gia bại sản cũng muốn khóc lóc cầu xin bảo bối này!” Hư ảnh cất tiếng cười to: “Minh đạo nhân từ khi thiên địa mở tới nay đã chiếm đoạt U Minh thế giới, mấy năm nay ta cũng đã nhìn ra, hắn muốn mượn dùng U Minh thế giới chứng đạo.”
“Chỉ tiếc, U Minh thế giới không muốn tiếp nhận hắn... Muốn mượn dùng U Minh thành đạo, hắn phải cho U Minh thế giới đủ lợi ích mới được. Bất Hủ Chi Tâm này, một cái đầu mối then chốt thiên địa dung hợp Bất Hủ Chi Tâm này, chính là chìa khóa Minh đạo nhân thật sự nắm giữ U Minh.” Hư ảnh cười to nói: “Nếu có thể mang về, cứ việc bắt chẹt tiểu tử đó là được.”
Cơ Hạo chậm rãi gật đầu: “Thanh Tham tiền bối, chính là một đầm tiên thiên tạo hóa linh dịch này, ta muốn thử hấp thụ đôi chút. Mặc kệ thành công hay không, ta đều sẽ đi giúp các ngươi chém giết Bàn Hành, sau đó chúng ta lại thương lượng việc báo thù khác, thế nào?”
Thanh Tham kinh hãi nhìn Cơ Hạo, hắn chỉ chỉ đầm nước kia, giọng quái dị nói: “Đó là thứ lợi hại chúng ta khẽ chạm vào sẽ nổ tan xác mà chết. Đạo hữu, không phải tiểu lão nhân đánh giá thấp ngươi, thật sự là...”
Cơ Hạo cười gật gật đầu, hắn trầm giọng nói: “Ta chung quy không đến mức lấy tính mạng mình đi đùa giỡn nhỉ?”
Thanh Tham nhíu mày, hắn từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá Cơ Hạo hồi lâu, lúc này mới vỗ tay một cái, lớn tiếng nói: “Thôi, một khi đã như vậy, theo ta. Chỉ là đạo hữu nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối đừng làm hại bản thân. Chúng ta đợi nhiều năm như vậy, mới đợi được đạo hữu một ‘thiên địch’ như vậy, ngươi nếu đùa chết bản thân, chúng ta cũng thật không còn hy vọng chế phục Bàn Hành.”
Lắc lắc đầu, Thanh Tham thấp giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ, thực cần chúng ta đi cầu hai tên ra từ cùng một mạch kia? Hắc, đứng xa xa nhìn bọn họ, đã cảm thấy trong lòng phát lạnh, không có việc gì vẫn là đừng trêu vào bọn họ thì hơn.”
Cơ Hạo nghe xong cười thầm không thôi, không phải vậy sao? Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân, các ngươi vẫn là tốt nhất không nên trêu vào thì hơn.
Đi theo phía sau Thanh Tham, thông qua một tòa truyền tống trận do mười tám cái cây khổng lồ tạo thành, chưa hao phí bao nhiêu thời gian, Cơ Hạo đã tới trước đầu mối then chốt thiên địa Bàn Hành thế giới.