Trong đại sảnh bàn bạc quân sự dùng các loại thủy tinh chế thành, tinh xảo mà hoa mỹ, Đế Thích Đồ đứng ở góc hơi xa, thưởng thức một chén rượu thủy tinh tinh xảo đẹp đẽ, thỉnh thoảng cúi đầu nhẹ nhàng ngửi một chút hương vị phức tạp biến đổi nhiều của rượu ngon trong chén.
Trên sa bàn thật lớn chính giữa đại sảnh hình ảnh ánh sáng biến ảo, tức thời truyền lại tất cả gió thổi cỏ lay trong mười vạn dặm quanh Nghiêu Sơn thành. Gần trăm tên quý tộc Ngu tộc mặc đồ hoa, vênh váo tự đắc không ai bì nổi đứng ở cạnh sa bàn, ra vẻ tao nhã lớn tiếng tuyên truyền giảng giải kế hoạch tiến công của mình.
Gần trăm thủ lĩnh đội săn nô cường đại nhất, thì có gần trăm cái kế hoạch tiến công khác nhau.
Lấy sự kiêu ngạo cùng hư vinh của quý tộc Ngu tộc, mỗi người đều cảm thấy kế hoạch tiến công của mình mới là tốt nhất, Mỗi người đều cho rằng kế hoạch tiến công của người khác chính là một đống cứt chó. Ai cũng không thuyết phục được người khác, mỗi người đều đang cực lực chủ trương ý kiến của mình.
Còn lại hơn một ngàn thủ lĩnh đội săn nô loại nhỏ, bọn họ đứng rải rác ở bốn phía của đại sảnh, chưa có ai để ý tới bọn người kia khắc khẩu chính giữa đại sảnh, trong tay mỗi người đều bưng một cái chén rượu, đồng thời nhấm nháp rượu ngon, mọi người đều tâm tình sung sướng thảo luận phong hoa tuyết nguyệt Lương Chử.
Trong đại sảnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng vui cười thoải mái, hoàn toàn nhìn không ra được đám này có chút ý tứ khẩn trương.
“Một bọn ngu xuẩn.” Đế Thích Đồ ngẩng đầu, một ngụm uống cạn rượu ngon trong chén, tùy tay đem chén rượu đặt ở trong vại hoa đổ đầy nước sạch bên người, nắm thật chặt áo choàng trên vai, sải bước đi ra khỏi đại sảnh.
Một con đại điêu lông toàn thân màu bạc, thần tuấn phi phàm đang phủ phục ở ngoài đại sảnh ngẩn người, nhìn thấy Đế Thích Đồ, đại điêu đứng dậy, phát ra tiếng kêu nhẹ nhàng. Đế Thích Đồ nhảy lên cái lưng dày rộng của đại điêu, sau khi khẽ quát một tiếng đại điêu bay lên trời, vòng quanh đại sảnh thảo luận quân sự xoay một vòng, hướng về một tòa doanh địa cách đó không xa bay đi.
“Đám quý tộc cấp thấp này, mỗi đứa đều là ngu xuẩn. Bọn hắn cũng chỉ có thể làm những việc trộm gà bắt chó kia! Săn nô lệ, buôn nô lệ, loại giao dịch dơ bẩn này... Hừ!” Đế Thích Đồ kiêu ngạo ngẩng đầu, khinh thường quay đầu nhìn thoáng qua đại sảnh thảo luận quân sự.
Đại điêu sau khi lượn một vòng cấp tốc lao xuống, rất nhanh đáp xuống chính giữa một doanh địa. Vài tên chiến sĩ Ngu tộc dũng mãnh dị thường nhanh chóng đi lên đón, cung kính hướng Đế Thích Đồ hành một cái quân lễ: “Đoàn trưởng đại nhân!”
Đế Thích Đồ khoát tay áo, vỗ vỗ đầu đại điêu, mặt âm trầm đi vào một lều trại bên người, ở trên một cái ghế dựa lớn hoa lệ nặng nề ngồi xuống. Một chiến sĩ đưa lên một chén nước làm từ đồng xanh, Đế Thích Đồ bưng chén nước trút mấy ngụm lớn nước sạch, hài lòng thở dài một hơi, đem chén nước đặt mạnh ở trên bàn bên người.
“Những kẻ chết tiệt này, chờ trở lại Lương Chử, ta sẽ khiến bọn hắn biết tay.” Đế Thích Đồ trầm mặt, hung hăng chỉ chỉ về phía đại sảnh thảo luận quân sự: “Kéo dài kéo dài, hoàn toàn không có bất cứ hiệu suất gì... Chết tiệt nhất là, bọn hắn thế mà đem chúng ta coi là đội săn nô thật sự, thế mà dám uy hiếp bức bách chúng ta gia nhập trận chiến ù ù cạc cạc này!”
Mấy chiến sĩ Ngu tộc đứng ở trước mặt Đế Thích Đồ, không thể làm gì được lắc lắc đầu.
Bọn họ không phải đội săn nô, bọn họ là thám báo tinh nhuệ nhất của Huyết Nguyệt quân đoàn ở Ngu triều, là quân nhân thứ thiệt. Đại hồng thủy vừa mới có dấu hiệu tiêu tán, Đế Thích Diêm La liền phái bọn họ ngụy trang thành đội săn nô lẻn vào lãnh địa nhân tộc, thăm dò tình báo nhân tộc.
Trước đó vài ngày bọn họ đang hoạt động ở biên cảnh bắc bộ Nghiêu Sơn lĩnh, đột nhiên bọn họ bị mấy chục đội săn nô liên thủ bao vây, sau một phen giao thiệp, Đế Thích Đồ bất đắc dĩ mang theo cấp dưới của mình gia nhập quân đoàn khổng lồ do đám ô hợp tạo thành này.
“Lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh, ở chung với lũ ngu xuẩn này, ta cảm thấy mình cũng ngu đi rất nhiều.” Đế Thích Đồ tức giận nghiến răng, thấp giọng hừ hừ: “Duy nhất khiến ta giật mình là, các vị đồng bạn thân ái, các ngươi cảm thấy, đội săn nô của gia tộc này, có thể có quân bị cường đại như vậy?”
Pháo đài bay lớn nhỏ khác biệt đã có gần trăm tòa. Thần tháp Ngu tộc lực phòng ngự, lực sát thương đều đạt tới tiêu chuẩn nhất định đã có hơn một ngàn tòa, chiến sĩ Già tộc làm lực lượng chủ chiến, giáp trụ trên người bọn họ hầu như đạt tới tiêu chuẩn trang bị của Huyết Nguyệt quân đoàn.
Đội săn nô chỉ là tư binh gia tộc, nói chung, bọn họ trang bị so với quân đoàn chính quy của Ngu triều thấp hơn hai ba cấp bậc mới đúng.
Quân đoàn liên hợp trước mắt do đội săn nô tạo thành, trang bị của bọn họ, nhất là số lượng trang bị hạng nặng, so với trang bị tiêu chuẩn của quân đoàn trung tâm tinh nhuệ nhất của Huyết Nguyệt quân đoàn còn nhiều hơn vài lần.
Các đội săn nô điên cuồng theo đuổi lợi nhuận, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu đánh lén tiểu bộ lạc nhân tộc kia, căn bản không có khả năng bỏ ra một khoản kinh phí con số thiên văn mua trang bị tốt như vậy. Đế Thích Đồ căn bản không cần đoán, đã biết có người ở sau lưng tiêu phí lượng vốn khổng lồ tài trợ các đội săn nô này.
“Nghiêu Sơn lĩnh! Nghiêu Hầu Cơ Hạo! Thằng cha làm người ta đau đầu này! Tựa như, trên người hắn còn gánh treo giải thưởng giá trên trời!” Đế Thích Đồ lắc lắc hai cái chân, rất nhẹ nhàng nói với đồng bạn của mình: “Chẳng qua lần này, tựa như là cao tầng nhân tộc muốn đối phó hắn? Thật đúng là một tên xui xẻo gây chuyện, xem ra hắn lần này phải xong đời rồi.”
Mấy chiến sĩ Ngu tộc thoải mái cười, bọn họ cũng đều biết điều kiện đám nhân tộc làm ‘dẫn đường’ kia đưa ra—— toàn bộ thân tộc của Nghiêu Hầu Cơ Hạo phải giết hết, không sót một ai; mà toàn bộ con dân bình thường của Nghiêu Sơn lĩnh đều phải trở thành nô lệ!
“Dân bản xứ ti tiện.” Một chiến sĩ Ngu tộc cười nói: “Bọn hắn căn bản không biết, Đế Thích Diêm La đại đế đã chuẩn bị hướng bọn hắn phát động cuộc tiến công toàn diện mới, chúng ta cũng đã tiến vào sâu trong lãnh địa của bọn hắn, bọn hắn thế mà còn bận bịu nội chiến.”
“Không chỉ có Đế Thích Diêm La đại đế.” Đế Thích Đồ thâm trầm nói: “Còn có mấy vị đại đế khác, tựa như cũng có ý liên thủ. Lần đại hồng thủy này đối với chúng ta chưa tạo thành tổn thất quá lớn, nhưng nhân tộc sao... đây là một cơ hội tốt làm suy yếu, thậm chí là triệt để chinh phục nhân tộc!”
Trong lúc cười nói, Đế Thích Đồ đột nhiên kinh hô một tiếng nhảy dựng lên, hắn vội vàng từ trong vạt áo lấy ra một cái bùa hộ mệnh đeo bên người.
Bùa hộ mệnh tạo hình áp chế như một cái lá cây màu xanh lục, toàn thân chạm rỗng phát ra u quang mơ hồ, hơi có một chút nhiệt lượng từ trong bùa hộ mệnh chảy ra. Đế Thích Đồ nhíu nhíu mày, niệm một tiếng chú ngữ đánh vào trên bùa hộ mệnh.
“Làm ta sợ muốn chết.” Đế Thích Đồ lẩm bẩm: “Đây chính là bùa hộ mệnh vu độc đỉnh cấp nhất, chỉ cần có vu tế nhân tộc phóng thích vu độc, nó sẽ báo động trước, hơn nữa phát động cấm chế triệt tiêu, tiêu diệt vu độc.”
“Ừm, xem ra là đại hồng thủy vừa mới biến mất, một ít thi thể thối rữa tản mát ra ôn khí bình thường, dẫn phát bùa hộ mệnh dị động một chút. Cũng không phải vu tế nhân tộc cố ý phóng thích vu độc, nếu không, nó sẽ không yên tĩnh như vậy!”
Mấy chiến sĩ Ngu tộc khác cũng đều lấy ra các loại pháp khí dò xét vu độc, cẩn thận dạo qua một vòng ở trong lều trại.
Bọn hắn chưa có bất cứ phát hiện gì.
Một hồi ‘sợ bóng sợ gió’. Đế Thích Đồ lớn tiếng cười, lấy ra một bình rượu ngon mình cất giữ, gọi các đồng bạn cùng nhau thoải mái chè chén.
Ôn Hoàng mắt thường không nhìn thấy dễ dàng tiến vào thân thể bọn Đế Thích Đồ.
Bùa hộ mệnh cùng tất cả pháp khí khác trên thân bọn hắn chưa có bất cứ phát hiện nào.