Cơ Hạo không chút sơ ý nhìn hắn, đặc biệt là cảnh giác nhìn lướt qua loan đao màu lam dài tám thước, thân đao chỉ rộng bằng ngón tay cái, so với trang giấy còn mỏng hơn trong tay hắn. Tạo hình cực đoan, màu quái dị, đón gió liền có một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng ập tới, thanh loan đao này rất cổ quái.
Hắc Thủy Hào Hào khí tức sắc bén, hắn càng tới gần Cơ Hạo, huyết tinh sát khí trên người tản mát ra lại càng thêm dày đặc.
Khi hắn tới gần Cơ Hạo cách không đủ mười dặm, đỉnh đầu Hắc Thủy Hào Hào đã bốc lên một đạo huyết khí cao tới trăm dặm, vô số gương mặt vặn vẹo ở trong huyết khí dinh dính, tanh hôi như ẩn như hiện, hiển nhiên những người này đều là oan hồn bị Hắc Thủy Hào Hào chém giết, bị hắn dùng yêu pháp giam cầm ở trong huyết khí này.
Không sai, Hắc Thủy Hào Hào là một xà yêu hóa thành hình người, hơn nữa là một ‘yêu ma tinh nhuệ’ giết chóc vô số. Cẩn thận phân biệt khí tức của Hắc Thủy Hào Hào, Cơ Hạo cho hắn một cái đánh giá ‘Đỉnh cấp tinh nhuệ’.
Cái gọi là ‘Tinh nhuệ’, Không chỉ có riêng tu vi thì có thể xưng là tinh nhuệ.
Mấy năm qua, Cơ Hạo chém giết vô số thủy yêu, nhất là các thủy yêu đến từ mười hai cái thủy thế giới, các đại yêu cấp Vu Vương, cự yêu cấp Vu Đế kia, bọn họ thời gian tu hành đủ dài lâu, yêu lực của bọn họ cũng đủ cường đại.
Nhưng các thủy yêu đó không thể tính là tinh nhuệ, bọn họ chưa từng trải qua vật lộn sinh tử thật sự, chưa ở trong núi thây biển máu lăn lộn trăm tám mươi lần, bọn họ căn bản không tính là tinh nhuệ.
Hắc Thủy Hào Hào trước mắt lại là tinh nhuệ thứ thiệt. Hắn không chỉ có yêu pháp tu vi có thể so với Vu Đế đỉnh phong nhân tộc, hắn càng thân trải trăm trận, từng trải qua vô số lần sinh tử khảo nghiệm, cho nên hắn là tinh nhuệ thứ thiệt, loại đối thủ đáng sợ nhất trên chiến trường.
“Nghiêu Hầu, Cơ Hạo! Phụng lệnh Nhân Hoàng, lĩnh quyền nhìn tình huống mà lộng quyền, phàm kẻ cản trở đại kế trị thủy của nhân tộc ta, tất cả đều tru sát!” Cơ Hạo ánh mắt lạnh lùng nhìn Hắc Thủy Hào Hào, lạnh giọng nói: “Nhưng, ông trời có đức hiếu sinh, ngươi khổ tu nhiều năm, không dễ gì có tu vi hôm nay, nếu có thể cúi đầu tiếp nhận số phận, quy thuận nhân tộc ta, suốt đời chịu nhân tộc ta ra roi...”
“Làm nô lệ?” Hắc Thủy Hào Hào nhếch miệng cười, hắn há mồm, chiều cao của hắn chỉ một trượng hai thước, lại từ trong mồm thè ra một cái lưỡi rắn màu đen dài bảy tám thước, dùng sức liếm lưỡi đao trên loan đao ở trong tay một cái.
Một mảng nước miếng độc dinh dính bám vào trên lưỡi đao, rất nhanh nọc độc đã ngấm vào thân đao, hào quang màu lam trên loan đao càng sáng thêm vài phần.
“Nghiêu Hầu, ngươi nghe cho rõ, về sau lời Nhân Hoàng nói không có tác dụng nữa, nghe Cộng Công đại nhân của chúng ta... Không, Cộng Công đại đế!” Hắc Thủy Hào Hào rung đùi đắc ý nói: “Nhân tộc các ngươi, về sau đều là nô lệ của thủy tộc ta, nam nhân làm trâu làm ngựa cho chúng ta, nữ nhân sinh con đẻ cái cho chúng ta!”
Cười vài tiếng quái dị, Hắc Thủy Hào Hào đắc ý dùng loan đao chỉ Cơ Hạo: “Làm nô lệ, đây là vận mệnh định sẵn của nhân tộc các ngươi!”
Cơ Hạo hít sâu một hơi, cũng không dong dài nữa, chậm rãi giơ lên Thái Cực Thần Phong. Hắn đã thu phục Hoành Công Ngư Hoành Hành, hắn rất có hứng thú để Hắc Thủy Hào Hào cũng quy thuận mình, đây dù sao cũng là một vị có sẵn chiến lực cấp Vu Đế đỉnh phong!
Nghiêu Sơn lĩnh căn cơ vẫn quá mỏng, mời chào thêm một chút nhân thủ chỉ có lợi.
Hắc Thủy Hào Hào đã không biết điều, như vậy thì đánh cho hắn ngoan ngoãn quỳ dưới đất, ôm chân mình xin mình thu lưu đi!
Nhếch miệng cười, Cơ Hạo hơi ngẩng mặt lên, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống dài bén nhọn du dương. Tiếng rống ngân nga như rồng gầm, tiếng ngâm nga mới đầu cực kỳ nhỏ bé như một cây kim dài xẹt qua mặt nước, rất nhỏ hầu như nghe không rõ.
Nhưng dần dần tiếng ngâm nga càng lúc càng cao vút, càng lúc càng cường thịnh. Mặt nước phía dưới kịch liệt dao động, mặt nước bị tiếng ngâm nga công kích, không ngừng nhấc lên từng đợt sóng to.
Mây đen trên trời bị tiếng ngâm nga chấn động vỡ nát, trên bầu trời xuất hiện một xoáy mây thật lớn đường kính vạn dặm, mây đen dày không lường được cấp tốc xoay tròn, ở đỉnh chóp xoáy mây mơ hồ thấy được một tia ánh mặt trời chiếu vào.
Đây là bí pháp ‘Thiên Long Ngâm Xướng’ Cơ Hạo từ trong ‘Diễn’ chi đạo quả của Hoa đạo nhân trực tiếp học được, bá đạo uy mãnh không bằng Sư Tử Hống, lại kéo dài một mạch, ngân nga không dứt, đối với các loại linh thể gây hại có sát thương rất mạnh, càng có thể chấn động lục phủ ngũ tạng bản thân, cường đại đề cao huyết khí bản thân, là một pháp môn kỳ diệu công kích kẻ địch, rèn luyện bản thân kiêm nhiều mặt.
Long, đứng đầu lân giáp. Thiên Long Ngâm Xướng của Cơ Hạo vừa xuất hiện, Hắc Thủy Hào Hào chợt biến sắc, huyết khí cao trăm dặm ở đỉnh đầu kiêu ngạo ngút trời chợt ảm đạm, bị ép hạ thấp ba mươi dặm, khí tức quanh thân càng trở nên tán loạn đi rất nhiều, một đôi con ngươi lạnh lẽo vô tình càng hỗn độn một trận, gương mặt cũng theo bản năng run rẩy.
Một tiếng Thiên Long Ngâm Xướng, Cơ Hạo đem Hắc Thủy Hào Hào chấn động tới mức trận cước đại loạn.
Cười lớn một tiếng, thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn, Cơ Hạo tiến lên một bước, hai tay cầm chuôi kiếm, Thái Cực Thần Phong dài đến tám thước kéo một làn gió dữ hung hăng hướng vào đầu Hắc Thủy Hào Hào bổ xuống.
Con ngươi tán loạn của Hắc Thủy Hào Hào chợt co lại, khí tức hỗn loạn cũng nháy mắt khôi phục bình tĩnh.
Thiên Long Ngâm Xướng chấn động khiến toàn thân Hắc Thủy Hào Hào khí huyết sôi trào, nhưng hắn là chiến sĩ dũng mãnh tinh nhuệ thứ thiệt, tiếng rống dừng lại hắn liền khôi phục bình thường. Lưỡi rắn trong mồm đong đưa, Hắc Thủy Hào Hào nhắm mắt, tay phải mềm như không có xương kéo loan đao, chợt kéo theo mấy ngàn luồng hàn quang nhỏ bé hướng vào đầu Cơ Hạo bổ xuống.
Một tiếng rống bén nhọn từ trong cổ họng Hắc Thủy Hào Hào truyền đến: “Nghiêu Hầu, ngươi là người! Ta là rắn! Ta là Hắc Thủy Huyền Xà! Người, có thể đọ sống dai với rắn sao?”
Sinh mệnh lực của loài rắn là bền bỉ nhất, rắn cỏ bình thường bị chặt mất đầu, đầu rắn cũng có thể tiếp tục sống sót rất lâu, càng không cần nói là dị chủng Hắc Thủy Huyền Xà trong thiên địa, càng không cần nói là Hắc Thủy Hào Hào loại cự yêu tu thành thân người này.
Sinh mệnh lực của Hắc Thủy Hào Hào tuyệt đối cường đại hơn Vu Đế bình thường gấp trăm lần, cái đó và tu vi không quan hệ, hoàn toàn là tiên thiên thiên chất của Hắc Thủy Huyền Xà mang đến.
Cơ Hạo không bị lời nói của Hắc Thủy Hào Hào dao động, Thái Cực Thần Phong kiên định như cũ, không lệch chút nào chém xuống. Hắn không tránh không né đối với đao quang của Hắc Thủy Hào Hào, bày ra một tư thế lấy mạng đổi mạng.
Thái Cực Pháp Y nổi lên một tầng thanh quang trong suốt, một mảng lớn thanh quang hóa thành một đóa hoa sen cực lớn quay quanh Cơ Hạo nở rộ ra, hoa sen thanh quang vô thanh vô tức hướng đao quang đầy trời ngăn cản.
Mắt thấy Cơ Hạo và Hắc Thủy Hào Hào đã sắp giao qua nhau, đột nhiên trong lòng hai người đồng thời có báo động sinh ra.
Hét to một tiếng, Cơ Hạo và Hắc Thủy Hào Hào nhìn nhau một cái, hai người thu hồi đao, kiếm, phân biệt vung ra tay trái hung hăng vỗ một chưởng, nương lực đạo phản chấn của một đòn này, thân thể hai người chợt thối lui về phía sau, lóe lên vài cái đã chạy ra xa mười mấy dặm.
Hai mũi tên mang theo tiếng rít chói tai, kéo một luồng hàn quang tinh tế dài đến nghìn trượng hầu như là cắm thân thể hai người xẹt qua.
Thái Cực Pháp Y nổi lên hoa sen thanh quang nhẹ nhàng run một cái, mũi tên xẹt qua thân thể Cơ Hạo bị một đạo thanh quang cuốn lấy, một lực lượng vặn vẹo cực kỳ sự mềm dẻo đem mũi tên kim loại thoải mái mài thành phấn.
Hắc Thủy Hào Hào thì hự một tiếng, đầu mũi tên xẹt qua thân thể hắn, kéo một làn gió sắc bén xé rách da hắn, một dòng máu tươi bay vọt ra.
“Tên đui mù nào, dám ở đây ám tiễn đả thương người?” Hắc Thủy Hào Hào phẫn nộ dị thường, lớn tiếng rít gào mắng.