Bầu trời mây đen dày đặc, hai cái cánh lớn của Côn Bằng nhấc lên cơn lốc đầy trời, gào thét đảo qua hộ thành đại trận của Bồ Phản. Một tiếng rống khàn cả giọng của hắn như trẻ mồ côi vừa mới chết cả nhà thân thiết, trong thê lương lộ ra một sự bi thương không hiểu.
Cơ Hạo phát hiện cách tốt nhất đối phó thần linh thiên đình, lấy Thiên Địa Kim Kiều tới gần bọn họ, dùng Bàn Cổ Chung đem bọn họ bao trùm, cái này giống như thùng sắt chộp vào trên con chuột, thiên thần cường hoành nữa cũng không sao chạy thoát.
Kế tiếp chỉ cần nhằm Bàn Cổ Chung đập loạn một trận, mặc cho các thiên thần đó có thần thông lớn bằng trời, cũng sẽ bị hỗn độn chi khí chậm rãi mài mòn máu thịt toàn thân, cuối cùng đem bọn họ luyện thành hư ảo, trở thành thuốc bổ cho Bàn Cổ Chung.
Sau khi đánh chết Cộng Công, Cơ Hạo chính là mượn dùng năng lực xuyên qua hư không của Thiên Địa Kim Kiều, sét đánh không kịp bưng tai lao tới bên người Hậu Thổ bị thương nặng, đem hắn chụp vào dưới Bàn Cổ Chung, dùng Thái Cực Càn Khôn Kính đem thần lực toàn thân gã cố định, dùng Thái Cực Thần Phong xuyên thủng đầu lâu của hắn, đôi ba cái đem gã luyện thành các luồng hỗn độn khí tức.
Sau đó là Chúc Dung. Chúc Dung thuận lợi đốt hết toàn bộ lương thảo Đồ Sơn lão nhân tự mình áp tải, vênh váo tự đắc đang cất tiếng cười điên cuồng, ngay cả Côn Bằng cũng còn không kịp nhắc nhở hắn mau mau chạy trốn, Cơ Hạo đã lướt đến trước mặt hắn, đem hắn cũng chụp vào dưới Bàn Cổ Chung.
Chỉ dùng thời gian mười mấy nhịp thở, Chúc Dung thực lực không tổn hao gì cũng bị Cơ Hạo luyện hóa tươi sống, mấy ngàn hỏa bộ thần binh không một ai chạy thoát.
Côn Bằng khàn giọng thét chói tai, tức giận mắng chửi, nhưng Cơ Hạo trước mặt hắn, dùng Thái Cực Càn Khôn Kính dẫn cháy thái âm chi khí trong cơ thể vô số thủy yêu, hóa thành thái âm chi hỏa đem toàn bộ lũ thủy yêu đó luyện thành thái âm chi khí, đều dùng Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh thu sạch sẽ.
Côn Bằng cũng không thể ngăn cản Cơ Hạo giết chóc, chỉ có thể hạ lệnh bảo thủy yêu vây công đội ngũ lương thực chạy trốn.
Cơ Hạo không nói hai lời gọi ra Thái Cực Càn Khôn Kính liền hướng Côn Bằng xuống tay thật nặng. Côn Bằng bị dọa khàn giọng rống giận, vội vã lao lên trời cao chạy trốn. Cơ Hạo mắt thấy đuổi giết không kịp, lúc này mới mang theo đội ngũ vận lương của Đồ Sơn thị trở về Bồ Phản.
Côn Bằng trong lòng uất nghẹn mắt thấy Cơ Hạo vào Bồ Phản rồi, lúc này mới lửa giận ngập trời mang theo đám đông thủy yêu chặn cổng Bồ Phản, ở ngoài hộ thành đại trận gây sóng gió rống lớn: “Cơ Hạo, ta xem ngươi còn có thể hoành hành bao lâu, không còn lương thực của Đồ Sơn thị, ta xem các ngươi có thể chống đỡ bao lâu!”
Há mồm phun ra mấy chục luồng điện quang màu đen to lớn bổ vào trên hộ thành đại trận Bồ Phản, Côn Bằng hung tợn quát: “Có lão tổ ta tự mình trấn thủ, Đồ Sơn thị đừng nghĩ vận chuyển vào thêm một hạt gạo nào nữa! Lão tổ chờ các ngươi đói cả người nhũn ra, quỳ gối dưới chân lão tổ cầu xin tha thứ!”
Toàn bộ người ở Bồ Phản đều nghe được lời Côn Bằng nói, dân chúng tầng dưới chót nhất thời kinh hoảng vô cùng rối loạn đầu trận tuyến, mà một số thủ lĩnh đại bộ tộc thì như gà chọi, vội vàng lao tới đại điện thảo luận chính sự của Đế Thuấn.
Cơ Hạo theo phía sau Tự Văn Mệnh đi vào đại điện thảo luận chính sự. Hai tay hắn nâng một cái khay, bên trên đặt chỉnh tề Hậu Thổ Thần Ấn, Chúc Dung Thần Ấn và Cộng Công Thần Ấn. Hắn hôm nay đánh chết ba đại chính thần, thần khí bọn họ sử dụng tự nhiên cũng rơi vào tay Cơ Hạo.
Đem cái khay nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Đế Thuấn, Cơ Hạo lui lại mấy bước không nói một lời.
Tự Văn Mệnh dùng lời nói ngắn gọn nhất, đem tiền căn hậu quả sự tình nói một lần —— có gian tế nhân tộc cấu kết thủy yêu, phái quân đội phối hợp quân đội của thủy yêu, tập kích đội ngũ vận lương của Đồ Sơn thị; bọn họ đã dốc sức đánh nhau, nhưng Cộng Công phái ra thiên đình chính thần ra tay, lương thảo Đồ Sơn thị vận chuyển cũng bị đốt sạch.
Trong đại điện lặng ngắt như tờ, nhiều người trong mắt lộ ra sự kinh sợ nhìn Cơ Hạo.
Lương thực cái gì không nói đến, Cơ Hạo gã này thành danh mới vài năm, hắn sao có thể đánh chết thiên đình chính thần?
Thiên đình sớm đã điêu linh, tuy không biết các thiên đình chính thần kia là từ nơi nào toát ra, bọn họ có thực lực mạnh bao nhiêu, nhưng bọn họ có thể thúc giục chí cao thần khí như Hậu Thổ Thần Ấn, liền chứng minh thân phận bọn họ cho dù có vấn đề, bọn họ vẫn là thiên đình thần linh hẳn hoi.
Có thể đánh chết ba đại chính thần, tiểu tử này dựa vào cái gì?
Dần dần, trong đám người hai tên Nghệ Địa, Nghệ Nhân, còn có đế tử trung tâm của vài đại bộ tộc trong mắt tràn đầy sự tham lam.
Ở trong ấn tượng của bọn họ, Cơ Hạo tu vi ‘không mạnh’, bọn họ căn bản không đem thực lực bản thân Cơ Hạo để ở trong lòng. Cơ Hạo có thể đánh chết ba đại chính thần, nói cách khác, trên người hắn có một hoặc là vài món chí bảo khủng bố nhỉ?
‘Nếu bảo bối này là của ta’... Trong lòng một số người trong đại điện cũng lướt qua suy nghĩ như vậy.
Tự Văn Mệnh đã tường thuật xong, Đế Thuấn trầm mặt quát: “Những kẻ cấu kết thủy yêu đó đâu?”
Tự Văn Mệnh trầm giọng nói: “Chém giết toàn bộ, không tha một ai... Ừm, thần xuống tay hơi ascc hút, những người đó xác chết không được hoàn chỉnh, không có thể phân biệt ra thân phận bọn họ.”
Màu sắc trên khuôn mặt đen sì của Đế Thuấn dễ coi hơn chút. Hắn ưỡn thẳng lưng, nghiêm nghị hướng đám đông cao tầng bộ tộc trong đại điện nhìn qua. Cao tầng mấy đại bộ tộc sắc mặt vốn âm trầm trở nên hồng nhuận hẳn lên, trong ánh mắt tràn bọn họ nhìn về phía Tự Văn Mệnh ngập các loại cảm xúc vi diệu.
Một tiếng ho khan nặng nề truyền đến, Công Tôn Kiếm chậm rãi đi ra khỏi đám người: “Lương thảo của Đồ Sơn thị chưa thể vận chuyển đến Bồ Phản, Đế Thuấn, kết cấu ngươi hôm qua đặt ra... có giữ lời không? Lương thực trong kho của Công Tôn thị ta cũng không ít. Tự Văn Mệnh, ngươi có thể lấy ra bao nhiêu lương thực?”
Công Tôn Kiếm cười rất khoái trá: “Công Tôn thị ta, lần này lựa chọn kỹ càng đế tử Công Tôn Huyền, đảm đương trọng trách trị thủy. Huyền nhi!”
Công Tôn Kiếm vẫy vẫy tay, từ trong một đám trưởng lão kia của Công Tôn thị, một thanh niên anh tuấn phi phàm, cử chỉ ung dung đại độ sải bước đi ra. Hắn tự nhiên cởi mở hướng Đế Thuấn hành một lễ, hơi ngẩng đầu đứng bên Tự Văn Mệnh.
Diện mạo Tự Văn Mệnh chỉ có thể tính là bình thường, giống như đại địa bình thường không có gì lạ; mà Công Tôn Huyền diện mạo giống như một khối ngọc bích mài giũa kỹ càng, không chỉ anh tuấn, hơn nữa mỗi chi tiết đều không có chút tỳ vết nào.
Toại Nhân Viêm không cam lòng tụt lại cũng đứng dậy: “Đế Thuấn, cơ hội là của mọi người, Toại Nhân thị ta thân là một phần tử của nhân tộc, tự nhiên cũng muốn làm một phần cống hiến cho nhân tộc. Toại Nhân Linh là thiên tài ngàn năm hiếm thấy của Toại Nhân thị ta, các năng lực đều là lựa chọn trác tuyệt, lần này trị thủy, đại biểu Toại Nhân thị ta chính là hắn.”
Lại một khối ‘ngọc bích mài giũa kỹ càng’. Ủa, không, lại một thanh niên cao lớn khôi vĩ, khuôn mặt tuấn lãng phi phàm, khí chất ung dung như thiên thần đi ra khỏi đám người. Hắn không kiêu không nịnh hướng Đế Thuấn hành một lễ, sóng vai đứng ở một bên của Tự Văn Mệnh.
Trong lúc nhất thời trong đại điện không ngừng có trưởng lão các bộ tộc đi ra, đều đề cử nhân tuyển trị thủy của nhà mình—— thực ra, cũng chính là nhân tuyển cạnh tranh Nhân Hoàng tương lai!
Trong chớp mắt, cộng thêm Tự Văn Mệnh ở trong, tổng cộng ba mươi sáu nhân tuyển đứng ở chính giữa đại điện. Bọn họ đại biểu đại bộ lạc, đại thị tộc thế lực cường thịnh nhất, huyết mạch tôn quý nhất nhân tộc, phía sau mỗi người bọn họ đều dựng lên một cái thế lực bộ lạc liên minh thật lớn.
Đế Thuấn nheo mắt. Đồ Sơn lão nhân đột nhiên mở miệng: “Đế Thuấn, một ngày sau, Đồ Sơn thị ta sẽ có một lô lương thực đưa tới, cái nhân tuyển này sao...”
Cơ Hạo sải bước tiến lên một bước, hắn lớn tiếng cười lên:
“Đế Thuấn, nhắc tới nhân tuyển trị thủy, không phải Văn Mệnh đại thúc của ta thì không được. Các bộ tộc khác liên thủ, bọn họ cũng không có khả năng lấy ra nhiều lương thảo hơn chúng ta, cho nên...”
Cơ Hạo còn chưa dứt lời, Công Tôn Kiếm, Toại Nhân Viêm đã cùng lên tiếng quát mắng.