Vết thương do roi sâu tận xương, trên vết thương có lửa bám vào, lửa nhỏ bé kiếm cốt cách mang theo chút màu đỏ vàng, phát ra tiếng ‘Ba ba’ khe khẽ. Cơ Hạo từ nhỏ tu luyện vu pháp thần thông, ở bên người các vu tế kiến thức rộng rãi biết, đây là tiếng xương tủy bị lửa đặc thù luyện sống ra dầu xương.
Dù là rút gân lột da, đập xương hút tủy cũng không cách nào hình dung tuyệt đỉnh thống khổ.
Thân thể khôi ngô của Cơ Hạ bởi vì đau đớn như thế, đau đến mức cả người run rẩy, đau đến mồ hôi lạnh cả người không ngừng chảy xuống, nhưng hắn không chút yếu đuối khóc lóc cầu xin tha thứ, mà là nhìn chằm chằm thanh niên vênh váo tự đắc kia, vô cùng kiên nghị nói từng chữ một: “Hạo, là con ta, nó sẽ không làm ra chuyện ngươi nói.”
Thân thể kịch liệt giật giật một cái, Cơ Hạ cất tiếng rít gào lên: “Ham tài bảo, giết người mưu tài, phạm tội lẩn trốn, việc này, Hạo sẽ không làm!”
Thanh niên cười lạnh, tay phải nhẹ nhàng vung lên, một cây roi dài màu lửa đỏ dài hai mươi mấy trượng, to bằng ngón út mang theo tiếng xé gió chói tai hung hăng vụt xuống, vụt thật mạnh ở trên lưng Cơ Hạ.
Một đòn này dị thường trầm trọng, dù là Cơ Hạ có thực lực Đại Vu, thân thể cứng rắn đến cực điểm, so với sắt thép còn chắc chắn hơn gấp trăm lần, ngàn lần, vẫn bị cái roi nhỏ vụt máu thịt bay tứ tung.
Cơ Hạ lớn tiếng kêu đau, một lần này thanh niên ra tay nặng, không chỉ có một mảng lớn thịt trên lưng bị vụt bay, mấy cái xương của hắn cũng bị đánh cho vỡ ra, ngọn lửa màu đỏ theo vết nứt trên xương cốt, chậm rãi xâm nhập cốt tủy hắn, trực tiếp bốc cháy lên trong ở cốt tủy.
Trên tường bảo vệ trống rỗng, toàn bộ chiến sĩ Hỏa Nha bộ đều tụ tập ở trong sơn cốc, trên tường bảo vệ không có một ai.
Cơ Hạo đứng ở trên tường bảo vệ Lãnh Khê cốc, từ rất xa thấy rõ tất cả cái này.
Mình vì tiền hại mạng, giết người bỏ trốn? Thanh niên tuấn tú cao cao tại thượng cưỡi Hỏa Kỳ Lân kia, là hình dung mình như vậy?
Lại tập trung nhìn, một ngụm ác khí trong lòng Cơ Hạo đột nhiên xông lên, con ngươi hắn chợt biến thành một mảng màu máu, huyết quang cuồn cuộn như thực chất từ trong con ngươi hắn phun ra xa hơn ba thước. Thiên địa nguyên khí ngoài Lãnh Khê cốc kịch liệt dao động, hạt mưa trong phạm vi mười dặm đột nhiên đọng lại ở không trung, sau đó bị gió xoáy vô hình cưỡng ép, lấy Cơ Hạo làm trung tâm cấp tốc xoay tròn bay vút.
Hạt mưa xé rách không khí, phát ra tiếng vang ‘xẹt xẹt’, tử phủ kim đan cấp tốc xoay tròn, đan nguyên pháp lực như thủy triều tuôn trào, phía sau Cơ Hạo phun ra một mảng ánh lửa, trong ánh lửa màu đỏ vàng, hai con mắt Hỏa Nha tròn trịa điên cuồng thiêu đốt.
Tất cả biến hóa đều xảy ra ở ngoài Lãnh Khê cốc, trong Lãnh Khê cốc vẫn mưa gió, chưa có ai phát hiện động tĩnh Cơ Hạo tạo thành.
“Man Man, kẻ này là ai?” Cơ Hạo hung hăng chỉ chỉ thanh niên tuấn tú kia.
“Thất ca thị vệ đại thần Phổ Liên của Man Man, kẻ đáng ghét, vì sao là hắn tới nơi này? Ta xảy ra chuyện, không nên là đại ca phái người đến truy tra sao?” Man Man mở to mắt nhìn, chỉ chỉ Cơ Hạ: “Cơ Hạo, hắn là người nào?”
“A ba ta!” Cơ Hạo rít gào một tiếng trầm thấp, sau đó chỉ vào một phụ nhân xinh đẹp nằm ở trong vũng bùn, không ngừng hộc máu phía sau Cơ Hạ cười lạnh nói: “A mỗ ta… A ba ta da thô thịt dày, chịu được đòn, nhưng a mỗ ta…”
Phổ Liên khinh thường nhìn Cơ Hạ, thản nhiên nói: “Ta tới nơi này, chỉ là nói cho các ngươi kết quả. Cơ Hạo giết người không nên giết, hắn phải chết. Nhưng chỉ chết một người chưa đủ, Cơ Hạo phải trả giá đắt hơn nữa.”
Cơ Hạ phẫn nộ giãy dụa, nhưng hai chiến sĩ giáp đỏ bên người hắn gắt gao áp chế hắn để hắn không thể động đậy.
Cơ Hạ giận dữ hét: “Cơ Hạo sẽ không làm chuyện như vậy!”
Phổ Liên ngả ngớn cười nói: “Chứng cớ vô cùng xác thực… Giết nữ nhân này trước! Ngũ thú liệt thể (như ngũ mã phanh thây), ta muốn xem xem, cô ta nếu sau khi bị xé thành vài mảnh, còn có thể xinh đẹp mê người như bây giờ không?”
Mấy chiến sĩ cưỡi ở trên hỏa giao nhảy xuống khỏi vật cưỡi, bọn họ mang theo xiềng xích to bằng ngón cái, không ngừng phun lửa bước về phía Thanh Phục nằm ở dưới đất hộc máu. Mấy con hỏa giao hưng phấn ngửa mặt lên trời thét dài, không ngừng phun ra mảng lớn đốm lửa.
“Hình phạt ngũ thú liệt thể?” Tự Văn Mệnh bất mãn lẩm bẩm một tiếng: “Đây là thủ pháp thời thần cổ, đế Hiên Viên diệt ác ma ngoại vực Thiên Ma Xi Vưu. Bởi nó quá tổn thương ý thiên địa nhân từ, hậu dưỡng vạn vật, đế Hiên Viên sớm phế truất hình phạt tàn khốc này.”
Ngũ thú liệt thể, làn da toàn thân Cơ Hạo cũng đã biến thành màu đỏ rực.
Cái gì ngũ thú liệt thể, không phải là năm ngựa xé xác sao? Nhìn xem mấy con hỏa giao hưng phấn kia, Thanh Phục sao có thể thừa nhận khổ hình như thế?
“Chết!” Cơ Hạo hét giận dữ một tiếng, hai chân giẫm mạnh, nhất thời như trời sập, mây mưa trên bầu trời đột nhiên chìm xuống phía dưới mấy trăm trượng, cuồng phong cuốn theo vô số giọt mưa cấp tốc xoay tròn, mang theo vô số đạo thủy quang màu bạc, rợp trời rợp đất từ bốn phương tám hướng của Lãnh Khê cốc trút xuống.
Lãnh Khê cốc chợt bị thủy quang lóe lên tràn ngập, khắp trời đều là thủy quang màu bạc chói mắt, vô số hạt mưa rậm rạp lăng không bắn nhanh, thanh thế cỡ đó như vô số châu chấu bay đầy trời, bỗng dưng khiến người ta có một loại cảm giác khủng bố tận thế buông xuống.
Phổ Liên ngẩn ngơ, sau đó khinh miệt cười cười.
Hắn há mồm, nhẹ nhàng phun ra một hơi, một đóa hoa sen màu trắng to bằng nắm tay từ trong miệng hắn dần dần phun ra, bạch quang nhàn nhạt phun trào, hoa sen trắng to bằng nắm tay trong chớp mắt đã bành trướng đến to cả đấu, phóng ra một mảng bạch quang phạm vi mấy chục trượng bao phủ chiến sĩ bên người hắn.
Vô số hạt mưa gào thét đánh vào trên bạch quang hoa sen trắng phát ra, bạch quang tạo nên nhiều điểm gợn sóng, vô số hạt mưa ầm ầm nổ tung, phát ra tiếng gầm rú trầm thấp. Bạch quang kịch liệt run rẩy, bạch quang vốn bao phủ phạm vi năm mươi trượng, rất nhanh đã thu nhỏ lại đến phạm vi khoảng bốn mươi lăm trượng.
Phổ Liên kinh hãi nhìn tới, liếc một cái liền thấy rõ khuôn mặt non nớt của Cơ Hạo, hắn không khỏi kinh hô: “Tiểu tử, ngươi bao nhiêu tuổi, vậy mà có thể lay động bản mạng bạch liên của ta?”
Cơ Hạo ngửa mặt lên trời thét dài, thân thể vẽ ra một ánh lửa màu đỏ dài vài dặm, đáp mạnh xuống bên người Thanh Phục không ngừng hộc máu, vội vàng đánh ra một đạo Cửu Tự Chân Ngôn pháp ấn, ngưng tụ sinh mệnh khí cơ trong thiên địa xung quanh, không ngừng dung nhập trong cơ thể Thanh Phục.
“Lay động bản mạng bạch liên của ngươi, rất giỏi sao?” Cơ Hạo cười lạnh, lật tay lấy ra khối lệnh bài lực sát thương cực lớn nọ còn chưa trả lại cho Man Man.
Vốn khối lệnh bài này sử dụng một lần, nhất định phải ở dưới mặt trời phơi nắng một ngày mới có thể thúc giục lần nữa, nhưng Cơ Hạo đem nó cùng Nha Công, còn có khối bản đồ da thú kia đặt cùng một chỗ, hai cái cách mỗi mấy canh giờ, cũng có thể bổ sung đầy năng lượng cho nó.
Phổ Liên chợt nhìn thấy khối lệnh bài này, hắn nhất thời khàn giọng kêu lên: “Lớn mật, ngươi đã mưu hại Man Man, vậy mà còn dám vận dụng của nàng…”
‘Thùng’ một tiếng vang lớn, bạch liên của Phổ Liên bị một lực phát nổ đáng sợ nổ nát, Man Man lớn tiếng rít gào, như mẫu bạo long phát cuồng, bay vồ đến trước mặt Phổ Liên, một cước dốc hết toàn lực đá vào trên ngực Phổ Liên.
Ầm vang một tiếng, trường bào đỏ rực trên người Phổ Liên lực phòng ngự không kém nổ tung, nhuyễn giáp bó sát thân tiếp tục nổ tung, ngực lõm vào thật sâu, nôn từng ngụm từng ngụm máu, dù kêu thảm thiết cũng chưa thể phát ra một tiếng bị một cước của Man Man đá bay mười mấy dặm.
Lệnh bài trong tay Cơ Hạo chợt lóe hồng quang, một đạo hồng quang phun ra, nụ cười dữ tợn trên mặt mấy chiến sĩ cầm xiềng xích đi về phía Thanh Phục còn chưa tiêu tán, đầu đã ầm ầm bị hồng quang nháy mắt tan rã.
Một chiến sĩ cưỡi ở trên hỏa giao ngây ra rồi hét lên: “Ngươi dám, ngươi dám giết chết thần vệ của Chúc Dung thần tộc?”
Man Man một cú hổ vồ lao qua, một bạt tai đem thần vệ này đánh bay lên cao hơn ba trăm trượng.