Sau khi nhận được tin tức cảnh báo của Đồ Sơn lão nhân, Cơ Hạo là người đầu tiên chạy ra khỏi Bồ Phản.
Thiên Địa Kim Kiều hóa thành một đạo thanh quang lao thẳng lên trời, nhưng Cơ Hạo vừa mới bay lên không đến ba ngàn trượng, một ngọn núi băng gào thét nện xuống vào đầu, ép hắn dừng độn quang.
Toàn thân ngọn núi băng màu lam sẫm long lanh trong suốt, tản mát ra hàn khí lạnh thấu xương, ngọn núi băng to khoảng trăm dặm nhằm vào đầu nện xuống, cương phong kéo theo làm Cơ Hạo cũng không khỏi nheo mắt.
Hừ lạnh một tiếng, Cơ Hạo hướng núi băng đánh một quyền.
Cửu Chuyển Huyền Công tầng thứ năm toàn lực bùng nổ, lực lượng khủng bố hùng hồn như rồng ở trong cơ thể lui tới xuyên qua, theo tiếng xương vang thanh thúy rất nhỏ. Thân thể Cơ Hạo cao bổng lên ba thước, nhất là cánh tay phải vận đủ khí lực bành trướng, quả thực to bằng hông của người bình thường.
Thuần túy man lực thân thể đánh trên núi băng, một tiếng nổ vang như trời sụp đất nứt, xa xa truyền đến vài tiếng kinh hô, một ngọn núi băng khổng lồ nổ tung toàn bộ, nổ thành vô số bông tuyết thật nhỏ theo gió bay rải rác đi.
Trên không Bồ Phản đột nhiên có mưa đá, đây là núi băng sau khi nổ tung, hàn khí khủng bố chất chứa trong núi băng tản ra, giọt mưa trên không bị hàn khí đông lại, biến thành mưa đá to bằng nắm tay gào thét rơi xuống.
Cơ Hạo hướng về phương hướng tiếng kinh hô truyền đến lạnh lùng nhìn lướt qua, hừ lạnh một tiếng, Thiên Địa Kim Kiều lại mang theo một đạo thanh quang, mang theo hắn còn có mấy chục chiến sĩ tinh nhuệ Đế Thuấn phân phối hướng mặt đông bay đi.
Trên trời truyền đến một đợt tiếng vang lớn ‘Rắc rắc’, mấy chục cột nước từ trong mây đen cuộn ngược xuống đột nhiên đọng lại thành băng, yêu lực mãnh liệt hướng bốn phía khuếch tán ra từng vòng một, trên các cột nước đó cấp tốc sinh ra vảy băng màu trắng, trong chớp mắt đã hóa thành mấy chục con rồng băng thật lớn khàn giọng rống giận hướng Cơ Hạo xung phong tới.
Cùng lúc đó, ở đỉnh đầu Cơ Hạo có vô số vằn nước nhỏ bé xuất hiện.
Những vằn nước nhỏ bé đó kéo dài dày đặc bện với nhau, mang theo hàn khí nhàn nhạt, tản mát ra ánh sáng loang loáng yếu ớt, bện thành một tấm lưới lớn kín không kẽ hở. Tuy nhìn qua những vằn nước đó không có sát thương, nhưng cẩn thận quan sát, có thể phát hiện trong những vằn nước đó ngầm chứa sự sắc bén, mỗi một vằn nước đều có thể so với thần binh lợi khí.
Người bình thường lao đầu vào trên tấm lưới lớn do các vằn nước đó dệt thành, tuyệt đối sẽ bị cắt thành vô số miếng thịt vụn.
“Thủ đoạn tốt!” Cơ Hạo cười lạnh. Hắn há mồm phun ra Thái Cực Thần Phong, vẫn là kiếm khí hai màu đen trắng vấn vít lẫn nhau, giống như một mũi khoan cấp tốc xoay tròn, gào thét nháy mắt xuyên thấu đầu rồng của mấy chục con rồng băng.
Trong Thái Cực Thần Phong thanh khí nhộn nhạo, vô số phù văn như ẩn như hiện, dưới một đòn mấy chục con rồng băng đột nhiên hừng hực cháy lên, lửa màu vàng bám vào ở trên thân rồng băng không ngừng thiêu đốt, hơn nữa mơ hồ có ngọn lửa theo hư không lan tràn ra ngoài.
Xa xa trong một đám mây đen đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, thái dương chân hỏa chất chứa trong Thái Cực Thần Phong thế mà lại theo yêu lực liên lụy giữa rồng băng cùng người làm phép, trong mấy cái chớp mắt đã lan tràn đến trên thân kẻ tập kích ẩn nấp trong mây đen.
Mấy cự yêu khuôn mặt đáng ghê tởm, quanh thân hàn khí dày đặc khóc lóc từ trong mây đen lao ra, thái dương chân hỏa màu vàng bám vào ở trên thân bọn hắn thiêu đốt mãnh liệt. Bọn hắn điên cuồng thúc dục yêu khí trong cơ thể, hóa thành một mảng lớn hàn băng không ngừng cọ rửa thân thể, nhưng yêu khí của bọn hắn càng thúc giục, thái dương chân hỏa lại càng thêm mãnh liệt bá đạo.
Ngắn ngủn mấy nhịp thở, mấy cự yêu đã bị đốt thành một đám tro bụi tan đi.
Rồng băng tan rã, vằn nước nhỏ bé cũng biến mất không thấy. Cơ Hạo cười lạnh một tiếng nữa, thu hồi Thái Cực Thần Phong, lấy ra Bàn Cổ Chung treo ở đỉnh đầu, một lần nữa thúc dục Thiên Địa Kim Kiều hướng phía đông lao vút đi.
Trong mây đen vô số bóng người như ẩn như hiện, nhưng thái dương chân hỏa của Cơ Hạo uy lực quá đáng sợ, loại khí tức thuần dương cực cương đó đối với toàn bộ yêu tộc mà nói đều như thiên địch, mang cho bọn hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Vô số cự yêu cứ như thế trơ mắt nhìn Cơ Hạo rời khỏi, cũng không một ai ra tay chặn hắn nữa.
Liên tục lao nhanh, trong chớp mắt đã chạy ra hơn ngàn dặm, ven đường có rất nhiều tiểu yêu không biết điều vung binh khí đơn sơ, đạp mây nước phóng lên cao chặn Cơ Hạo. Hắn dứt khoát lười ra tay nữa, chỉ đội Bàn Cổ Chung hướng phía trước lao mạnh, phàm là tiểu yêu chắn ở trước mặt hắn đều bị va tan xương nát thịt, không có con nào có thể chịu được hắn xông pha.
“Một đám ngu xuẩn!” Hoành Hành bừng bừng hứng thú đứng ở phía sau Cơ Hạo, trừng lớn mắt nhìn cảnh tượng đáng sợ lũ tiểu yêu kia sụp đổ máu thịt rải rác đầy trời: “Ha, tôn chủ thần thông khôn cùng, giết nhiều chút, vừa lúc ta đói bụng!”
Đột ngột duỗi tay ra, Hoành Hành hung hãn từ trong máu thịt lũ tiểu yêu tan tác kia chộp lấy cái đuôi một con cá sấu dài bảy tám trượng. Hắn cười ha ha ôm đuôi cá sấu to dài, bắt đầu cắn nuốt từng miếng từng miếng, dẫn tới máu tươi đầy người, thoạt nhìn rất dữ tợn.
Cơ Hạo nhếch miệng lắc đầu, đang muốn dạy dỗ Hoành Hành vài câu, phía trước hơn một ngàn sợi xích màu bạc to bằng cánh tay gào thét từ trong một mảng mây đen to lớn chui xuống, canh kim chi khí mãnh liệt từ trên những sợi xích đó lan tràn ra, hóa thành đao thương kiếm kích các loại binh khí bán trong suốt mắt thường có thể thấy được quay bừa quanh những sợi xích đó.
‘Keng keng keng’ vang to một trận, những sợi xích đó đan xen lẫn nhau, ở phía trước Cơ Hạo hợp thành một tấm lưới lớn dày đặc.
Cơ Hạo lao vào trên tấm lưới lớn, Bàn Cổ Chung húc khiến những sợi xích đó tung tóe lên vô số ánh lửa. Các sợi xích ma sát va chạm lẫn nhau, càng phun ra những luồng canh kim thần lôi to bằng vại nước hung hăng đánh vào trên Bàn Cổ Chung.
Cũng không biết những sợi xích này tính chất cỡ nào, Bàn Cổ Chung chí bảo như thế đánh vào trên các sợi xích, các sợi xích đó cũng chỉ bị ma sát ra vô số vết cắt thật sâu, nhưng chưa có một sợi xích nào bị húc đứt. Hơn nữa chỉ trong nháy mắt, canh kim chi khí nồng đậm ở bốn phương tám hướng tràn ngập tới, các sợi xích đó không ngừng hấp thu canh kim chi khí, vết nứt bị ma sát ra nhanh chóng được chữa trị.
Tiếng gầm gừ trầm thấp từ trong mây đen truyền đến, một tráng hán cao trên dưới sáu trượng, trên người khoác giáp mềm da rồng thật dày, gương mặt bị một miếng da rồng bao lấy, chỉ ở trên hốc mắt khoét ra hai lỗ thủng từ trong mây đen dần dần hạ xuống.
“Người tới là ai?” Thần thức Cơ Hạo nhanh chóng vòng quanh đại hán một vòng. Kẻ này tuy che mặt, nhưng khí tức trên thân hắn mãnh liệt mà lại quen thuộc như thế, đây là một con Thao Thiết thuần huyết, xem thực lực của hắn, hắn ở trong Tây Hoang Thao Thiết bộ hẳn là đại nhân vật cực kỳ quan trọng.
Hơn nữa hắn sợ hãi bị Cơ Hạo thấy rõ mặt, điều này chứng minh, hắn rất có thể là một trong mấy đại trưởng lão Thao Thiết bộ tọa trấn Bồ Phản!
Tây Hoang cằn cỗi, đây là chuyện mọi người đều biết, bởi vì cằn cỗi, toàn bộ các đại bộ tộc nhân khẩu thưa thớt, bọn họ đối với Bồ Phản, đối với liên minh bộ lạc nhân tộc có nhiều việc cần nhờ. Cho nên các đại bộ tộc Tây Hoang, bọn họ từ xưa tới nay quan hệ đều rất không tệ với cao tầng nhân tộc Bồ Phản.
Đột ngột toát ra một con Thao Thiết chặn đường, Cơ Hạo nhanh chóng vứt bỏ vấn đề vừa rồi, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Bọn họ cho ngươi bao nhiêu lợi? Khiến ngươi thèm thuồng đến cản đường ta? Thao Thiết, người ta cho ngươi bao nhiêu, ta cho ngươi gấp đôi!”
Thân thể Thao Thiết hơi nhoáng lên một cái, ồm ồm nói: “Ngươi... Nhận ra ta?”
Cơ Hạo trợn mắt, dứt khoát nói: “Tránh đường, sau chuyện thì đi hành cung của ta, người ta cho ngươi bao nhiêu, ta trả gấp đôi!”
Thao Thiết chép miệng một cái, do dự một chút, đột nhiên khàn khàn cười nói: “Ta... Ta thật ra là tới giúp Nghiêu Bá đại nhân ngài!”