Hoành Hành nằm ở trong hố to hình bàn tay, xương khớp toàn thân đã vỡ hết hắn chỉ có thể vô lực mắng...
Một cái tay kia không chỉ vỗ nát xương cốt hắn, càng đem yêu khí trong cơ thể hắn triệt để phong ấn, còn phong tỏa vài huyết mạch tinh huyết lưu thông mấu chốt nhất của hắn. Không có yêu khí thi triển yêu pháp, cũng không cách nào điều động tinh huyết khôi phục thương thế, Hoành Hành trừ nằm dưới đất rủa trời mắng đất, thật sự không thể làm được việc nào khác nữa.
Tiếng bước chân nặng nề truyền đến, Hoành Hành gõ nát bảy tám mươi vị kim cương lực sĩ, hơn hai trăm kim cương lực sĩ còn lại sải bước lao tới, ở cạnh cái hố to hình bàn tay phạm vi hơn trăm trượng đứng thành một vòng, mặt không biểu cảm, không nói một lời nhìn chằm chằm Hoành Hành.
Thủy Liên đạo nhân rất cung kính hướng về phía căn nhà đá dập đầu vang mấy cái, sau đó hắn đầy sức sống đứng dậy, hai tay nhẹ nhàng vung lên, không biết từ nơi nào lấy ra một cái áo dài vải xám mặc chỉnh tề.
Thật cẩn thận từ trong túi gấm bên hông lấy ra một tấm linh phù lá bồ đề chế thành, Thủy Liên đạo nhân đau lòng vạn phần cân nhắc bồ đề linh phù màu xanh biếc, gân lá lại thành màu vàng, nghiến răng một cái đem linh phù xé rách, một mảng lục khí to bằng đầu người liền từ trong linh phù phun ra.
Lục khí nhanh chóng quấn trên bàn tay phải của Thủy Liên đạo nhân, hắn kêu đau một tiếng trầm thấp, bốn ngón tay bị đập nát một lần nữa sinh ra. Một bộ phận lục khí chui vào thân thể Thủy Liên đạo nhân, trong cơ thể hắn truyền đến một trận thanh âm xương khớp dịch chuyển, sắc mặt trắng bệch của hắn rất nhanh đã trở nên hồng nhuận hẳn lên, hiển nhiên thương thế trong cơ thể đã khôi phục toàn bộ.
Một mảng lục khí còn lại to bằng đầu của trẻ sơ sinh thì rất có linh tính bay ra ngoài, chia đều làm bốn quầng dung nhập trong cơ thể bốn đồng môn bị thương của Thủy Liên đạo nhân. Bốn đạo nhân đồng thời kêu đau một tiếng, trong miệng đều phun ra các cục máu bầm, không bao lâu sắc mặt cũng đều hồng nhuận đứng dậy.
Sáu đạo nhân nhìn nhau một cái, ai cũng hung hăng cưỡi lên đụn mây, kề sát mặt đất hướng Hoành Hành bay qua.
Đến bên người Hoành Hành, Thủy Liên đạo nhân đè đụn mây xuống, hung hăng hướng huyệt Thái Dương của Hoành Hành đạp một cước, đồng thời hung tợn đau mắng một câu. Một tiếng trầm nặng truyền đến, sắc mặt Thủy Liên đạo nhân chợt thê thảm, gương mặt hồng nhuận càng biến thành một mảng trắng bệch.
Hoành Hành cười lên ‘Ha ha’, đến cuối cùng hắn rống cổ họng cất tiếng cười to, cười đến nước mắt cũng phun ra.
Ngón chân Thủy Liên đạo nhân vang ‘rắc’ một tiếng thanh thúy, hắn dùng sức đá Hoành Hành một cước, một sợi lông của Hoành Hành cũng chưa bị thương, ngược lại là ngón chân Thủy Liên đạo nhân bị một lực phản chấn khổng lồ chấn vỡ nát, hắn đau đến mức thiếu chút nữa kêu thảm thiết thành tiếng.
Liên tục hít ngược khí lạnh, Thủy Liên đạo nhân lảo đảo lui lại mấy bước. Chân phải hắn không dám hạ xuống đất, chỉ có thể Kim Kê Độc Lập, dùng một phương thức rất quái dị chống một chân trên mặt đất.
Năm đạo nhân khác thấy Thủy Liên đạo nhân chịu thiệt, bọn họ nhìn nhau một cái, đều nhịp rút ra phi kiếm, cầm chuôi kiếm hung tợn hướng Hoành Hành chém tới. ‘Keng keng keng’ đốm lửa văng khắp nơi, năm đạo nhân dùng hết sức bú mẹ, lại ngay cả làn da của Liên Hoành cũng chưa thể tổn hại được một chút nào.
Hoành Hành kiêu căng cười lạnh một tiếng, hắn nhìn Thủy Liên đạo nhân lạnh lùng nói: “Không phải trong căn phòng đá kia có người phá rối, chỉ mấy đứa ngu xuẩn các ngươi, đến thêm ba năm ngàn đứa nữa cũng không phải đối thủ của đại gia!”
Hung hăng từ trong lỗ mũi phun một luồng khí lạnh, Hoành Hành kiêu ngạo kêu gào lên: “Đến đi, một cái mạng của Hoành Hành đại gia nhà ngươi nằm ngay chỗ này, là hảo hán, lấy đi! Ha ha, xem các ngươi đám bộ dáng đàn bà không có bi này, các ngươi có thể tổn hại của Hoành Hành đại gia được một sợi lông sao?”
Thủy Liên đạo nhân tức giận đến mức khóe mắt giật loạn lên. Hắn lớn tiếng quát: “Các vị sư đệ, liên thủ với ngu huynh, dùng lôi pháp thu yêu nghiệt này!”
Sáu đạo nhân cùng lên tiếng hò hét, bọn họ dựa theo lục hợp phương vị đứng thẳng, đồng loạt bắt pháp ấn, miệng tụng lôi pháp chú văn bí truyền của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân nhất mạch, nhất thời từng đợt cuồng phong nổi lên từ đất bằng, trên bầu trời một đám lôi vân màu vàng sẫm vô thanh vô tức xuất hiện, theo tiếng sấm trầm thấp, một đạo điện quang to bằng vại nước sau khi hơi nhảy lên, giống như trời sập nhằm vào đầu nện xuống.
Hoành Hành mí mắt cũng không chớp một cái nhìn đạo lôi quang đó.
Lôi đình chính là thiên địa pháp lệnh, đối với yêu ma có sự chấn nhiếp cực lớn, càng có thể tạo thành sát thương to lớn đối với yêu ma.
Nhưng phụ thân của Hoành Hành là Hoành Công Ngư lực phòng ngự siêu mạnh, là Hoành Công Ngư có thể chống lại tồn tại như A Bảo, Quy Linh, một thân da thô thịt dày của hắn cứng cỏi dị thường, sáu người bọn Thủy Liên đạo nhân liên thủ, thiên lôi đưa tới ở trên người hắn đập một lượt dày đặc, ở trên đất nổ tung ra một cái hố to sâu tới trăm trượng, nhưng vẫn chưa thể thương tổn được nửa sợi lông của hắn.
Vô số luồng điện quang nhảy nhót lóe lên trên làn da Hoành Hành, Hoành Hành chỉ cười quái dị ‘Khặc khặc’ không ngừng: “Ôi chao, thoải mái, thật thoải mái, gãi ngứa cho Hoành Hành đại gia nhà ngươi? Mau lên, mạnh chút nữa, ài... Nói các ngươi là đàn bà, các ngươi còn không tin, sức yếu như vậy, có thể làm bị thương ai chứ?”
Xa xa, Cơ Hạo nhìn đám người Thủy Liên đạo nhân mặt đỏ bừng lên, không khỏi lắc lắc đầu.
Bọn Thủy Liên đạo nhân đạo hạnh pháp lực không thể coi là kém, nếu không phải Cơ Hạo ở Đại Xích Thiên được Đại Xích đạo nhân truyền đạo, đạo hạnh pháp lực của bản thân Cơ Hạo so với bọn Thủy Liên đạo nhân còn kém đôi chút.
Xui xẻo cho bọn họ đụng phải Hoành Hành kẻ lỗ mãng đao thương bất nhập này, không có thần binh lợi khí, sao có thể phá vỡ phòng ngự của hắn thương tổn được nửa sợi lông của hắn?
“Kẻ này thật ra cũng có chút ý tứ, thực lực của hắn rất khá đó, sao chỉ dẫn theo ba năm vạn tiểu yêu thực lực rối tinh rối mù ra ngoài?” Cơ Hạo đứng xa xa nhìn Hoành Hành hò hét, khẽ cau mày, đột nhiên cười lên: “Cạnh Nghiêu Sơn thành của chúng ta cũng có không ít sông lớn, kiếm con Hoành Công Ngư trông coi thuỷ vực nhà mình cũng là chuyện rất được đấy!”
Thét dài một tiếng, Cơ Hạo thu hồi Thái Cực Càn Khôn Kính, tay nhoáng lên một cái, Thái Cực Thần Phong hóa thành một dải kiếm khí dài đến trăm trượng hai màu đen trắng đan xen quấn quanh tuôn ra. Khoảng cách trăm dặm chỉ là nháy mắt thời gian, Thái Cực kiếm khí chợt lóe, nháy mắt vòng quanh cái hố to hình bàn tay kia dạo qua một vòng.
Tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt bên tai, hơn hai trăm vị kim cương lực sĩ đột nhiên tản ra, một kiếm này của Cơ Hạo đã vận dụng ngự kiếm pháp môn Vũ Dư đạo nhân truyền thụ, mỗi một vị kim cương lực sĩ đều ở nháy mắt bị cắt trên vạn kiếm, đem bọn họ cắt thành mảnh vỡ chỉ to bằng hạt đậu tương.
Những con rối chiến đấu nhân tạo này tan tác đầy đất. Kiếm quyết của Cơ Hạo nhoáng lên một cái, hắc bạch kiếm khí hướng Thủy Liên đạo nhân lao đi thẳng tắp.
Thủy Liên đạo nhân kinh hô một tiếng, hắn vội vã lấy ra một tòa tiểu tháp ba tầng màu đồng xanh ném về phía bầu trời, nhất thời một đạo kết giới màu đồng xanh dày tới ba thước đem hắn và năm đồng môn bảo vệ gắt gao ở phía dưới.
Cơ Hạo cười nhạt, hắc bạch kiếm khí chợt bành trướng đến nghìn trượng, vòng quanh kết giới do tiểu tháp ba tầng biến thành xoay tròn, chợt nghe ‘Xẹt’ một tiếng, kết giới màu đồng xanh bị kiếm khí xé thành mảnh vụn, tiểu tháp ba tầng bị cái đuôi kiếm khí lướt qua, ‘keng’ một tiếng vỡ ra thành hai mảnh.
Thủy Liên đạo nhân phun ra một ngụm máu, đặt mông ngồi dưới đất không thể động đậy.
Cơ Hạo một lần nữa biến ảo kiếm quyết, hắc bạch kiếm khí hóa thành một bàn tay to chộp xuống phía dưới, xách lên Hoành Hành khàn giọng kinh hô hướng về phía Cơ Hạo bay nhanh đến.
Vang lên ‘Thùng’ một tiếng, Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh từ đỉnh đầu Cơ Hạo bay ra, một mảng thanh khí mênh mang quét ra, đám tiểu yêu xụi lơ ở giữa vô số hoa sen không thể động đậy ùn ùn bay lên, bị Cơ Hạo loáng cái chứa vào trong đại đỉnh.
“Thủy Liên đạo nhân, tự giải quyết cho tốt... Chờ tai kiếp lần này qua đi, ta lại tính sổ với các ngươi!” Cơ Hạo cười lạnh một tiếng, mang theo đám người Man Man, Thiếu Ti xoay người bước đi, một điểm mây lửa nháy mắt đã bay đi mấy trăm dặm, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.