Khi bảy cái bóng người cao thấp mập ốm đều không giống nhau, nhưng đều bị yêu khí ngập trời xông lên, Cơ Hạo đã chân đạp Bắc Đẩu Thất Tinh Bộ, thân hình như kiếm lao phía sau tới Phỉ Liêm vương.
Cực cao trên trời, ba ngôi sao to lớn như cái vại nước, màu đỏ đen, tràn ngập sát ý ngập trời cùng dục vọng phá diệt sáng lên. Thái Cực Thần Phong đâm nhanh về phía trước, ba ngôi sao lớn phun ra ba luồng ánh sao nhiều mũi nhọn từ bầu trời đáp xuống thẳng tắp.
Ánh sao rít gào rống giận, ở lúc cách mặt đất không đến ngàn dặm, ánh sao biến thành đầu ba con hung thú dữ tợn.
Ba ánh sao đánh vào Thái Cực Thần Phong, Cơ Hạo khẽ quát một tiếng, Vũ Dư kiếm đạo cuốn theo lực lượng ba đại hung tinh ‘Sát Phá Lang’, thế không thể đỡ đâm về phía chỗ yếu hại sau lưng Phỉ Liêm vương.
Phỉ Liêm vương còn đang khóc ròng ròng, căn bản chưa chú ý tới Cơ Hạo đánh bất ngờ.
Hắn căn bản không biết lai lịch Bàn Cổ Chung, càng không biết Bàn Cổ Chung đáng sợ, một đòn của hắn dốc hết toàn lực rơi ở trên Bàn Cổ Chung, chấn động Bàn Cổ Chung vang, nháy mắt phá diệt thế giới trong trăm dặm.
Hỗn độn u quang quấn quanh trên thân Phỉ Liêm vương, một lực lượng phá diệt đáng sợ đánh vào thân thể hắn, rất có xu thế đem thân thể hắn tính cả các hoa cỏ cây cối, bùn cát nham thạch kia đồng loạt hóa thành hỗn độn.
Phỉ Liêm vương chính là hỗn độn cự yêu, hắn sinh ra ở trong hỗn độn, lấy năng lượng triều tịch pha tạp hỗn loạn trong hỗn độn làm thức ăn để sinh trưởng lớn mạnh. Giáp xác của hắn từng trải qua vô số lần thủy triều hỗn độn khổng lồ cọ rửa hung hiểm, phẩm chất đủ để so sánh tiên thiên bảo vật bình thường, lực phòng ngự có thể xưng là kinh người.
Nhưng ở dưới tiếng chuông Bàn Cổ Chung chấn động, Phỉ Liêm vương chỉ cảm thấy toàn thân mình đau đớn, thân thể hắn tht như một hạt đậu đỏ bé nhỏ không đáng kể trong cối xay khổng lồ, mơ hồ sắp bị mài thành sữa đậu nành, hóa thành bã đậu, cuối cùng bị triệt để gạt bỏ.
Thân thể mạnh mẽ vô cùng của hắn căn bản không thể ngăn cản tiếng chuông xâm nhập, hầu như là cùng lúc chuông vang, trên người hắn liền nứt ra mấy trăm vết thương thật lớn, các vết thương đó hầu như đem thân thể mạnh mẽ, tráng kiện của hắn xé thành cả đống lớn thịt nát.
Phỉ Liêm vương bất đắc dĩ, đem bản mạng trường đao trong tay mình nổ tung, ở lúc chỉ mành treo chuông mạnh mẽ ở trong tiếng chuông ngắn ngủi của Bàn Cổ Chung xé rách một khe hở bé nhỏ không đáng kể, lại bỏ một món hộ giáp cường hãn từ trong hỗn độn có được, lúc này mới toàn thân phun máu lao ra.
Món hộ giáp cũng là vật tiên thiên kia cũng bị tiếng chuông chấn động tới mức vỡ nát, nhưng Phỉ Liêm vương đối với hộ giáp đó lại không coi trọng gì.
Hắn chỉ là trong lòng đau trường đao của hắn, hắn dùng cái sừng duy nhất cứng rắn nhất trên bản thể mình, tiêu phí vô số năm khổ công rèn luyện mà thành cây đại đao răng cưa nanh sói kia! Đó là mệnh căn của hắn, làm bạn hắn vô số năm, theo hắn xông qua vô số lần sinh tử tuyệt cảnh, hầu như là vật hắn ký thác sinh mệnh!
Bản mạng trường đao bị hủy, Phỉ Liêm vương giống như trên trái tim bị móc xuống một khối thịt lớn, hắn đau lòng như cắt, khóc ròng ròng hầu như ngất đi.
Thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn, Cơ Hạo lấy kiếm bộ Vũ Dư đạo nhân truyền thụ, thân hình lóe lên đến phía sau Phỉ Liêm vương, dẫn động tinh lực ba hung tinh ‘Sát Phá Lang’ phụ gia ở trên Thái Cực Thần Phong, lấy Thái Cực chi đạo đem tinh lực ba hung tinh ngưng làm một thể, đâm một kiếm vào trên lưng Phỉ Liêm vương.
Huyễn Thận đồng tử ở xa xa khàn giọng rống giận: “Các ngươi đều là người chết sao? Phỉ Liêm vương chết rồi, lão huynh đệ lại thiếu đi một người!”
Phụ nhân quần màu lục kinh hồn bất định nhìn thoáng qua Bàn Cổ Chung lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạo, đột nhiên nhảy dựng lên mắng: “Lão nương mặc kệ! Cộng Công Thị cho chút lợi ích đó, căn bản không đủ lão nương bán mạng cho hắn!”
Phụ nhân quần màu lục nhìn thấy rõ, vừa rồi Phỉ Liêm vương không biết trời cao đất rộng mãnh công Bàn Cổ Chung một phát, dẫn Bàn Cổ Chung ngân lên, thiếu chút nữa đem nàng bẫy vào, càng khiến Phỉ Liêm vương bỏ qua bản mạng trường đao mình rèn luyện vô số năm do đó mới thoát được nửa cái mạng!
Nhìn xem vết thương trên người Phỉ Liêm vương đi!
Những đại yêu này không có năng lực như Đại Vu nhân tộc dựa vào tinh huyết khí tức khổng lồ, nhanh chóng hồi phục thương thế. Đối với các hỗn độn cự yêu này mà nói, thân thể bị thương, chỉ có thể dựa vào ăn uống lượng lớn, nghỉ ngơi dài đằng đẵng mới có thể khôi phục thương thế của bản thể, trong quá trình đó có chút ngoài ý muốn, bọn họ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào!
Phụ nhân quần màu lục mắng to vài câu, thân thể nhoáng lên một cái kéo theo nhiều gợn sóng màu xanh lục hướng xa xa chạy đi.
Huyễn Thận đồng tử tức giận chửi ầm lên: “Lục Thiềm nương, ngươi con đĩ không có nghĩa khí!”
Bảy bóng người vừa mới lao tới thì đồng thời thét dài một tiếng, bốn người trong đó như bốn luồng sét cuồng mãnh, vung binh khí hình thù kỳ lạ trong tay hung hăng hướng Cơ Hạo đánh tới. Ba người khác thì đồng thời rít lên, thiên địa nguyên khí bên người bọn họ dao động quái dị, đột nhiên có gió lạnh màu đen, huyền băng màu lam, nước độc màu xanh lục gào thét ập về phía Cơ Hạo.
“Tới tốt!” Cơ Hạo hét to một tiếng, Thái Cực Thần Phong phá vỡ làn da cứng rắn mềm dẻo sau lưng Phỉ Liêm vương, cắm thật sâu vào thân thể hắn.
Tinh lực ‘Sát Phá Lang’ ba hung tinh hóa thành ba cái đầu hung thú dữ tợn, ở trong cơ thể Phỉ Liêm vương rống giận rít gào, không ngừng xé rách gân cốt máu thịt của hắn. Cơ Hạo càng thúc dục Thái Cực Thần Phong, thái dương tinh hỏa và thái âm huyền khí hóa thành một con rồng lửa, một con huyền phượng gào thét nhảy vào thân thể Phỉ Liêm vương, điên cuồng phá hư kết cấu thân thể hắn.
Thái dương tinh hỏa đốt máu thịt Phỉ Liêm vương vang lên ‘Xẹt xẹt’, nửa người hắn giống như con sò trên tấm sắt cấp tốc đỏ lên.
Thái Âm huyền khí đông lạnh khiến nửa thân Phỉ Liêm vương bịt kín miếng băng mỏng manh, nơi thái âm huyền khí thực cốt đi qua, càng không ngừng tan rã sinh mệnh tinh khí của Phỉ Liêm vương, nửa bên thân thể này của Phỉ Liêm vương không ngừng lõm xuống, héo rũ.
Càng thêm đáng sợ hơn là, âm dương nhị khí ở trong cơ thể Phỉ Liêm vương gấp gáp va chạm ma sát, từng tia lôi quang mới đầu chỉ nhỏ bé như tơ tóc, trong chớp mắt đã biến thành sấm sét bằng cái bát to, mang theo tiếng gầm rú đinh tai nhức óc húc thẳng húc ngang ở trong cơ thể Phỉ Liêm vương.
Mấy tầng đả kích lẫn vào nhau, Phỉ Liêm vương đau đến mức khàn giọng rên rỉ.
Nhất là lôi quang Thái Cực Thần Phong phát ra uy lực càng thêm to lớn, tạo thành sự phá hoại đáng sợ đối với thân thể Phỉ Liêm vương.
Một tiếng rống giận truyền đến, thân thể Phỉ Liêm vương chợt bành trướng, trong nháy mắt thời gian, hắn liền hóa thành một con bọ cánh cứng to lớn dài hơn ba ngàn trượng, toàn thân dày đặc vảy rồng màu đồng cổ.
Thoạt nhìn, bổn tướng Phỉ Liêm vương này quả thực có bảy tám phần tương tự với con gián.
Cơ Hạo thét dài một tiếng, hắn giơ Thái Cực Thần Phong, đang muốn một kiếm đem Phỉ Liêm vương bêu đầu chém giết, công kích của bảy cái bóng người kia đã nặng nề va chạm ở trên Bàn Cổ Chung.
‘Ông’ một tiếng, một đòn bảy người liên thủ khiến Bàn Cổ Chung một lần nữa bùng nổ tiếng gầm rú trầm thấp mà ngắn ngủi.
Hỗn độn u quang hướng bốn phía bắn ra, bảy người cùng cất tiếng kinh hô, thân hình cấp tốc lóe lên thuấn di ra ngoài trăm dặm.
Nhưng Phỉ Liêm vương bị thương nặng căn bản không kịp chạy trốn, ở dưới sự cố ý khống chế của Cơ Hạo, tiếng chuông ngân của Bàn Cổ Chung hội tụ trong phạm vi ba ngàn trượng, vừa vặn đem bản thể Phỉ Liêm vương bao phủ ở trong.
Một lần này, Phỉ Liêm vương không có cơ hội chạy thoát nữa.
Theo một tiếng thét dài thê lương, thân thể Phỉ Liêm vương ‘vù’ một chút hóa thành một đạo hỗn độn khí cấp tốc tiêu tán.
Huyễn Thận đồng tử khàn cả giọng kêu đau, đôi mắt hắn nước mắt rơi như mưa, kêu lên ‘Ngao ngao’: “Phỉ Liêm!”