Mở mắt ra, theo bản năng Grimm nghĩ đến đêm điên cuồng hôm qua của mình và Rafi. Dưới sự kích thích tuyệt vời kia, chính mình không biết mệt mỏi một lần lại một lần đòi hỏi, thậm chí đạt tới mức độ điên cuồng. Mãi đến tận bây giờ, tiếng thở dốc của Rafi dường như vẫn cònvang vọng bên tai.
“Ôi, cái cảm giác này…!”
Grimm nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ lại sự kích động liều lĩnh đêm qua. Thậm chí, loại khoái cảm này có thể sánh với thời điểm vu sư đạt được tri thức sâu sắc hơn. Đây là cảm giác tươi đẹp từ linh hồn truyền đến.
Đột nhiên, Grimm bừng tỉnh!
Không, đây chỉ là bản năng của thân thể và linh hồn thôi. Vu sư là sinh vật phục tùng tuyệt đối với trí tuệ, tìm tòi chân lý tri thức. Làm sao có thể như dã thú chịu sự chi phối của bản năng được chứ?
Nghĩ vậy, hắn lập tức ngồi dậy.
Thế nhưng, khi Grimm quay đầu nhìn Rafi còn đangngủ say. Thân thể cô nửa che nửa hở, đường cong hoàn mỹ lấp ló, da thịt trắng nõn, mềm mại bóng loáng, thân thể tràn ngập sức sống. Grimm không kìm lòng được nuốt xuống một ngụm nước miếng.
"Sùng sục. Ặc, cái đó thì... Quên đi, ngày hôm nay nghỉ nửa ngày đi!"
Nghĩ vậy nên Grimm nhẹ nhàng tới gần Rafi đang ngủ say, từ phía sau ôm chầm lấy cô, cảm thụ cảm giác tươi đẹp và tràn đầy sức sống.
"Ừm... Lại tới?"
Âm thanh yếu ớt từ yết hầu Rafi phát ra.
Rafi mở mắt ra. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, xoay người, đôi mắt xinh đẹp như vì sao lấp lánh dưới đôi lông mi cao vút gắt gao nhìn hắn. Cô như muốn nhìn xuyên thấu con người hắn.
Grimm bị Rafi nhìn chăm chú nên không được tự nhiên, mặt đỏ lên: “Làm sao vậy?”
“Chàng/anh rốt cuộc hoàn toàn thuộc về thiếp/em? Rafi không hề che giấu vui sướng, hưng phấn ôm hắn thật chặt. Nhất thời hắn bị bộ ngực căng tròn đè ép như muốn nghẹt thở. (Sakura_kudo: Ặc ặc, cái này hơi ngược thì phải, câu này nên để con trai nói)@[email protected]
Sau một lúc hưng phấn, Rafi nhìn vào Grimm lần nữa, gương mặt lạnh băng, nói: “ Nghe đây, anh chỉ có thể thuộc về một mình em thôi. Nếu sau này, em phát hiện anh có phụ nữ khác bên ngoài, em sẽ lập tức giết anh!”
“Ây…”
Lúc này, Grimm có cảm giác như nhận mệnh, cảm giác như đời này sẽ không yêu thêm nữa….
Đến buổi trưa, hai người Grimm và Rafi mới rời giường. Chuyện này lúc bình thường hắn thật không dám tưởng tượng tới.
Rafi tùy ý tham quan gian phòng và phòng thí nghiệm của Grimm. Cô vuốt gò má của hắn, ôn nhu nói: “Lần này, em biết chỗ ở của anh rồi nhé. Khi nào rảnh rỗi em sẽ tìm đến. Không cho chơi trò biến mất nữa đó! Chẳng qua là…..”
Nói đến đây, Rafi ngừng một chút, ngượng ngùng nói:: Mục tiêu chung của chúng ta là trở thành một vu sư vĩ đại. Ái tình tuy rằng tốt đẹp nhưng chỉ là gia vị của cuộc sống lâu dài, nhưng không nên quá mê muội. Hiện tại, chuyện quan trọng nhất là sống sót trong thí luyện. Em cũng không muốn vừa có người yêu, thì phải đưa tang cho hắn đâu!
Grimm có chút lúng túng, nữ vương Rafi thật sự quá mạnh mẽ, vậy mà nói ra hết lời hắn muốn ngỏ. Hắn phải gật đầu đáp ứng, nói: “Ừ, em cũng vậy!”
"Hừ hừ." Sau một thoáng hôn hít, Rafi rời đi mà không quay đầu lại.
Sau một lát, tâm tình của Grimm bình phục lại. Thật không nghĩ tới, ngày hôm qua, hắn chỉ muốn lập tức tiến hành thí luyện, đi tham gia một lần hội nghị Huyết Phàm liên minh, vậy mà làm ra chuyện này. Hắn nhạy bén phát hiện, trên người đâu đâu cũng có mùi của Rafi lưu lại. Xem ra, người vợ đời này của mình chính là cô ấy rồi.
Say này nếu có cơ hội, mình sẽ dẫn Rafi tới trước mộ lão Hán để bái tế.
Nghĩ như vậy, Grimm đóng cửa phòng lại, tiếp tục bắt đầu nghiên cứu thí nghiệm. Mấy ngày nay, Grimm không chỉ có phát hiện mới với vùng cấm mật mã sinh mệnh, mà hắn còn có thu hoạch ngoài ý muốn ở phương diện phù văn Ma pháp trận trận.
Chuyện vùng cấm mật mã sinh mệnh thì hắn cũng không gấp gáp. Bởi vì, muốn chứng thực phát hiện này thì nhất định cần phải có người sống làm vật thí nghiệm.
Thế nhưng, nếu hắn tiến hành thí nghiệm vu thuật trên người bình thường, một khi bị phát hiện, lập tức sẽ gánh xú danh là vu sư hắc ám. Hắn sẽ bị tất cả vu sư của học viện liên hợp truy nã, lúc nào cũng sẽ bị thợ săn Hắc vu sư truy sát. Grimm không dám liều lĩnh làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Đương nhiên, nếu thí nghiệm trên một tên vu sư học đồ, không đến nỗi bị hết thẩy vu sư truy sát. Nhưng tên vu sư học đồ đó nếu có chút vị trí trong học viện cùng một ít bối cảnh, thì tất nhiên hắn cũng sẽ bị truy cứu.
Cho nên, có thể giết một vu sư nhưng bắt sống một vu sư làm vật thí nghiệm thì phải cẩn thận coi chừng chuyện bị trả thù. Hiển nhiên, Grimm không có năng lực làm như vậy và cũng không có ý định này.
Thế nhưng, hắn đã nghĩ đến biện pháp giải quyết khác, cũng là cách nhiều vu sư dùng. Đó là mua một vài tên nô lệ nhân loại ở dị giới từ một số vu sư cường đại. Những tên nô lệ này cũng không phải là sinh mệnh của thế giới vu sư. Bởi bậy, bọn hắn sẽ không được quy tắc của thế giới vu sư bảo vệ.
Nếu là vậy, ngược lại hắn cũng bớt đi rất nhiều phiền phức.
Nếu thí nghiệm vùng cấm mật mã sinh mệnh không cách nào tiếp tục, Grimm chuyển sự quan tâm vào phù văn Ma pháp trận. Ngoại trừ hai mươi sáu cái phù văn cơ bản, phù văn Ma pháp trận khác có sự tồn tại rất hy hữu, muốn có được những phù văn đó thì còn khó hơn vệc cải tiến Ma pháp trận tới vạn lần.
Giống như vu thuật Tử Hồn Hỏa Diễm mà vu sư Duras nắm giữ, chính là vị vu sư cấp một trước đây. Ngay cả gã vu sư cấp hai Mặt Nạ Vô Tướng muốn ứng phó với nó, thì trước tiên cũng cần dùng quái vật bạch tuộc khổng lồ và đông đảo Hải yêu nhằm tiêu hao Ma lực của y; sau đó, gã mới đi chiếm giữ con tàu. Bởi vậy, có thể thấy được sự uy hiếp của những phù văn hy hữu này khi nó tạo thành những vu thuật kỳ dị.
Nghĩ tới đây, trong lòng Grimm nóng lên, ánh mắt hừng hực nhìn về hai đoạn cành cây trên bàn thí nghiệm.
Hai đoạn cành cây này chỉ có một màu đen thui như than củi. Hắn phát hiện chúng trong một quầy hàng ở lầu một Black Tower.
Chủ tiệm nói cành cây này là kết quả sau khi một thân cây bị sấm sét trên trời đánh. Tuy rằng bên trong tồn tại một chút sức mạnh sấm sét, nhưng người chủ tiệm lại không phát hiện ra lợi ích gì. Tuy là vậy, do nó khá kỳ lạ hiếm hoi nên người đó bày ra bán với giá hai Ma pháp thạch.
Lúc đó, hắn chỉ có chút hiếu kỳ đối với hai cành cây này, muốn dùng nó làm vật liệu luyện kim giá rẻ, nên cũng không để ý nhiều.
Nhưng là, lúc trở lại phòng thí nghiệm, cắt ccasi cành cây này ra thì Grimm phát hiện chút dị thường. Lúc cắt ra thì nó có vết cắt quỷ dị bóng loáng như gương. Sức mạnh sấm sét bên trong cành cây tuy rằng bị đè nén cao độ nhưng ngưng tụ không tan, mang hình dạng vô cùng ổn định.
Lần này, hắn hứng thú, không dùng nó đi luyện kim mà bắt đầu tiến hành nghiên cứu nguyên nhân hình thành loại tính chất sấm sét quái dị đó. Từ việc lấy ra chút ít sức mạnh sấm sét làm thí nghiệm, sau đó dùng luyện kim thuật nấu nó. Thậm chí, hắn chế tạo ra một chút thuốc phụ trợ cho nghiên cứu...
Sau khi lần lượt thất bại, Grimm dự định từ bỏ. Đột nhiên có một ngày, sau khi minh tưởng hắn ngẫu nhiên cảm thấy trước mắt mê man. Hắn phát hiện tựa hồ vết cắt của cành cây xuất hiện một loại phù văn phức tạp mơ hồ.
Trong nháy mắt, phù văn này lại biến mất, suýt nữa hắn đã nghĩ bản thân nhìn lầm.
Giật mình, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cành cây đó, sau chừng thời gian hai Sa Lậu, hắn lại như cảm thấy hoa mắt....
Kéo dài mấy ngày, Grimm xác định một chuyện. Phù văn đó chính là phù văn hy hữu mà sách Ma pháp từng đề cập đến. Phát hiện này làm hắn vô cùng kinh hỉ.
Từ trong sách Ma pháp, hắn biết độ quý giá của những phù văn hy hữu này. Chúng không thể dùng tay để vẽ, điêu khắc hay bất cứ phương thức hình thượng hóa nào để ghi chép, truyền đạt. Mà chúng chỉ có thể truyền thừa thông qua cảm ngộ bằng linh hồn.
Grimm biết mình đã nhặt được bảo bối. Sau đó, mỗi ngày hắn đều quan sát phù văn trong một thời gian cố định, hy vọng nhanh chóng cảm ngộ. Bất quá, đến nay, linh hồn của hắn không có một điểm nào của phù văn này. Hắn đoán rằng, nếu muốn linh hồn triệt để lĩnh ngộ phù văn này cần ít nhất mười năm trở lên.
Như vậy, hắn cần luôn để hai đoạn cành cây này bên người, mỗi khi đến thời gian cố định đều phải lấy ra quan sát.
Đảo mắt, thời gian thám thoát trôi qua, cuộc thí luyện của tân sinh cũng sắp tới, nó còn được được giới vu sư học đồ gọi là thí luyện khủng bố Cối Xay Đẫm Máu.