Báo chị bị hắn ôm vào trong ngực, một cỗ cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ làm nàng muốn vùng vẫy đi ra, lại như không nỡ mà cuối cùng không biết phải làm như thế nào cho phải. Hắn xoay người đem cả nàng và hắn cùng rơi trên lưng hắc báo. Con hắc báo ban đầu còn muốn gầm lên, nhưng rồi bị hắn vỗ nhẹ lên đầu một cái đã ngoan ngoãn mà nằm phục xuống. Báo chị hết nhìn con báo rồi lại nhìn hắn kinh ngạc vô cùng. Con hắc báo nàng cưỡi và con hắc báo của báo em cưỡi đều là đi theo hai chị em các nàng từ nhỏ, bọn chúng ngoài hai nàng ra chưa từng cho ai cưỡi qua. Như vậy chỉ có thể nói người thanh niên này thực lực vô cùng khủng bố, hoặc là có kỹ năng ngự thú phi phàm mới làm được như vậy. Sau một hồi an ủi con hắc báo, A Khờ quay sang nhìn nàng mỉm cười:
- Đã lâu không gặp!
Nàng lại kinh ngạc hơn:
- Chúng ta quen biết sao?
- Không, nhưng mà nàng sau này đã là người của ta rồi, không quen cũng thành quen thôi!
Hắn bá đạo nói ra, làm nàng vừa tức vừa buồn cười:
- Vậy thì xem ngươi có bản lĩnh hay không đã!
Nàng xoay người thoát khỏi tay hắn, rồi rút hai con dao găm giắt ở hai bên hông mà đâm. Hai con dao găm này được làm từ nanh của thần thú, nên sắc bén vô cùng. Hắn làm như không thấy để mặc cho nàng đâm đến. Nàng kinh ngạc cắm hai con dao lên trước ngực hắn:
- Ngươi vì sao không tránh?
- Ta vì sao phải tránh? Nàng còn không có muốn giết ta đây này!
Hắn cầm hai đầu mũi dao tách ra mà cười. Nàng nghe thấy như vậy liền thu hai con dao găm lại, gầm lên một tiếng rồi đâm tới lần nữa. Hắn như vậy mà kinh hãi hô lên:
- Này, nàng định giết ta thật sao?
- Báo tộc chúng ta có một điều luật, nếu như báo nam muốn lấy báo nữ thì trước hết phải thắng được báo nữ đó. Còn nếu không, ngươi bị nàng giết chết cũng không có ai bênh vực cho ngươi.
- Ồ, sao nãy giờ nàng không nói sớm!
Hắn vẻ mặt lần này rất là hớn hở, đảo người một cái đã vọt tới trước người nàng, lần nữa đem nàng ôm lấy. Nhưng chỉ có điều nàng không có chống cự qua hắn. Hắn nghi ngờ hỏi ra:
- Ngươi sao cũng không tránh?
- Tại vì báo tộc chúng ta còn có một cái luật ngầm, nếu như một báo nữ muốn gã cho một báo nam, nhưng vì thực lực cao hơn báo nam đó thì nàng có thể giả vờ đánh thua. Chỉ cần sau này nàng không hối hận là được!
Hắn có cảm giác như nàng vừa mới đắc ý chơi đùa xong, lại bị kẻ đó chơi đừa ngược lại, tâm tình khó chịu vô cùng:
- Ngươi còn nói là không nhận ra ta?
- Ta quả thật không có biết ngươi, chỉ là vừa rồi được ngươi ôm ta có cảm giác rất quen thuộc.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật!
Dường như để chứng mình lời mình nói, nàng cố rướn cổ lên hôn vào môi hắn. Sau đó mặt quay sang chỗ khác cười:
- Đây là nụ hôn đầu tiên của ta, ngươi sau này chính là nam nhân mà ta chọn!
Hắn nghe lời này của nàng không có một chút cảm giác thành tựu gì, mà thậm chí còn thấy có điều gì đó sai sai, nên nói ra:
- Ngươi là nữ nhân của ta, làm sao lại giống như ta là thê tử của ngươi vậy?
- Báo tộc chúng ta không giống như nhân loại các ngươi, chúng ta không phải là được gả chồng, mà là đi cưới chồng. Nếu mà ngươi không ưng thì có thể năn nỉ để ta tha cho ngươi nha!
- Hừ, câu này phải là ta nói với nàng mới đúng. Nữ nhân của ta, chạy đằng trời cũng chạy không thoát được ta đâu!
Hắn gầm lên một tiếng rồi nghênh ngang đem nàng ôm vào ngực nhảy xuống đất. Một gã báo nhân dường như đang rất sốt ruột. Hắn từ bên trong hàng ngũ báo tộc cưỡi một con báo đốm thực lực thánh cấp đại viên mãn đột nhiên nhảy sổ tới. Tên này thân để mình trần, ngang hông quấn khố tay cầm một cây búa lớn hét to:
- Mau buông nàng ra!
A Khờ nhìn thấy gã báo nhân này thực lực cũng không tệ thì liếc mắt nhìn sang. Mà báo chị vừa trông thấy hắn trên mặt liền kéo lên một tia chán ghét:
- Đa Nhĩ Cổn, ngươi muốn làm gì?
Đa Nhĩ Cổn một tay đặt ở trước ngực, một tay nắm chặt búa lớn giơ cao lên trời:
- Ta lấy ra danh dự của dũng sĩ báo tộc xin thề với thần linh trên cao, và xin thề với nữ hoàng Khắc Lâu Tần Bà La vĩ đại của báo tộc. Hôm nay ta muốn quyết chiến với nam nhân mà Khắc Lâu Nạp Lan đã chọn. Hỡi nam nhân kia, ngươi có dám chiến với ta hay là không?
Lời hắn vừa nói ra, toàn bộ dũng sĩ báo tộc ở phía sau tay vỗ lên ngực kêu lên những tiếng âm thanh đầy hoang dã. Huyết tính trong mắt của Đa Nhĩ Cổn càng thêm đỏ đậm, mà A Khờ lười nhát quay sang báo chị hỏi:
- Ta có thể từ chối được không?
- Nếu ngươi sợ thì ta sẽ ra quyết chiến với hắn!
Lời nàng nói chẳng khác nào cây kim chọc thẳng vào lòng tự tôn của hắn. Hắn hung hăng đem cái mông săn chắc của nàng đánh xuống bép bép mấy cái:
- Hừ, một tên thô lỗ mà thôi, ta còn không vô dụng đến mức để nữ nhân của ta ra mặt vì ta!
Hắn sau khi đánh nàng vài cái còn cố tình hôn lên môi nàng một lúc mới chịu rời ra. Đa Nhĩ Cồn lòng như lửa đốt, nhìn hắn càn rỡ như vậy thì tức giận dậm chân ầm ầm. A Khờ vừa thả Nạp Lan xuống đất, hắn đã nhảy bổ tới mà chém. Tên này khí lực cuồng bạo, A Khờ biết là không thể dùng sức đấu sức với hắn được, nên liền ẩn hình biến mất. Thân hình hắn vừa hiện lên đã nghe thấy tiếng báo gầm sau lưng.
Ầm!
Hắn bị con báo vỗ một cái văng ra xa mấy chục trượng, tạo thành một cái hố hình người sâu đến mấy chục tất. Tên báo nhân Đa Nhĩ Cổn đắc ý nhìn Nạp Lan, rồi vỗ lên ngực hú to đầy hưng phấn. A Khờ vừa bò dậy, vừa ho lên khù khụ mà mắng:
- Con bà nó, không phải là nói ta với ngươi đấu tay đôi hay sao? Thế nào lại có thêm con báo thối đó tham dự vào?
Đa Nhĩ Cổn ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn hắn:
- Dũng sĩ báo tộc sinh ra đã được thần báo bảo hộ, chúng ta là sống trên lưng báo, chết cũng trên lưng báo. Ngươi nếu có báo thần bảo hộ, thì kêu gọi ra đây mà đánh với ta!
Nhìn ánh mắt khinh thường của Đa Nhĩ Cổn, lại nghe những tiếng âm thanh reo hò của đội quân báo nhân phía sau. A Khờ lửa giận bốc lên ngụt trời, miệng phun ra một bãi nước bọt, hai tay nắm chặt thành quyền:
- Mẹ nó, một tên báo nhân thần cấp năm sao như ngươi mà cũng dám uy hiếp ta sao? Chết đi!
Hắn lần này thật sự rất giận, cả người vận lên Chiến Hỏa Thần Giáp, tay cầm âm dương hỏa, tay cẩm Ngục Hỏa U Hồn tháp đánh đến. Âm dương hỏa công kích lên người báo đốm, ngục hỏa đánh lên người Đa Nhĩ Cổn. Bị trúng đòn cả người con báo đau đớn rống lên một tiếng, liên hệ giữa nó với Đa Nhĩ Cổn vì thế mà bị chặt đứt. Đa Nhĩ Cổn vô cùng sợ hãi mà rống lên. Chiếc rìu lớn của hắn chém lên bảo tháp như chém phải một tóa núi vạn trượng, răng rắc vài tiếng âm thanh vang lên. Cây rìu trên tay hắn bị vỡ ra làm đôi, mà tòa bảo tháp như không có ngừng lại, đập thẳng lên ngực làm hắn văng ra xa rơi thẳng vào trong rừng cây. Thời gian lúc này dường như dừng lại, không gian cũng như tĩnh lặng không một tiếng động. Đa Nhĩ Cổn là một trong những chiến binh mạnh nhất của báo tộc, hiện tại thì chỉ bằng một đòn duy nhất của tên nhân loại nhỏ bé, có thực lực thấp hơn đánh bại. Chuyện này làm cho lòng kiêu hãnh của bọn họ bị đả kích mạnh mẽ. A Khờ gầm lên một tiếng, rồi hét to:
- Còn ai nữa không?
Nếu như có kẻ nói hắn càn rỡ thì hắn sẽ càn rỡ cho kẻ đó coi, nếu như có kẻ dám khinh thường hắn thì hắn sẽ cho kẻ đó thấy sự khinh thường là như thế nào. Hiện tại hình ảnh của hắn trong mắt các dũng sĩ báo tộc là một kẻ vô cùng cuồng ngạo và bá đạo, không một ai lúc này dám lên tiếng đi ra thách đấu với hắn. Hắn càng hung hăng mà ho to lên lần nữa:
- Còn ai nữa không?
- Ta!
Lần này một tiếng đáp lại rất dứt khoát. A Khờ mở trừng mắt ra mà nhìn. Người này là một nữ báo tộc thân hình đồ sộ đầy các cơ bắp, ngực to, mông đầy, eo gọn. Nhìn cái hình tượng này hắn không khỏi đánh ực nuốt xuống một ngụm nước miếng.
- Ngươi là nữ nhân, bước ra đây làm gì?
Nàng tuy thân hình cường thể quá độ, nhưng căn bản không phải là không xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp chẳng kém gì hai chị em nhị báo. Nàng chống lưỡi rìu xuống đất, hai tay vặn lại với nhau bẻ các đầu khớp xương kêu lên răng rắc, cổ thì lắc qua lắc lại lụp cụp mấy cái. Phía bên dưới không biết có gã nào đó lớn tiếng hô lên:
- Khắc Lâu A Đặc Mễ vô địch! Khắc Lâu A Đặc Mễ vô địch!
Một tiếng hô lên, mấy ngàn tiếng theo đó cũng hô lên. Không khí trầm lắng dường như vì sự xuất hiện của nàng mà sục sôi náo nhiệt trở lại. Hắn có chút đau đầu nhìn sang Nạp Lan. Nàng hiểu ý hai tay chống cằm nhìn hắn cười:
- Huynh mà không thắng được nàng, ta cũng sẽ không gả cho huynh nữa!
- Này, đây là cái gì đạo lý chứ! Hừ, ta xưa nay không thích đánh nhau với nữ nhân!
Nạp Lan chỉ cười cười nhìn hắn. Hắn thật sự rất là buồn bực lườm nàng một cái. A Đặc Mễ hai tay vung mạnh lên trời, những tiếng hô vang phía dưới lập tức dừng lại. Nàng một tay đặt trước ngực hướng sang Ba Đặc Lạp cúi nhẹ đầu xuống:
- Thuộc hạ A Đặc Mễ, xin thần nữ điện hạ cho phép A Đăcn Mễ lấy lại danh dự cho bổn tộc!
Ba Đặc Lạp không chút do dự mà gật đầu đáp ứng, A Đặc Mễ liền tôn kính cúi đầu đáp lễ với nàng. Thấy A Đặc Mễ hùng hổ bước đến trước mặt, A Khờ khí thế cũng bị nàng làm cho thu lại không còn. Nhìn đi nhìn lại hắn vẫn thấy nữ nhân này thích hợp nằm ở trên giường hơn là đi đánh nhau với hắn. Hắn lắc đầu tự mắng:
- Bại hoại, ta thật sự rất bại hoại a!
Thấy hắn hết nhìn ngắm thân thể của mình, lại lắc đầu lẩm bẩm nói chuyện một mình. Nàng cho rằng là hắn đang chê bai thân hình của mình, mới tức giận gầm lên:
- Nhân loại ngông cuồng, hôm nay bổn tướng muốn thách đấu với ngươi! Chỉ cần ngươi thắng ta, ta sẽ là nô lệ của ngươi. Còn nếu ngươi bị ta đánh bại, thì ngươi chính là nô lệ của ta. Ngươi có dám nhận lời thách đấu của ta hay không?
- Khoan đã!
A Khờ dường như là ngay lập tức giơ tay phản đối. Nàng mắt như nổ lửa:
- Tại sao?
- Vì ta không thích nữ nhân cơ bắp như ngươi a!
- Không thích cũng phải đánh!
Nàng lần này không có thừa lời nói chuyện với hắn nữa, một rìu bổ xuống chấn cho mặt đất nứt toát ra thành một cái rãnh sâu mấy chục trượng. Hắn đứng ở một bên hô lớn:
- Nữ nhân thô bỉ, ta không thích nữ nhân thô bỉ như ngươi nha!
Hắn càng nói, nàng càng hung hăng chém xuống. Liên tiếp sáu, bảy đường rìu chẻ xuống. Mặt đất xung quanh vạn trượng chỗ nàng và hắn giao đấu đã là một dãy mạng nhện đường nứt khổng lồ. Thấy hắn cứ chạy đông chạy tây không chịu đánh trả, nàng vẫn là nhịn không được thu hồi lại cán rìu.
- Ngươi vì sao không đánh trả?
- Ai nói là ta sẽ không đánh trả?
Mắt hắn lúc này hiện lên một tia xảo trá rất rõ ràng. Bàn tay của hắn vừa nắm liền biến thành long trảo chụp lên ngực nàng hô lớn: