Vú Nuôi Của Rồng

Chương 109: Trộm đồ

Nhóm người A Khờ lúc này rời khỏi Vạn Hỏa Sơn chỉ chừng hơn mười vạn dặm, khoảng cách đến Hắc Thạch thành ít nhất cũng phải đi năm, sáu ngày nữa mới tới. Một lần này, vì trên đường đi nhàn tản nên nhóm người A Khờ đi được rất thoải mái. A Khờ đương nhiên là rất muốn gấp rút chạy đến Hắc Thạch thành để tìm tung tích của Tiêu Lăng, nhưng trên người hắn hiện tại không có pháp bảo phi hành. Hắn muốn đi, cũng chỉ có thể dựa vào tu vi của mình mà phi hành đi. Nhưng bên cạnh hắn còn có Tiêu Mỵ, nàng ta tu vi không đủ cho nên không thể nào tự phi hành được giống như hắn, nên hắn vì thế mới chậm lại một ít thời gian. Cũng chính vì lẽ này nên một cái rắc rối ngoài ý muốn lại xảy ra. Không biết tên Hứa Thời Thiên trong lúc phi hành đụng phải thứ gì mà chạy loạn lên la hét:

- Chủ nhân, chủ nhân! Không xong rồi, không xong rồi! Có người đang ở phía sau muốn đuổi giết chúng ta!

Nhìn vẻ mặt vừa đắc ý lại vừa hớt hãi của hắn, A Khờ có chút nghi hoặc:

- Nói đi, rốt cuộc là ngươi đã làm ra chuyện gì?

Hứa Thời Thiên dường như rất gấp, hắn đem một cái túi vải trên người ném qua cho A Khờ:

- Chủ nhân, lần này người phải làm chứng cho ta! Ta chỉ lấy của mấy ả có một cái túi vải, mấy ả lại muốn giết ta! Thật sự là quá mức khinh người!

Hứa Thời Thiên ném xong túi vải cũng liền chạy té đi, để lại A Khờ vẻ mặt vô cùng ngơ ngác. Đến khi hắn cảm nhận được sát khí lan đến, biết là cái con chuột tinh này vừa mới gậy họa xong, còn ném đi tang vật giao cho mình. Hắn tức giận hét toáng lên:

- Hứa Thời Thiên, ngươi mau đứng lại cho ta!

Hứa Thời Thiên đương nhiên là không dám đứng lại, hắn còn hăng hái chạy nhanh hơn, miệng không ngừng lẩm nhẩm một mình:

- Hừ, lão thử ta nhát gan chứ không có ngốc! Ta mà đứng lại chủ nhân nhất định sẽ đánh ta, rồi lại đem ta giao cho đám tặc bà đó! Ta nhất định là chết chắc rồi!

Thấy Hứa Thời Thiên không nghe lệnh mình, càng chạy càng hăng. Hắn đang muốn dùng đến cấm chế để cưỡng ép đi ra. Mà lúc này đột nhiên bên trong cái túi vải lại động đậy, hắn không khỏi giật mình mở tung nó ra. Bên trong không phải là vật gì quý giá, mà chỉ có bốn thân hình nữ nhân nằm co rút lại, ai nấy sắc mặt đều rất khó coi. Mà kỳ lạ nhất là hai thiếu nữ tí hon, chỉ lớn bằng hình hài một đứa trẻ nhỏ sơ sinh, nhưng thân thể lại phỗng phao như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi. Hai thiếu nữ tí hon này một người thì mặc lục y, trên người phảng phất có hương vị như hoa sen mới nở. Một thiếu nữ mặt áo vàng, có một đôi cánh bướm trong suốt sau lưng, trông khá là đáng yêu. Mà hai nữ nhân còn lại, một người mặc hồng y thì A Khờ không biết tên. Còn một nữ nhân mặc hoàng bào trên người thì A Khờ đã từng thấy qua một lần.

- Đây không phải là hoàng hậu của Tây Thục Đại Đế quốc hay sao? Nàng ta sao lại ở đây?

Ngày đó A Khờ chỉ nhớ là có một con dơi yêu đem hoàng hậu của Tây Thục bắt đi, sau đó thì xảy ra tranh đấu. Còn lại thì hầu như hắn không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. A Khờ sau khi bình tĩnh nhớ lại, lúc này mới lưu ý đến thân thể các nàng có sự khác thường.

- Ồ bọn họ làm sao giống như là đang bị đóng băng lại như vậy nhỉ?

Nghe A Khờ hỏi khí linh bên trong bảo tháp cũng tò mò ngó đầu đi ra, nó chậc chậc kêu lên mấy cái, sau mới nói:

- Bọn họ là bị trúng độc, bên trong thân thể sắp bị băng phong đóng cứng lại rồi!

- Độc? Các nàng làm sao lại trúng độc?

A Khờ kinh hãi kêu lên, khí linh lại nhàn nhạt nhìn hắn cười:

- Đây là các nàng bị trúng Hàn Băng Huyết độc của tộc người dơi ở phía bắc Vạn Độc sơn. Độc này là kỳ môn tuyệt độc, chỉ có người của hoàng tộc hoặc là thiên tài đặc biệt của biên bức nhất tộc mới luyện được. Vì điều kiên quyết để tu luyện công pháp này chính là dùng hàn độc nhập thể, dùng hàn khí tẩy rửa kinh mạch, đem nó hấp thu vào trong máu huyết. Loại công pháp này vô cùng tà dị và cực đoan. Hầu như mười người tu luyện thì đã có chín người bị hàn độc phản phệ mà chết. Tu vi càng cao, hàn độc cần dùng càng mạnh, nên loại công pháp này rất hiếm khi xuất hiện. Mà người luyện được công pháp này lại rất lợi hại. Xem chừng con thanh dực hoàng kia hẳn là người của hoàng tộc, lại tu Hàn Băng huyết độc gần đến đại thành rồi!

- Vậy loại hàn độc này có phương pháp nào để phá giải hay không?

- Có! Phương pháp thì có hai loại, mà phải xem là chủ nhân muốn dùng đến loại phương pháp nào hay thôi!

A Khờ nghe trong lời nói của nó có ý chọc tức thì gắt lên:

- Nói nhảm, còn không mau nói ra cho ta!

Khí linh nghe hắn tức giận thì hắc hắc cười:

- Phương pháp thứ nhất, cũng là phương pháp đơn giản nhất! Chính là chỉ nhân dùng đến khí dương trong người của mình đem dẫn vào trong người của các nàng, như vậy độc khí này sẽ giải được thôi!

A Khờ nghe nó nố xong mặt lập tức xám đen, lập tức phất tay:

- Còn phương pháp thứ hai là gì?

Thấy hắn lần này vậy mà từ chối giải độc bằng phương pháp thứ nhất, khí linh mới có chút bỉ ổi cười:

- Chủ nhân, là ngươi sợ có người nhìn thấy hay sao? Người yên tâm đi, chẳng phải chủ nhận có một cái trận bàn hay là sao? Cứ bố trí nó xuống, còn ai nhìn thấy được nữa chứ!

A Khờ nghe nó nói mà mắt không khổ trợn ngược lên:

- Ngươi nghĩ ta là hạng người như vậy hay sao?

Thấy hắn tức giận như vậy nó cũng chỉ cười cười:

- Thật ra phương pháp thứ hai không phải là ta không muốn nói ra, mà thật sự loại phương pháp này tương đối nguy hiểm, với lại chủ nhận hiện thời cũng không thể thi triển ra được!

- Nhưng mà... nhưng mà...

A Khờ ánh mắt lúc này do dự nhìn đến Hạ Hầu Khuynh Thành đang nằm bên cạnh. Khí linh liền hiểu ngay ý tứ của hắn, nụ cười càng thêm bỉ ổi hơn:

- Khặc khặc khặc, chủ nhân ngươi yên tâm! Ta đảm bảo sau khi chuyện này xong các nàng sẽ tuyệt không dám tiết lộ ra ngoài một câu nửa chữ đâu. Người chỉ cần tin tưởng ta là được!

Khí linh đã nói đến nước này rồi A Khờ cũng không do dự nữa. Hắn đem các nàng đều thu lại vào trong túi vải, sau đó thì vác lên vai đi đến chỗ mọi người tụ họp:

- Sở Kỳ, ngươi đem người của ngươi tản ra hết đi! Các ngươi nếu muốn theo ta thì đi đến Hắc Thạch thành mà tụ hội, ta sau khi đến đó sẽ lưu lại ấn ký cho các ngươi!

Sở Kỳ nghe hắn nói như thế thì nhìn nhau rồi gật đầu mà cùng nhau tản ra. Đợi bọn người Sở Kỳ phân tán đi hết A Khờ mới nhìn đến Tiêu Mỵ:

- Mỵ nhi, ta với tỷ tỷ của ngươi có một hồi cơ duyên, bây giờ ta có nói ngươi cũng không hiểu được đâu. Sau này gặp lại ở Hắc Thạch thành ta sẽ nói rõ cho ngươi hay!

- Đại ca, người... người muốn đi đâu?

Mấy ngày nay được A Khờ chăm sóc nên nàng đã quen dần với hắn, nay thấy hắn có ý muốn rời đi mới sợ hãi kêu lên. Hắn đem nàng hôn nhẹ lên trán, rồi phất tay ra hiệu cho Hứa Thời Thiên:

- Ngươi giúp ta chăm sóc cho nàng! Nếu nàng sau này có một chút tổn thương nào, thì ta sẽ vặt hết lông chuột của ngươi xuống. Ngươi nhớ đấy!

Hứa Thời Thiên bị hắn dọa có chút cả người đánh run lên, vẻ mặt nhưng lại rất là khí khái vỗ ngực nói ra:

- Xin chủ nhân cứ yên tâm, dù có thiên binh vạn mã, tiểu nhân cũng sẽ bảo đảm an toàn cho nàng, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tổn hao nào!

- Hừ, ta có kêu ngươi ra ngoài đánh nhau sao? Ngươi chỉ cần đem nàng đi trốn cho thật kỹ, chờ ta ở Hắc Thạch thành, như vậy là được rồi! Nghe cho rõ, là bất cứ giá nào ngươi cũng phải bảo vệ an toàn cho nàng đó, có biết chưa?

A Khờ hung hăng giáo huấn Hứa Thời Thiên một trận, làm cho nó chỉ có liên tục mà gật đầu vâng dạ một hồi. Đợi cho nó dẫn theo Tiêu Mỵ rời đi thật xa, A Khờ lúc này mới nhìn những cái bóng hình cách đó không còn bao xa nữa. Hắn đưa tay vuốt nhẹ lên đầu con rồng nhỏ:

- Tiểu Long, ngươi có sợ hay không?

Con rồng nhỏ cảm nhận được chiến ý bên trong ánh mắt của hắn, nó hưng phấn mà ngẩng cao đầu kêu lên. Mười hai cái bóng hình vừa xuất hiện, nghe một tiếng rồng ngâm này đều bị chấn động mà dừng lại. Nhưng các nàng quan sát chỉ thấy có một tên nhân loại thánh cấp ba sao, một con tiểu long thần cấp một sao thì đều yên tâm mà thả thần thức tản ra xung quanh. A Khờ nhìn mười hai nữ nhân trước mặt đều có thực lực thần cấp năm sao, miệng khẽ nhếch lên cười:

- Này mấy vị mỹ nhân, các ngươi là đang tìm thứ này phải không?

A Khờ vừa nói vừa đem cái túi vải giơ lên cao. Hắn còn sợ các nàng không thấy mà cố ý lắc qua lắc lại mấy cái. Ánh mắt mười hai nữ hắc y nhân lóe lên những tia sáng lạnh lẽo:

- Giết!

Chỉ có một mệnh lệnh duy nhất, cả mười hai nữ nhân người dơi sải cánh mà bay nhanh tới. Chỉ một cái chớp mắt, khoảng cách ngàn trượng đã ngay trước mặt. Một đôi trảo nhọn hoắc, cấm sâu vào trong da thịt của A Khờ. Nhưng máu huyết không có chảy ra như là dự kiến của các nàng. Cái hư ảnh trước mặt tan biến, A Khờ lại xuất hiện ở một góc khác đứng giữa trời khoanh tay mà cười:

- Ta ở bên này, các ngươi làm sao lại đi về phía đó? Ài, ta không nghĩ đến các ngươi mắt lại kém như vậy a!

Hắn lời nói làm các nàng vô cùng tức giận, những cái bóng đen lại một lần nữa lao đi như tên bắn.

Phụp!

Một tiếng âm thanh như xuyên thấu vang lên, thân ảnh A Khờ lại một lần nữa tan vào hư vô. Mà A Khờ lúc này lại đang rất là bình tĩnh đứng từ bên ngoài quan sát đến hết thẩy. Tay hắn vừa cầm trận bàn, vừa đem một ít long quả lưu trữ bên trong trữ vật ra ăn. Hắn ăn rất là ngon lành, Tiểu Long cũng được hưởng sái một ít linh quả mà ăn đến say sưa. Một người một long nhìn cảnh đánh nhau bên trong trận pháp mà như đang ngồi xem kịch. A Khờ thậm chí còn rất buồn bực nói với Tiểu Long:

- Ồ, lại một cái hư ảnh nữa bị đánh tan rồi! Tiểu Long, ngươi nói xem các nàng có phải đầu óc rất ngốc hay không? Ta có nhiều hư ảnh như vậy, bọn họ cứ đánh, vậy thì đánh đến bao giờ mới xong đây?

Hắn nói xong lại lắc đầu:

- Không được, lát nữa ngươi vào trong trận đem từng người một bắt ra cho ta. Ta muốn giáo huấn các nàng một phen! Nữ nhân thì không nên hung bạo như vậy a!

Tiểu Long không hiểu mấy lời hắn nói có ý nghĩa gì, nó chỉ nghe nói sắp có đánh nhau thì rất là hưng phấn kêu lên. Khí linh đang ở bên trong tòa tháp cũng thò đầu ra ngoài mà tặc lưỡi:

- Chủ nhân a, lại hao tốn linh thạch của lão Tần, lão Tần rất là sót của nha!

A Khờ đang ngồi ăn trái cây bàn luận kế hoạch vớ Tiểu Long nghe khí linh nói thế thì cũng gật đầu nói theo:

- Đúng vậy, ddù sao đồ của lão Tần cũng là của ta, sau này ta phải dùng tiết kiệm một chút mới được!

Tần Quảng Vương đang ngồi bên trong Diêm La điện nghe xong lời này trực tiếp nằm hôn mê luôn.