Vụ Lừa Đảo Tại Ngân Hàng Wilshire

Chương 8: Nắm giữ thời gian

Hiện tại có ba điều khiến Đức thấy bận tâm: Đầu tiên là về những bộ hồ sơ đang được “làm lại”: Đã gần hai tuần mà số hồ sơ được giải quyết chưa tới phân nửa. Nguyên do là vì Đức không đang phải “gánh” thêm việc của Khang và Hon nên anh có rất ít thời gian để kiểm tra mớ hồ sơ. Những lúc như vầy, anh thầm nghĩ rằng khả năng Dừng Thời Gian cũng có lúc hữu ích đó chứ, mà sao lâu rồi anh vẫn chưa thấy nó lại?

Tiến độ công việc có hơi chậm nhưng đó không phải điểm chính. Điều khiến Đức thấy băn khoăn là tại sao ba ngày qua, khi bước chân vào phòng làm việc là anh cứ cảm giác có gì đó không đúng. Bàn làm việc vẫn bừa bộn giấy tờ, những thùng hồ sơ chất đống trên sàn nhà, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì không thấy có gì đặc biệt. Nhưng với Đức, một người kĩ tính, cứng nhắc và máy móc thì đã nhận ra vị trí các thùng hồ sơ có bị xê dịch đôi chút. Khi kiểm tra lại các bộ hồ sơ thì anh phát hiện thấy có vài bộ đã không để theo thứ tự.

Anh nhớ rất rõ chính tay mình đã sắp xếp những hồ sơ này vào thùng và còn kiểm tra đi kiểm tra lại hết mấy lần. Không hề nghi ngờ trí nhớ bản thân, anh tin chắc rằng có người nào đó đã vào phòng này và đụng tới đống hồ sơ, nhưng là ai mới được? Không thể nào là hai cô gái quầy giao dịch vì họ bận rộn với khách hàng suốt ngày. Kiệt ư? Có thể! Hạnh? Để làm gì khi mớ hồ sơ của cổ còn chưa giải quyết xong? Ngài Kim? Ông ta còn không đọc được tiếng Việt mà. Chú bảo vệ? Có thể có, mà có thể không?

Anh vốn biết Kiệt có hiềm khích với mình vì chức vụ giám đốc. Anh cũng biết việc hắn thỉnh thoảng lẻn lên tầng này, núp sau cửa và nghe lén anh nói chuyện với khách hàng. Kể cả việc hắn thường bịa chuyện nói xấu sau lưng anh với hai cô ở quầy giao dịch anh đều biết cả. Anh không ưa hắn nhưng cũng không muốn đuổi hắn vì anh sợ sẽ thấy cắn rứt lương tâm nếu để hắn mất công việc, mất chén cơm.

Lần này cũng vậy, thôi thì tạm gác chuyện này qua một bên.

Điều băn khoăn thứ hai là mục đích của Hội Tiến Bộ. Nếu đúng như lời cô gái trên tivi nói… Mà không! Anh đã quyết định chỉ nên tin một nửa bởi vì anh có ác cảm với cô gái khi cô ta là nguyên nhân khiến Hon trở nên “tưng tửng” như bây giờ. Mặt khác, sau hai lần giáp mặt với Dương cũng khiến anh có thiện cảm với người này. Dương ăn mặc hơi kì dị, cách nói chuyện thì mập mờ nhưng chính những điểm này khiến Đức thấy tin tưởng hơn.

Anh nhớ tới những bộ phim mình từng coi và những bộ manga mình từng đọc. Cách các tác giả xây dựng hình tượng nhân vật ban đầu rất thân thiện, hòa nhã, sốt sắng giúp đỡ người khác rồi đột nhiên trở mặt thành kẻ ác nhân… Những điều đó anh không thấy ở Dương. Thêm nữa là nếu Hội Tiến Bộ thật sự độc ác, giết người không gớm tay thì hẳn những kẻ đứng đầu – Thành Viên Cấp Cao – cũng phải là những kẻ máu lạnh chứ nhỉ? Anh đã biết mặt và biết cả năng lực của Dương mà tại sao lại không bị giết?

Tại sao Dương lại muốn anh nhập hội tới vậy? Nếu muốn giết anh thì cứ giết tại chỗ đi, kêu nhập hội rồi giết làm gì cho tốn công? Và trong lần gặp cuối, Dương đã nói cảm thấy chán những việc Hội đang làm... Liệu có phải anh ta đã khám phá ra điều gì không? Liệu có phải sau đó anh ta đã bị trừ khử, và vì thế mà Đức chờ mỏi mòn vẫn không thấy anh ta tới mở tài khoản như đã hẹn?

Vài ngày qua Đức đã thử làm một cuộc điều tra nho nhỏ, xem coi gần đây có những cái chết hoặc tai nạn bí ẩn nào không. Anh biết rằng không thể nào tìm ra câu trả lời từ những tờ báo chính quy, vậy chỉ còn cách tìm qua báo mạng, mà thông dụng nhất phải là Facebook rồi.

Thế nhưng bắt đầu rồi anh mới thấy việc tìm kiếm giống như mò kim đáy bể vậy. Anh tham gia vào những hội, nhóm, diễn đàn chuyên đăng những tin tức nóng hổi, hy vọng sẽ tìm được chút gì đó. Anh đặt ra giả thuyết nếu Hội Tiến Bộ muốn ám sát ai đó, chắc chắn chúng sẽ tạo dựng cho giống tai nạn, mà tai nạn xe cộ trên đất nước này mỗi ngày tới cả trăm vụ, biết vụ nào khả nghi bây giờ?

“Thôi thì để chuyện đó cho ngày cuối tuần vậy, ước gì mình có thêm thời gian.” – Anh thở dài.

Và điều băn khoăn cuối cùng chính là việc Hon bỗng dưng đi làm lại vào hôm thứ Năm này. Anh ta đến đúng giờ, quần áo và đầu tóc chỉn chu nhưng khuôn mặt vẫn lộ rõ nét mệt mỏi. Đức muốn hỏi thăm nhưng lại sợ ánh mắt soi mói của Kiệt, với lại hôm nọ anh đã nổi nóng quát Hon còn gì.

Nghĩ lại, anh cũng thấy mình có hơi nặng lời nhưng thái độ của Hon lúc đó quả thực không thể không nổi nóng được: Đi cứu người mà anh ta cứ bình thản như đi chợ vậy. Đối đầu với một tổ chức hơn tám trăm thành viên, vài chục trong số đó có năng lực “khủng” mà Hon cứ dửng dưng như không. Phải rồi, Hon có thể Biến Mất để qua mắt chúng, nhưng còn những người khác thì sao? Thái, Ngọc, và mình nữa? Nếu Hon đã tự tin rằng chỉ mình anh ta cũng cứu được cô gái thì tập hợp Đội Giải Cứu làm gì?

Tới chiều thứ Sáu, ngân hàng treo biển đóng cửa sớm và thông báo là sẽ không làm việc vào thứ Bảy. Nguyên do là tối nay có bữa tiệc đưa tiễn ngài Kim, và Đức e ngại là nếu mọi người đều “chơi hết mình”, “không say không về” thì tới mai sẽ chẳng có ai đi làm nổi. Thôi thì cho họ nghỉ luôn ngày mai cho khỏe. Và vì không muốn ngài Kim lên máy bay trong tình trạng say xỉn bét nhè nên mới tổ chức tiệc vào tối nay, vậy sẽ cho ngài Kim thêm một ngày nghỉ ngơi thoải mái.

Bốn giờ ba mươi, Đức xếp mớ hồ sơ vào thùng giấy. Mỗi tập hồ sơ có dạng bìa gấp mở và được đánh dấu theo thứ tự bảng chữ cái. Đức bèn kiếm khoảng hai mươi cái kẹp giấy loại lớn và kẹp vài trang cuối của một tập hồ sơ với vài trang đầu của tập khác. Anh cẩn thận ghi chép lại số trang được kẹp và tên hồ sơ. Vẫn tin rằng có người đang lục lọi văn phòng mình nên anh đã nghĩ ra cái bẫy này. Cách hoạt động của nó như sau:

(1) Nếu kẻ đó là người trong công ty, hắn ắt phải lợi dụng những lúc anh không có trong văn phòng để lục loại mớ hồ sơ. Mà anh ít khi rời khỏi văn phòng nên cơ hội của hắn rất ít, nói chính xác là hắn không có nhiều thời gian nên sẽ hành động vội vã. Trong một thùng hồ sơ sẽ có vài bộ hồ sơ được kẹp dính với nhau, xác suất hắn bốc phải hai bộ dính chùm là không cao nhưng đáng để thử. Khi hắn bốc phải hai bộ dính chùm thì do vội vã nên hắn sẽ không để ý tới cái kẹp mà giật cho hai bộ rời ra. Kẹp lớn và chắc nên cú giật phải mạnh lắm, đủ để làm rách giấy và đó sẽ là bằng chứng.

(2) Hắn vội vã nhưng cẩn thận và phát hiện kẹp giấy. Hắn sẽ kéo cái kẹp ra để không làm rách giấy, sau khi lật hồ sơ xong thì hắn có thể cẩn thận kẹp hai bộ hồ sơ lại như cũ. Nhưng liệu hắn có cẩn thận tới mức ghi nhớ số trang được kẹp không? Có thể có, có thể không. Đức chỉ cần đối chiếu số trang ghi chép lại, nếu thấy có sự khác biệt dù chỉ một trang thôi thì cũng có thể coi là bằng chứng rồi.

Hoặc đơn giản hơn, anh chỉ cần cho lắp camera trong phòng là được, nhưng như thế tốn thời gian và có thể đánh động kẻ kia. Ban đầu anh đã tính cho qua, nhưng nghĩ lại một hồi thì anh thấy cay cú và quyết bắt cho được kẻ lén lút này để trừng trị làm gương.

“Sếp!” Giọng nói của Hon làm anh giật bắn mình. Hon lại vào phòng mà không chịu gõ cửa rồi.

Trong một thoáng, anh chợt nghi ngờ liệu có phải người lục lọi văn phòng mình là Hon không? Với khả năng của Hon thì chuyện này quá sức dễ dàng. Nhưng hiện tại Hon vẫn đang bị tẩy não cơ mà? Trong đầu anh ta chỉ nghĩ tới việc cứu cô gái chứ đâu nghĩ gì khác?

“Ngài Kim bảo tui lên coi sếp dọn dẹp xong chưa? Ổng háo hức lắm rồi đó!”

“Nói ổng mười phút nữa tôi xuống.”

Hon vừa quay đi thì Đức đã gọi giật lại, “Này!”

“Sao hả sếp?”

“Sao ông đi làm lại?”

“Chứ tui ở nhà không thì sao lãnh lương được?”

“Không, ý tôi là… Chuyện cô gái đó, chả phải ông chỉ nghĩ tới việc cứu cổ thôi sao?”

Hon gãi đầu, “À… Hôm đó sếp mắng tôi làm tôi tỉnh ngộ ra. Không có chút thông tin nào, không có bằng chứng nào mà tôi lại cả tin quá. Mất mấy ngày để tôi bình tâm lại và quyết không nghĩ tới nữa!”

Đức nhíu mày: “Không nghĩ tới nữa, thật à? Muốn bỏ thì bỏ, dễ vậy sao?”

“Ừ. Tôi nhớ tôi đọc đâu đó có viết: Mình là đàn ông thì nâng lên được cũng bỏ xuống được. Bây giờ tôi thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng cô ta văng vẳng đâu đây nhưng sẽ cố không nghĩ tới. Mục tiêu của tôi là đi làm kiếm tiền cả thiện cuộc sống, và… ờ… chờ Khang tỉnh dậy để còn đi ăn như hồi trước.”

“Thảo nào Khang cứ béo mãi, chả giảm được kí nào.” Đức bật cười, “Mà hình như ông bị cấm tới Vương Ký rồi phải không? Ông có thể nhờ ngài Kim thuyết phục chủ quán xem?”

“Sếp xúi kiểu gì vậy? Để ông chủ biết ổng bị sai khiến lần nữa chắc ổng nướng chín tôi mất. Còn về ngài Kim thì… trễ rồi. Ổng còn ở đây có hôm nay với ngày mai thôi, mà tối nay chắc ổng sẽ “quẩy” hết mình tới sáng luôn. Nguyên ngày mai chắc ổng chỉ ngủ thôi…”

Và cả hai cùng cười lớn. Đức sau đó sắp xếp văn phòng lại rồi khóa cửa đi xuống tầng dưới, nhanh chóng nhập bọn với những người khác. Điểm đầu tiên họ hướng tới là nhà hàng buffet ở quận Nhất đã được đặt chỗ từ tuần trước. Bữa tiệc đưa tiễn ngài Kim vậy là bắt đầu!

Sau bài diễn văn chia tay của ngài Kim thì họ dành ba tiếng đồng hồ để thưởng thức gần hết các món ở nhà hàng. Rồi gọi là để tiêu bớt thức ăn nên họ dẫn ông ta tới phố đi bộ làm vài vòng, chụp ảnh và trò chuyện với du khách (một vài người đã bắt đầu say rồi). Cuối cùng thì họ đến quán Karaoke để hát hò hơn hai tiếng. Tại đây, ngài Kim (đã hơi say) dùng năng lực yêu cầu nhân viên nói ra suy nghĩ thực của họ về ông, và một số lời nhận xét có làm ông không hài lòng lắm nên ông đã bắt họ hát liền mười bài liên tục cho tới khi khàn giọng mới thôi.

Bữa tiệc kết thúc lúc nửa đêm và Đức đưa ngài Kim về khách sạn. Trái với nhận định ban đầu là ngài Kim sẽ say quắc cần câu đến mức không biết trời trăng mây gió gì, ông vẫn còn khá tỉnh táo khi Đức đưa ông lên phòng.

“Ngài sẽ ổn phải không? Sáng mai tôi sẽ đến đây sớm để kiểm tra.”

“Tôi không sao, nhưng có một chuyện tôi vẫn muốn biết…”

“Vâng?”

“Cậu có còn ghét những người có… ờ… “bị” HSP không?”

“Không hề!” Đức đáp. “Vả lại tôi chưa hề ghét họ. Đúng là tôi có chút e ngại bởi vì tôi không hiểu nhiều về họ, mà như người ta hay nói “Con người sợ thứ mà họ không hiểu mà”.”

“Vậy à…” Ngài Kim lầm bầm. Lúc này ông đang nằm ngửa trên giường với áo quần xốc xếch, giày vẫn xỏ trong chân, một tay gác trán, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đỏ au, giọng nói ngắt quãng: “Vậy nếu cậu không ghét siêu năng lực… Cậu có muốn… có nó không?”

Đức giật mình: “Có chứ… Nhưng mà…”

“Tôi sẽ giúp cậu!” Ngài Kim chợt ngồi thẳng dậy, mở mắt nhìn Đức.

“Sao?” Đức lắp bắp, “Được sao?”

“Được, được mà.” Ngài Kim bật cười và tính đứng dậy nhưng rồi cơ thể ông loạng choạng khiến Đức phải chạy lại đỡ ông cho khỏi ngã. “Kéo cái ghế đó lại, ngồi xuống đi!” Do ngài Kim đã dùng năng lực nên Đức buộc phải tuân theo; anh kéo cái ghế tới và ngồi đối diện ông ta.

“Tôi thấy xấu hổ và bất lực khi không thể giúp Hon… Cậu đừng nói gì cả, nghe tôi nói đây! Trước giờ tôi khá tự tin vào năng lực của mình, tôi yêu cầu ai điều gì thì họ không thể từ chối được. Phải, đó là những tháng ngày vui vẻ cho tới khi ả ta xuất hiện… Ngay từ đầu tôi cũng thấy có gì không ổn rồi… Mùa đông lạnh thế mà ả chỉ bận váy ngắn, tất cao, khoác một cái áo mỏng đi qua lại trong công ty như muốn thu hút ánh nhìn của đám đàn ông. Chỉ sau vài tháng, hầu hết các nhân viên trong công ty đều bị ả “tẩy não”, trở thành những con rối mặc cho ả sai khiến.”

“Tôi cũng suýt nữa theo gót họ, nhưng tôi đã kháng cự lại được phần nào… Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu vì sao, cho tới chiều nay tôi đã khám phá ra: Chính là năng lực Thuyết Phục của tôi! Trong lúc kháng cự lại sức mạnh của ả, một cách vô thức, tôi đã tự thuyết phục bản thân rằng mình phải cố gắng chống chọi lại, vì vận mệnh công ty nằm trong tay mình. Và tôi đã làm được! Tôi hoàn toàn tỉnh táo và làm chủ được bản thân. Vui sướng trong lòng, tôi đã thử dùng năng lực của mình để “giải thoát” cho những người khác… Thế nhưng vô vọng, thật mỉa mai làm sao!”

“Sau khi thâu tóm cả Hội đồng quản trị, ả bắt đầu điều hành ngân hàng theo cách ả muốn: Thay đổi cách thức hoạt động, đóng cửa hàng loạt chi nhánh và sa thải những người thân cận tôi. Kể cả chi nhánh của cậu cũng nằm trong danh sách bị khai tử, nhưng lúc đó tôi đã đứng lên chống lại. Dùng khả năng yếu ớt của mình, tôi thuyết phục họ cho thời hạn vài tháng để xem xét tình hình làm việc tại đây rồi hãy đưa ra quyết định sau. Họ đồng ý và cho phép tôi làm nhiệm vụ giám sát…”

Đức há hốc mồm: “Vậy ra ngài tới đây là để… bảo vệ chúng tôi sao?”

Ngài Kim gật đầu.

“Nhưng chả phải ngài là người yêu cầu họ đừng đóng cửa chi nhánh này sao? Vậy mà họ còn để ngài làm giám sát nữa, không lẽ họ không sợ ngài làm giả báo cáo?”

“Cậu hiểu sai rồi! Đúng là tôi đã lên tiếng can ngăn việc đóng cửa chi nhánh, nhưng nếu tôi thấy các cậu làm việc cẩu thả, vô trách nhiệm thì tôi vẫn sẽ viết báo cáo đúng sự thật, không kiêng nể gì. Thật ra tôi cũng không cao thượng như cậu nghĩ đâu, việc tôi đưa ra đề xuất cũng giống như hành động phản kháng ả ta thôi.”

“Nhưng khi có ngài ở bên cạnh thì họ làm việc chăm chỉ lắm, làm sao ngài đánh giá chính xác được?”

“Tôi có lắp camera ở khắp các phòng ban mà. Tôi đã yêu cầu ông bảo vệ làm việc này thật kín đáo, mà cụ thể là vào sáng sớm khi chưa có ai tới. Tôi cũng lo ổng không thích đi làm sớm quá nên có cho ổng vài trăm đồng gọi là “trả công”…”

“Khoan!” Đức kêu lên: “Ngài cho lắp camera ở mỗi phòng sao?”

“Đúng vậy! Nhưng tôi đã cho tháo từ hôm thứ Năm rồi! Những đoạn video đã được lưu trong một USB mà tôi sẽ phải mang về công ty và trình ra làm bằng chứng cho họ xem. Những ngày qua tôi có để ý mọi người làm việc có hơi uể oải nên tôi ít đi ra ngoài hơn là vì thế.”

“Vâng, cám ơn ngài. Nhưng tôi muốn biết là những camera đó chạy suốt ngày sao?”

“Không, chúng là loại theo dõi nên chỉ hoạt động vài tiếng một ngày thôi. Tôi mua nhiều cái lắm, và bảo ông bảo vệ mỗi sáng tháo những cái cũ ra đem lên tầng bốn cho tôi, sau đó lắp những cái mới vào. Tôi tháo thẻ nhớ của các camera, copy video qua USB rồi lắp thẻ nhớ lại, sạc pin cho chúng khoảng vài tiếng và hôm sau lại lặp lại như vậy.”

“Mỗi ngày như thế, suốt ba tháng qua sao?”

“Ừ. Bởi vậy tôi mới nói là không cần dùng phòng làm việc của cậu, cứ để tầng bốn cho tôi sử dụng là được rồi. Sẽ chẳng có bén mảng tới phòng đó nên tôi ở lỳ trong đó cả ngày để tiện việc theo dõi tình hình làm việc của mọi người khi không có tôi. Thỉnh thoảng tôi nói có việc cần ra ngoài cũng là để thử xem các cậu có lơ là công việc hay không, rốt cuộc thì cũng không tệ lắm.”

“Không tệ nhưng cũng đâu có nghĩa là tốt, phải không?” Đức thở dài. “Mà ngài cũng hay khi nghĩ ra ý lắp camera theo dõi và không cho ai biết cả.”

“Không phải tôi nghĩ ra, là ả ta đó! Có lẽ ả muốn giễu cợt tôi khi tôi thách thức ả chăng?”

“Thật tệ là ngài sắp phải về Mỹ và phải đối diện với ả lần nữa…”

“Tôi sẽ không sao đâu. Bây giờ trở lại chuyện năng lực…”

“Tôi tưởng ngày nói chơi chứ? Ngài vẫn muốn làm thế sao?”

“Nếu tôi nói chơi thì sao tôi lại kể cho cậu nghe chuyện quá khứ của mình chứ? Tôi muốn cậu hiểu là tôi đã thất bại một lần trước ả, bây giờ đến lượt con nhỏ trong tivi khiến tôi thấy bất lực thêm lần nữa. Tôi không thể chịu được! Lòng tự trọng của một người đàn ông đã bị tổn thương rồi!”

“Nhưng mà Hon đã trở lại bình thường rồi còn gì? Ảnh nói không nghĩ tới chuyện đó nữa mà?”

“Còn lâu, cậu ta nói dối đấy! Trừ phi cậu ta xác nhận rằng con nhỏ đó đã ra “lệnh” mới là “Ngừng tìm kiếm tôi” thì chuyện này mới thực sự chấm dứt. Nhưng cậu ta đâu có nói vậy phải không? Theo tôi có lẽ con nhỏ đó đã ra một “lệnh” thế này: “Tạm thời hãy quay lại làm việc bình thường và chờ tin nhắn tiếp theo”.”

“Nhưng tại sao cơ chứ?”

“Tôi không biết, cậu tự suy nghĩ xem? Nhưng bây giờ chỉ có hai lựa chọn như sau: Một, là tìm ra một người có năng lực Thần Giao Cách Cảm khác để “hủy lệnh” trong đầu Hon. Hai, là tìm ra cô gái và giải cứu cô ta khỏi cái hội nào đó. Khi nhiệm vụ hoàn thành thì “lệnh” được xóa bỏ, Hon sẽ trở lại như trước. Phương án đầu tiên hơi khó, nếu cậu có kiên nhẫn đi tìm khắp thành phố này thì cứ tìm. Phương án thứ hai cũng gần như bất khả thi, nhưng ít ra Hon vẫn còn liên lạc với cô gái, coi như vẫn còn chút manh mối.”

“Cái nào cũng bất khả thi hết mà.” Đức thở dài.

“Ôi trời, đã trễ vậy sao?” Ngài Kim nhìn đồng hồ và kêu lên, “Ngồi yên đó, tôi bây giờ sẽ thử dùng năng lực của mình để thuyết phục cơ thể cậu bộc phát năng lực xem sao?”

“Khoan! Khoan!” Đức kêu lên, “Thay vì làm thế này… Hay ngài thử dùng năng lực thuyết phục Khang tỉnh dậy xem sao? Tôi biết Khang có máu phiêu lưu mà, có ảnh tham gia với Hon thì chuyện sẽ được giải quyết sớm thôi. Tôi hiểu là ngài muốn tôi có năng lực để trợ giúp Hon chứ gì? Nhưng mà tính tôi nhát lắm, cho dù có năng lực thì chưa chắc tôi sẽ tham gia với Hon đâu.”

“Thế cậu đến buổi họp của Đội Giải Cứu làm gì hả?” Ngài Kim ngáp một cái thật dài, “Tổng cộng tôi đã đi thăm Khang mười sáu lần và lần nào tôi cũng dùng năng lực để đánh thức cậu ta nhưng rốt cuộc chả có tác dụng gì. Bây giờ trong số ba người thân cận với tôi nhất, chỉ có cậu là tôi chưa thử năng lực lần nào thôi. Lần này đừng để tôi thất vọng đấy!”

“Khoan!”

“Im lặng!” Ngài Kim quát lên, “Tối rồi, để cho hàng xóm ngủ chứ la lối cái gì?”

Được một lúc, ngài Kim nói tiếp: “Tốt! Yên tĩnh vậy mới được. Bây giờ tôi sẽ… ơ… thôi miên cậu, giống như họ làm trên tivi ấy. Sau khi cậu đã vào trạng thái vô thức rồi thì tôi sẽ đánh thức năng lực tiềm ẩn trong người cậu. Có hai kết quả sẽ xảy ra: Cậu sẽ thức tỉnh khả năng của mình, hoặc cậu thực sự không có khả năng nào hết, được chứ? Bây giờ tôi cần một con lắc hoặc cái đồng hồ…”

Ngài Kim nhìn khắp phòng mình một lúc rồi thở dài: “Ôi chao, đáng lẽ tôi nên ghé cửa hàng đồ lưu niệm trước khi về đây.” Rồi ông ta nhảy khỏi giường, đi đi lại lại khắp căn phòng một mình, chắc lưỡi liên tục. Trong khi đó Đức đã bị năng lực của ngài Kim khống chế nên chỉ biết ngồi im chịu trận. Lúc này anh mới hiểu cảm giác bị người khác điều khiển thật khó chịu làm sao.

“Khoan, tiếng gì vậy?” Ngài Kim kêu lên và nhìn dáo dác; rồi ông tiến lại gần Đức, cầm tay phải của anh lên và bật cười: “Thì ra là cái này. Mà khoan, có thể dùng được nó đấy!”

Đức trố mắt chả hiểu chuyện gì. Ngài Kim bèn bảo anh đưa tay phải lên và áp sát tai mình vào chiếc đồng hồ bạc. “Bây giờ, nhắm mắt lại! Cậu sẽ không thấy gì ngoài một màn đen, cố đừng suy nghĩ hay liên tưởng tới thứ gì khác. Tai cậu bây giờ chỉ nghe được hai âm thanh thôi: giọng của tôi và tiếng tíc tắc của đồng hồ. Tíc tắc, tíc tắc, tíc tắc. Đừng nghĩ gì hết, hãy tập trung vào âm thanh đó. Tập trung, tập trung. Tập trung để cho năng lực của cậu thức tỉnh. Tập trung vào. Tập trung vào…”

Và Đức giật mình! Anh nghĩ rằng mình vừa ngủ gục vì thấy cổ hơi đau. Không biết ngài Kim có “đánh thức” được năng lực nào không, nhưng mà thôi miên đến ngủ luôn thì cũng gọi là thành công phần nào rồi.

“Ngài Kim?” Anh kêu lên khi mở mắt ra. Anh thấy ông ta vẫn đang ngồi đối diện mình, hai mí mắt như muốn sụp xuống, miệng hở ra. “Không có gì xảy ra cả, tôi về nhé?”

Nhưng ông ta không đáp lại và vẫn ngồi yên như tượng. Lúc này đã thấy hơi nghi ngờ, anh bèn áp sát đồng hồ vào tai mình thì không còn nghe thấy tiếng tíc tắc nữa. Rồi anh thử tiến lại gần ngài Kim và đưa ngón tay tới trước mũi ông ta: Không có hơi thở! Anh đã vào trạng thái Dừng Thời Gian rồi!

“Vậy là ngài Kim đã thực sự đánh thức năng lực của mình? Không thể nào, mình vốn đã có năng lực này rồi mà? Với lại bây giờ cơ thể đang mệt nên nó tự kích hoạt Dừng Thời Gian cũng là bình thường thôi.” Anh thầm nghĩ. Rồi anh bối rối không biết nên làm gì tiếp: Chờ cho thời gian chạy lại rồi đến nói với ngài Kim là mình đã có năng lực sao? Lúc đó lỡ ổng bảo mình “biểu diễn” lại mà không làm được thì giải thích thế nào? Còn nếu như nói mình không có năng lực nào thì sẽ khiến ổng thất vọng mất.

Anh đi qua lại trong phòng, vò đầu bứt tai một hồi. “Nếu mình có thể gọi cho Hon thì tốt quá, nhưng trong trạng thái Dừng Thời Gian thì mọi vật đều bất động nên điện thoại (sử dụng sóng vô tuyến) coi như vô dụng rồi. Hon đã nói gì nhỉ? Mỗi khi vào trạng thái này, hãy tận dụng nó để tập cách thoát ra. Khi đã thoát ra rồi thì hãy tập cách đi vào…”

Thế là anh ngồi lại vào ghế, cơ thể thả lỏng, hai mắt nhắm nghiền. Được một lúc, anh mở mắt và thở dài. Nếu còn tiếp tục làm thế này, anh sợ mình sẽ ngủ gục mất. “Ngài bảo tôi phải làm sao bây giờ?” Anh kêu lên và một tay ôm đầu, một tay chạm vào vai ngài Kim.

“Tập trung…”

Anh giật bắn mình và nhảy khỏi ghế. Rõ ràng anh vừa mới nghe giọng ngài Kim. Không lẽ trạng thái Dừng Thời Gian đã kết thúc?

“Này! Sao cậu rời ghế lúc nào tôi không thấy vậy?”

“Ngài thấy được tôi à?”

“Tất nhiên rồi! Mà cậu chưa trả lời tôi đấy. Chả phải tôi đang thôi miên cậu sao?”

“Đúng là vậy, nhưng mà…” Anh nhìn xuống đồng hồ của mình vài giây rồi nhăn mặt: “Mấy giờ rồi ạ?”

“Tôi đang hỏi cậu mà cậu hỏi câu khác là sao? Cậu có đồng hồ mà!”

“Làm ơn trả lời tôi đi, bây giờ đồng hồ trên tay tôi chỉ một giờ sáu phút.”

Ngài Kim rút điện thoại của mình ra và nhăn nhó đáp: “Của tôi cũng thế!”

Đức không đáp lại; anh đứng yên một chỗ hồi lâu, lẩm bẩm gì đó rồi hỏi: “Mấy giờ rồi ạ?”

“Cậu hỏi mãi vậy?” Ngài Kim bực bội, “Một giờ sáu phút!”

“Từ nãy tới giờ tôi đã thầm đếm từ một tới một trăm. Nghĩa là đã hơn một phút trôi qua rồi. Cả đồng hồ của tôi và điện thoại của ngài đều không chạy, ngài vẫn chưa hiểu sao?”

Ngài Kim giật mình, hết nhìn điện thoại của mình rồi lại nhìn Đức, ông nói với giọng run run pha lẫn vui sướng: “Cậu… cậu… không lẽ?”

“Tôi đã dừng thời gian!” Đức nói với vẻ tự hào, “Không chỉ thế, tôi còn có thể khiến người khác thoát khỏi tình trạng “đóng băng” khi thời gian dừng lại. Bằng chứng chính là… ngài đấy!”

“Vậy là tôi đã thành công sao? Tôi đã thực sự đánh thức năng lực tiềm ẩn của cậu?” Ngài Kim hét lên.

“Vâng!” Đức gật đầu.

Ngài Kim liếc nhìn điện thoại của mình thêm lần nữa, “Nhiêu đây chưa thể chứng minh được gì đâu. Hãy ra ngoài xem sao?”

“Nhưng chúng ta đang ở tầng mười đấy, muốn xuống tới tầng một phải đi bộ mệt lắm.”

“Tại sao phải đi bộ? À, ý cậu là do thời gian dừng lại nên thang máy không dùng được hả? Chả phải cậu vừa nói cậu đã giúp tôi thoát khỏi trạng thái “đóng băng” sao? Cậu có thể làm như vậy với đồ vật được không? Chứ chả lẽ mỗi khi Dừng Thời Gian cậu phải bỏ xe mà đi bộ sao?”

“Thì tôi toàn làm thế mà.” Đức nghĩ thầm nhưng rồi cũng gật đầu theo ngài Kim ra khỏi phòng. Đến trước thang máy, ngài Kim nhấn nút vài lần rồi quay sang Đức: “Nó không chạy, tới phiên cậu đấy! Đừng có chỉ nhấn một cái không mà cũng đừng nhấn nhiều quá. Nhấn vài cái rồi giữ chặt cái nút, tưởng tượng rằng mình đang “truyền”năng lực vào thang máy, do nó khá cao nên cậu sẽ mất chút thời gian đấy.”

“Sao ngài rành quá vậy?”

“Tôi coi phim. Thôi, làm đi!”

Và Đức làm theo. Anh nhấn nút vài cái rồi đặt bàn tay mình đè lên nó, tưởng tượng như ngài Kim chỉ dẫn, nhưng hồi lâu không có gì xảy ra cả. Anh rút tay mình lại, ngắm nghía nó một lúc rồi lầm bầm: “Tay phải. Lúc nãy tôi chạm vào ngài bằng tay phải.” Anh nhấn nút lại lần nữa thì đã nghe tiếng động cơ rì rầm bên trong và đèn báo hiệu thang đang đi lên.

“Tay phải à?” Ngài Kim cười, “Tay thuận nên dễ dàng hơn nhỉ?”

Họ xuống tầng trệt và đi ra đường. Ngài Kim bảo Đức khởi động xe để đưa ông đi một vòng. Anh làm theo, cắm chìa khóa bằng tay phải và đề máy nhưng chiếc xe vẫn im lìm. Anh rút chìa khóa ra, nắm chặt nó trong lòng bàn tay mình một lúc rồi mới tra chìa, đề máy lại. Vẫn không có gì. Anh chuyển sang đạp máy một hồi cũng không được. Thất vọng, anh nhìn ngài Kim thì ông ta lắc đầu:

“Tôi sẽ không chỉ cậu đâu, bởi tôi đâu có biết xe máy hoạt động ra sao? Sau này cậu sẽ lâm vào nhiều tình huống còn khó khăn hơn vầy, và không có tôi thì cậu sẽ làm thế nào? Suy nghĩ đi, cậu nên nhớ là cậu có nhiều thời gian hơn bất kì ai đấy!”

Anh im lặng rồi đưa tay phải lên, nhìn nó một lúc và run run chìa ngón tay trỏ tới chạm vào chỗ tra chìa khóa. Anh giữ yên ngón tay khoảng vài giây, tưởng tượng như mình đang “truyền” năng lượng vào trong chiếc xe, xong mới tra chìa vào. Anh đề máy và chiếc xe khởi động! Anh kêu lên một tiếng sung sướng.

“Đúng rồi đó!” Ngài Kim gật đầu, “Bây giờ đi một vòng xem nào, nhớ chọn đường nào đông đúc một tí nhé. Tôi muốn xem người ta bị “đông cứng” nhìn có giống trong phim không?”

Đức bật cười và đưa nón cho ngài Kim, “Bây giờ là một giờ sáng, làm gì còn ai ra đường chứ?”

Ấy thế mà sau vài phút đi lòng vòng (đó là Đức ước tính vậy) thì họ cũng gặp vài chiếc xe máy, xe hơi, xe tải đang đứng yên như phỗng. Đó cũng là lần đầu tiên Đức dám vượt sáu cái đèn đỏ liên tiếp mà chả ngại gì. Họ dừng lại ở vài quán ăn đêm và ngài Kim “tranh thủ” đổ thêm tiêu vào những tô bún của người khác, hoặc tháo đôi đũa trên tay họ giấu đi, hoặc nhấn cho cái muỗng chìm vào làn nước. Đức ngạc nhiên khi thấy ông ta như trẻ con vậy, nhưng nghĩ lại vì hôm nay là ngày cuối nên… thôi, để ổng “xõa” một bữa vậy.

Họ quay lại khách sạn lúc một giờ sáu phút. Ngài Kim nói cám ơn vì những giây phút tuyệt vời và bảo mình có thể tự lên phòng, không cần anh tiễn. Anh quay xe đi, rồi quay đầu lại nhìn thì thấy ngài Kim vẫn đứng đó, lưng quay về phía anh. Thấy có gì không ổn, anh nhảy khỏi xe và tiến lại: Ông ta đang bất động, nghĩa là ổng đã trở lại thời gian thực rồi. Nhưng tại sao?

Anh đưa tay phải lên, tính chạm vào ngài Kim nhưng rồi chợt nghĩ phải giải thích nhiều thứ nữa. Mà bây giờ anh đã mệt và chỉ muốn mau về nhà để được nằm trên chiếc giường ấm cúng thôi. “Nếu như người hay vật nào đó đứng cách xa mình thì họ sẽ bị “đông cứng” lại trong dòng thời gian. Ừ, có lẽ thế.” Anh lẩm bẩm rồi bước lùi ra xa chiếc xe vài mét. Sau đó tiến lại thì đúng là không thể khởi động xe được.

“Vậy là không cần ngài, tôi đã có thể tự khám phá năng lực của mình rồi.” Anh cúi đầu trước ngài Kim như một lời cảm tạ. Anh ngồi lên xe và chạm ngón tay vào chỗ tra chìa khóa, chiếc xe lại khởi động. Bốn mươi lăm phút sau anh về tới nhà, lúc đó vẫn là một giờ sáu phút.

Thức dậy lúc tám giờ, anh thấy thật thoải mái. Chả bận tâm mình đã ngủ bao lâu và thời gian chạy lại lúc nào, anh chỉ muốn được tận hưởng ngày nghỉ hiếm hoi này thôi.

Mười giờ sáng, ngài Kim cho anh với giọng gấp rút: “Bệnh viện Pháp Việt, phòng 307, nhanh!”

Anh chạy vội lên phòng và vừa thay đồ, vừa hỏi ngài Kim có chuyện gì. “Sáng nay khi ăn sáng, tôi nhớ tới chuyện cậu nói hôm qua nên đã gọi cho Hon, tính bảo cậu ta tới gặp mặt để hỏi cho ra lẽ. Hon bắt máy và nói là đang có việc gấp nên tôi thấy nghi ngờ, bèn ép cậu ta phải nói rõ chuyện gì. Cậu ta nói địa chỉ đó và bảo rằng: “Tôi phải tới trước chúng!” “Chúng” nào thì chắc cậu cũng biết rồi đó. Nhanh đi!”

“Được rồi…” Đức đánh tên bệnh viện vào máy tính: “May quá, nó không xa chỗ tôi ở lắm. Tôi tới đó ngay! Ngài không cần phải đi đâu!”

“Cũng được, tôi còn hơi đau đầu vì uống quá nhiều tối qua đây…”

Đức cúp vội máy, chạy xuống nhà rồi leo lên xe. Ban đầu anh tính Dừng Thời Gian để tới đó cho nhanh, nhưng rồi nhớ ra mình vẫn chưa làm được nên giờ chỉ còn cách phóng hết tốc lực.

Tới đó, anh ngạc nhiên khi trước cửa phòng bệnh có tới sáu, bảy người đang đi qua lại, mặt mày nhăn nhó và lộ nét căng thẳng. Anh bước tới một cách thận trọng, đám người liếc nhìn anh và anh gật đầu chào lại. Đi ngang phòng bệnh, anh liền liếc nhìn vào trong nhưng chỉ thấy trống trơn, không có ai cả!

“Anh quen người nằm ở đây hả?” Một người hỏi Đức.

“Không có… tôi… ơ… tôi tới đây vì… vì… có người nhắn tôi tới…”

“Vậy sao? Lời nhắn thế nào?”

“Tôi không nói được, mà tại sao tôi phải nói chứ?”

“Nếu anh không nói, chúng tôi đành coi anh là người của Hội Tiến Bộ vậy.”

“Cái gì? Đừng vớ vẩn! Biết đâu các anh mới là người của Hội thì sao?”

“Tôi không phải!” Một người kêu lên.

“Thế thì tôi cũng không!” Đức kêu lên và đưa mắt nhìn quanh, thấy ai cũng đằng đằng sát khí, người thì bẻ tay rôm rốp, người thì thủ thế. Anh rùng mình lùi lại. Rồi chợt anh cảm giác như ai đó nắm tay mình lôi đi. Nhìn lại thì đó là Hon! “Đi mau!” Hon kêu lên và kéo anh vào trong phòng bệnh. Lúc này anh mới thấy trên giường có một thanh niên trẻ với khuôn mặt quấn băng, đầu tóc rũ rượi.

Hon liền chạm vào người đó ngay khi đám người kia tràn vào phòng. “Tôi mới thấy ai trong này mà?” Một người kêu lên.

“Tôi cũng thấy!” Người khác nói, “Có kẻ tàng hình ở đây!” Rồi bọn họ bắt đầu lùng sục khắp căn phòng, lật tung giường nệm lên nhưng không tìm thấy gì. Trong lúc đó thì ba người Hon, Đức và người thanh niên vẫn đang ngồi yên trên giường bệnh, không làm sao cả.

“May quá!” Đức thở dài, “Hóa ra năng lực của ông là như thế này hả? Trước đó tôi không tưởng tượng được… Nhưng mà anh này là ai vậy?”

“Tôi tên An, đừng hỏi tôi mấy người kia là ai vì tôi cũng không biết đâu!” Anh ta nói với giọng cục cằn.

“Hon, giải thích đi! Mà đừng nắm chặt vai tôi vậy!”

“Xin lỗi sếp, tôi sợ lỡ sếp rời khỏi tay tôi thì sẽ “hiện hình” mất. Sếp có nhớ hôm nọ sếp hỏi tôi liệu Biến Mất rồi có thể khiến người khác cùng biến mất theo hay không ấy? Tôi làm được rồi này! Tôi có thể khiến cho người hoặc đồ vật Biến Mất theo tôi, miễn sao tay tôi còn chạm vào người hay vật ấy. Còn về phần anh này tôi cũng không rõ nữa, là cô gái nhắn tôi tới đây.”

“Cổ nhắn thế nào?”

“Tối thứ Hai, sau khi nhóm mình giải tán thì tôi lại thức chờ tin nhắn của cô ta. Hôm đó cô ta chỉ lặp đi lặp lại mấy câu “Cám ơn vì đã lắng nghe” rồi tivi nhiễu sóng và bị chèn bởi hai đoạn video là “Quan hệ hữu nghị Việt – Pháp ” gì đó gì đó và bài hát “Tiểu đoàn 307”. Kể từ tối đó, cô gái không còn gửi tin nhắn nào nữa. Tới sáng nay, lúc đọc báo tôi thấy nhắc tới bệnh viện Pháp Việt nên mới nghĩ ra và chạy tới đây luôn. Là ngài Kim báo cho sếp biết à?”

“Phải! Và tôi bực lắm, rõ ràng là chúng ta chung một đội mà sao ông biết chuyện không báo cho tôi hay hai người kia mà tự tới một mình vậy?”

“Gấp quá tôi đâu có kịp báo với ai?”

“Vậy sao ngài Kim gọi thì ông bắt máy?”

Hon im lặng. Khi đó An cất giọng càu nhàu: “Hai người xong chưa? Nói nhiều làm tôi nhức đầu quá!”

“Xin lỗi à!” Đức nói, “Là do mấy người kia tìm anh nên tôi mới bị lôi vào ấy chứ!”

“Cứ để chúng hỏi, tôi có làm gì sai đâu?”

“Nhưng nếu chúng là người của Hội Tiến Bộ…”

“Cái Hội vớ vẩn đó hả? Hon kể cho tôi nghe rồi, chỉ toàn là lời đồn chứ không có bằng chứng nào cả. Thế kỷ hai mươi mốt rồi mà cứ nghe người ta nói là tin ngay sao? Như lũ nhà quê ấy!”

Đức im lặng, nghiến răng: “Hon, chúng ta đi khỏi chỗ này thôi!”

“Không được mà sếp, tôi vừa nói cô gái đã nhắn tôi tới đây còn gì? Anh này có thể là manh mối quan trọng cho việc tìm cổ đấy. Sếp thông cảm đi, ảnh mới tỉnh lại đã bị tôi tống một đống thông tin vào người như thế thì sao không bực được?”

“Mới tỉnh lại?” Đức liếc nhìn người thanh niên, “Anh bất tỉnh sao? Gặp chuyện gì?”

“Tôi không nhớ!” Anh ta làu bàu, “Mới mở mắt ra đã gặp thằng cha này hỏi đủ thứ chuyện. Sau đó lại thêm đám người tới dò hỏi nữa…”

“Tạm thời ra khỏi đây trước đi rồi tính.” Đức nói.

“Chân của tôi còn tê… Nằm một chỗ cả hai tháng qua mà…”

“Phải, ban đầu tôi không dám dìu ảnh đi vì sợ đang đi lỡ ảnh trượt chân rớt ra khỏi tầm tay tôi thì lại “hiện hình” thì sao? Nhưng bây giờ có sếp nên mọi chuyện dễ dàng hơn rồi. Tôi sẽ khoác một bên vai ảnh, sếp khoác vai còn lại, tay sếp nhớ luôn chạm vào tay tôi là ổn thôi.”

Đức thở dài: “Được rồi, đi lẹ nào! Tôi mắc lắm rồi!”

“Sao sếp không đi từ trước?”

“Tại ông chứ ai? Nghe ngài Kim nói làm tôi tưởng ông gặp nguy hiểm nên phóng ngay tới…”

“Xin lỗi sếp.” Hon cúi đầu rồi đỡ An đứng dậy. An làu bàu: “Ít ra để tôi thay bộ nào lịch sự hơn chứ? Không lẽ bắt tôi bận cái áo xấu xí này ra đường?”

Hon tính nói nhưng Đức liền ngắt lời: “Được thôi, lại kia gom đồ của anh rồi vào toilet nào!”

Mất gần mười phút để dọn dẹp mớ quần áo của An vào một cái túi du lịch, sau đó thì ba người họ khoác vai nhau đi ra hành lang, tới phòng vệ sinh. Mười lăm phút sau, họ cứ tiếp tục khoác vai như thế mà xuống tới tầng trệt. Lúc đi ngang qua quầy đăng kí, họ thấy một bệnh nhân nữ vừa được chuyển vào trên băng ca, cô ta chảy máu khá nhiều và đã bất tỉnh. Đi cùng có một người đàn ông trạc tuổi cũng bị thương, vừa khóc vừa mếu máo gọi tên cô gái.

“Tôi… tôi nhớ ra rồi.” An lẩm bẩm.

“Cái gì? Nhớ cái gì?” Cả Hon và Đức cùng hỏi.

“Bạn gái tôi…đã bị bắt cóc!”