Vũ Lâm Ký Sự

Chương 6


Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Nguồn : Tàng Thư Viện
Hồi 6
HẠNH HỮU VI NGÂM KHẢ TƯƠNG HIỆP
CHIẾM TẬN PHONG TÌNH HƯỚNG TIỂU VIÊN

“Thơ ngâm sẵn đó may gần gũi,
Vườn con một mảnh đẹp mười mươi.”
Trời vừa tờ mờ sáng …
Giang Thừa Phong thức dậy từ rất sớm. Đêm qua chàng cùng bọn Lưu Quốc Hiên họp bàn công việc đến tận khuya, nên đi ngủ rất muộn. Chàng chỉ chợp mắt được chưa đầy hai canh giờ. Nhưng chàng lại có thói quen thức sớm, ra ngoài đi dạo đón ánh bình minh, để tinh thần minh mẫn trước khi làm những công việc trong ngày. Đó đã là thói quen chàng có được từ khi còn nhỏ. Nơi Đại Mạc, chỉ có ánh bình minh là đẹp nhất.
Lúc này, vầng thái dương vẫn chưa ló dạng. Những giọt sương mai vẫn còn long lanh trên cành cây ngọn cỏ. Khí trời mát mẻ, không khí thanh tân, không gian thoáng đãng. Giang Thừa Phong cảm thấy tinh thần rất sảng khoái. Chàng vừa đi dạo trong hoa viên, vừa nghĩ về công việc.
Nhưng chàng chỉ mới dạo bước được một đoạn thì đã thấy Lý Nhược Hồng từ trong phòng nàng đi ra. Phòng của nàng vốn nằm sát bên cạnh phòng của chàng. Hai người vẫn ở cạnh nhau, ý chàng muốn vậy, và bọn Lưu Quốc Hiên đã theo đó mà sắp xếp. Vừa nhìn thấy chàng là nàng đã vội hỏi ngay :
- Chừng nào chúng ta rời khỏi đây ?
Giang Thừa Phong mỉm cười hỏi :
- Cô nương chán nơi này rồi hay sao ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Nơi này có gì đâu mà không chán ? Hơn nữa chúng ta còn nhiều việc phải làm. Chẳng lẽ ngươi định bỏ không lo nữa hay sao ?
Giang Thừa Phong vội nói :
- Đâu có. Nhưng mà các huynh đệ hết lòng tiếp đãi mà chúng ta lại bỏ đi ngay coi sao được ? Hay là ở lại thêm một ngày, sáng mai hãy lên đường ? Còn hôm nay chúng ta sẽ đi dạo một vòng xem phong cảnh ở đây. Cô nương thấy sao ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Thôi được. Ở lại thì ở lại vậy. Sớm một ngày hay trễ một ngày thì cũng vậy thôi.
Giang Thừa Phong hỏi :
- Giờ cũng hãy còn sớm. Sao cô nương không ngủ thêm một lúc nữa ? Thức sớm quá không tốt cho sức khỏe đâu.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói :
- Ta không ngủ được nữa thì thức dậy, cần gì phải phân biệt là sớm hay muộn. Mà ngươi cũng vậy đó thôi, sao lại đi nói ta ? Xem chừng ngươi còn thức sớm hơn cả ta nữa ấy chứ ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Giờ cũng chưa có việc gì để làm. Cô nương có muốn cùng tiểu sinh lên đỉnh núi xem cảnh mặt trời mọc hay không ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Đi thì đi. Chứ ở lại đây cũng chẳng làm gì.
Hai người liền cùng sánh bước đi lên đỉnh núi, vừa đi vừa thì thầm nói chuyện. Giây phút này đối với Giang Thừa Phong thì thật là vui vẻ. Chàng rất trân trọng những khoảnh khắc thế này, và luôn tạo cơ hội để tình cảm giữa chàng và nàng tự nhiên phát triển. Mối quan hệ giữa hai người rất đặc biệt, lại mẫn cảm, nên phải xử lý thật khéo léo. Giang Thừa Phong vẫn làm rất tốt việc ấy.
Lên đến đỉnh núi, hai người chọn một bãi cỏ sạch sẽ ngồi xuống. Lúc này, vầng thái dương vừa ló dạng nơi phía chân trời. Ánh bình minh đỏ hồng rực rỡ chiếu xuống cảnh núi rừng hùng vĩ tạo nên một bức tranh tuyệt tác. Chả trách mà xưa nay đã có lắm thi nhân làm thơ ca ngợi vẻ đẹp của buổi bình minh. Giang Thừa Phong ngắm nhìn quang cảnh khắp bốn phía, chợt thấy hứng khởi, khẽ cất giọng ngâm :

“Chinh bí thiều thiều khách nhàn du,
Thái dương khởi chiếu đáo gia vô.
Mạc ngôn nhai giác đa tri kỷ,
Tiếp thức giang hồ sĩ đại phu.”
Thi hứng tuôn tràn tiếp thêm đảm lược, Giang Thừa Phong quay sang nhìn thẳng vào mắt Lý Nhược Hồng, hỏi :
- Cô nương có thể cho tiểu sinh gọi bằng hai tiếng Hồng muội hay không ?
Lý Nhược Hồng cả thẹn, quay mặt đi, nói :
- Hôm nay ngươi ăn phải cái gì mà lại nói năng lạ lùng vậy ?
Giang Thừa Phong hỏi :
- Được không vậy ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Hãy chờ sau khi ta trả được gia thù đã. Giờ hãy còn sớm lắm.
Giang Thừa Phong thở dài nói :
- Biết phải chờ đến bao giờ ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Ba năm thôi.
Giang Thừa Phong hỏi :
- Vậy sau ba năm … ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Nếu sau ba năm mà công việc vẫn chưa làm xong thì ta sẽ xem ngươi là nguyên hung chính phạm, sẽ giết chết ngươi để báo gia thù.
Giang Thừa Phong gượng cười :
- Nhưng trước khi ra tay cô nương cho tiểu sinh gọi là Hồng muội nhé ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Để đến lúc đó hẳn hay.
Giang Thừa Phong nói :
- Tiểu sinh đã nhất định như thế rồi. Đó là tâm nguyện của tiểu sinh.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe từ phía chân núi có tiếng gọi :
- Công tử ... công tử ...
Hai người giật mình quay nhìn lại. Từ dưới có một bóng người đang lướt lên đỉnh núi với một tốc độ rất nhanh. Người đó từ phía dưới phi thân lên, dáng vẻ rất hối hả, mà thân pháp cũng khá là nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc là đã lên đến nơi. Khi đến gần mới hay đó chính là Lưu Quốc Hiên.
Giang Thừa Phong thấy y đến tìm chàng vào lúc này thì đoán là đã xảy ra việc gì đó rất nghiêm trọng. Chàng hỏi :
- Lưu huynh đệ. Có việc gì thế ?
Lưu Quốc Hiên cung kính nói :
- Dạ. Bên dưới có người muốn gặp công tử.
Giang Thừa Phong khẽ cau mày :
- Ai mà lại biết ta đang ở đây ?
Lưu Quốc Hiên nói :
- Dạ. Thuộc hạ không rõ. Người đó không chịu nói lai lịch mà cứ nhất quyết đòi gặp riêng công tử.
Giang Thừa Phong vừa ngạc nhiên vừa lộ vẻ phân vân, đưa mắt nhìn Lý Nhược Hồng. Nàng cũng không đến nỗi quá vô lý, liền nói :
- Nếu như người ta đã muốn gặp riêng ngươi thì ngươi mau đi đi. Ta đi dạo một mình được rồi.
Giang Thừa Phong thở dài, khẽ nói :
- Xin lỗi cô nương vậy. Tiểu sinh xuống dưới đó một lúc rồi sẽ lên đây ngay.
Nói rồi chàng liền cùng Lưu Quốc Hiên xuống núi. Vào tới khách sảnh, chàng không thấy ai liền hỏi với vẻ ngạc nhiên :
- Người đó đâu ?
Lưu Quốc Hiên nói :
- Thuộc hạ có việc quan trọng cần bẩm báo công tử, nên mới phải nói thế để Lý cô nương khỏi hoài nghi. Mong công tử thứ tội.
Giang Thừa Phong gật đầu :
- Được rồi. Đó là việc gì vậy ?
Vừa nói hai người vừa đi vào mật thất. Lưu Quốc Hiên lệnh cho bọn thủ hạ thân tín chia nhau canh phòng khắp xung quanh thật chặt chẽ, tuyệt đối không để một ai đến gần. Bốn người bọn Hoa Tường Lân đã tụ tập ở đây chờ đợi, có vẻ rất nôn nóng, xem ra sự việc cũng khá là quan trọng (đương nhiên đó là cách nhìn của Giang Thừa Phong, còn đối với bọn Hoa Tường Lân thì sự việc là ‘rất’ quan trọng).
Đợi Giang Thừa Phong an tọa, Lý Quang Chi liền vội nói ngay :
- Công tử. Có người vừa về báo tin phát hiện một nhóm người thần bí sắp chuyển vận hàng hóa qua đây, hành tích rất khả nghi.
Giang Thừa Phong thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười hỏi :
- Mọi người định cướp tiêu hay sao ?
Lưu Quốc Hiên nói :
- Bọn chúng hành động thần bí, dáng vẻ lại hung tợn tựa hung thần ác sát, xem chừng không phải là người lương thiện rồi. Nếu không phải là kẻ đại gian ác thì cũng là phường tham quan ô lại, cường hào ác bá. Chúng ta đang cần ngân lượng để sử dụng. Nếu đã là bạc bất nghĩa thì tội gì không lấy.
Trình Phương nói :
- Trên đời thuộc hạ căm hận nhất là bọn tham quan ô lại chuyên bóc lột máu mủ của bách tính lương dân. Hễ mà gặp phải bọn chúng thì nhất định thuộc hạ sẽ thí cho mỗi đứa một đao cho tuyệt phường cẩu trệ.
Gã trước đây cũng vì căm hận phường tham quan ô lại, phóng đao hạ sát, bị quan binh tập nã, nên mới phải chạy lên núi làm cường đạo. Thật ra thì có ai không căm hận bọn tham quan ô lại, trừ bọn tham quan ô lại ra không kể. Giang Thừa Phong mỉm cười :
- Không ngờ hôm nay ta lại phải chủ trì một cuộc cướp tiêu !
Lưu Quốc Hiên cả mừng hỏi :
- Vậy là công tử đồng ý phải không ạ ?
Giang Thừa Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bất đãi. Các vị huynh đệ hãy đi bắt một tên trong bọn chúng về đây tra hỏi xem sao. Nhưng khi hạ thủ cần chú ý tránh bứt dây động rừng.

Lưu Quốc Hiên vâng dạ, nói :
- Dạ. Thuộc hạ hiểu rồi.
Đoạn cả bọn kéo đi hành sự. Giang Thừa Phong ngồi lại trong phòng chờ đợi, đồng thời cũng trù liệu kế sách hành động. Chàng vốn tính cẩn thận, dù có ưu thế tuyệt đối về lực lượng, hay thiên thời địa lợi, thì chàng vẫn lập kế hoạch cẩn thận để có thể giành được lợi ích tối đa, chịu tổn thất tối thiểu. Đó là sự phân biệt quan trọng giữa tướng tài và soái tài.
Khoảng độ một canh giờ sau, năm người bọn Lưu Quốc Hiên đã về tới nơi. Trình Phương đang xách trên tay một hán tử trung niên vận y phục đen. Vào trong phòng, Trình Phương liền ném hắn xuống đánh huỵch một tiếng. Hắn đã bị điểm cả hôn huyệt và á huyệt, nên vẫn nằm yên bất động và không kêu rên được tiếng nào.
Lưu Quốc Hiên đến trước Giang Thừa Phong vòng tay nói :
- Công tử. Bọn thuộc hạ đợi hắn đi riêng ra khỏi nhóm rồi mới ra tay. Chắc bọn kia không phát hiện được đâu.
Giang Thừa Phong cau mày hỏi :
- Chẳng lẽ bọn kia không phát hiện được là có người mất tích ư ?
Lưu Quốc Hiên ngập ngừng nói :
- Chuyện này … Có lẽ không biết được đâu !
Hoa Tường Lân nói :
- Cũng có thể bọn chúng cho rằng gã này đào ngũ.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Hy vọng là vậy. Nhưng nếu bọn chúng có phát hiện ra đi nữa thì cũng không sao. Ta cũng sẽ có sách lược thích hợp.
Thấy Trình Phương định giải huyệt cho tên áo đen, chàng vội ngăn lại. Đoạn chàng cẩn thận bóp miệng hắn, thò ngón tay vào bên trong miệng hắn, xem xét thật kỹ hai hàm răng. Lát sau, chàng lấy ra một viên sáp nhỏ, thở dài nói :
- Chủ nhân của gã này quả là kẻ gian ác hiểm độc, bắt thuộc hạ ngậm sẵn độc dược để tự sát khi thất thủ.
Trình Phương hớn hở nói :
- Như vậy thì bọn chúng quả đúng là phường đại gian ác. Chúng ta lại càng an tâm cướp tiêu.
Giang Thừa Phong giải khai á huyệt cho tên hắc y hán tử. Chàng nhìn hắn một lúc lâu, rồi mới trầm giong hỏi :
- Ngươi thuộc bang phái nào ?
Hắn ngước mặt nhìn chàng, nhưng im lặng không lên tiếng. Hắn đã định cắn vỡ thuốc độc tự sát, nhưng không thành, chỉ còn cách im lặng chịu trận. Trình Phương tức giận gằn giọng quát hỏi :
- Ngươi không nghe công tử gia hỏi hay sao ? Muốn chết sao hả ?
Hắn ta nhìn họ Trình, khẽ cười nhạt, rồi bất ngờ lên tiếng nói :
- Sợ gì chứ ? Ta đường đường là nam tử hán, đại trượng phu, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, đâu có giống phường tiểu nhân vô sỉ như các ngươi.
Trình Phương bị gã trêu gan, tức giận vô cùng, chỉ mặt gã ta quát :
- Ngươi nói gì hả ? Muốn chết phải không ?
Lưu Quốc Hiên tủm tỉm cười nói :
- Huynh đệ không nên nóng giận làm gì. Gã ta không thể tự sát được, nên mới dùng lời trêu tức huynh đệ để huynh đệ hạ sát thủ đấy. Nếu huynh đệ động thủ là mắc mưu gã ta rồi đấy.
Trình Phương nhanh chóng hạ cơn giận, ồ lên một tiếng, nói :
- Hóa ra là thế !
Gã kia thấy âm mưu bị phát hiện, cố nói thêm :
- Các ngươi không dám giết ta ư ?
Trình Phương khẽ nhếch môi cười, bảo :
- Ta không cần giết ngươi, thì cũng có vô số cách khác khiến ngươi phải chịu đau khổ, cầu sinh bất đắc cầu tử bất thành. Hắc hắc. Ngươi sẽ được từ từ hưởng thụ thập đại khốc hình.
Gã ta thấy thế, quyết định im lặng không mở miệng nữa, ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn Trình Phương. Họ Trình tức giận nói :
- Xin công tử giao gã cho thuộc hạ tra hỏi. Tin rằng dù hắn gan lớn bằng trời cũng chả dám chẳng cung xưng.
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Vậy thì huynh đệ hãy tra hỏi thử xem.
Trình Phương vâng dạ, cúi xuống sờ nắn khắp người hắn một lượt. Sau đó y lui lại đứng nhìn. Bỗng nhiên, tên áo đen rú lên thảm thiết, nét mặt nhăn nhó, có vẻ rất đau đớn. Tuy vậy, hắn vẫn im lặng không chịu lên tiếng van xin.
Lưu Quốc Hiên thấy vậy liền nói :
- Tên này xem ra có vẻ cứng đầu cứng cổ. Dùng phương pháp nhẹ nhàng e chẳng ăn thua. Xin để thuộc hạ thử xem sao ?
Giang Thừa Phong gật đầu :
- Cũng được.
Lưu Quốc Hiên lấy từ trong người ra một chiếc hộp trông khá cũ kỹ, rồi ra hiệu cho Trình Phương lột trần tên áo đen, đặt hắn nằm ngửa ra. Sau đó y mới mở chiếc hộp, trút hết những thứ bên trong lên người hắn.
Thì ra bên trong hộp chứa những con rắn nhỏ màu vàng. Chúng bò trên người tên áo đen, chui vào những nơi nhạy cảm khiến hắn ngứa ngáy rất khó chịu, đã định vùng vẫy, nhưng do đã bị điểm huyệt nên tay chân chẳng thể cựa quậy được. Hắn rên rỉ một lúc, rồi không chịu nổi nữa, đành thều thào lên tiếng :
- Xin các vị đại gia tha mạng.
Giang Thừa Phong đưa mắt nhìn Lưu Quốc Hiên. Y vâng mệnh liền tiến tới bên gã áo đen, đặt chiếc hộp lên trên người hắn, đoạn khẽ huýt sáo vài tiếng. Những con rắn nhỏ màu vàng kia lập tức chui cả vào trong hộp. Xong rồi, y thu chiếc hộp, đậy nắp lại rồi cẩn thận cất vào trong người.
Xong đâu đấy, Giang Thừa Phong mới hỏi gã áo đen :
- Ngươi thuộc bang phái nào ?
Gã áo đen đáp :
- Thông Thiên Giáo.
Chàng lại hỏi :
- Tôn chỉ của Thông Thiên Giáo là gì ?
Hắn đáp :
- Độc bá võ lâm, thống nhất giang hồ.
Mọi người nghe hắn đáp thế thì đều giật mình biến sắc, chỉ riêng Giang Thừa Phong là khẽ cười nhạt. Có vẻ đối với chàng thì ý đồ độc bá võ lâm của bọn Thông Thiên Giáo vốn chẳng đáng để tâm. Chàng lại hỏi tiếp :
- Giáo chủ là ai ?
Gã áo đen đáp :
- Không biết.
- Tổng đàn đặt ở đâu ?
- Không biết.
- Cơ cấu Thông Thiên Giáo thế nào ?

- Không biết.
- Nhân số khoảng bao nhiêu ?
- Không biết.
- Người chỉ huy trực tiếp của ngươi là ai, giữ chức vụ gì ?
- Không biết tính danh, chỉ xưng hô là Nam đường đường chủ.
- Trú sở của Nam đường đặt ở đâu ?
- Không biết.
- Tổng số nhân thủ của Nam đường vào khoảng bao nhiêu người ?
- Ước khoảng một nghìn, phân bố khắp các tỉnh Giang Nam.
- Mật hiệu liên lạc là gì ?
- Ngân bài và số hiệu.
- Các ngươi đang làm nhiệm vụ gì ?
- Áp tải xe bạc đến Hà Nam để nộp lên Tổng đàn.
- Tổng đàn Thông Thiên Giáo đặt ở Hà Nam ư ?
- Không phải. Đó chỉ là nơi giao hàng mà thôi. Tại đó sẽ có người tiếp nhận rồi chuyển về Tổng đàn.
- Ai phụ trách áp tải ?
- Nam đường phó đường chủ.
- Nhân số bao nhiêu ?
- Một trăm hai mươi ba người.
- Nam đường phó đường chủ lai lịch thế nào ?
- Không biết.
Biết hắn ta địa vị thấp kém nên chẳng biết được bao nhiêu, không thể khai thác gì thêm, Giang Thừa Phong giải huyệt cho hắn, nghiêm giọng nói :
- Ta tha cho ngươi lần này. Sau khi rời khỏi đây, ngươi lập tức trở về quê cũ làm ăn, quên đi Thông Thiên Giáo và quên cả cuộc nói chuyện hôm nay.
Gã áo đen cảm kích chắp tay vái tạ, nói :
- Tạ ơn công tử đã tha mạng. Nhưng nếu tiểu nhân xuống núi mà bị Thông Thiên Giáo phát hiện sợ rằng không toàn mạng.
Giang Thừa Phong nói :
- Nếu như ngươi muốn ở lại đây thì bản cung sẽ thu nhận.
Gã áo đen cả mừng, vội nói :
- Xin công tử gia ân thu nhận.
Giang Thừa Phong bảo Lưu Quốc Hiên lo liệu an bài cho hắn, sau đó mọi người cùng bàn bạc kế hoạch cướp tiêu. Sau khi đã thảo xong kế hoạch chi tiết, Lưu Quốc Hiên liền lập tức đi triệu tập hai trăm thủ hạ tinh nhuệ nhất. Rồi Giang Thừa Phong đích thân thống lĩnh tất cả xuống núi, tìm chỗ mai phục.

Lại nói, có một đoàn người đông đảo đang hộ tống một cỗ xe lớn đi trên quan đạo. Cỗ xe không biết chở vật gì mà xem chừng khá nặng nề, di chuyển rất chậm chạp. Bọn phu xe cùng đoàn hộ tống người nào người nấy đều cao lớn lực lưỡng, mắt sắc như dao, bên hông cài đại đao, khí thế khiếp người.
Trên đường đi, bọn chúng thấy ai cũng đưa mắt dò xét, làm như người nào chúng gặp cũng đều là kẻ gian vậy.
Đến một đoạn vắng người qua lại, hai bên đường cây cối um tùm, bọn phu xe được lệnh phải tăng cường đề phòng, tay phải để sẵn lên đốc đao như đang chuẩn bị giao chiến. Bỗng từ phía xa xa có tiếng ca vọng lại :
“Thông Thiên xưng hiệu nghe oai thế
Gặp phải ta rồi chạy cong đuôi,
Ư … ư …
Giang hồ hết nẻo ngược xuôi,
Núi sâu rừng rậm tìm nơi lánh mình.
Ư … ư …”
Bọn này chính là giáo chúng Thông Thiên Giáo, nghe tiếng ca đều giật mình kinh hãi. Danh hiệu Thông Thiên Giáo chưa được truyền tụng trong giang hồ, không ngờ có kẻ nào đó lại biết được lai lịch của bọn chúng. Cả bọn liền dừng lại, dàn ra xung quanh bảo vệ cỗ xe, đại đao tuốt ra khỏi vỏ.
Giọng ca khi nãy lại cất lên :
“Phương Nam hào kiệt như rừng
Anh hùng hiệp khách danh lừng khắp nơi,
Hỡi ai muốn sống trên đời,
Đồ đao buông hạ tìm nơi lánh mình.”
Thanh âm vừa ai oán, vừa bi thương, nghe xúc động lòng người. Giọng ca như muốn khuyên nhủ kẻ tục nhân hồi đầu hướng thiện, lánh khỏi cuộc đời ô trọc. Tên thủ lĩnh cau mày suy nghĩ, rồi ra hiệu cho hai tên thủ hạ đi lên phía trước thám thính. Nhưng tên còn lại tập trung quanh cỗ xe, tăng cường đề phòng.
Bọn chúng chờ đợi trong tình trạng vô cùng căng thẳng. Nhưng hai tên được phái đi thám thính mãi không thấy quay lại, chắc là lành ít dữ nhiều. Chờ lâu sốt ruột, tên thủ lĩnh lại phái thêm một toán mười người đi tiếp ứng.
Nhưng rồi bọn này vẫn bặt vô âm tín.
Trong lòng cảm thấy vô cùng hoang mang, nhưng lại không biết nên xử trí thế nào cho phải, tên thủ lĩnh đành ra lệnh cho bọn thủ hạ cắm trại tại chỗ, cẩn thận đề phòng địch nhân tập kích. Trong lòng hắn ta đang rất lo lắng, vì nhiệm vụ của hắn lần này cực kỳ quan trọng, không thể để sơ thất.
Cả bọn ai nấy cũng đều rất căng thẳng. Nhưng rồi chờ đợi mãi mà vẫn không thấy có một ai xuất hiện, khiến cả bọn vừa mệt mỏi, vừa hoang mang lo lắng.