Vũ Lâm Ký Sự

Chương 39


Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ ba mươi chín
XUYÊN HOA GIÁP ĐIỆP THÂM THÂM HIỆN
TẠM THỜI TƯƠNG HƯỞNG MẠC TƯƠNG VI
Nguồn : Tàng Thư Viện
“Bươm bướm luồn hoa phơ phất lượn,
Tạm chút chơi xuân kẻo nửa hoài.”
Thanh Dương Cung …
Đó là một tòa đạo quán nổi tiếng, và cũng là một trong những danh thắng nổi tiếng nhất của đất Thành Đô. Tiếng tăm của Thanh Dương Cung không chỉ vang lừng đất Xuyên mà còn lan xa ra khắp cõi Trung Nguyên, được xem là một trong các chốn Đạo gia thánh địa. Cũng chính vì lẽ đó mà nơi đây quanh năm lúc nào cũng có rất nhiều người đến chiêm bái thưởng ngoạn.
Từ hơn chục năm nay, khi Thanh Dương Cung được trụ trì bởi một vị đạo trưởng đạo cao đức trọng, lại giỏi việc kinh tế, thì việc hương khói nơi đây càng thêm thịnh vượng. Cả tòa núi được sửa sang lại, và đã thu hút được hàng nghìn khách thập phương đến đây lễ bái hay thưởng ngoạn mỗi ngày. Còn khi đến kỳ hội lễ, số khách nhân phải lên đến hàng vạn, cả khu núi đông nghịt người, chen chân không lọt.
Ở Thanh Dương Cung có hai danh thắng thu hút nhiều khách thập phương đến thưởng ngoạn chiêm bái hơn cả. Một nơi là Thiên Hà Lĩnh, ở về phía tả chính điện. Tại vách đá nơi này, đâu đâu cũng chạm đầy những pho tượng thần tiên sơn son thếp vàng. Có tượng thời câu cá đánh cờ, có tượng đọc sách ngâm thơ, đàn ca múa hát, hay trầm tư nhập định, lại có tiên đồng ngọc nữ hầu hạ, thảy đều tinh xảo, sống động như người thật.
Nơi thứ hai gọi là Nhân Duyên Phong, ở phía hậu sơn. Nơi đây cây cối xanh um, cảnh sắc u nhã. Dưới những tàn cây râm mát lại có đặt những chiếc ghế đôi cho du khách nghỉ chân. Khách nhân đến nơi đây phần lớn là những cặp nam thanh nữ tú đã chọn nơi đây làm chỗ hẹn hò hay định cầu duyên, bởi trên đỉnh núi có một pho tượng Nguyệt lão rất lớn, cao đến hàng mấy trượng, và nghe đồn là rất linh ứng.
Hôm nay, trên Nhân Duyên Phong bỗng xuất hiện hai du khách trẻ tuổi mà vẻ đẹp của họ đã khiến cho mọi người đều phải ngắm nhìn và trầm trồ thán phục. Nam thanh nữ tú xinh đẹp vô ngần.
Nữ nhân vận hoàng y, tuổi đã quá đôi mươi, nhưng trông hãy còn rất xinh đẹp diễm lệ. Và đặc biệt nhất là nụ cười của nàng lại có sức quyến rũ lạ thường. Các chàng thanh niên quanh đó, dù biết rằng hoa kia đã có chủ, nhưng mỗi khi ngắm nhìn nữ lang cũng thấy lòng xao xuyến lạ.
Còn nam nhân là một chàng thiếu niên công tử dung mạo phương phi anh tuấn, vận y phục rất hoa lệ, nghi biểu đường bệ phi phàm. Từ nơi chàng toát lên một phong thái uy nghi tuấn dật, phong nhã hào hoa, khiến người đối diện phải sinh lòng kính phục. Nhất là nụ cười của chàng tạo nên một cảm giác thân thiện rất đáng mến. Các nàng thiếu nữ tuy đang đi cùng tình lang, nhưng đôi mắt không thể rời khỏi chàng, lòng cứ ước ao được thay thế vào địa vị của nữ lang kia để được sánh bước cùng chàng.
Đôi nam thanh nữ tú này, không phải ai khác, chính là Giang Thừa Phong và Vương Bội Ngọc.
Mấy ngày nay, hai người đã cùng sánh vai nhau dạo bước khắp các danh thắng đất Thành Đô. Trông hai người chẳng khác một cặp tình nhân. Giang Thừa Phong giữ lời hứa khi trước, mọi việc đều chiều theo ý muốn của Vương Bội Ngọc. Chàng vẫn giữ vẻ nhu thuận, nàng bảo sao thì nghe vậy. Nhưng nàng lại yêu chàng thật lòng, cố giữ cho các hành vi của hai người không vượt quá lễ.
Đôi nam thanh nữ tú đến trước pho tượng Nguyệt lão. Giang Thừa Phong đưa mắt ngắm nhìn pho tượng, thấy cao lớn hùng vĩ, và được chế tác rất tinh xảo, trong lòng thầm khâm phục bàn tay người thợ tài hoa.
Vương Bội Ngọc quỳ xuống vái lạy, lẩm bẩm cầu khấn. Chợt thấy Giang Thừa Phong đang đứng yên lặng nhìn pho tượng, liền nói :

- Thần tượng này linh ứng lắm đấy. Chàng hãy đến cầu khấn đi.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Chàng lấy một nén hương, thắp lên, rồi đến cắm vào lư đồng, chắp tay vái một cái. Vương Bội Ngọc đã khấn xong, liền đứng dậy đến bên Giang Thừa Phong, nắm lấy tay chàng khẽ hỏi :
- Sao chàng không lạy ? Nguyệt lão là một vị thần linh mà ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Lễ tiết không cho phép.
Vương Bội Ngọc ngạc nhiên hỏi :
- Sao thế ạ ? Chẳng lẽ lễ tiết lại không cho phép chàng lạy các vị thần thánh ư ?
Giang Thừa Phong nói :
- Trong chư thần liệt thánh, ta chỉ phải lạy tứ vị Thánh Đế cùng Đấng Chí Tôn mà thôi. Dù cho có là Hoàng đế, nếu ta kính trọng y thì cũng chỉ vái chào mà gọi là Chu huynh. Bằng không kính trọng y thì ta cứ gọi y là Chu đế.
Vương Bội Ngọc ngập ngừng hỏii :
- Vậy … địa vị của chàng chắc hẳn phải rất tôn quý ?
Giang Thừa Phong mỉm cười đáp :
- Ta là một vị vương gia, nhưng uy quyền lại hơn hẳn các vị vương gia khác. Họ Giang của ta là đệ nhất gia tộc trong thiên hạ, hơn cả họ Chu. Chỉ cần ta lên tiếng là có thể huy động được trăm vạn đại quân, hàng vạn cao thủ giang hồ. Đến Hoàng đế của Minh triều cũng còn phải tôn trọng ta.
Vương Bội Ngọc biến sắc lắp bắp :
- Chàng … chàng …
Nhưng nàng chưa kịp nói gì thêm thì đã thấy một vị đạo nhân ước độ lục tuần đang tiến đến chỗ hai người. Đạo nhân bước đến trước Giang Thừa Phong, liền vòng tay vái chào, cung kính nói :
- Bần đạo Nhất Minh Tử, Huyền Đô Bát Cảnh Cung giá hạ, Thanh Dương Cung môn hạ, xin tham kiến vương gia, cầu ngọc thể kim an vạn phúc.
Lão đạo nhân hành lễ với chàng rất là kính cẩn, lại lớn tiếng gọi chàng là vương gia khiến cho du khách tại trường đều giật mình kinh hãi, đều trố mắt nhìn chàng chăm chú. Một người, dù cho người đó có là một vị vương gia đi nữa, mà được Thanh Dương Cung kính trọng thì nhất định không phải là một nhân vật tầm thường. Uy thế của Huyền Đô Bát Cảnh Cung đã in đậm trong lòng người Trung Nguyên, mà Thanh Dương Cung lại là một trong số những đạo quan danh tiếng thuộc Huyền Đô Bát Cảnh Cung, địa vị phi phàm.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Đạo trưởng không cần quá đa lễ. Lệnh tôn sư bảo đạo trưởng đến gặp bản vương có việc chi thế ?
Lão đạo nhân cung kính nói :
- Vương gia thánh minh. Bần đạo phụng mệnh cung chủ sư tôn cung thỉnh vương gia di giá đến đại điện hội kiến. Kính mong vương gia nể tình.
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Lão đạo trưởng đã có lời mời, bản vương đương nhiên sẽ đến ngay. Đạo trưởng hãy dẫn đường.
Lão đạo nhân vòng tay nói :
- Tạ vương gia. Thỉnh vương gia đi theo bần đạo.
Nói đoạn, lão đạo nhân đi trước dẫn đường. Giang Thừa Phong nắm tay Vương Bội Ngọc chậm rãi đi theo sau. Vương Bội Ngọc bỗng tựa sát vào người chàng, khẽ hỏi :
- Chàng có quen biết lão cung chủ của Thanh Dương Cung ư ?
Giang Thừa Phong lắc đầu nói :
- Không quen. Chỉ biết thôi.
Vương Bội Ngọc nói :
- Vậy ư ? Thiếp chưa gặp lão cung chủ bao giờ, nhưng nghe đâu lão cung chủ được thiên hạ kính trọng lắm, được liệt vào hàng chân tiên đấy.
Những vị đạo trưởng đạo cao đức trọng, đạo hạnh tu vi lưỡng giáp tử, đều được tôn xưng là chân tiên, bởi khi đạt đến cảnh giới đó, thọ mệnh không còn bị hạn chế bởi “nhân sinh bách tuế”, chính thường thọ mạng lưỡng bách tuế cũng không phải là chuyện lạ, nên không còn ở trong phạm trù phàm nhân nữa (tương truyền Trương Tam Phong của Võ Đang phái sinh năm 1247, mất năm 1458, thọ mạng 212 tuổi; từ “chân tiên” là cách tôn xưng của Vĩnh Lạc đế đối với Trương Tam Phong). Lão cung chủ của Thanh Dương Cung là một trong những người như thế.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Lão cung chủ là một trong số hai mươi bốn đại đệ tử của Huyền Đô Bát Cảnh Cung, địa vị rất là cao trọng.
Vương Bội Ngọc ồ lên nói :
- Thiếp nghe nói các vị đạo trưởng ở Huyền Đô Bát Cảnh Cung đều đạo cao đức trọng, không những người thiên hạ mà ngay đến Hoàng đế cũng còn phải tôn kính. Sao lão cung chủ ở đây lại có vẻ tôn trọng chàng đến thế ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Giữa Giang gia của ta và Huyền Đô Bát Cảnh Cung có giao tình rất thân mật. Nếu xét về bối phận, ta ngang hàng với lão cung chủ ở đây, còn vị Nhất Minh đạo nhân kia phải gọi ta là sư thúc.

Vương Bội Ngọc ồ lên với vẻ kinh ngạc. Nàng không ngờ địa vị của Giang Thừa Phong lại tôn cao đến thế. Nghĩ đến chuyện trước đây nàng uy hiếp bắt chàng phải đi theo, nàng hổ thẹn vô cùng. May mà chàng bản tính hiền hòa nhân hậu, nên đã nhẫn nhịn mà nghe lời nàng, nếu không thì …
Nàng ngước mắt nhìn chàng. Ánh mắt nàng chợt dừng lại nơi chiếc vòng thép mà nàng bắt chàng đeo trên cổ, đến giờ vẫn hãy còn nguyên đó. Nhìn nó chỉ vừa khít với cổ chàng, chắc là chàng phải cảm thấy khó chịu lắm. Bấy lâu nay, nàng đang trong lúc vui sướng nên quên mất chuyện này.
Nàng đưa tay sờ lên chiếc vòng thép, khẽ thở dài, nói :
- Chàng thân phận tôn quý như vậy, chiếc vòng này không hợp với chàng tí nào. Thiếp thật có lỗi với chàng. Để thiếp mở nó ra vậy.
Giang Thừa Phong nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nàng, mỉm cười nói :
- Không sao đâu. Khi đeo chiếc vòng này, ta sẽ luôn nghĩ đến nàng. Không phải nàng vẫn ước mong như thế hay sao ? Vả chăng, hiện nay ta đang là tù nhân của nàng, nên đeo nó mới phải.
Vương Bội Ngọc vội nói :
- Không. Không phải đâu. Chàng không phải là tù nhân của thiếp. Không phải đâu mà.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Nàng lại nói với giọng buồn buồn :
- Ngay từ lúc đầu thiếp vốn đã không xem chàng là tù nhân của thiếp rồi. Thiếp đặt điều kiện như thế là chỉ muốn được gần gũi chàng mà thôi.
Giang Thừa Phong nói :
- Nếu thế thì nàng tặng cho ta chiếc chìa khóa là được rồi. Ta đeo nó đã quen, cũng không muốn tháo ra. Nó sẽ khiến cho ta nhớ đến nàng.
Vương Bội Ngọc ngượng ngùng lấy chiếc chìa khóa ra trao cho chàng. Chàng chưa nhận lấy, mỉm cười hỏi :
- Trao nó cho ta ngay lúc này có nên không ? Hay là đợi đến khi hết kỳ hạn nàng hãy trao nó cho ta.
Vương Bội Ngọc lắc đầu nói :
- Không. Không. Chàng hãy nhận lấy đi. Thiếp không muốn xem chàng là tù nhân của thiếp. Thiếp không muốn giữ nó nữa. Nó làm cho thiếp cảm thấy có lỗi với chàng.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Chàng thu lấy chiếc chìa khóa, cất cẩn thận.
Trong lúc hai người nói chuyện thì đã đi qua mấy tòa đình viện rộng lớn, cùng khu chính điện nguy nga đồ sộ, là nơi thờ phụng tam thanh tổ sư. Đến lúc này thì trước mặt hai người đã là đại điện.
Tại cửa đại điện đã có một vị đạo trưởng râu tóc bạc phơ đứng chờ sẵn. Lão đạo trưởng nét mặt hiền hậu, vận đạo bào tinh sạch, trước ngực có thêu hình bát quái, tướng mạo quắc thước đầy vẻ tiên phong đạo cốt. Nhìn qua tướng mạo thì Vương Bội Ngọc cũng có thể đoán được lão đạo trưởng kia chính là lão cung chủ, một nhân vật được mọi người tôn vinh vào hàng chân tiên.
Vương Bội Ngọc trước nay đã đến Thanh Dương Cung rất nhiều lần, nhưng nàng chưa hề được gặp lão cung chủ lần nào. Lão cung chủ địa vị rất cao cả. Không chỉ riêng gì nàng, rất ít người có cơ duyên được diện kiến lão cung chủ.
Thấy Giang Thừa Phong đi đến, lão cung chủ tươi cười vòng tay nói :
- Được vương gia di giá đến thăm, bản cung rất vinh hạnh.
Giang Thừa Phong cũng vòng tay đáp lễ, cười nói :
- Không dám. Đạo trưởng quá khách sáo rồi.
Lão cung chủ quay sang Nhất Minh đạo nhân lúc này đang chắp tay nghiêm cẩn đứng hầu một bên, khẽ xua tay nói :
- Ngươi lui được rồi.
Nhất Minh đạo nhân cung kính vâng dạ, rồi lui ra. Lão cung chủ lại nhìn Giang Thừa Phong cười nói :
- Mời vương gia nhập điện.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Vâng. Mời đạo trưởng.
Ba người cùng đi vào đại điện. Lão cung chủ tuy có ngắm nhìn Vương Bội Ngọc một cách kín đáo, nhưng không hỏi han điều gì về nàng, mà Giang Thừa Phong cũng không giới thiệu. Có lẽ đó là lễ số của những nhân vật địa vị tôn quý như chàng và lão cung chủ, không hỏi han những chuyện riêng tư, dù là theo phép lịch sự.
Vừa bước vào đại điện, Vương Bội Ngọc bất giác cảm thấy choáng ngợp bởi khắp cả bốn bề vàng son rực rỡ chói ngời. Tòa đại điện này lộng lẫy tráng lệ chắc chẳng kém gì các cung điện trong Hoàng cung. Nàng đưa mắt nhìn Giang Thừa Phong, thấy chàng chẳng lộ vẻ gì. “Một vị vương gia có khác”, nàng nghĩ thế.
Giang Thừa Phong vừa bước vào trong, chợt một thiếu nữ rất mực xinh đẹp, vận hoàng y cung trang, tiến đến trước mặt chàng phục lạy, cung kính nói :
- Tiểu tỳ xin tham kiến vương gia, cầu ngọc thể kim an vạn phúc.
Giang Thừa Phong ngạc nhiên hỏi :
- Cô nương đây là … ?
Cung trang thiếu nữ cung kính nói :
- Trình vương gia. Tiểu tỳ phụng mệnh chủ nhân đưa Ỷ Hương Xa đến đón vương gia di giá đến Phiêu Hương Tiểu Trúc. Cúi mong vương gia không từ chối.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Cô nương hãy mau đứng dậy đi. Bản vương nghe nói đến Thành Đô mà chưa được diện kiến Thúy Bình tiên tử là một việc rất đáng tiếc. Nay tiên tử đã có lời mời, bản vương lẽ nào lại từ chối.

Cung trang thiếu nữ tạ ơn đứng dậy. Vương Bội Ngọc nhận thấy thiếu nữ này dung diện kiều diễm, dáng điệu thướt tha, có thể nói còn xinh đẹp hơn cả nàng. Vậy vị tiên tử kia thì … Nàng thầm lo ngại. Và nàng cũng thắc mắc không hiểu sao danh hiệu Thúy Bình tiên tử kia nàng chưa hề nghe ai nói đến bao giờ. Cứ theo lời Giang Thừa Phong vừa nói thì danh hiệu này phải nổi danh lắm.
Cung trang thiếu nữ lại cung kính nói :
- Ỷ Hương Xa đã sẵn sàng, có thể lên đường bất kỳ lúc nào. Chẳng hay vương gia định khi nào sẽ khởi giá ?
Giang Thừa Phong nói :
- Bản vương vừa gặp đạo trưởng đây, còn phải đàm đạo ít lâu.
Lão cung chủ tươi cười nói :
- Vương gia bất tất phải khách sáo. Hãy khởi trình ngay đi. Không nên để Thúy Bình tiên tử phải chờ đợi lâu. Bần đạo chỉ hy vọng vương gia sau này lại có dịp viếng thăm bản cung lần nữa.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Nhất định phải thế rồi.
Chàng chào từ biệt lão cung chủ, rồi dắt tay Vương Bội Ngọc đi theo cung trang thiếu nữ ra phía sau hậu viên. Nơi đây đã đậu sẵn một cỗ xe song mã cực kỳ sang trọng hoa lệ, đặc biệt là khi đến gần liền ngửi thấy mùi hương thoang thoảng dễ chịu. Người đánh xe cũng là một thiếu nữ xinh đẹp vận hoàng y cung trang.
Thấy ba người đi đến, nàng thiếu nữ đang ngồi trên băng ghế phía trước cỗ xe liền vội nhảy xuống, thân pháp lăng lệ trông rất hoa mỹ. Cả Vương Bội Ngọc cũng tự thấy mình không thể làm được như nàng ta.
Thiếu nữ vừa hạ thân xuống đất đã vội hướng vào Giang Thừa Phong cung kính vái chào, dâng lời vấn an, rồi giúp thiếu nữ dẫn đường mở cửa xe ra. Giang Thừa Phong nắm tay Vương Bội Ngọc, cùng nàng lên xe. Hai cung trang thiếu nữ đóng cửa xe lại, rồi nhảy lên băng ghế phía trước, giục ngựa ra roi.
Cỗ xe từ từ lăn bánh.
Núi rừng hùng vĩ, đồi dốc dựng đứng, cảnh sắc thâm u. Đó là một trong những điểm nổi tiếng của đất Thục.
Vùng bên núi có một tiểu lộ bằng phẳng rất dễ đi. Ỷ Hương Xa đang lao nhanh trên đó, lướt đi bằn bặn mà không hề dằn xóc. Qua khỏi mấy quãng đường bằng phẳng khá dài, con tiểu lộ đột ngột rẽ sang mé hữu, và trở nên quanh co khúc khuỷu.
Cỗ xe vẫn bằn bặn lướt tới êm ru. Trong xe, Vương Bội Ngọc ngồi tựa sát vào người Giang Thừa Phong, hưởng thụ cảm giác ấm áp yêu thương mà chàng mang lại. Nàng đang trong tâm trạng rất hạnh phúc.
Qua khỏi quãng đường khó đi thì đến một khu rừng mai. Rừng mai này không quá rậm rạp, nhưng lại vô cùng rộng lớn. Trước rừng mai hiện đã có tám nàng hoàng y thiếu nữ đang nghiêm cẩn đứng chờ.
Cỗ xe dừng lại.
Giang Thừa Phong vừa định xuống xe, nhưng cung trang thiếu nữ ngồi phía trước xe đã quay lại khẽ nói :
- Xin vương gia hãy an giá.
Đoạn nàng cùng thiếu nữ đánh xe nhảy xuống đất. Hai người nhanh chóng tháo ngựa ra khỏi cỗ xe. Giang Thừa Phong cùng Vương Bội Ngọc vẫn ngồi yên trong xe, chờ xem mọi người làm gì.
Sau khi ngựa đã được tháo rời khỏi xe, hai người dắt ngựa đi vào rừng. Còn tám thiếu nữ kia thì xúm lại nhấc bổng cỗ xe lên, khiêng vào trong rừng.
Quanh qua quẩn lại mấy nẻo là đến một quãng trường rộng rãi. Giữa nơi đó có một tòa trúc lâu rất xinh đẹp, trang nhã. Đang đứng trước trúc lâu là một hoàng y nữ lang rất mực xinh đẹp, vận y phục rất hoa lệ. Ẩn hiện đây đó trong khu rừng mai hãy còn có nhiều tòa đình viện nữa.
Cỗ xe được các hoàng y thiếu nữ đặt xuống phía trước tòa trúc lâu. Giang Thừa Phong dắt tay Vương Bội Ngọc bước xuống xe. Hoàng y nữ lang đang đứng trước trúc lâu vội tiến lại, mỉm cười nói :
- Được vương gia hạ giá thật là vinh hạnh cho Phiêu Hương Tiểu Trúc.
Giang Thừa Phong vòng tay đáp lễ, nói :
- Tiên tử khách sáo quá rồi. Chính bản vương mới thật vinh hạnh.
Hoàng y nữ lang tươi cười nói :
- Vương gia khách sáo quá.
Đoạn nàng bước tới nắm tay Vương Bội Ngọc, cười nói :
- Ta nghe nói vương gia dắt tay một vị hồng nhan tri kỷ du ngoạn khắp các danh thắng. Không ngờ hôm nay lại được gặp hiền muội ở đây. Hiền muội với vương gia thật xứng đôi quá.
Vương Bội Ngọc thẹn thùng đỏ mặt, nhưng trong lòng nàng đang rất vui sướng. Nhất là vì nàng không nghe Giang Thừa Phong lên tiếng cải chính. Vậy là chàng đã mặc nhiên thừa nhận nàng là hồng nhan tri kỷ của chàng rồi. Đây cũng chính là tin vui lớn nhất mà nàng nhận được. Nàng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.