[Vũ Lâm Dật Sư Hệ Liệt] Bộ 2 - Võ Lâm Minh Chủ

Chương 6

Đến lúc hai người bọn họ ra khỏi thư phòng thì đã qua buổi trưa từ lâu.

.

Hai người một trước một sau, người đi trước chính là Vương gia, vẫn âm lãnh như cũ, nhãn thần lại có chút suy tư. Người sau không ai khác ngoài Giới Viện, tuy rằng hắn luôn cúi đầu, thế nhưng cái đầu bóng lưỡng, mặt mũi lại đặc biệt lớn, khiến người khác rất dễnhận ra là hắn đang đỏ mặt.

.

Ngọc Như Hồng nghi hoặc, vội vàng lên tiếng: “Phụ vương…”

.

“Phân phó xuống phía dưới, dụng thiện!” Vương gia cũng không quay đầu lại, mà đi thẳng đến phòng ăn. (Để mọi người không bị nhầm lẫn, Hôi Hồ sẽ giải thích một chút, thiện, chính là danh từ chuyên dụng trong hoàng cung, còn gọi là ngự thiện. Trừ phi Hoàng đế cho phép, các vương công đại thần đều không thể dùng từ này. Cần vương phủ có thể dùng từ này khi muốn dùng bữa chứng tỏ Cần vương đã được sủng ái tới mức có thể sánh ngang với hoàng cung.)

.

Kéo Giới Viện lại, Ngọc Như Hồng sốt ruột hỏi: “Giới Viện, phụ vương đến cùng đã nói chuyện gì với ngươi?” Vì sao ngươi lại xấu hổ đến mức này a?

.

“Không có, không có gì.” Giới Viện lắc đầu, nhưng càng lúc càng cúi gằm mặt xuống.

.

Nhìn thái độ của hắn thì không ai có thể tin tưởng được, Ngọc Như Hồng nâng cằm hắn lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ ngượng ngùng của hắn, lắc đầu: “Giới Viện, ngươi vốn không biết nói dối, phụ vương rốt cuộc đã nói cái gì với ngươi?”

.

Giới Viện quay mặt đi, vẫn như cũ trả lời không có gì. Hai phụ tử này ngoại hình giống nhau đã đành, ngay cả tính cách cũng không sai biệt lắm, chỉ biết bức bách người khác.

.

Tứ đại công tử ngại nhìn hành vi thân mật của hai kẻ đó, liền tính toán đi gặp Vương gia để xin từ biệt.

.

Hắn không chịu nói, Ngọc Như Hồng cũng không miễn cưỡng, sớm muộn gì y cũng có cách để hắn phải mở miệng.

.

Đi vào phòng ăn, Vương gia dĩ nhiên ngồi ngay ngắn trên thượng vị chờ bọn họ, khí tức âm lãnh, nhãn thần tựa hồ có thể đóng băng người khác. Ngoại trừ Ngọc Như Hồng, những người khác không thể khống chế mà run rẩy một trận. Ánh mắt đó thật sự quá đáng sợ!



.

Tứ đại công tử dĩ nhiên không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa, dùng ánh mắt để hội ý, nhất trí để Đông Phương mở miệng.

.

Đông Phương tiến lên, ôm quyền rồi nói: “Vương gia, đệ tử may mắn không làm nhục mệnh, tiểu vương gia đã bình an trở lại vương phủ, bọn đệ tử cũng nên cáo từ rồi. Vương gia bảo trọng!”

.

Di? Bọn họ phải đi rồi sao? Giới Viện vội vàng đứng vào giữa bọn họ, tươi cười nói: “Bần tăng ăn cơm rau dưa đã quen rồi, thịnh tình của Vương phủ bần tăng xin ghi tạc trong lòng, cũng xin phép được cáo từ.”

.

Mọi người đều muốn đi, nhưng Vương gia lại lạnh lùng nói một câu: “Ai nói các ngươi có thể đi?”

.

A? Bọn họ còn phải ở chỗ này chịu khổ sao? Mọi người lần thứ hai đổ mồ hôi lạnh.

.

“Ăn cơm trước đã, ăn no rồi bản vương còn có nhiệm vụ giao cho các ngươi.”

.

Lại có nhiệm vụ gì nữa đây? Tứ đại công tử hai mặt nhìn nhau. Nếu không phải Cần vương là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, chính là chỉ dưới một người mà trên vạn người, nếu không phải phụ thân của bọn họ đều làm quan trong triều, lại chính là tứ bộ thượng thư, bọn họ làm sao lại bị Cần vương quản chế như vậy?

.

Bọn họ có nhiệm vụ, thế nhưng một mình hắn hẳn là có thể rời đi chứ? Giới Viện ngây thơ nghĩ.

.

Ngọc Như Hồng vô cùng tức giận, hung ác nói thầm vào tai hắn: “Giới Viện, ngươi dám đi ra khỏi vương phủ một bước, ta đảm bảo sẽ thiêu trụi Thiếu Lâm tự, sau đó đến tất cả các chùa miếu trong thiên hạ!”

.

Giới Viện ngỡ ngàng một hồi lâu, sau đó liền dừng bước. Qua mấy ngày ở chung, hắn biết Ngọc Như Hồng là kẻ nói được làm được. Vì vậy xoay người lại, hạ giọng nói: “Thí chủ đường đường là một tiểu vương gia, muốn loại người nào mà không có, tội gì cứ phải là bần tăng…”

.

“Ta muốn loại người nào cũng có, chính xác là như vậy, nhưng có ích gì, người bên ngoài có thể là ngươi sao? Trên đời này chỉ có duy nhất một Giới Viện!” Ngọc Như Hồng gắt gao nhìn thẳng vào hắn, tựa hồ muốn hút hắn vào trong đó.

.

“Được rồi, có việc gì đợi ăn xong rồi nói.” Mặc cho bọn họ nói chuyện yêu đương, Vương gia cũng không tỏ vẻ giận dữ, thái độ lạnh lùng như vậy khiến người khác không thể đoán được thái độ của y với chuyện này.

.

Vào bữa ăn, Ngọc Như Hồng thì không sao, y đã quen rồi, chỉ khổ tứ đại công tử với Giới Viện, phải chịu đựng loại áp lực này, quả thực là không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì.

.

Rốt cuộc cũng ăn xong bữa cơm, mọi người chuyển ra đại sảnh, chỉ nghe Vương gia dùng thanh âm ôn hòa nói: “Như Hồng, ngươi đảm đương chức vị minh chủ võ lâm, chắc chắn phải có trách nhiệm, cho dù không phải thì đạo trượng nghĩa cũng nên vì võ lâm mà góp chút sức lực. Hôm nay tổng quản của Thanh Vân bảo có gửi thư tới, nói về việc các thanh niên tuấn kiệt của các môn phái mất tích trong thời gian gần đây. Không thể kết luận là người nào gây nên, các phái đều rất lo lắng, không ít người đã tìm tới Thanh Vân bảo nhờ tương trợ. Ngươi lên làm minh chủ bao lâu nay mà không có ai tìm ngươi sao?”

.

“Có thể bọn họ cũng không tin tưởng thực lực của nhi thần, cũng có thể bọn họ cho rằng Thanh Vân bảo có thể giúp bọn họ tìm ra hung thủ. Nếu trông mong vào một thiếu niên miệng còn hơi sữa, chi bằng trông cậy vào uy danh của võ lâm đệ nhất bảo đi!” Ngọc Như Hồng cười nhạt, tâm tư của những kẻ đó sao có thể thoát khỏi cặp mắt của y. Đã như vậy, y cũng không cần phải lấy mặt nóng dán lấy cái mông lạnh của kẻ khác, không cần tự động xin đi truy lùng hung thủ a? Ngọc Như Hồng y từ trước tới nay là loại người phải có lợi mới làm.

.

Vương gia nghe y nói vậy thì một chút xao động cũng không có, nét mặt âm lãnh nay lại thêm một phần tàn nhẫn, nhưng ngữ khí vẫn mềm nhẹ: “Bất luận thế nào, đây cũng là trách nhiệm của ngươi. Nếu như ngươi có thể tìm ra hung thủ, danh tiếng trong võ lâm nhất định sẽ tăng lên. Đông Phương, Nam Cung, Tây Môn, Bắc Minh, các ngươi cần phải hảo hảo bảo hộ Như Hồng, hỗ trợ y phá án, hiểu chưa?”

.

“Đệ tử tuân lệnh!” Bốn người đồng thanh nói. Cái này gọi là gì? Bá vương ngạnh thượng cung… Ách, không đúng, là ép buộc? Đừng nói lão ba ba làm quan trong triều phải nhìn sắc mặt y, chỉ là hôm nay Vương gia vẻ mặt âm trầm khiến bọn hắn không thể không nhận mệnh. Chỉ có điều, bốn người bọn họ vẫn đang suy nghĩ Ngọc Như Hồng thực sự cần có người bảo vệ sao? Võ công của người nọ so với bọn họ cao thâm đến mức không thể so sánh. Lúc trước bọn họ coi y như kim chi ngọc điệp, mảnh mai vô lực mà bảo hộ. Thật đúng là thái quá!

.

“Giới Viện, bản vương thấy võ công nội lực của ngươi không kém, lại ổn trọng thành thật, nếu có thể giúp Như Hồng một tay, bản vương có thể không cần lo lắng chuyện của ngươi và Như Hồng.”

.

Giới Viện nghe thế thì ngẩn người ra. Vương gia vì sao lại mưu cầu danh lợi trong chốn võ lâm? Y là hoàng tộc cao quý, nếu có mưu cầu danh lợi thì cũng phải là tràn ngập dã tâm với thiên hạ, với ngôi vị hoàng đế mà người người mơước chứ! Thế nhưng y lại dốc sức bồi dưỡng thế lực của mình trong chốn giang hồ, cũng đạt được như nguyện, tạo ra thế cục nhất hô bá ứng. Mà con y hôm nay cũng lên làm võ lâm minh chủ, đang lên kế hoạch đạt được tín phục của người trong giang hồ. Nếu nói y không có tâm tư gì, xác thực khiến kẻ khác khó lòng tin tưởng.

.

Những dự cảm bất an của Giới Viện trước giờ chưa bao giờ sai lầm, lần này hẳn là cũng không ngoại lệ, tuy rằng hắn rất mong muốn dự cảm này là sai. Từ xưa tới nay, các cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế không bao giờ tránh được việc đổ máu, nhất là Vương gia nhìn qua đã biết là kẻ âm ngoan thủ lạt, đến lúc đó chỉ sợ sẽ khiến sinh linh đồ thán.

.

Kể từ đó, mọi người liền cùng nhau đồng hành trên một con đường.

.

Vẫn là mã xa hoa lệ đó, vẫn là xa phu đó, nhưng trên xe lúc này chỉ có hai người – Ngọc Như Hồng và Giới Viện, tứ đại công tử cưỡi ngựa đi hai bên xe ngựa, ngoài ra còn dẫn thêm hai con tuấn mã.

.

Hình thành thế trận này là do Bắc Minh, kẻ rất ít khi nói chuyện, nhưng cứ lần nào nói là làm người khác tức chết lần đó, bảo bốn người bọn họ không nên làm bóng đèn. Hắn nói ra rồi thì cả ba người kia đều tán thành ngay lập tức, tuy rằng Tây Môn với Nam Cung vẫn chưa hiểu hắn có ý gì.

.

Ở bên trong mã xa lúc này, Ngọc Như Hồng gần như đã dán chặt vào người Giới Viện, nỗ lực bày ra vẻ tươi cười ôn hòa nhất có thể, dùng thanh âm y cho là ôn nhu nhất, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua hỏi: “Nói cho ta biết, lúc trước ở trong thư phòng, rốt cuộc phụ vương đã hỏi ngươi cái gì vậy?”

.

.

Giới Viện bị y ép tới mức phải lùi vào tận trong góc của mã xa, khuôn mặt ngăm đen của hắn vừa nghe thấy câu hỏi này lập tức đỏ bừng lên, thanh âm một chút thuyết phục cũng không có: “Không… Thực sự không có gì…”

.

Biểu tình của hắn như vậy khiến Ngọc NhưHồng cảm thấy rất hoài nghi, không phải y không tin Giới Viện, mà là không có một chút lòng tin nào đối với phụ vương của mình. Người kia, chuyện gì cũng có thể làm được. Ngay cả vị cửu ngũ chí tôn hung ác kia y còn có thể đặt dưới thân rồi, y còn chuyện gì không dám làm nữa chứ?

.

Ngọc Như Hồng vòng tay ôm lấy thắt lưng của Giới Viện, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: “Giới Viện, nếu như ngươi không nói, ta giận lên thì cái gì cũng dám làm, mà hiện tại ta sẽ muốn ngươi!”

.

“Ngươi!” Giới Viện trợn mắt, chẳng lẽgiữa ban ngày ban mặt như thế này, xung quanh lại có không ít người mà y lại dám làm chuyện đó hay sao?

.

“Đừng nghĩ là ta không dám, ngươi nên nhớ kỹ, ta là người nói được làm được!” Ngọc Như Hồng cũng không phải đang gạt người, lời vừa dứt y đã nhanh chóng thoát y phục của Giới Viện xuống, chậm rãi hôn lên cổ hắn.

.

Giới Viện vội vã đẩy y ra, trợn tròn mắt, tức giận nói: “Đừng tưởng rằng bần tăng sẽ không động thủ với ngươi! Ngươi không phải đã đáp ứng ta sẽ không nhắc đến việc kia sao? Thế nhưng ngươi lại nói cho phụ vương của ngươi và tứ đại công tử nghe, Ngươi… ngươi… đừng lộn xộn!” Giới Viện gạt tay y ra, vừa sửa soạn lại y phục vừa trừng mắt nhìn Ngọc Như Hồng.

.

Không nghĩ tới hắn sẽ ra tay, Ngọc Như Hồng xoa xoa bàn tay phải vừa bị đánh, lại mất thêm một chút công phu mới phong bế được huyệt đạo của đối phương, rồi vẫn như cũ xấu xa cười nói: “Ngươi có nói hay không?”

.

“Không! Ta nói!” Bị y điểm huyệt nên không thể cử động, Giới Viện vội vàng ngăn cản, nói thì lắp bắp, mặt cũng đỏ bừng lên: “Vương gia, y… y chỉ hỏi ta…”

.

“Cái gì?” Ngọc Như Hồng dồn dập hỏi, một tay cũng bắt đầu không an phận mà sờ soạng khắp nơi.

.

“Ách… cái kia… y hỏi ta… hỏi ta… sau khi… với ngươi thì có xuất huyết hay không, bao nhiêu lâu sau mới hồi phục.” Câu cuối cùng này Giới Viện nói đặc biệt nhanh, mặt đã đỏ bừng lên như đang bốc hỏa.

.

Bất quá, dù hắn nói rất nhanh nhưng Ngọc Như Hồng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng rồi, hổn hển quát: “Y hỏi ngươi cái này làm gì?”

.

Tứ đại công tử nghe thấy tiếng quát của Ngọc Như Hồng thì không khỏi sửng sốt. Bên trong lại cãi nhau sao?

.

“Bần tăng chẳng… Sau khi Vương gia nghe được câu trả lời là ba ngày thì tự mình trầm tư, không hiểu là đang lẩm bẩm cái gì mà ‘Vì sao sáu ngày rồi mà vẫn không hảo…’ Bần tăng nghe không hiểu!”

.

Giới Viện bất đắc dĩ thở dài. Ai! Bất luận có giãy giụa như thế nào, việc hắn bị Ngọc Như Hồng ăn cũng là việc đã định rồi.

.

“Giới Viện, ngươi coi những lời ta nói đều là gió thoảng qua tai thôi đúng không?” Ngọc Như Hồng tức giận rống lên.

.

Làm sao lại cãi nhau tiếp rồi? Tứ đại công tử nghi hoặc nhìn nhau.

.

“Bần tăng không dám, chẳng hay tiểu vương gia đang nói đến chuyện gì?”

.

“Ngươi không dám? Ta là thấy ngươi đã quên sạch rồi!” Ngọc Như Hồng âm trầm nói, cho dù dung mạo của y có tuyệt mỹ đến mức nào thì lúc này vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi như vừa bước vào địa phủ. Thấy thần tình ngơ ngác của Giới Viện không giống giả bộ, y đành phải nói lại một lần nữa: “Ngươi nghe cho rõ đây, sau này không cho phép ngươi tự xưng là bần tăng, ngươi đã không còn là người xuất gia nữa rồi. Còn nữa, không cho phép ngươi gọi ta là tiểu vương gia, phải gọi là Như Hồng! Nếu như còn gọi sai, ta sẽ nghiêm phạt ngươi, đến lúc đó đừng trách ta làm chuyện gì với ngươi trước mặt mọi người.”

.

Giới Viện tỉ mỉ suy nghĩ một chút. Ngọc Như Hồng chấp nhất với hắn như vậy có lẽ chỉ là do nhất thời mới mẻ, nếu hiện tại làm theo lời y, chờ y chán rồi hẳn là sẽthả mình đi a? Vì vậy liền ôn hòa cười: “Xin lỗi, bần… ách, sau này ta sẽ tận lực, không gọi sai nữa là được, tiểu… Như Hồng, ngươi có thể giải khai huyệt đạo cho ta được không?”

.

Hắn sảng khoái đáp ứng như vậy khiến Ngọc Như Hồng vô cùng hoài nghi, lại không phát hiện ra có gì không thích hợp, liền giải huyệt cho hắn, phân phó mã phu ngừng lại, gọi tứ đại công tử lên xe, sau đó mới tiếp tục lên đường.

.

Ánh mắt mọi người đều dán trên người Ngọc Như Hồng. Y cũng đã quen rồi, thản nhiên nói ra mục đích gọi mọi người lên xe: “Các ngươi suy nghĩ thế nào về những vụ án mất tích này?”

.

Nam Cung theo thói quen vân vê râu rồi nói: “Nếu người mất tích đều là những thanh niên tuấn kiệt, hung thủ nhất định là có võ công hơn người.”

.

Tất cả mọi người đều gật đầu, Đông Phương bồi thêm cho hắn vài chữ: “Lời vô ích!”

.

“Cũng có thể là để luyện ma công.” Để tránh cho hai người bọn họ tranh cãi ầm ỹ lên, Tây Môn nhanh chóng cản Nam Cung lại, rồi nói ra nhận định của bản thân.

.

“Hoan hỉ thiên?” Bắc Minh nói ra đối tượng hoài nghi của mình.

.

Ngọc Như Hồng lạnh lùng cười: “Không thế không nghi ngờ Hoan hỉ thiên. Việc này xảy ra vào lúc trăng tròn, mà lại xuất hiện vài thi thểở Triết Giang. Một tháng trước ta lại bị thương ở Vũ Di sơn tại Phúc Kiến, xem ra hoạt động của ả cũng không quá lớn. Ma công của Hoan hỉ thiên chính là hấp thụ tinh khí của người khác chuyển thành nội lực của mình, những người đó có lẽ là kiệt quệ tinh khí mà chết!”

.

“Công lực của song ma cao cường hơn chúng ta, chỉ có điều hiện nay hỉ ma đang bị trọng thương, tháng này đã hút không ít tinh khí, công lực hẳn là khôi phục hơn phân nửa. Hơn nữa còn có cả hoan ma, chúng ta không nắm chắc phần thắng. Ngươi có tính toán gì không?” Đông Phương phân tích tình thế hiện nay, cảm thấy tiền đồ của bọn họ không lạc quan cho lắm a!

.

“Việc này sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp, trước mắt chúng ta cần điều tra được nơi dừng chân tiếp theo của bọn chúng, đây mới là điểm trọng yếu.” Ngọc Như Hồng quay sang nhìn Tây Môn: “Mạng lưới tình báo của Tây Môn gia so với Vạn Hoa Lâu còn chuẩn xác hơn, việc này giao cho ngươi.”

.

“Ta sẽ nhanh chóng tra ra.” Tây Môn đi ra ngoài, huýt sáo một tiếng liền có một con bồ câu màu xám bay đến đáp trên tay hắn. Lại thấy Tây Môn loay hoay cái gì đó. Chốc lát sau bồ câu lại bay lên, rất nhanh liền tiêu thất trên bầu trời.

.

Giới Viện có chút nghi hoặc, nếu là dùng bồ câu đưa thư, vì sao không thấy con chim đó mang theo bất cứ thứ gì? Chỉ dựa vào một con chim bồ câu nhỏ bé như vậy có thể mang theo bao nhiêu tin tức đây?

.

Ngọc Như Hồng dĩ nhiên là biết hắn đang suy nghĩ cái gì, thần bí cười cười: “Đây là phát minh độc nhất vô nhị của Tây Môn gia, cho dù có người bắt được cũng không lộ ra bất cứ tin tức nào. Sau đó vẫn có thể bí mật truyền tin đến cho Tây Môn gia, tuyệt đối không sai sót.”

.

“Bần… ta không có tin tức gì muốn chuyển hết.” Còn không muốn người biết, ngươi là muốn làm gì phi pháp hay sao hả?

.

Đoàn người vẫn tiếp tục hành trình, chạng vạng thì đến Tuy huyện, đang định đi tìm một khách *** để dừng chân. Khách *** những lúc không có sự kiện gì như hiện nay dĩ nhiên còn rất nhiều phòng hảo hạng. Bất quá Ngọc Như Hồng vẫn muốn ở cùng với Giới Viện. Tứ đại công tử đương nhiên biết rõ nguyên nhân. Nam Cung và Tây Môn mặc dù không cảm thấy chán ghét, nhưng cũng không cảm thấy việc cùng với nam nhân có cái gì tốt. Đông Phương và Bắc Minh thì tự tiếu phi tiếu nhìn Giới Viện, rồi cùng quyết định trọ chung một phòng. Về phần Tây Môn và Nam Cung, liền để bọn họ tự quyết định đi.

.

Nam Cung và Tây Môn nhìn nhau, tuy tình bạn của Đông Phương với Bắc Minh từ nhỏ đã không tồi, thế nhưng cũng không đến mức phát triển thành một loại tình cảm đặc biệt nào khác đi? Nam Cung với Đông Phương tuy là đối đầu từ nhỏ, nhưng vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, đang nghĩ không biết có nên khuyên nhủ hắn một chút trước khi hắn lún quá sâu hay không?

.

“Nam Cung, không bằng ta với ngươi cũng trọn chung một phòng a?” Tây Môn đột nhiên hỏi, thế nhưng ngữ khí không có chút hảo ý nào.

.

Đề nghị của bạn tốt khiến Nam Cung đột ngột sợ run lên, ngập ngừng nói: “Vậy Phúc bá hắn…”

.

“Phúc bá một mình một phòng, Phúc bá hẳn là sẽ không sợ tối a?” Tây Môn nói.

.

Phúc bá cười lớn: “Thiếu gia, ta không sợ tối, ngài vẫn là {ngủ} cùng với Tây Môn công tử đi”

.

“Phúc bá…” Nam Cung vẻ mặt hắc tuyến, từ sau khi biết rõ quan hệ của Ngọc Như Hồng và Giới Viện, hại hắn vừa nghe đến từ đó liền nghĩ sang nghĩa khác.

.

“Được rồi, lẽ nào ngươi còn xấu hổ? Ta cũng đã lâu không đồng sàng với ngươi rồi.” Tây Môn không để hắn tiếp tục nói, một đường lôi Nam Cung đi mất.

.

Nam Cung bị hắn lôi kéo, vừa khó chịu vừa lầm bầm nói: “Cái gì mà đã lâu, hai ngày trước không phải chúng ta vừa ngủ chung sao? Khi đó khách *** lúc trước đã chật ních.

.

“Tình cảm của bọn họ đúng là rất tốt.” Ngọc Như Hồng vừa nói vừa kéo Giới Viện đi.

.

Lúc này chỉ còn lại hai người, Đông Phương nhìn Bắc Minh, nheo mắt cười cười: “Ngươi nói xem, bọn họ có phải là hiểu lầm cái gì rồi không?”

.

Bắc Minh cũng cười cười, còn có chút âm hiểm, bước vào phòng rồi nói: “Không phải ngươi cố ý để bọn họ hiểu lầm sao? Có muốn chế tạo thêm một ít tình huống khiến bọn họ hiểu lầm thêm chút nữa không?”

.

Đông Phương không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn đối phương một hồi lâu, sau đó mới yên lặng đi theo hắn vào phòng.