[Vũ Lâm Dật Sư Hệ Liệt] Bộ 2 - Võ Lâm Minh Chủ

Chương 14

Lão hòa thượng lưu lại khuyến cáo, nói đêm đó bọn họ sẽ có tai ương, dặn bọn họ không được rời khỏi miếu.

.

Hai người mặc dù cảm giác lão hòa thượng này có chút kỳ quái, nhưng cũng không thấy đến quấy rầy bọn họ, thời gian cũng còn sớm, nên đành nghỉ ngơi ở trong phòng. Gian phòng này dù cũ nát nhưng được cái rất sạch sẽ, ngay cả mặt bàn cũng không có một hạt bụi nào.

.

Giới Viện tùy tiện tìm một tấm thảm rồi ngồi xuống, Ngọc Như Hồng cũng ngồi xếp bằng trên giường để luyện công.

.

Tĩnh tâm lại nên cảm giác của hai người càng nhạy cảm hơn. Ngọc Như Hồng cảm thấy ngứa mũi, dĩ nhiên hắt hơi một cái, đột nhiên phát hiện ra một cái áo cà sa, toàn thân run rẩy, mùi ẩm mốc nồng đậm xông vào mũi gã.

.

Lần thứ hai hắt hơi, Ngọc Như Hồng nói thầm: “Thứ này rốt cuộc là từ thời đại nào rồi? Mốc đến như vậy rồi mà còn dùng được sao?” Gã hoài nghi đêm nay không cần gặp phải họa đổ máu, chỉ cần cái mùi mốc này cũng đủ để gã bị ngạt chết.

.

Giới Viện mở mắt ra, tán công xong rồi mới chậm rãi đứng dậy, khi đi ra thắp nến thì mới phát hiện giá cắm nến bị phủ đầy bụi, giống như rất lâu rồi không có ai dùng đến nó.

.

Hai người nhìn nhau, cảm thấy có chút hoài nghi. Nhìn xung quanh gian phòng, lại quan sát cái bàn đặt ở giữa phòng, đến gần quan sát thì mới phát hiện ra là mặt bàn thì sạch sẽ vô cùng nhưở dưới gầm bàn thì lại phủ đầy bụi.

.

Ngọc Như Hồng mỉm cười nhìn Giới Viện, hai người đều đã hiểu ra.

.

Đảo mắt nhìn xung quanh một chút, Ngọc Như Hồng vươn tay ôm lấy cánh tay của Giới Viện: “Tướng công, hiếm khi đi tới nơi thanh tĩnh như vậy, không bằng chúng ta đi ngắm cảnh được không?”

.

Giới Viện vẫn cứng ngắc như trước, nhưng cũng cười nói: “Tốt, ta cũng muốn đi thưởng thức một chút.”

.

Ban đêm trên núi khá lạnh lẽo, gió gào thét như muốn thổi bay cả người đi.

.

“Có vẻ lạnh…” Ngọc Như Hồng chui vào trong lòng Giới Viện, vòng tay ôm chặt lấy hắn, cũng là muốn mang lại cho hắn một chút ấm áp.

.

Lạnh? Người ta nói núi cao cũng không thắng được gió, nơi này vách đá dựng đứng, gió đêm thổi tới liên tục, đối với người thường mà nói thì đúng là khá lạnh, nhưng đối với võ lâm cao thủ thì cũng bình thường thôi.

.

Biết rõ là y đang giả vờ, nhưng Giới Viện lại không có cách nào để đẩy y ra, cũng không đủ sức đẩy y ra.

.

Qua nửa canh giờ, hai người vẫn im lặng như vậy. Giật giật thân thể, Ngọc Như Hồng vẫn ôm chặt lấy hắn, nhỏ giọng hỏi: “Nếu ta ẩn cư tại nơi núi non này thì ngươi có bằng lòng theo ta không?”

.

Không nghe thấy Giới Viện nói gì, chỉ có hừ nhẹ một tiếng.

.

Vẫn biết trước đáp án của hắn, Ngọc Như Hồng thản nhiên cười, cố gắng che giấu tâm trạng thất vọng, đột nhiên cao giọng nói: “Nguyệt lãng tinh sơ, vân đạm phong khinh, sao không nhân dịp này để ngắm cảnh đêm chứ.”

.

Đêm nay nói trăng sáng lại ít sao cũng không có gì sai, nhưng y lại quên không nói đến bầu trời tối đen, giờ này thì có thể thưởng thức phong cảnh gì chứ?

.

Giới Viện không nói gì, để mặc Ngọc Như Hồng lôi kéo hắn.

.

Hai thân ảnh bạch sắc phiêu lượng dưới ánh trăng, giữa nơi hoang vắng này nếu không phải là Bồ tát thì chỉ có thể là yêu tinh mà thôi, nếu không tại sao lại phiêu diêu tự tại mà đi nơi núi non hiểm trở này? Hai người anh tuấn mỹ lệ như vậy không phải là một đôi thần tiên quyến lữ thì là cái gì?

.

Cảnh sắc ban ngày lả lướt tú lệ, nhưng ban đêm cũng là phục long ngọa hổ, cảnh tượng cũng vô cùng hùng vĩ.

.

Đột nhiên có một tiếng huýt gió vang lên giữa bầu trời đêm, sau đó là một thanh âm trong trẻo vui vẻ nói: “Tướng công, hai chúng ta thật sự là trời sinh một đôi nha!”

.

Giới Viện đỏ bừng mặt, cũng may là bóng đêm đã che giấu bộ dạng chật vật của hắn, nhưng hắn vẫn rất xấu hổ.

.

Vốn là hắn nghĩ Ngọc Như Hồng dùng tiếng huýt gió để dẫn địch tới đây nên mới làm theo, ai ngờ lại khiến y vịn vào cái đó để trêu chọc hắn, giờ quả thật hắn rất hận tính đa sự của bản thân.

.

“Hiệu quả cũng không kém đâu.” Ngọc Như Hồng tới gần Giới Viện, ra hiệu cho hắn im lặng.

.

Giới Viện đang định hỏi y chuyện gì xảy ra, thì chỉ thấy y âm thầm chỉ về phía rừng cây, ý bảo hắn đừng lên tiếng, cũng đừng nhìn về phía đấy. Dắt tay hắn trở về, vừa đi vừa ngáp rồi nói: “Tướng công, cảnh đêm cũng ngắm xong rồi, trở lại nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải hạ sơn a… không phải ngươi đã nói song ma đang ở Hoàng Sơn sao? Nếu chúng đã ở Hoàng Sơn thì ta không thể không giết chúng rồi.”

.

Giới Viện rất nhanh đã hiểu ra đây là kế khích tướng của Ngọc Như Hồng nên cũng nói theo: “Ở đâu cũng như nhau, bọn họ đã là kẻ địch của cả võ lâm, đến chỗ nào cũng sẽ có người truy sát bọn chúng.”

.

“Cái này không giống nhau, nếu là chúng ta giết bọn chúng, sau này chúng ta sẽ trở thành đại hiệp được quần hùng võ lâm kính trọng rồi.”

.

“Ha hả… vậy thì còn phải xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không.” Một thanh âm ôn nhu dễ nghe vang lên trong bóng tối.

.

Chỉ chốc lát sau, dưới ánh trăng nhàn nhạt, một tử y nhân từ trên trời giáng xuống, mang theo một mùi hương vô cùng thanh nhã, bộ dạng nửa tà khí nửa ngả ngớn, rất giống như một tên công tử nhà giàu…

.

Lẽ nào chúng ta tìm lộn người? Ngọc Như Hồng cùng Giới Viện nghi hoặc nhìn nhau.

.

“Chẳng hay tiền bối là…”

.

“Ha hả…” Tử y nhân cười khẽ: “Nhị vị không phải muốn giết song ma sao? Đừng nói là bộ dạng bọn họ thế nào cũng không biết đi?”

.

“Vãn bối xác thực không biết.” Giới Viện thành thật trả lời, khiến Ngọc Như Hồng phải âm thầm nhéo hắn một chút.

.

Hành động mờ ám của hai người làm sao có thể tránh được ánh mắt của tử y nhân, mỉm cười nói: “Không biết tướng mạo, làm sao có thể giết được bọn hắn?”

.

“Hừ, cái này thì quá đơn giản…” Ngọc Như Hồng bĩu môi, bày ra vẻ mặt chán ghét nói: “Song ma không phải đã hơn sáu mươi tuổi rồi sao, khẳng định là già cỗi rồi. Chỉ cần tìm một đôi lão nhân cùng lão thái bà vừa già vừa háo sắc là được.”

.

Giới Viện nghe được, liền ngây ngốc cả người, vừa già vừa háo sắc? Cái này cũng quá mức… thái quá chăng?

.

“Ha ha…” Một tiếng cười vô cùng êm tai vang vọng không gian, tử y nhân cười đến chảy nước mắt, quay sang hỏi: “Các người thấy ta không giống sao?”

.

“Ngươi?” Ngọc Như Hồng đảo mắt nhìn hắn, bày ra một nụ cười tươi: “Ngươi còn rất trẻ tuổi, hơn nữa lại anh tuấn tiêu sái, nếu như song ma giống như ngươi thì không biết sẽ có bao nhiêu nữ tử tranh nhau yêu thương nhung nhớ hắn rồi.”

.

“Cái miệng của ngươi quả là rất ngọt… ta còn muốn nếm thử a…” Tử y nhân vừa cười nhạt vừa tới gần hai người.

.

Biến hóa đột ngột này khiến hai người bày ra tư thế phòng vệ, đề phòng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

.

“Ha hả… Vị tiểu nương tử này không phải là nói các nữ tử sẽ tranh nhau yêu thương nhung nhớ ta sao? Ta sao có thể cô phụ một mảnh tình thâm này của nàng?” Tiếp tục đến gần mà không thèm để ý đến sự phòng bị của hai người kia.

.

“Nguyên lai, ngươi cũng là sắc phôi!” Ngọc Như Hồng “hoa dung thất sắc” tức giận chê bai một tiếng, nhanh chóng xuất một chưởng vào ngực tử y nhân.

.

Tử y nhân cũng không thèm để ý đến hành động này của hắn, không chút hoang mang tránh sang bên trái, cười hì hì nói: “Tiểu nương tử này cũng hơi nóng tính a, bất quá ta lại thích…”

.

“Thích… cái đầu ngươi ấy!” Ngọc Như Hồng không đắc thủ, liền xuất thêm một chưởng nữa, tay phải chém ngang cổ hắn, tay trái hướng về đan điền của hắn.

.

Một chiêu này nhìn như vô lực, nhưng lại ẩn giấu sát khí cực lớn. Phía sau tử y nhân là rừng cây, bên phải là vách núi, muốn tránh cũng không được. Bên trái lại phải đề phòng song thủ của Ngọc Như Hồng, nếu tránh ra thì lại càng khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh.

.

Tình hình nguy cấp nhưng tử y nhân vẫn cười đến xán lạn, cánh tay phải nhẹ nhàng vung lên, kình phong đẩy Ngọc Như Hồng lùi lại năm bước. Ngay cả Giới Viện ở một bên cũng bịảnh hưởng, phải lui lại hai bước mới dừng lại.

.

Hai người nhìn nhau, Ngọc Như Hồng đi tới bên cạnh Giới Viện, hai người cùng nhau xông lên, một người công thượng bàn, một người đá hạ bàn.

.

Ngọc Như Hồng thi triển “Xuất Vân chưởng”, hư hư thực thực, lúc ẩn lúc hiện, nhất thời làm cho địch nhân như lọt vào trong sương mù. Mà Giới Viện thì kỹ năng vững chắc, khinh công cũng không tồi, Thiếu Lâm phục hổ quyền mãnh liệt kiên cường. Nhất hư nhất thực, một tiến một lùi, phối hợp đúng lúc, không khỏi làm người khác hoài nghi bọn họ là hảo hữu lâu năm mới có thể ăn ý với nhau như vậy.

.

Tử y nhân tất đối với những loại công phu này đương nhiên là rất quen thuộc, thân hình phút chốc như phân thân thành bảy người, kiếm khí lạnh lẽo đánh úp về phía Ngọc Như Hồng. Mà dưới chân cũng không dừng lại, đầu ngón chân cư nhiên hất tung một hòn đá nhằm vào huyệt Kỳ Môn của Giới Viện.

.

Kiếm khí đánh tới, thân hình Ngọc Như Hồng đột nhiên nhảy vọt lên rồi tránh ra ngoài một trượng, dây buộc tóc bất ngờ bị đứt, mái tóc đen dài xổ tung ra, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn tử y nhân.

.

Mà Giới Viện vốn đã tiến gần đến bên cạnh tử y nhân, tay phải xuất chưởng nhắm vào huyệt khí hải của y. Ai ngở vừa mới chạm vào y phục thì lại thấy có ám khí đánh vào trọng huyệt của mình, nếu không thu quyền lại chỉ sợ sẽ dẫn tới lưỡng bại câu thương, đành phải nghiêng người né tránh. Tế thạch vẫn thẳng tắp một đường bay tới, xẹt qua y phục của Giới Viện rồi cắm sâu vào cây đại thụ sau lưng hắn.

.

Giới Viện chưa phát giác ra cái gì, thấy Ngọc Như Hồng biến sắc thì vội vã tới bên cạnh y hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

.

“Không có việc gì.”

.

“Ha hả, nhị vị yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi…” Tử y nhân nhìn hai người ha hả cười. “Xuất Vân lão nhi cùng lão ngốc Nhất Tâm kia quả là đã dạy ra được hai hảo đồ đệ, nhị vị tuổi còn trẻ mà đã đạt được võ công như vậy, có thể coi là cao thủ đứng đầu võ lâm hiện nay, sao không dụng toàn lực để đấu với lão phu a?”

.

Hóa ra hai người vẫn còn giấu giếm vài phần công lực, thảo nào lại bại trận đơn giản như vậy.

.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ngọc Như Hồng tỉ mỉ đánh giá tử y nhân. Trong chốn võ lâm hiện nay, không có ai dám bất kính với sư tổ và Nhất Tâm đại sư như vậy. Mà y chỉ là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, sao lại dám có thái độ như vậy với nhị lão chứ?

.

“Ha hả, tiểu nương tử, ngươi theo một hòa thượng… Nga, bây giờ đã hoàn tục rồi, bất quá, hòa thượng từ Thiếu Lâm tự đi ra thì làm sao có tình thú gì? Không bằng theo lão phu…”

.

“Lão phu?” Ngọc Như Hồng đảo mắt, rồi lại cười cười: “Hóa ra ngươi chính là cái lão sắc ma kia sao? Nhìn không ra ngươi còn rất trẻ tuổi nha!”

.

“Nếu nghĩ lão phu còn trẻ tuổi, tiểu nương tử theo ta được không?” Tử y nhân vẫn cười ôn nhu như trước, nhưng trong đôi mắt lại có thêm vài phần mị hoặc.

.

Ngọc Như Hồng lạnh lùng mà cười: “Sợ rằng bất hảo a, ngươi không phải còn có một tiểu sư muội rất xinh đẹp sao? Nàng sẽ không ăn giấm a?”

.

“Sẽ không, nàng sẽ rất thích tiểu tử của Thiếu Lâm tự nội lực thâm hậu này.”

.

Nhìn Giới Viện lúc này sắc mặt đã cứng đờ ra, Ngọc Như Hồng tiến lên che ở trước người hắn, quyến rũ mà cười với tử y nhân: “Ha hả, trao đổi tình nhân sao? Chủ ý này tựa hồ không tồi…”

.

.

Giới Viện trợn tròn hai mắt nhìn y: “Ngươi… có ý gì?” Ngọc Như Hồng âm thần giật nhẹống tay áo của hắn.

.

“Đã như vậy, nhị vị đồng ý ở lại động phủ của lão phu chứ?”

.

“Tốt.” Ngọc Như Hồng thả tay Giới Viện ra, thẳng thắn đi về phía tử y nhân, phong tao quyến rũ, bộ dạng rất giống một tiểu mỹ nhân có mới nới cũ.

.

Giới Viện ở phía sau thầm than không ngớt, rốt cuộc hắn đã hiểu được ý của Ngọc Như Hồng rồi. Thế nhưng nhìn bộ dạng y bây giờ thì thấy y không phải là nữ nhân thật sự rất đáng tiếc… Cảm thán thì cảm thán, thế nhưng toàn thân Giới Viện lúc này cũng đầy mồ hôi lạnh. Nhưng đứng trước một ma đầu từng trải như vậy, bọn họ có thể rút lui đơn giản như thế sao?

.

Mắt thấy y ngày càng tới gần tử y nhân, Giới Viện cũng tiến lên theo, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.

.

Tử y nhân không nhận thấy người trước mặt có bất luận một chút sát khí nào, chỉ thấy nữ nhân mỹ lệ quyến rũ động lòng người kia đi về phía mình, liền mở rộng vòng tay chờ sẵn…

.

Ngọc Như Hồng âm thầm cười nhạt, nhưng không dám khinh thường, cũng vươn tay như đang yêu thương nhung nhớ lắm.

.

Một người tuấn dật tiêu sái, một người đẹp tựa tiên nhân, nếu ôm nhau dưới ánh trăng, nùng tình mật ý một phen thì rất giống như sử sách vẫn thường miêu tả.

.

Đột nhiên, một tiểu đao từ trong tay áo của mỹ nhân chợt lóe lên, phi thẳng về phía ngực của tử y nhân.

.

Tử y nhân cười nhạt, hất ống tay áo một cái, liền bắt được tiểu đao một cách dễ dàng, khinh thường nói: “Xuất Vân lão nhi đó nhiều năm như vậy mà không có gì tiến bộ sao?” Sau đó tùy tiện ném đi, mũi đao cắm vào vào tảng đá đến tận chuôi đao, công lực cỡ này thì Giới Viện cùng Ngọc Như Hồng cũng chưa thể sánh kịp.

.

Chiêu thức ấy cũng không thể làm cho hai người kia kinh sợ, thân hình Giới Viện khẽ động, giống như đại bằng giương cánh mà tấn công tử y nhân. Lần này hắn dùng đến tuyệt học “Đại Bi chưởng”, mặc dù không sắc bén bằng phục hổ quyền, nhưng chưởng lực cũng vô cùng mạnh mẽ, công được thủ được.

.

Ngọc Như Hồng theo sát mà lên, thừa dịp tử y nhân đối phó với Giới Viện, liền đánh úp vào trọng huyệt của y.

.

Tử y nhân không hổ là kẻ đứng đầu song ma, chỉ dùng một thành công lực đã đánh tan được một chưởng của Giới Viện, sau đó nghiêng người, vung tay đẩy lùi Ngọc Như Hồng ra xa vài trượng.

.

“Như Hồng… ngươi có sao không?” Giới Viện đỡ lấy y, lo lắng y bị thương.

.

Ngọc Như Hồng trừng mắt nhìn hắn: “Được ngươi quan tâm nên không chết được!”

.

Giới Viện nhất thời đẩy y ra, người này, giờ là lúc nào rồi mà còn đùa giỡn được.

.

“Bất quá, ta cảm thấy toàn thân vô lực…”

.

“Ta cũng…”

.

Lời còn chưa dứt, hai người song song ngã ngồi trên mặt đất.

.

“Lão sắc ma, ngươi đối chúng ta hạ dược gì rồi?”

.

Tử y nhân ở gần đó hừ nhẹ rồi nói: “Các ngươi đã có chuẩn bị rồi mới tới đây, lão phu tất nhiên là phải đề phòng. Cái này chỉ là nhuyễn cân tán thông thường, khiến các ngươi không thể sử dụng nội lực trong hai canh giờ mà thôi. Ha ha, những thứ bình thường nhất bao giờ cũng là thứ khó đề phòng nhất!”

.

Ngọc Như Hồng nhíu mày, sắc mặt cũng kém hẳn đi, thiên phòng vạn phòng, hết lần này tới lần khác đều trúng phải loại dược thông thường nhất. Cục tức này làm sao y có thể nuốt trôi? “Ngươi hạ dược lúc nào?”

.

“Mới vừa rồi, ta phóng nó cùng với hương phấn thơm a.”

.

Hóa ra mùi hương nhàn nhạt ban đầu bọn họ ngửi thấy có chứa nhuyễn cân tán. Bọn họ còn tưởng là phấn thơm tên kia dùng, thực sự là quá biến thái rồi! Hai người nhìn nhau cười khổ, mới vừa rồi còn đang suy nghĩ làm sao mà càng đánh càng thiếu lực, chiêu thức xuất ra không hề hiệu quả…

.

Tử y nhân túm lấy hai người, tuỳ tiện bay vút lên, không tới nửa khắc đã đi tới một sơn động trong rừng.

.

“Nơi này phong thuỷ không tồi, chết ở chỗ này cũng không sao, bất quá…” Ngọc Như Hồng như không biết họa sắp tới gần, còn tươi cười nói với Giới Viện: “Có ngươi đi cùng ta xuống hoàng tuyền thì lại càng không còn gì tiếc nuối. Ha ha…”

.

“Câm miệng!” Giới Viện nhịn không được trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi thật sự muốn chết trên tay ma đầu này hay sao?”

.

“Không muốn a, bất quá không có biện pháp, ai bảo chúng ta đã rơi vào tay hắn? Hơn nữa hiện tại chúng ta còn mất hết nội lực!” Ngọc Như Hồng vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

.

Giới Viện bị y làm cho tức giận đến tột độ. Mà thôi, y cũng không sợ chết, mình còn quản chuyện sống chết của y làm gì? Ít ra nếu y chết, thế gian này cũng ít đi một mối tai họa.

.

Động này không sâu, chỉ khoảng sáu trượng, nhưng cũng rất sáng sủa thoáng đãng, hết sức kín đáo, xem ra thập phần sạch sẽ, còn có một cỗ hương khí nhàn nhạt.

.

Ngẩng đầu nơi phát ra tia sáng, hóa ra là một viên dạ minh châu lớn, thảo nào trong động luôn sáng như ban ngày.

.

“Lão thái bà, ngươi ở đâu?” Thấy đồng bọn không có ở trong động, tử y nhân đi tới động khẩu gọi lớn một tiếng.

.

Rầm… Một bóng người xuất hiện ở thủy đàm đối diện, thân hình yểu điệu, cử chỉ quyến rũ, thanh âm mềm nhẹ nói: “Lão nhân, ngươi hô cái gì a, ta bất quá chỉ đi tắm một cái thôi. Đây là con mồi sao?”

.

“Ha hả, thượng phẩm tuyệt hảo, tin tưởng có thể giúp ngươi khôi phục được chín thành công lực.”

.

“Thật không, vậy ta cũng không chờ nổi nữa rồi.”

.

Song ma đi vào trong động, thì thấy hai người kia sóng vai mà đi thưởng thức các bức họa trên vách động, người tóc ngắn thỉnh thoảng lại lên tiếng: “Đây là Văn Thù bồ tát, vị kia là Đại Thế Chi bồ tát… Nga, đó là Địa Tạng Vương bồ tát… những cái này ngươi hoàn toàn… không biết gì sao?”

.

Hai người kia… tưởng là được mời tới đây ngắm cảnh sao?

.

“Khụ khụ…” Tử y nhân nhắc nhở bọn họ rằng chủ nhân của nơi này còn đang đứng phía sau các ngươi a.

.

Hai người kia quay lại, đập vào mắt một nữ tử đang lõa thể khiến hai người sợ đến cứng đờ cả người. Ngọc Như Hồng thấy Giới Viện nhắm mắt niệm A di đà phật, không khỏi cười nói: “Giới Viện, mặt của ngươi đỏ quá, nhìn thấy cái gì sao?”

.

Giới Viện mở mắt ra, thấy Ngọc Như Hồng đang kề sát mặt mình liền nhắm mắt lại, nhưng mặt lại càng đỏ hơn.

.

Bất quá, ả kia lại nhìn chằm chằm vào Ngọc Như Hồng rồi lạnh lùng nói: “Là ngươi!”

.

Hành động của ả không chỉ khiến Ngọc Như Hồng cùng Giới Viện kinh ngạc, ngay cả tử y nhân cũng ngạc nhiên nói: “Lão thái bà, làm sao vậy?”

.

“Chính là tiểu tử này!”

.

Ngọc Như Hồng tỉ mỉ quan sát ả một lần nữa, là một thiếu phụ xinh đẹp, đôi mắt hàm chứa oán hận đang nhìn y. Trong đầu chợt lóe lên một chuyện, tâm trạng thì lạnh hơn phân nửa, thực sự là oan gia ngõ hẹp a!

.

Nữ nhân này chính là kẻ hạ độc y ở Vũ Di sơn rồi bị y đánh một chưởng, bị thương nặng mà chạy đi mà. Nhìn bộ dạng của ả thì có thể thấy thương thế đã khôi phục rồi, bây giờ phần thắng lại càng ít đi.

.

Giới Viện cũng nhận ra ả, lần hắn bị trúng nhuyễn cân tán ở Vũ Di sơn có gặp một nữ nhân bị thương, chẳng phải là ả thì còn ai vào đây nữa.

.

Hỉ phu nhân toát ra sát khí, chậm rãi đi về phía Ngọc Như Hồng, cười nhạt nói: “Tiểu tử thối, cho rằng cải trang thành nữ nhân thì lão nương không nhận ra ngươi sao? Một chưởng lúc trước của ngươi gần như đã đoạt lấy một mệnh này cũng lão nương! Hôm nay rơi vào tay lão nương, ngươi có mọc cánh cũng không thoát được đâu!” Vừa nói dứt lời ả liền xuất ra một chưởng, tuy chưởng này chỉ có bảy thành công lực, nhưng cũng đủ để lấy mạng Ngọc Như Hồng lúc này.

.

Mắt thấy chưởng phong của ả muốn bổ tới Ngọc Như Hồng, Giới Viện nghĩ cũng không kịp nghĩ, lắc mình che ở trước mặt y.

.

Ngọc Như Hồng không kịp kéo hắn lại, thất thanh rống lên: “Giới Viện…”

.

Phanh một tiếng, chưởng kia đã đánh trúng ngực Giới Viện khiến hắn phải thổ huyết. Ngọc Như Hồng dù đỡ được hắn nhưng cũng bị chấn động mà phải lui lại vài bước rồi ngã ngồi trên mặt đất.

.

“Giới Viện, Giới Viện…” Sắc mặt tái nhợt khiến vết máu ở khóe miệng của hắn càng thêm chói mắt, bạch y nhuốm máu giống như hồng mai trên nền tuyết trắng, khiến người ta phải run sợ…

.

“Giới Viện, ngươi không sao chứ, ngươi nói chuyện a!” Ngọc Như Hồng liên tục lay gọi hắn.

.

Bị lay đến choáng váng đầu óc, Giới Viện nhíu mày mở mắt ra, cố gắng tươi cười: “Không có việc gì, ngươi thì sao?”

.

Hỉ phu nhân thấy có người cản trở, lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía kẻ đa sự kia. Nhưng vừa nhìn đến hắn thì ả lại cười đến kinh thiên động địa mãi không chịu dừng.

.

“Ta nói tiểu tử ngươi trúng nhất dạ tiêu hồn mà không chết, ngày đó ở bên cạnh ngươi chỉ có… Bất quá, tiểu tử này để ngươi thượng xong còn hoàn tục, rồi thay ngươi đỡ một chưởng này… thực sự là si tình đến mức người khác cũng phải cảm động a!”

.

Tử y nhân ở bên cạnh nghe nữnhân này nói nhiều như vậy thì cũng hiểu rõ tình huống, cười nói: “Lão thái bà, muốn báo thù cũng không vội, hiện tại hai người kia đều bị ta hạ nhuyễn cân tán cả người vô lực, chúng ta vừa lúc dùng để luyện công.”

.

Nói thế có chút xuôi tai, hỉ phu nhân thản nhiên cười, sát khí nhất thời tiêu tán hết, đi về phía Ngọc Như Hồng rồi nói: “Lão nhân, tiểu tử thối này là của ta, ngươi kia thì tùy ngươi!”

.

Tử y nhân biết ả có cừu hận với Ngọc Như Hồng, cũng không tranh giành với ả. Tuy rằng hòa thượng kia không mỹ lệ bằng, nhưng thỉnh thoảng làm với kẻ anh tuấn trầm ổn cũng có một loại phong tình khác.

.

“Buông hắn… ra…” Giới Viện thấy nữ nhân kia thoát hết y phục trên người Ngọc Như Hồng thì giãy giụa rồi nói.

.

Thấy ả cười đến yêu mị, ngọc thủ trắng nõn xoa khắp thân thể gã, dạ dày Giới Viện bỗng quặn lên một hồi, hắn muốn nôn…

.

“Ngươi…” Tử y nhân đột nhiên ngồi xổm trước mặt hắn khiến Giới Viện có chút giật mình, sau đó trầm mặc nói: “Muốn giết cứ giết!”

.

“Ha hả, ngươi càng muốn chết, lão phu lại càng không muốn giết ngươi…” Tử y nhân xé rách y phục của hắn, ngón tay thon dài ve vuốt hai khỏa anh đào trên ngực hắn, chậm rãi dời xuống phía dưới.