Những đóa hoa trong khu rừng này, có lẽ quanh năm suốt tháng đều rơi như thế.
Cách rơi này, tựa như cả rừng cây đều đang than khóc.
Chỉ là, nước mắt lại có màu đỏ nhạt mà thôi.
Ngươi nhớ ngày hôm qua hắn bắt mạch cho ngươi, “Độc đã giải hết, không có hậu di chứng.” Hắn ngẩng đầu lên, cười ấm áp tựa nắng xuân.
“Ừm.” Ngươi yên lặng rụt tay về, không biết nên nói cái gì.
Tay hắn áp lên khuôn mặt của ngươi, vẫn ấm áp như thế.
Ngươi ngẩng đầu lên, nhìn trực diện nụ cười vẫn tươi như trong dĩ vãng của hắn.
“Ngày mai được không? Nếu ngươi thật sự muốn lấy mạng của ta, sau khi ta chết, hãy chôn ta trong cánh rừng hoa đó. Ta dùng cả đời này làm bạn với hoa, sau khi ta chết, ít nhất cũng nên để hoa cùng ta làm bạn.”
Giọng nói của hắn vẫn bình lặng như thế, nhưng lại mạnh mẽ nhéo đau tâm ngươi, nụ cười của hắn vẫn ấm áp như thế, nhưng lại khiến ngươi như lọt vào hầm băng lạnh giá.
Không có hậu di chứng?
Rất nhiều lúc, hậu di chứng, lưu lại trên thân thể chỉ là chuyện nhỏ, lưu lại trong lòng, mới là chuyện lớn.
Hắn tại sao luôn có thể cười như vậy?
Hắn tại sao lại có thể cười với kẻ đã nói rằng muốn giết hắn như ngươi?
Ngươi tại sao lại phải giết hắn cơ chứ?
Ngươi nắm chặt lấy kiếm, nhưng ngươi không có sự lựa chọn dư thừa nào khác, ngươi nhất định phải giết hắn, nếu không có ngày ngươi sẽ chết.
Ngươi sẽ bị chính sự đa tình của mình hại chết, Hoa Dục.
Tựa như hắn.
Lâm Diệp, hắn không phải chính là bị sự đa tình cả mình hại chết hay sao?
“Ngươi tại sao lại muốn giết ta?”
“Ngươi chữa nhầm người rồi.”
“Ai?”
“Ta!” Ngươi thậm chí không dám nhìn thẳng vào cặp mắt hắn, “ngươi là tâm ma của ta!” Kiếm của ngươi đang run rẩy.
Kiếm của ngươi từ trước tới giờ chưa hề run ở rẩy, khi ngươi đã hạ quyết tâm muốn giết người.
Mà hôm nay kiếm lại đang run rẩy, những dùcánh hoa vừa bay xuống cũng theo kiếm khí mà không ngừng co thắt lại.
Tựa như trái tim ngươi cũng đang không ngừng co thắt lại, đớn đau.
Ngươi là một sát thủ mà, Hoa Dục, sát thủ vốn không nên có tim.
Thế nhưng tại sao tim ngươi lại đau?
Rừng hoa này, tại sao lại phải khóc?
Hoa từng cánh từng cánh bay xuống, có hồng, có trắng, có cả sắc đỏ.
Từng cánh từng cánh rơi trên người ngươi, trên người dùhắn, ánh sáng xuyên qua tàng cây vẩy trên mặt đất, cùng những cánh hoa rơi trên mặt cuốn lấy triền miên.
Cánh rừng hoa này, vì sao lại rơi đau thương đến vậy?
Ngươi kỳ thật hiểu được, hiểu được tình ý khắc sâu trong con ngươi của hắn, mặc dù từ trước đến giờ hắn chưa hề nói ra.
Tại sao lại có một người như vậy? Tại sao ở lại có một người dùnhư Lâm Diệp? Khi ngươi chỉa kiếm về phía hắn, di ngôn của hắn đúng là căn dặn ngươi phải biết chiếu cố bản thân mình thật tốt, đúng là nhắc nhở ngươi vị trí đặt các loại thuốc trong nhà!
Ngôi nhà đó… ngôi nhà đó… còn có thể trở về được sao?
Trở về rồi, còn có thể ở dùlại sao?
Ngôi nhà đã không còn Lâm Diệp.
Nơi mà không có Lâm Diệp, căn bản không phải là nhà!
Ngươi không muốn ở lại nơi mà không có hắn… ngươi không muốn…
Ngươi không muốn ở lại dùtrong căn nhà đã không còn bóng hắn, một người nhấm nháp cảm giác lạnh như băng, không muốn ở lại trong căn nhà đã không còn bóng hắn, để bị tưởng nhớ hành hạ đến hốc hác, võ vàng.
Ngươi không muốn, không nhớ, cũng không thể.
Căn nhà không có bóng hắn, đã không phải là nhà rồi.
Từ nay về sau, ngươi cũng chỉ dùcó thể… một mình phiêu bạc.
Nhưng vậy thì có gì đâu chứ? Hoa Dục, vậy thì có gì đâu đã chứ? Trước khi Lâm Diệp xuất hiện, ngươi chẳng phải cũng chỉ phiêu bạc một mình.
Sau khi sư phụ qua đời, ngươi ở cũng vẫn chỉ có một mình, cũng vẫn chỉ có một mình phiêu bạc.
Nhưng tại sao khi nhớ tới việc ngươi phải rời khỏi dùngôi nhà của các ngươi, tim ngươi lại bắt đầu quặng đau như thế?
Ngươi đã… không thể một mình ở nữa rồi đã sao?
Kiếm run lên không ngừng.
Rừng hoa đang khóc.
Nếu không có hắn, ngươi có còn là ngươi không? Nếu không có hắn, ngươi sẽ biến thành kẻ như thế nào? Ngươi đã không phải là Hoa Dục nữa rồi.
Hoa Dục, ngươi đã không phải là Hoa Dục nữa rồi, sau khi ngươi gặp Lâm Diệp.
Nếu như hắn biến mất, ngươi sẽ biến thành một kẻ như thế dùnào đây?
“Ngươi tại sao vẫn còn cười được?”
“Bởi vì ngươi thừa nhận, thừa nhận ta là tâm ma của ngươi.”
Nụ cười của Lâm Diệp vô cùng ôn hòa, vô cùng ổn định, như ngọn gió mùa xuân, như ánh nắng mùa xuân ấm áp.
Đóa hoa sau khi được tắm mình trong nắng ấm, còn có thể chịu được sự dùtiêu sắt của mùa thu, sự rét buốt của mùa đông không?
Tại sao ngươi không phải là… chưa từng gặp được đã hắn… mà tại sao lại gặp được hắn rồi, ngươi lại phải mất đi hắn?
Hắn nói muốn đem cái mạng này trả lại cho ngươi, nhưng đó có phải vẫn là cái mạng mà ngươi vẫn mong muốn hay không?
Hắn nói giết chết hắn rồi ngươi sẽ không còn nhược điểm nữa, nhưng nhược điểm có thể trừ khử hoàn toàn sao?
Đúng vậy, ngươi hiểu, hắn muốn hoàn thành mong ở muốn của ngươi, cho dù ngươi chọn lựa thế nào, hắn cũng không oán hận.
Hắn không oán hận, cho dù ngươi đòi hỏi điều gì nơi hắn, hắn đều đã sẽ không hề có một câu oán hận, mà sẽ cho ngươi.
Lâm Diệp, là một kẻ như thế đó.
Là một kẻ vô cùng ngốc ngếch.
Hắn cười ôn nhu đến vậy, ngươi nhớ tới lần đầu tiên hắn cho viên đường vào miệng của ngươi, cũng là nụ cười như vậy, nụ cười mang theo cực độ yêu thương, nuông chiều.
Phải làm thế nào, mới có thể dùng sinh mệnh của chính mình đi yêu một người khác?
Lâm Diệp, hắn tại sao lại ngu ngốc đến thế?
“Động thủ đi.” Hắn nói, ánh mắt hắn thâm như vậy, trầm như vậy, quyến luyến như vậy.
Còn mang theo một chút tiếc nuối chìm ở sâu trong đáy mắt, ngươi biết rõ đó là tại vì sao.
Rừng hoa đang khóc, ngươi ổn định cánh tay mình, cánh hoa đang rơi, thanh kiếm ngươi tiến về phía trước, tiến về phía ngực hắn.
Mũi kiếm hướng thẳng đến vị trí đã trái tim, cũng giống như lúc bình thường, thanh kiếm đâm thẳng vào ngực mà thôi.
Đó là bản năng của sát thủ, Hoa Dục, thanh kiếm nhắm ngay tim thẳng tới.
Ngươi nhớ tới thanh âm của nhịp đập trái tim đã hắn, thanh âm làm cho ngươi an tâm, ngươi nhớ tới độ ấm của ngực hắn, nhớ tới khi ngươi ủ trong ngực hắn rơi nước mắt, bàn tay rộng lớn ấm áp của hắn lại khe khẽ an ủi ở ngươi.
Nếu tất cả những điều đó, ngươi đều muốn mất đi tất cả dùthì sao?
“Hoa Dục, ngươi quá đa tình….” Hoa bay bay rơi trên mép tóc, tiếng thở dài của sư phụ vang vọng bên tai.
Lâm Diệp lại mỉm cười với ngươi.
Vào giờ khắc này, ngươi rốt cục đã hiểu, hiểu sư đã phụ tại sao lại nói ái tình sẽ hại chết ngươi.
Bởi vì ngươi thà chết, chứ không muốn đả thương hắn.
Thì ra ngươi cũng là một tên ngốc ngếch.
Mũi kiếm đánh vòng chuyển ở hướng, đâm thẳng vào ngực của chính mình.
Đây là bản năng của sát thủ, đưa mũi kiếm nhắm thẳng ngay dùtim.
Lâm Diệp, nếu có cơ hội, ngươi muốn nói lời xin lỗi với hắn, kỳ thực ngươi biết, hắn thà chết, chứ không để ngươi thụ thương.
Một người như thế nào, mới có thể dùng ở sinh mệnh đã của chính mình để yêu một người khác?
Cuối cùng ngươi cũng đã hiểu.
Kiếm làm bị thương tay hắn, đâm vào cơ thể của ngươi.
Những cánh hoa rơi nhuốm máu, đỏ tươi.
Màu đỏ tuyệt đẹp của máu từng là sắc màu mà ngươi rất quen thuộc.
Cho đến khi cuộc sống của ngươi… bị đôi mắt ôn nhu ở đen láy kia, cùng những cánh hoa màu trắng màu hồng chiếm cứ.
“Ta sẽ bị … chính mình hại chết…” Ngươi nằm trong lòng ngực hắn, thì thào một cách mơ hồ.
Hắn điên cuồng gọi tên ngươi, ngươi có thể cảm giác được sức lực hắn ôm ngươi mạnh đến cỡ nào.
Ngươi chậm rãi nhắm đôi mắt lại, độ ở ấm của cái ôm đó chính là ngực của hắn, mang đến cho ngươi sự an tâm.
Cánh hoa điên cuồng rơi, tựa như rừng cây đang khóc, rừng hoa này, đang khóc.
Ngươi mở mắt ra, muốn nhìn một chút nụ cười khiến ngươi dùluôn quyến luyến của hắn còn tồn tại hay không, nhưng ngươi cuối cùng cái gì cũng đều không thấy rõ cả, lại một lần nữa nhắm đôi mắt lại.
Cả rừng hoa đều đang khóc cho ở ngươi.
Giờ khắc này, ngươi muốn mỉm cười, đáng tiếc, ngươi sống đến tận giờ, cũng chưa hề cười được một lần.
Nếu có thể sống thêm được một lần, ngươi cũng muốn, mang hạnh phúc kia, tặng cho người làm ngươi hạnh phúc.
Hắn không phải đã hy vọng, bông hoa mà hắn trân dùái, có thể vì hắn mà nở một lần hay sao? Hắn không phải đã hy ở vọng, đóa hoa mà hắn thâm ái, có thể vì mùa xuân mà nở một lần hay sao?