Trong lúc hai người đang
nói chuyện, ánh mắt Bạch Linh Nhi lóe lên, làm như đang suy tư điều gì, nhưng
trên mặt vẫn không biểu lộ ra
Hướng Tiểu Vãn ngẩng lên nhìn nàng ấy, cười rực rỡ một tiếng.”Linh Nhi, tới đây
ngồi”
Thái độ Bạch Linh Nhi bất khả kháng. “Linh Nhi không dám.”
“Không có gì là dám hay không cả, tới đây, chúng ta nói chuyện phiếm”. Nàng cố
ý đuổi khối băng kia đi, chính là muốn cùng Bạch Linh Nhi tâm sự.
Bạch Linh Nhi nghe được hai chữ nói chuyện phiếm, lông mày nhíu lại. Nhẹ bước,
đi tới, ngồi ở bên cạnh Hướng Tiểu Vãn.
“Linh Nhi ít nói, chỉ sợ sẽ quấy rầy sự hăng hái của phu nhân.”
“Không sao, không sao.” Hướng Tiểu Vãn cười đến đôi mắt cong cong, nhỏ dần,
nàng đưa tay vỗ bả vai Bạch Linh Nhi.
Chính là cái vỗ này, chân mày Bạch Linh Nhi nhíu lại, đóng chặt môi phát ra một
tiếng hô đau đớn.
“A ——” Hướng Tiểu Vãn khẽ nghi ngờ, lực đạo của nàng rất nhẹ, phải không đau
mới đúng. “Linh Nhi, ta không có đả thương ngươi chứ?”
Bạch Linh Nhi nghe vậy, lập tức thu lại vẻ mặt, cười nhạt. “Phu nhân ôn nhu như
thế, Linh Nhi đau như thế nào đây.”
Nhưng đáy lòng, nàng lại đem Hướng Tiểu Vãn nguyền rủa không dưới trăm lần,
tiện nhân đáng chết, rõ ràng là biết được bả vai của nàng bị thương, cố ý mượn
cơ hội này thử dò xét nàng, nếu không cũng sẽ không nghĩ hết biện pháp đuổi Huyền
Mộc đi.
Hừ, biết nàng bị thương thế nào, biết nàng là Tiểu Long Nữ của Vô Sinh cốc, lại
là người vô tâm nhất thế gian, điểm này trong mắt của nàng, không đáng kể chút
nào, làm thế nào tiện nhân này biết nàng bị thương, nói vậy cùng người áo đen
tối hôm qua là một người rồi.
Bạch Linh Nhi vừa nghĩ tới người áo đen đêm qua kia, đáy mắt không khỏi thoáng
qua kinh hãi cùng lạnh như băng.
Võ công của nàng khắp thiên hạ đã là thuộc loại nhất nhì rồi, vốn cho là lần
này tới phủ tướng quân trừ Độc Cô Diễm, hết thảy không ai uy hiếp được, nhưng
nàng không ngờ tới, đêm qua khi nàng lẻn vào Thanh Thủy cư, ngay lúc định rời
đi, lại bị một Người áo đen đột nhiên xuất hiện đả thương trong ba chiêu, nếu
như không phải là nàng có bí thuật trốn tránh kịp thời, chỉ sợ sớm đã chết ở
trong tay người áo đen kia.
Người áo đen kia, bây giờ quá đáng sợ, võ công đã cao đến cảnh giới tuyệt đỉnh,
nếu quả thật Hướng Tiểu Vãn tiện nhân cùng người áo đen kia là một người, chỉ
sợ cũng đang tìm kim tàm hộ thể thần y, chuyện này, nàng nói gì cũng không thể
khinh thường, đối với Hướng Tiểu Vãn, phải hoàn toàn tinh thần tỉnh táo để đối
phó, tuyệt đối không thể lộ ra chút sơ hở nào.
Hướng Tiểu Vãn không biết suy nghĩ của Bạch Linh Nhi, chỉ nghĩ rằng là nàng ta
đang nhớ đến khối băng Huyền Mộc kia. Lúc đó, nàng cảm giác mình giống như
thành người chia rẽ sự đoàn tụ của người khác, mang theo áy náy, Hướng Tiểu Vãn
nhìn Bạch Linh Nhi cất giọng nói: “Linh Nhi ngươi yên tâm, có ta ở đây, nhất
định sẽ không để cho khối băng kia bắt nạt ngươi, hôm nay khối băng là thị vệ
của ta, hết thảy hành động của hắn nằm trong lòng bàn tay ta, hừ hừ, muốn chạy
ra khỏi lòng bàn tay của ta, không dễ dàng như vậy đâu.”
Nói xong, vì để lấy thêm khí thế, Hướng Tiểu Vãn thuận tay nắm lấy một đóa hoa
trên đầu Bạch Linh Nhi, dùng sức bóp một cái, mượn điều này để ví dụ bông hoa
trong lòng bàn tay chính là Huyền Mộc.
“A...” Khoảnh khắc đó, hai tay Bạch Linh Nhi nắm chặt, mặt tái nhợt nhìn chằm
chằm bông hoa Hướng Tiểu Vãn bóp nát, phát ra tiếng thét thương tâm muốn chết.
Vẫn còn cảm thấy khí thế uy phong không dứt Hướng Tiểu Vãn, bị tiếng gào thét
của Bạch Linh Nhi dọa cho sợ hết hồn.
“Sao thế? Sao thế?” Chẳng lẽ là lời nàng nói quá mức khiếp sợ, cho nên hù dọa
tâm hồn yếu ớt của Bạch Linh Nhi? Được rồi, đều là lỗi của nàng.
Thanh âm để xuống ôn nhu, tinh tế trấn an nói: “Linh Nhi, ngươi không cần phải
lo lắng, ta chỉ là vì ngươi chiếu cố hắn, nhưng sẽ không đả thương hắn, cho nên
ngươi không cần phát ra loại âm thanh này.” Người khác nghe được, còn tưởng
rằng nàng làm chuyện gì xấu tội ác tày trời đây.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, bông hoa trong tay ngươi, có thể bóp nát?” Bạch
Linh Nhi vô cùng đau đớn trong lòng, ánh mắt vô cùng lo lắng vạn phần nhìn chằm
chằm bông hoa trong tay Hướng Tiểu Vãn, thanh âm run rẩy khó nén nhiều tiếng
tuyệt vọng.
Hướng Tiểu Vãn kinh ngạc, không phải là một cây hoa thôi sao, sao phải dùng tới
vẻ mặt chết cha mẹ này, mở bàn tay ra, cây hoa thế nhưng hóa thành bột phấn,
gió vừa thổi, bay theo gió.
Một màn này, Hướng Tiểu Vãn sợ ngây người.
Nàng, nàng, nàng, sao nàng lại trở nên lợi hại như vậy? Trời ạ, bóp một cái, cả
một cây hoa liền biến thành bột phấn rồi, ha ha ha ha ha hắc, nàng thế nhưng
trở thành cao thủ trong truyền thuyết.
Hướng Tiểu Vãn nhìn bột phấn trong tay, vừa đắc ý, trong đầu bắt đầu ảo tưởng
hình ảnh mình xưng bá giang hồ.
“A...” Bạch Linh Nhi hai tay giơ lên cao, hung hăng xé rách tóc của mình, ngay
lúc này, trong trẻo lạnh lùng cao ngạo không còn nữa, có chăng chẳng qua là
điên cuồng. “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi thế nhưng bóp vỡ cây hoa của ta...”
Hướng Tiểu Vãn phục hồi lại tinh thần, liếc thấy thân thể Bạch Linh Nhi điên
cuồng run lên.
“Linh Nhi, ngươi đừng kích động, phu nhân ta cái gì không nhiều lắm, nhưng hoa
là nhiều nhất, phu nhân một hồi liền cho người đưa tới, kim, bạc, Phỉ Thúy,
nhuyễn ngọc, bảo thạch, cái gì cần có đều có, ngay cả màu sắc, xích trong vắt
hoàng lục thanh lam tử, tùy ngươi chọn. Còn ngươi nữa thích nhất màu trắng, phu
nhân cũng sẽ cho người đưa một đống.”
Hướng Tiểu Vãn bị nhìn thấy da đầu tê dại. Ta nói Linh Nhi, phu nhân ta coi như
bóp nát của ngươi một cây hoa thôi, ngươi cũng đâu cần bày ra bộ dạng muốn giết
ta như vậy chứ, hơn nữa, ta không phải nói đền cho ngươi nhiều hơn rồi sao,
chẳng lẽ còn không hài lòng?
囧, ngươi cũng quá tham đi?
Hướng Tiểu Vãn nuốt nước miếng một cái, lấy can đảm nhìn thẳng vào ánh mắt đằng
đằng sát khí của Bạch Linh Nhi, dùng giọng nói dịu dàng ân cần dạy bảo. “Linh
Nhi, người phải bình tĩnh, bởi vì cái gọi là, tri túc thường nhạc nha, hơn nữa,
đầu của ngươi nhiều vật báu như vậy bụi cây hội hoa xuân cũng bị ngươi đè ép,
coi như không đè ép đi, cũng sẽ tổn hại vẻ trong trẻo lạnh lùng xuất thần, hình
tượng phong tư như tiên của ngươi đúng không.”
Hướng Tiểu Vãn tưởng tượng Bạch Linh Nhi chỉ vào đầu đủ mọi màu sắc hoa, thắt
Lan Hoa Chỉ,..., khiến nàng nhịn không được cười lên.
Nụ cười này, khiến Bạch Linh Nhi hoàn toàn điên cuồng. “Ngươi, ngươi, tiện nhân
ngươi, ngươi phá hủy cây hoa của ta, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi.”
Vừa gào xong, trong tay không biết khi nào xuất hiện một thanh thủy tinh kiếm,
thanh kiếm dưới ánh mặt trời tản ra một cổ huyết quang kinh người, theo vỏ kiếm
rút ra, nồng nặc khí sát phạt tràn ngập phía chân trời.
Hướng Tiểu Vãn bị dọa.
“Má ơi, cứu mạng...” Trời ạ, thì ra Bạch Linh Nhi là một người bệnh tâm thần,
cây hoa này chính là kích thích nàng phát tác, ô ô, sớm biết vậy, nàng nói gì
cũng sẽ không đi bóp đóa hoa này.
“Phu nhân, cẩn thận...” Huyền Thanh ẩn thân xa xa bay ra ngoài, đánh về phía
Bạch Linh Nhi.