Thân thể Hướng Tiểu Vãn cọ cọ trên người Độc Cô Diễm, rất là hưởng thụ thời
gian hai người ở một chỗ, một loại ấm áp mà đã thật lâu rồi nàng chưa từng có,
nếu như có một người có thể như vậy trìu mến nàng cả đời, nàng giảm thọ mười
năm cũng cam tâm tình nguyện
Cho đến lúc này Hướng Tiểu Vãn mới liếc thấy ba người đứng bên cạnh, nhất thời,
thần sắc ngốc nghếch hẳn đi.
Trời ạ, mới vừa rồi thế giới buồn nôn của hai người như vậy lại bị người khác
nhìn thấy? Mắc cỡ chết người, nàng vội vàng che mặt lại.
“Vãn nhi, đừng che, bọn họ đã sớm thấy rồi” thanh âm Độc Cô Diễm mang theo cưng
chiều, xấu xa nở nụ cười.
Hướng Tiểu Vãn ngẩng đầu lên, nhéo hắn một cái, sau đó xoay người nhìn ba người
kia.
Đây không phải là Huyền Mộc đói khát kia sao.
Hướng Tiểu Vãn ồ lên một tiếng, ánh mắt rơi vào mặt Huyền Mộc không chút thay
đổi.
Huyền Mộc cảm giác được ánh mắt Hướng Tiểu Vãn, lạnh lùng liếc nàng một cái
liền dời đi, xem ra khối băng mang gương mặt tuấn tú thủy chung không mang theo
tình cảm.
Hứ ngươi xạo nha, nam nhân khó chịu, bộ dạng ngươi đói khát thế nào, sớm đã bị
ta thấy được, giả bộ cũng như không, hắc hắc hắc.
Hướng Tiểu Vãn dời ánh mắt khỏi người Huyền Mộc, nhìn người đứng bên cạnh chỗ
hắn.
“A... Là ngươi” Nàng chỉ vào bạch y nữ tử đó, không khỏi vui mừng kêu lên.
Thần sắc thanh lệ bạch y nữ tử lạnh lùng, đang nghe Hướng Tiểu Vãn kêu lên, đôi
mi thanh tú nhíu lại: “Cô nương biết ta?”
Hướng Tiểu Vãn xấu xa liếc Huyền Mộc một cái, sau đó nhìn về bạch y nữ tử kia
nói: “Nhầm người, xin lỗi”
Bạch y nữ tử nghe được lời sau của Hướng Tiểu Vãn, một đạo ánh sáng chợt lóe
nơi đáy mắt, nhanh chóng biến mất, không người nào có thể bắt kịp.
Nàng ta không nói gì nữa, ngược lại là Huyền Mộc đứng dậy, ngăn trước bạch y nữ
tử kia, hướng về phía Hướng Tiểu Vãn lạnh lùng lên tiếng “Phu nhân, nàng ấy là
nữ nhân của thuộc hạ” Trong lời nói lộ ra bá đạo, tuyên bố quyền sở hữu của
hắn.
Hướng Tiểu Vãn khinh bỉ ở trong lòng. Nói nhảm, tiểu gia ta dĩ nhiên biết nàng
ấy là nữ nhân của ngươi, các ngươi toàn bộ hành trình XXOO, tiểu gia ta đã xem
qua, có thể không biết không.
Độc Cô Diễm liếc thấy vẻ mặt của Hướng Tiểu Vãn, liền đoán được nàng trong đầu
đang suy nghĩ gì, lặng lẽ xuất thủ, xấu xa ngắt nhéo cái mông nàng một cái.
“Ai da——”
Đáng chết, cho dù muốn ăn đậu hủ của nàng, cũng đừng ăn cái mông, hơn nữa còn
bấm phải nàng đau như vậy.
“Phu nhân, ngài sao vậy?” Huyền Thanh đứng một bên vẫn không lên tiếng lặng lẽ
quan sát Hướng Tiểu Vãn hồi lâu, giờ phút này quan tâm hỏi lên tiếng.
Còn làm sao nữa, không phải là bị chủ tử chết tiệt của ngươi ăn đậu hủ sao.
“Hắc hắc hắc, không sao không sao” Trợn mắt nhìn Độc Cô Diễm một cái, Hướng
Tiểu Vãn tiếp tục quan sát ba người này.
Ánh mắt rơi vào trên người Huyền Thanh, lúc này Huyền Thanh cũng đang nhìn
nàng, thân thiện gật đầu với nàng.
“Vãn nhi, đây là Huyền Thanh, đây là Huyền Mộc, về sau hai người bọn họ sẽ ở
lại Thanh Thủy cư, bảo vệ an toàn của nàng” Độc Cô Diễm chỉ vào hai người Huyền
Thanh, Huyền Mộc, hướng về phía Hướng Tiểu Vãn nói.
“A...”Hướng Tiểu Vãn không khỏi hoang mang, tại sao đột nhiên phái người bảo vệ
nàng, chẳng lẽ... người áo đen kia bắt đầu động thủ?
Trong bụng Hướng Tiểu Vãn khẽ khẩn trương, nắm tay áo Độc Cô Diễm tâm cũng toát
ra mồ hôi.
“Vãn nhi, nàng đừng quá lo lắng, bọn họ sẽ không xuất hiện rõ rệt, chỉ biết bảo
vệ nàng trong bóng tối” Độc Cô Diễm cảm giác người trong ngực hơi run rẩy, hắn
tỉ mĩ giải thích.
“Như thế rất tốt” Hướng Tiểu Vãn đè xuống bất an trong lòng, trên mặt sống lại
lần nữa nâng lên chiêu bài của nàng cười khúc khích.
Độc Cô Diễm phụng bồi Hướng Tiểu Vãn ngồi một hồi lâu, bởi vì trong quân còn có
chuyện, hắn không thể không rời đi.
Sau khi Độc Cô Diễm rời đi, Hướng Tiểu Vãn nhảy xuống đất quan sát Huyền Mộc,
ánh mắt sâu kín kia, Huyền Mộc lạnh như băng trấn định nhưng lúc này cũng không
khỏi khẽ bỡ ngỡ.
Huyền Mộc hắn từ trước đến giờ lạnh lùng, trừ Độc Cô Diễm, những người khác hắn
đều không để ở trong mắt, lúc này bị Hướng Tiểu Vãn nhìn như vậy, giống như hắn
là một loại thịt heo màu mỡ khiến cho hắn rất là khó chịu.
Lạnh lùng bỏ lại một câu: “Phu nhân, thuộc hạ cáo lui”. Nói xong, ôm bạch y nữ
tử tung người rời đi.
Ngay lúc Hướng Tiểu Vãn thấy hai người muốn rời khỏi, lạnh lẽo phun ra bốn chữ:
“Ngươi bảo vệ ta.”
Ngay lúc đó, giữa không trung bóng dáng kia đang muốn rời đi phải dừng lại.
Lạnh lùng quay đầu lại, bộ dạng không thể tin được nhìn chằm chằm Hướng Tiểu
Vãn trên đất, cắn răng nói: “Phu nhân, thuộc hạ mạo phạm, xin phu nhân tha thứ”
Một màn này, Huyền Thanh đứng một bên sửng sốt.
Vụng trộm, hắn đối với tướng quân phu nhân tương lai này tràn đầy vô số kính
nể.
Phải biết Huyền Mộc này trừ tướng quân ra, căn bản là điên cuồng đến mức xem
bất luận kẻ nào trong thiên hạ coi là bụi bặm bên người, ngay cả hắn là thủ
lĩnh của thiên địa mười ba huyền, đối với Huyền Mộc cũng nhức đầu không dứt.
Bình thường hắn cũng không dám trêu chọc Huyền Mộc, nhưng trước mắt phu nhân
này mới nói bốn chữ, là có thể để cho Huyền Mộc lãnh ngạo bướng bỉnh kia dừng
lại, phu nhân tương lai này thật là rất thú vị.
Hướng Tiểu Vãn không nhìn ánh mắt Huyền Mộc kia oán niệm vô cùng, nàng cười đến
rất sáng rỡ, ngoắc hướng về phía bạch y nữ tử bên cạnh Huyền Mộc nói: “Vị cô
nương này dáng dấp thật đẹp, ta thích nhất mỹ nhân, vừa lúc ta còn thiếu một
nha hoàn, ngươi coi như nha hoàn của ta nha.”
Bạch y nữ tử kia khẽ nhíu lông mày, nhàn nhạt trả lời một câu: “Theo sự cao
hứng của phu nhân”
“Không được”. Huyền Mộc cũng lên tiếng, giọng nói lạnh như băng. Một đôi mắt
đằng đằng sát khí lãnh băng nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, thật giống như muốn
đem nàng xé rách.
La hét ——
Lại dám công khai đối kháng sự uy nghiêm của nàng, xem ra không sử dụng tuyệt
chiêu là không thể để cho tiểu tử này khuất phục.
Xem tuyệt chiêu của ta đây.
Hướng Tiểu Vãn nhảy lên trước một bước, một đôi ánh mắt sáng ngời quét ngang
bạch y nữ tử kia, vô cùng thâm ý ở đáy mắt, hết thảy tới rất nhanh, trong lòng
bạch y nữ tử không khỏi ý định khẽ biến.
Nàng ta, chẳng lẽ phát hiện cái gì? Cắn răng, bạch y nữ tử cố gắng trấn định.
Còn Huyền Mộc, ở Hướng Tiểu Vãn nhìn với thâm ý khác trong hai tròng mắt, trong
lòng của hắn thế nhưng cũng thoáng qua nhàn nhạt toan tính sợ hãi, bất quá ngạo
khí của hắn cũng không cho phép hắn thối lui, con ngươi đằng đằng sát khí như
cũ rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn, không dời không né.
Không khí quái dị, lộ ra khắc nghiệt.
Huyền Thanh đứng ở một bên, âm thầm ngắt nhéo đổ mồ hôi lạnh, hắn đang suy
nghĩ, một hồi hai phe thế lực xuất thủ, hắn rốt cuộc phải đứng ở bên nào?
Đúng lúc này.
Hướng Tiểu Vãn buột miệng cười “Huyền Mộc, mắt trái của ngươi mới vừa rồi chớp
một cái, ha ha ha ha ha ha ha, ngươi thua”.
Bấy giờ ba người thân thể cũng run lên.
Huyền Thanh liếc Hướng Tiểu Vãn một cái, sắc mặt cổ quái: “Phu nhân, thuộc hạ
còn có chuyện, xin được cáo lui trước”
Vèo một tiếng, bóng dáng Huyền Thanh nháy mắt không thấy.
Huyền Mộc lãnh ngạo, trong đó đang có xấu hỗ không cam lòng cùng với không
khuất phục: “Phu nhân, thuộc hạ... Cáo lui.” Cắn răng nói xong hai chữ cuối
cùng, hắn liếc bạch y nữ tử kia lần cuối, rồi rời đi.
Còn dư lại đó bạch y nữ tử, vẫn thần sắc nhàn nhạt đứng ở nơi đó, sắc mặt cũng
không bất kỳ biểu hiện gì, nhưng đáy lòng, cũng là bối rối.