Nhìn thần sắc Độc Cô Diễm
ảm đạm cô đơn, Hướng Tiểu Vãn vươn nhẹ tay, mơn trớn gương mặt của hắn, gương
mặt như được gọt sắc cạnh, nhưng lúc này lại nhu hòa, lại yếu ớt, phảng phất
như thể chỉ cần ngón tay của nàng dùng lực, gương mặt sẽ vỡ vụn ra.
Độc Cô Diễm giật mình, rồi sau đó ngước nhìn Hướng Tiểu Vãn, bàn tay thô dày
nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, đặt ở môi, hôn nhẹ.
“Diễm, chàng không nên đau khổ nữa. Chàng còn có năm tiểu tử kia, bọn chúng dễ
thương như thế, còn có, còn có ta...Ta cũng có thể chăm sóc cho chàng.” Hướng
Tiểu Vãn không phải là người nói cho có, cho nên khi nói ra những lời này, trên
mặt tự nhiên có chút đỏ lên.
“Vãn nhi...” Tay Độc Cô Diễm vòng qua, đem Hướng Tiểu Vãn ôm chặt vào lòng.
“Vãn nhi, nàng có thể đáp ứng rằng sau này dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng
sẽ không rời xa ta được không?” Trong giọng nói phảng phất sự yếu ớt bất an.
Hướng Tiểu Vãn thận trọng gật đầu, trong mắt hiện lên một tia kiên định: “Diễm,
chàng yên tâm, cho dù chàng không quan tâm ta nữa, ta cũng sẽ không rời khỏi
chàng, cho dù chàng có đuổi ta đi, lòng ta vẫn sẽ luôn nghĩ về chàng, không bao
giờ... thay đổi.”
Ngay lúc này hai người cũng không nghĩ rằng câu nói kia, tương lai không lâu
sau ứng nghiệm thật, mà tâm cũng như lời của Hướng Tiểu Vãn, nàng không bao giờ
thay đổi.
*********
Bóng đêm chậm rãi tràn về, một vầng trăng biến mất trong đám mây, một màu trắng
nhạt rơi cả vào bóng tối, sự yên lặng lạnh lẽo bao trùm phủ tướng quân uy
nghiêm.
Ở trước hòn non bộ (núi
giả), một bóng đen bước ra.
“Chủ tử, ngài đã tới.” một hạ nhân mặc áo đen trong phủ tướng quân đối với bóng
đen phía trước cung kính lên tiếng.
Ánh trăng hiện trên người bóng đen, một ít thân mình lộ ra trong bóng đêm lạnh
thấu xương, làm cho lòng người phát run. Ánh mắt dưới tấm mặt nạ liếc qua Người
đàn ông trung niên mặt bộ đồ đen kia.
“Phát hiện được gì?” Bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rét
lạnh.
Thân thể Người đàn ông trung niên áo đen không khỏi cứng đờ, sau đó cố gắng
trấn tĩnh trở lại trả lời: “Chủ tử, không ngờ nhũ mẫu kia lại là truyền nhân
của Đao Đao Suất, tuyệt học thất truyền trăm năm trước “nhất chiêu định thử” bị
nàng học thành, hơn nữa thuộc hạ còn nghe nói, nhũ mẫu bị hãm hại, hôm nay Độc
Cô Diễm đang chữa thương cho nàng ta.”
Người áo đen nghe được lời này, đôi mắt ẩn dưới tấm mặt nạ bằng đồng chợt lóe
lên: “Có chuyện như vậy sao?”
Người đàn ông trung niên mặt bộ đồ đen đổ mồ hôi lạnh, nhưng ông vẫn dùng âm
thanh khẳng định để trả lời: “Chủ tử, chuyện này chính tai thuộc hạ nghe được
do con trai thứ ba của Độc Cô Diễm nói cùng với nhũ mẫu, mà thuộc hạ còn tận
mắt chứng kiến nhũ mẫu sử dụng chiêu thức kia, chiêu thức kia quả thực rất
giống như trong truyền thuyết miêu tả: “nhất chiêu định thử”, cho nên thuộc hạ
xác định chuyện này tuyệt đối không phải là giả.”
Người áo đen nghe xong, chỉ cười, song khi Người đàn ông trung niên nghe giọng
cười lạnh như băng kia, toàn thân run rẩy.
Cửu Anh, không ngờ rằng ngươi là truyền nhân của Đao Đao Suất, vốn bản tôn định
sẽ lấy mạng của ngươi, nhưng mà bây giờ, bản tôn sẽ không giết ngươi, bản tôn
vẫn còn cần ngươi.
Người áo đen không hề nói gì nữa, tung người, cả bóng dáng biến mất ở phủ tướng
quân.
Người đàn ông trung niên kia sau khi thấy người áo đen rời đi, cả người thở
phào nhẹ nhõm, nhưng mà ông có cảm giác, dường như chủ nhân biết nhũ mẫu kia.
Lắc đầu, Người đàn ông trung niên thầm cười. Lấy thân phận cao quý của chủ
nhân, nhũ mẫu kia làm sao có thề quen biết với chủ nhân được, là ông suy nghĩ
nhiều quá thôi.
Bóng dáng Người đàn ông trung niên kia cũng lóe lên, biến mất trong bóng đêm.
Hoàng cung, Chiến Hồn điện.
Vẻ mặt không nhẫn nại được của Chung Ly Tuyệt nhìn trừng trừng người đang quỳ
phía dưới, lửa giận ngút trời: “Vô Danh, không phải ngươi nói ngươi là cao thủ
đệ nhất thiên hạ sao? Ngay cả thiên hạ đệ nhất cao thủ như ngươi cũng không vào
được phủ tướng quân, hay sao?”
Vô Danh quỳ trên mặt đất, vẻ mặt khó chịu, nhưng không dám phát tác: “Hoàng
thượng, chuyện này không đơn giản như ngài nghĩ, mặc dù thuộc hạ không thể vào
được bên trong phủ tướng quân, nhưng đối với động tĩnh trong phủ tướng quân
cũng biết chút ít. Trong phủ tướng quân, sát khí bao trùm, đồng thời ẩn giấu ba
thế lực, hoàng thượng, ngài cho là những thế lực này thật sự đơn giản hay sao?
Bọn họ là...”
“Đủ rồi.” Chung Ly Tuyệt bỗng đứng lên, lạnh lùng cắt đứt lời Vô Danh. Ánh mắt
lạnh lùng nhìn Vô Danh: “Ít tìm lý do cho trẫm, không vào được phủ tướng quân,
chứng minh thiên hạ đệ nhất cao thủ như ngươi là phế vật vô dụng, trẫm không nuôi
loại người như ngươi, nể tình ngươi đã từng cứu trẫm một mạng, cút đi.”
Chung Ly Tyệt giận Vô Danh đến cực điểm, hắn vốn cho là võ công của Vô Danh cực
kỳ cao, lẻn vào phủ tướng quân không thành vấn đề, nhưng không ngờ mấy ngày đã
qua, Vô Danh lại không vào được phủ tướng quân, điều này làm cho kế hoạch của
hắn bị phá sản. Nếu không biết về phủ tướng quân, căn bản không có cách nào thi
triển được, cho dù hắn có bản lãnh bắt đi Hướng Tiểu Vãn, nhưng hắn không muốn
cùng Độc Cô Diễm giáp mặt chính diện, đối với Độc Cô Diễm, hắn vẫn còn e sợ,
trong tay Độc Cô Diễm có binh quyền. Cho dù trong giang hồ hắn có âm thầm điều
khiển một tổ chức, nhưng cũng không dám đem ngôi vị hoàng đế này ra mạo hiểm.
Sắc mặt Vô Danh rất khó nhìn, ông là cao thủ đệ nhất thiên hạ, được người đời
kính trọng, khi nào lại phải chịu loại sỉ nhục này. Dưới sự phẫn nộ, ông đứng
lên, lạnh lùng nhìn Chung Ly Tuyệt, một tia giễu cợt hiện lên trên khóe môi.
“Hừ, Chung Ly tuyệt, ngươi cho rằng ngươi có tài cán để đứng lên ngôi vị hoàng
đế này sao? Nếu không phải vì cha ngươi, lão tử ta sẽ không làm thuộc hạ cho
ngươi đâu, lão tử vì ngươi liều chết đi sống lại còn chưa tính, tên tiểu tử
ngươi lại không biết phân biệt, ngươi không biết trong phủ tướng quân kia ẩn
giấu những loại người nào đâu, bọn họ...”
Đang trong lúc Vô Danh sắp sửa nói ra thân phận của những người đó, một ánh
sáng lạnh nhanh như tia chớp băng qua, đánh thẳng vào lồng ngực của Vô Danh,
ngay trước ánh sáng lạnh đó, cao thủ đệ nhất thiên hạ cũng không có cơ hội kêu
một tiếng, máu đen từ trong miệng phun ra, mang theo vẻ không cam lòng cùng sợ
hãi, Vô Danh bỏ mạng tại chỗ.
Chung Ly Tuyệt hoảng sợ, kinh hãi, lui về phía sau mấy bước liên tiếp. Mới vừa
rồi, ánh sáng lạnh kia trực tiếp lướt qua tai hắn, lực quá lớn khiến khí huyết
hắn cuồn cuộn, nếu như không phải hắn mạnh mẽ vận nội công, chỉ sợ rằng đã sớm
bị thương.
“Là ai? Ngươi từ đâu đến?” Chung Ly Tuyệt run rẩy nhìn xung quanh phía bên trái
diện trong ánh nến sáng rực.
“Hoàng thượng không cần sợ, bản tôn là đến để giúp ngươi.” Âm thanh hài hước
vang lên phía sau, một bóng đen từ trong ánh nến bước ra ngoài.
Thân mình Chung Ly Tuyệt chấn động mạnh: “Là ngươi...” Ngày đó người áo đen kia
nói giúp hắn, nhưng hắn cũng không tin tưởng người áo đen kia có thực lực này,
cho nên tất cả lời nói của người áo đen, hắn không làm theo. Nhưng ngay khi
nghe những lời người áo đen kia nói lần thứ hai, hắn hoàn toàn hoảng sợ, không
cần xuất hiện, một chiêu giết chết cao thủ đệ nhất thiên hạ, người áo đen kia,
là người sao?