“Hắc hắc hắc hắc, không
muốn làm gì cả, chỉ muốn... Sương nhi, chỗ này của nhũ mẫu có một quyển 《hủ nữ thiên hạ》, bảo
đảm đẹp mắt gấp trăm lần hơn, hơn bản Tiểu phi hiệp gì đó của con, con chỉ cần
đáp ứng nhũ mẫu, về sau chuyện gì cũng nghe nhũ mẫu, nhũ mẫu sẽ đem quyển sách
này cho con.”
Thanh âm của Hướng Tiểu Vãn, vô cùng hấp dẫn.
Độc Cô Sương vừa nghe, toàn bộ sợ hãi đều tiêu tán, thay vào đó là gương mặt
mừng như điên “Thật sao? Nhũ mẫu, thật xem hay hơn bản Tiểu phi hiệp của con
sao, nhũ mẫu, được, con đáp ứng người, về sau nhũ mẫu nói cái gì chính là cái
đó, nhất định tuân theo, tuyệt không dám nói hai lời.”
Hướng Tiểu Vãn vui mừng, nhưng cảm giác được vẻ mặt quá đáng khoa trương, vì
vậy kiềm chế, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Sương nhi, nhũ mẫu mệt mỏi, muốn ngủ,
con trở về phòng trước đi.”
“Được, nhũ mẫu người ngủ ngon, Sương nhi không quấy rầy nữa.” Độc Cô Sương cất
bước rời đi, đi tới cửa lại đột nhiên nhớ tới, quyển sách kia bé còn chưa có
cầm mà, liền hỏi: “Nhũ mẫu, vậy bản《hủ nữ
thiên hạ》khi nào người cho con?”
Hướng Tiểu Vãn sảng khoái phất tay “Sương nhi con chỉ cần biểu hiện tốt, nhũ
mẫu đáp ứng sẽ rất mau đưa cho con.”
Độc Cô Sương vừa nghe, hai mắt sáng lên, vỗ vỗ ngực nói: “Nhũ mẫu yên tâm,
Sương nhi quyết không phụ lòng nhũ mẫu coi trọng.”
Đuổi được Độc Cô Sương, Hướng Tiểu Vãn rốt cục có thể yên lặng nằm nghỉ.
“Nhũ mẫu, nhũ mẫu, người ở bên trong sao?” Mới an tĩnh không bao lâu, cửa lại
truyền tới thanh âm Độc Cô Phi.
Độc Cô Phi oanh một tiếng vọt vào, ánh mắt rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn
nằm ở trên giường, cười đến gương mặt dáng điệu thơ ngây khả ái “Nhũ mẫu, tại
hạ tới trước lĩnh giáo với nhũ mẫu một chút, xin nhũ mẫu đừng keo kiệt chỉ
giáo.”
Hướng Tiểu Vãn vốn là bộ dáng phờ phạc, nhìn đến Độc Cô Phi ôm quyền nói
chuyện, thể cốt run lên một cái “Tiểu Phi, con không cần khách sáo với nhũ mẫu
như vậy đâu, cứ như bình thường là được rồi.”
Nàng cũng không phải là những đại hiệp mua danh chuộc tiếng kia, không cần phải
khách sáo với nàng thế chứ, với lại, tiểu tử này xem thế nào đều là một mầm non
tốt, không thể để cho bọn ngụy quân tử trong giang hồ lừa gạt được, nàng nhũ
mẫu này nhất định phải hảo hảo uốn nắn cuộc đời và giá trị của Độc Cô Phi.
Độc Cô Phi vừa nghe, đột nhiên không thích, gương mặt tuấn tú dáng điệu thơ
ngây lại tỏ vẻ già dặn, chen làm một đoàn “Nhũ mẫu, vậy sao được, tại hạ là vãn
bối, đối đãi tiền bối cao nhân nhất định không thể mất lễ độ giang hồ, nhũ mẫu,
mới vừa rồi tại hạ nghe lão tứ nói, nhũ mẫu là cao nhân ẩn thế trong truyền
thuyết, lão tứ còn nói, tu vi của nhũ mẫu, còn lợi hại hơn phụ thân, nhũ mẫu,
xin thu tại hạ làm đồ đệ đi.”
Oanh một tiếng, Độc Cô Phi quỳ xuống.
Cái quỳ này khiến Hướng Tiểu Vãn bị hù dọa sợ run. Nàng không chịu nổi, không
chịu nổi.
Vốn là tính toán đi xuống giường đỡ Độc Cô Phi, nhưng vừa mới xuống giường, cặp
chân bủn rủn đến run rẩy không dứt, lảo đảo một cái, thân thể Hướng Tiểu Vãn
ngã về phía trước, mắt thấy sẽ hung hăng ngã trên mặt đất. Nhưng Hướng Tiểu Vãn
nói thế nào ở hiện đại cũng luyện qua một chút võ thuật, nàng quyết định sử
dụng một cái lật khoanh tròn.
“Ôi ——”
Một tiếng kêu khẽ, chân Hướng Tiểu Vãn vừa định, mượn lực giương lên, thân thể
nghiêng về chín mươi độ, lại hạ xuống mặt đất, động tác như nước chảy mây trôi,
hoàn mỹ vô song.
Độc Cô Phi vốn là còn ôm một tia hoài nghi đối với Độc Cô Sương nói Hướng Tiểu
Vãn là cao nhân, hiện tại thấy công phu của Hướng Tiểu Vãn rồi, toàn bộ hoài
nghi của cậu tan thành mây khói.
Giơ tay lên, nặng nề vỗ tay “Được, nhũ mẫu quả nhiên là cao nhân, lộn đầu thật
rất khí phách, tại hạ bội phục.”
Đang lúc thanh âm Độc Cô Phi vừa rơi xuống, Hướng Tiểu Vãn cảm giác chỗ dưới
chân đạp tựa hồ không đúng, nàng kinh ngạc, lập tức cúi đầu nhìn, cái nhìn này,
nàng lập tức hét rầm lên.
“A...” Theo tiếng thét chói ta của nàng rơi xuống, thứ mà cặp chân hạ xuống bị
nàng đạp lên, hung hăng quăng đi ra ngoài, thế nhưng chính cái vung này, thân thể
Hướng Tiểu Vãn cũng không cách nào giữ vững thăng bằng nữa, chúi về phía trước
một cái, thân thể của nàng nặng nề ngã xuống.
Oanh ——
Nổ xong, khói lửa tung bay, Hướng Tiểu Vãn ngã trên mặt đất, hiện lên vẻ tử
thi.
Độc Cô Phi kinh ngạc nhìn nhìn một màn này, vốn là thần sắc kinh ngạc bị cuồng
nhiệt sùng bái thay thế, cậu đứng lên, đi tới Hướng Tiểu Vãn trước gót chân,
mặt khiếp sợ lên tiếng.
“Nhũ mẫu, chiêu thức ngài thi triển vừa rồi, có phải là ‘nhất chiêu định thử’(một chiêu bắt chuột) giang hồ thất truyền mấy trăm năm hay không?” Nói
xong, Độc Cô Phi liếc mắt con chuột bị Hướng Tiểu Vãn đạp đến hoàn toàn thay
đổi kia.
Chỗ có chuột ở cả phủ tướng quân vốn là cực ít, mà Thanh Thủy cư đã ít lại càng
ít, con chuột nhỏ này làm sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện, nhất định là mới
vừa rồi nhũ mẫu bố trí, mới có thể xuất hiện con chuột này.
‘Nhất chiêu định thử’ tuyệt chiêu này là cậu thấy trong một quyển Cổ Tiểu Sinh
nổi tiếng, Cổ Tiểu Sinh này là giang hồ Vạn Sự Thông. Cậu còn theo một quyển
sách có tên gọi《Một miệng giang hồ》, bên trong quyển sách này ghi lại những chuyện lạ của
kỳ nhân giang hồ trước sau mấy trăm năm, trong sách có miêu tả qua ‘Nhất chiêu
định thử’ là kỳ công danh chấn thiên hạ trăm năm trước, người luyện công này ra
chiêu sẽ đuổi ra rất nhiều chuột, có vài con chuột đều là linh vật có thần
thông. Năm đó tiền bối Đao Đao Suất có chiêu thần công này, cơ hồ là đi khắp
thiên hạ vô địch thủ, cuối cùng lão nhân gia ông ta khó nhịn loại tịch mịch
trên cao không thắng lạnh chỉ trời thở dài một tiếng, ông trời bất công, tại
sao sống thống khổ như vậy, tìm một địch nhân, khó khăn như vậy sao.
Thốt ra lời này xong, tiền bối Đao Đao Suất cắn lưỡi tự tử tại chỗ, mang theo
không cam lòng của ông ta, cũng mang theo truyền kỳ cuộc đời của ông, chấn động
cả võ lâm, từ đó về sau, thần thông ‘Nhất chiêu định thử’ cũng thất truyền
giang hồ.
Không nghĩ tới, nhũ mẫu của cậu lại là truyền nhân ‘Nhất chiêu định thử’, sự
phát hiện này, khiến cho cả người Độc Cô Phi giống như uống thuốc kích thích,
toàn thân trên dưới không ngừng được lay động.
Hướng Tiểu Vãn căn bản không có nghe rõ Độc Cô Phi nói cái gì, chẳng qua là
ngầm trộm nghe đến chuột gì đó, đúng rồi, chính là con chuột đáng chết kia, nếu
như chân không dẫm lên con chuột đáng chết kia, nàng cũng sẽ không cảm thấy ghê
tởm, sẽ không ghê tởm, cũng sẽ không rơi chật vật như vậy.
Con bà nó, đau chết nàng rồi.
Ánh mắt oán hận trừng mắt nhìn thi thể con chuột kia, lúc này Hướng Tiểu Vãn
mới nghiến răng đứng lên. Vừa ngẩng đầu, liền thấy gương mặt hưng phấn nhìn
mình chằm chằm của Độc Cô Phi, sùng bái trong mắt, giống như là sóng triều nhào
về phía nàng, cuồng liệt như vậy, điên như vậy, nàng thiếu chút nữa bị chôn.
Ngượng ngùng cười cười, nghiến răng hít hít, lên tiếng nói: “Tiểu Phi, mới vừa
rồi con không thấy gì chứ?”
Rơi mất mặt như vậy, tốt nhất không nên bị truyền ra ngoài, nếu không ngày sau
nàng ở phủ tướng quân này, lấy cái gì dọa mọi người. Vì thế, Hướng Tiểu Vãn
muốn thu mua Độc Cô Phi, để cho cậu không nói chuyện xấu này ra.
Độc Cô Phi hào khí ngất trời vỗ vỗ ngực, tư thái kia, nghiễm nhiên một bộ phong
phạm đại hiệp chánh khí.
“Nhũ mẫu yên tâm, thiên hạ tuyệt học oanh động cỡ này của người, tại hạ biết
nhất định không thể để cho bất luận kẻ nào biết, nếu không sẽ chọc tới bọn đạo
chích dòm ngó, bất quá nhũ mẫu, người có thể thi triển toàn bộ ‘Nhất chiêu định
thử’ danh chấn thiên hạ này cho tại hạ xem không?”