Hướng bắc hơn mười dặm, ngoài huyện lý tấp nập có một đỉnh thâm sơn, Cốt Đầu vào núi không bao lâu liền đoạt hang của một con hổ.
Này, hóa ra hắn cướp lấy hang của con hổ kia thập phần thủ thục, chỉ sợ trước kia không thiếu những lần đoạt lấy như thế này. Cốt Đầu vừa đi vào liền đem con hổ hung mãnh uy phong kia mạnh mẽ đánh ngã.
Hắn nhấc hai chân trước của con hổ lên, dễ dàng nhấc tới nhấc lui, đập mạnh người con hổ lên trên vách đá cứng rắn vài cái, sơn đại vương uy phong lẫm liệt kia nhanh chóng đầu rơi máu chảy nhãn mạo kim tinh*, ôn thuần giống như một con mèo lớn chịu đựng để cho người này đến xâm lược.
Nhãn mạo kim tinh* nghĩa đen ‘sao bay đầy trời’, chỉ chứng chóng mặt choáng váng.
Cốt Đầu đem Bạch Tiểu Linh đặt ở trong góc động, lôi con hổ đã chết khiếp kia đi ra ngoài.
Lần trước hắn thấy Bạch Tiểu Linh bị đầu con lợn rừng máu me chảy đầm đìa dọa sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lúc này hắn còn hơi nhớ rõ tình huống lúc đó một chút, hắn sẽ không lại ở trước mặt của nàng giết chết con hổ.
Hắn đem con hổ lớn kia lôi ra ngoài động, đến bên bờ một dòng suối nhỏ tẩy cho sạch sẽ, dùng lá của một cây đại thụ lấy một ít máu của con hổ kia trở về uy nàng uống mấy ngụm. Lại nướng thịt uy nàng ăn một khối lớn, vuốt bụng nhỏ tròn vo khi ăn no của nàng.
Lúc này sắc trời rực rỡ, Cốt Đầu liền ôm nàng ở góc động đi ngủ.
Ôi yêu anh Cốt Đầu chết đi được ý….(づ  ̄ ³ ̄)づ
Buổi chiều, Bạch Tiểu Linh bắt đầu phát sốt nhẹ, ngẫu nhiên ho khan vài tiếng, nàng không muốn ăn cái gì, Cốt Đầu này cũng không biết nên để ý như thế nào.
Ngày huyết nguyệt(trăng máu)xảy ra sắp đến, hắn bắt đầu không yên lòng, ban ngày hắn ôm Linh Linh ngủ ở trong sơn động, khi tỉnh liền cùng nàng chơi đùa, buổi tối ở ngoài sơn động hút ánh trăng, rất nhiều, thỉnh thoảng hắn còn nhìn ngó xung quanh.
Như vậy qua hai ngày, Bạch Tiểu Linh vẫn ốm yếu như cũ, cũng không có giống lúc mới đầu vui vẻ hăng say, lại thêm yết hầu sưng đau, nàng sẽ không nguyện ý ăn uống cái gì.
Cốt Đầu đặc biệt lo lắng, hắn lên trên xuống dưới khắp nơi ở trong thâm sơn chung quanh vơ vét cái ăn.
Các loại cầm(loài chim), loại thú, loại hoa quả rau dưa đều bị hắn vơ vét mang về để đầy dưới chân của Linh Linh.
Linh Linh bị bệnh rất khó chịu, làm sao sẽ có khẩu vị ăn được cái gì, thấy cái gì cũng đều lắc đầu, luôn mơ mơ màng màng thỉnh thoảng anh anh nhỏ giọng khóc nức nở, mơ hồ còn gọi phụ thân.
Hắn bắt đầu lo lắng rồi lại lo lắng.
Ban đêm, hắn đứng ở ngoài động hút ánh trăng, còn không ngừng quay đầu hướng vào bên trong động.
Trên người Bạch Tiểu Linh bọc da của con hổ kia, sẽ không bị lạnh, nàng bệnh không tính là nghiêm trọng.
Thể chất của nàng rất tốt, khi sinh ra trong nhà mời cao nhân đến vì nàng phán qua mệnh, cao nhân kia đưa cho nàng một cây hồng thằng chuông(?_?), nói là đeo trong người có thể trừ bỏ được bách bệnh mang đến bình an.
Từ nhỏ để cho tiện, nàng vẫn mang ở cổ tay, thực sự nàng chưa bao giờ sinh bệnh qua, lần này cũng giống như vậy, nàng bị Cốt Đầu ép buộc như vậy, nếu đổi thành tiểu hài tử khác chỉ sợ sớm đi đời nhà ma.
Linh Linh có thể qua được mấy căn bệnh nhỏ kia, nếu thật sự muốn quy công, cao nhân tặng bảo vật cho nàng kia có công rất lớn.
Bạch Cốt Tinh thấy nàng ngủ coi như an ổn, lại quay đầu nhìn lên trên trờikia, minh nguyệt viên(tròn)dần dần chuyển sang màu đỏ sậm.
Đêm huyết nguyệt sắp xảy ra, âm khí trong nhân gian bắt đầu tăng lên, yêu ma quỷ quái ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó bắt đầu rục rịch, hắn cũng bắt đầu không khống chế được cảm giác xao động phát ra từ trong cơ thể của mình.
Hắn xoay người đi vào trong động, cúi người ôm lấy Linh Linh, hắn ở trên khuôn mặt của nàng nhẹ nhàng sờ sờ, cái mũi cọ cọ đi xuống từ đôi cánh tay mập mạp của nàng, một tấc một tấc lần lượt ngửi từ da thịt đi lên.
Như là phi thường vừa lòng hương vị này, hắn càng ngửi thấy lại càng cao hứng, trong bóng đêm, một đôi huyết đồng dần dần trợn to, hồng quang đại thịnh.
Dừng một chút, hắn lại ngửi ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của nàng, từ trên xuống dưới tả tả hữu hữu qua lại ngửi thấy vài vòng nhỏ, bộ dáng kia tựa như một con chó lớn đang ở lưu luyến ngửi hương vị người mà nó yêu nhất, chỉ cần ngửi thấy sẽ vui vẻ.
Linh Linh trong lúc ngủ mơ cái mũi bị hắn ngửi liền biến thành ngứa, nhịn không được thẳng đánh một cái hắt xì, hắn mở mắt ra, đôi đồng tử yêu dã hồng quang đột nhiên chìm xuống, ôm lấy Linh Linh cùng đi ra ngoài phơi ánh trăng.
Này hóa ra chính là người đã hai trăm năm, Bạch Tiểu Linh vốn bị phong hàn, nửa đêm hắn ôm nàng đi ra ngoài, gió thổi mạnh lại làm cho nàng bị trúng gió.
Ngày thứ hai số mệnh của Bạch Tiểu Linh quả nhiên giống như những đứa nhỏ ngày trước, lại bắt đầu bệnh đến chết đi sống lại.
Vào đêm sau, nàng phát sốt lợi hại, hai má đỏ bừng giống như thục thấu phiên gia(?_?), cái trán rịn ra từng tầng mồ hôi màu trắng bạc, Bạch Cốt Tinh sờ soạng một hồi khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng của Bạch Tiểu Linh.
Thấy nhiệt độ cơ thể so với bình thường cao hơn rất nhiều, động tác nhanh chóng nhấc Bạch Tiểu Linh hướng ra ngoài động. Ngoài sơn động, cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, hắn trực tiếp đem nàng nhấn vào trong nước suối để hạ nhiệt độ.=. =
Bạch Tiểu Linh vốn ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên bị nhúng vào trong làn nước lạnh lẽo, nàng cả kinh ở trong nước vừa thông suốt vừa cố gắng nhuận khí, bị nghẹn thẳng ho khan.
Bạch Cốt đầu đè nàng trong suối nước trong chốc lát, sau đó đem người ướt đẫm ở trong nước nhấc lên, lại nhấn vào trong nước, như thế vài lần không qua 3 lần, Bạch Tiểu Linh liền hấp hối, ngay cả khí lực khóc cũng đều không có.
Thân thủ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng của nàng, chỉ thấy lạnh lẽo cùnglạnh lẽo, hắn còn dào dạt đắc ý.