Mãng Xà tinh ngồi ở trên đầu gối Hư Ngụy, càng nghe mặt càng đen lại —— Bạch Phượng Hoàng đồ rùa con này quả đúng là đồ khốn kiếp (nguyên văn là “không phải là người”, nhưng xét ra thì Bạch Phượng Hoàng có phải là người đâu, hắn là thần mà, nên nếu để nguyên thì đây không thể coi là một câu chửi được, cho nên mình mạn phép sửa).
Hắn ta là Phượng Hoàng thì cao quý lắm chắc?! Ni mã hắn, hắn là cái thá gì mà có thể coi thường loài rắn chúng ta!
Hải xà tinh cùng nàng- Mãng Xà tinh kia đều là rắn, chính là cùng chung một nhà, cùng kiếm chung ích lợi, Mãng Xà tinh nhất thời liền cùng chung mối thù! Nàng quả thực không thể chấp nhận đồ rùa con điên khùng đáng ghét Bạch Phượng Hoàng kia thêm nữa, liền nắm chặt nắm tay nho nhỏ, hung hăng hạ quyết tâm: từ nay trở đi, kiên quyết không nhận bàn đào của Bạch Phượng Hoàng; kiên quyết, nhất định, tuyệt đối muốn đánh đổ Bạch Phượng Hoàng!
Đồ ngốc này tức giận, từ trên đầu gối Hư Ngụy nhảy xuống, hấp tấp chạy về phòng, đã thông suốt rồi liền bận bận mải mải lần mò làm việc. Chờ đến khi Hư Ngụy trở về phòng, liền thấy nó đeo trên đầu một mảnh khăn trắng, ở trên mi tâm có viết chữ “Phượng”, dùng mực màu đỏ thẫm chói mắt, mà căn bản chữ 'Phượng' (phồn thể) kia lại bị lỗi chính tả. =. =
Hư Ngụy dở khóc dở cười, ôm nàng ngồi lên trên đầu gối, thấp giọng trấn an: "Muội muội, đây căn bản là chuyện riêng của người khác, chúng ta chỉ là ngoại nhân, không tiện can thiệp..."
Mãng Xà tinh làm sao có thể nghe hắn, uốn éo vặn vẹo vài cái chui tọt ra khỏi lòng hắn, chạy ra ngoại phòng. Hư Ngụy lo nàng tới chỗ Bạch Phượng Hoàng sẽ chịu thiệt, chỉ đành cũng đi qua theo.
Lúc đó, Bạch Phượng Hoàng đã đằng vân từ thiên đình trở lại dưới ánh bình minh, đang ở trong phòng giám sát Linh Linh ăn điểm tâm.
Tên xấu xa này cũng không biết là cái dạng tính tình gì, hắn đêm qua cùng Long Thấm..., vậy mà giờ này đối mặt với Linh Linh, đến nửa điểm chột dạ cũng không biểu hiện ra ngoài, thần sắc vô cùng thản nhiên.
Long Thấm dù sao cũng là vị hôn thê của hắn, hai người đã làm vị hôn phu hôn thê của nhau vài trăm năm, tứ hải bát hoang sớm đều đã biết, chỉ thiếu một tiệc cưới còn chưa tổ chức mà thôi. Mà nay hắn không thể rửa sạch quan hệ cùng Long Thấm, cũng chỉ có thể đành ủy khuất Linh Linh một thời gian.
Trong lòng hắn đã sớm tính toán rất tốt, chờ đến sau khi Linh Linh trở về tiên giới, hắn liền đem nàng giấu ở Đan Huyệt sơn trong vương cung phượng tộc, không để cho nàng biết Long Thấm tồn tại. Về phần Long Thấm, nếu nàng ta biết Linh Linh tồn tại, muốn nháo loạn gì với hắn, cũng không nằm trong lo lắng của hắn nữa rồi.
Năm đó Thần Long tộc lấy tính mạng Linh Linh bắt hắn đáp ứng chuyện đám hỏi hai tộc, hôn sự của bọn họ cũng là do Thượng Đế tự mình hạ chỉ, là đám hỏi Long Phụng nhị tộc, quan hệ lớn tới hai tộc, mà không chỉ là chuyện cá nhân. Mấy trăm năm qua, hai cái chủng tộc trong khoảng thời gian này quan hệ càng ngày càng chặt chẽ, căn bản hai tộc đã gần như hòa làm một thể, hôn sự của hắn cùng với Long Thấm đại biểu cho sự kết hợp chặt chẽ của hai tộc, đã vào tình thế nhất định phải làm.
Tên xấu xa này tuy rằng một thân phong lưu hồ đồ, nhưng xét đến đại sự thì hắn vẫn luôn rất nghiêm túc. Hắn đúng hẹn thực hiện hôn ước hai tộc, nhưng những việc khác hắn mới khinh thường để ý đến, hắn chỉ đề phòng Long Thấm, không để cho nàng có cơ hội thương tổn Linh Linh là được.
Nhưng điều quan trọng nhất, hắn ngàn phòng vạn phòng, chính là không thể để cho Linh Linh biết hắn đã có hôn ước trong người.
Tính tình của Linh Linh, tất nhiên là hắn biết được nhất thanh nhị sở. Từ nhỏ Linh Linh đã thập phần nhu thuận nghe lời, nhưng nếu nàng thực sự nháo loạn, cũng sẽ quyết không chịu thỏa hiệp, nếu không lúc trước cũng sẽ không phát sinh bi kịch hỏa thiêu tiểu tam.
Nàng từ nhỏ liền được Bạch Phượng Hoàng chiều đến hỏng rồi, có khi vô tâm làm ra cái tai họa gì cũng sẽ bị hắn dùng quyền đại thế đại ở tiên giới, dùng một cánh tay che trời. Một thần tôn có quyền lực cực lớn, nàng làm việc liền chưa bao giờ lo sợ đến hậu quả, nên cứ thế công chúa Thần Long tộc bị nàng đốt cháy sạch!
Nói lại thì, khi đó nếu nàng muốn thiêu thì sao không vụng trộm mà thiêu, cư nhiên lại minh mục trương đảm* thiêu ngay giữa ban ngày ban mặt trên đảo của chính mình! Lại nói tiếp, thiêu cũng được, nàng còn dùng Hồng Liên nghiệp hỏa của hắn truyền thụ cho thiêu! =. =
*Ý nói đường đường chính chính
Trên trời dưới đất tứ hải bát hoang, người có Hồng Liên nghiệp hỏa có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa nàng cũng không chuẩn bị dọn dẹp sau đó, sau khi thiêu xong liền bỏ đi, ngay cả Cửu thiên thần võng cũng không thu lại, liền để tại nơi đó, ni mã khỏi cần tra cũng biết là ai làm.
Bạch Phượng Hoàng phải đối mặt nhiều 'bằng chứng như núi' như vậy, cho dù có muốn giúp nàng thoát khỏi tội danh cũng đành hết đường chối cãi, hữu tâm vô lực, vô số lần hắn đều tự hoài nghi, một vị thần anh minh như hắn rốt cuộc tại sao có thể dưỡng ra một cái bảo bối ngốc như vậy?
Sau này nhất định hắn sẽ chú trọng việc bồi dưỡng trí lực cho nàng. =. =
Chỉ số thông minh đầu tiên cần được bồi dưỡng vào phần ẩm thực, hơn nữa gần đây hắn cũng khá quan tâm tới một việc khác.
Linh Linh nay mười lăm tuổi mà bộ dạng chỉ như một tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi, đã đến thời kỳ trưởng thành phát dục. Mấy ngày trước đây Bạch Phượng Hoàng tên xấu xa này ánh mắt đều luôn bất động thanh sắc dán trên dáng người nhỏ bé cứng nhắc còn chưa phát dục của Linh Linh, ngó tới ngó lui nửa ngày. Hàng ngày không đứt đoạn, trên bàn ăn của Linh Linh luôn có những món có sử dụng đu đủ, táo đỏ, lạc xuất hiện ——tâm tư cái tên này cho tới bây giờ vẫn luôn sâu không lường được như thế.(Ặc, sâu quá cơ ~)
Hôm nay mới sáng tinh mơ, hắn cư nhiên gọi người hầu đến nói muốn ăn vài món mặn bổ dưỡng, canh táo đỏ hầm chân giò này, củ từ thanh duẩn sao gà can này, canh cá hố đu đủ này, canh thịt dê hầm nhân sâm này, tất cả đều là dưỡng nhan nở ngực. Linh Linh ăn đến mức mặt nhăn như trái khổ qua, khổ không nói nổi, nàng vẫn có thói quen ăn đồ ăn sáng là thức ăn nhẹ.(Mấy món này nghe lằng nhằng quá, đau hết cả đầu @@””)
Bạch Phượng Hoàng tên này ở bên cạnh thiết diện vô tư giám sát, cứ liên tục đổ lại đổ đầy bát của Linh Linh, bá đạo yêu cầu bắt nàng phải ăn sạch hết thảy. Linh Linh ôm bát thỉnh thoảng trốn tránh chiếc đũa của hắn, vẻ mặt đau khổ cùng hắn cò kè mặc cả, cắn chân gà sẽ không chịu ăn tim gà, uống canh cá hố không chịu uống canh thịt dê, khóc lóc om sòm chiêu xấu xa nào cũng lôi ra sử dụng hết, Bạch Phượng Hoàng nhìn nàng dầu muối không vào, khóe môi lại lặng lẽ cong lên, trong mắt phượng biểu lộ đều là vui thích tràn đầy.
Lúc này bọn họ cũng giống như những gia đình tầm thường nhất nơi hồng trần thế tục, phu quân cao lớn tuấn mỹ cùng tiểu thê tử yêu kiều xinh đẹp (Nhưng tuổi nàng ấy không khỏi quá nhỏ đi?)* vào mỗi buổi sáng bình thường, đắm chìm trong nắng sớm vàng nhạt, ngồi trước bàn dùng cơm. Một người thì đang ở trong phúc không biết mình có phúc, vẻ mặt khổ đại cừu thâm ôm bát vùi đầu đau khổ ăn, một bên khóe môi lặng lẽ mỉm cười không ngừng gắp đồ ăn qua, bất động thanh sắc ôn nhu biểu lộ tình nùng mật ý, cũng thật có vài phần hương diễm động lòng người.
*Lời tác giả
Lúc này, Mãng Xà tinh đồ ngu ngốc nhà nó thật sát phong cảnh, nộ khí đằng đằng phi vào.
Nàng không đầu không đuôi, vừa vọt vào phòng liền mắng: "Bạch Phượng Hoàng ngươi cái đồ rùa con quả thực không phải là người, tiểu quai quai* là bảo bối do Cốt Đầu Tinh ngu ngốc tân tân khổ khổ nuôi lớn, không thể để cho ngươi phá hủy nàng."
*Tiểu quai quai: Cách gọi thân mật dành cho những cô bé từ 7-13 tuổi.
Nàng mắng xong mới nhìn lại đống thức ăn trên bàn. Mãng Xà tinh vốn có hình người là ngực to eo nhỏ mông cong, dáng người quả thật rât được, mấy thứ này nàng cũng từng ăn không ít, đương nhiên biết là có công hiệu gì. Nàng cực kỳ khinh bỉ, Bạch Phượng Hoàng tên xấu xa này thực là có nội tâm cực độ đáng khinh, xoay mặt hừ ra một tiếng từ trong lỗ mũi: "Tiện nam nhân!"
Bạch Phượng Hoàng vốn cũng rất phiền chán Mãng Xà tinh luôn biến thành bộ dáng Linh Linh khi nhỏ, lúc này thấy nàng không dùng não vừa vọt vào liền chửi bới, hắn lạnh lùng giương mắt nhìn về phía Hư Ngụy vừa đuổi vào đến cửa.
Thần sắc Hư Ngụy thực xấu hổ, nếu Bạch Phượng Hoàng trực tiếp tức giận động thủ thì còn đỡ chút, nhưng hắn chỉ bất động như núi lạnh lùng nhìn người như vậy, ngược lại làm cho bản thân cảm thấy thập phần đường đột vô lễ.
Hắn ôm lấy Mãng Xà tinh vào lòng, vốn là muốn chạy nhanh đi khỏi, Bạch Phượng Hoàng lại lạnh lùng nghiêm mặt, giọng điệu không nóng không giận, đạm mạc thản nhiên đến cực điểm, "Các ngươi nghe ai nói?"
Tư Mệnh cũng đã biết mình sắp xong đời rồi, ở ngoài sân muốn đằng vân giá vũ, lòng bàn chân trơn trợt muốn mau chóng chạy đi. Mí mắt Bạch Phượng Hoàng cũng không nâng chút nào, "Lăn tới đây!"
Linh Linh cũng phát hiện Bạch Phượng Hoàng tựa hồ đang tức giận. Tuy rằng thoạt nhìn bộ dáng hắn bình tĩnh như vậy, cũng dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến trời trong lạnh nhạt trước khi bão táp tiến đến. Nàng buông chiếc đũa, nâng nhẹ tay kéo kéo cổ tay áo Bạch Phượng Hoàng.
Hắn nghiêng đầu, thấy trên khuôn mặt nàng phủ kín nỗi lo lắng lại có điểm giống như là sợ hãi, liền sẵng giọng ánh mắt cũng dịu xuống, vươn cánh tay duỗi ra ôm nàng đặt lên trên đùi, trấn an cọ cọ cái trán của nàng: "Bảo bối, đừng sợ."
Lúc này Tư Mệnh mới vừa chậm rì rì vừa bò vừa đi tiến vào, chui rúc thẳng vào chỗ góc phòng cạnh cửa sổ, nếu tình huống chuyển biến xấu hắn sẽ nhanh chóng thoát ra từ cửa sổ trốn chạy. Bạch Phượng Hoàng cười như gió xuân nhìn về phía hắn, giọng điệu chậm rãi kia đặc biệt hòa ái dễ gần: "Đã nói gì vậy, chi bằng cũng nói cho bản tôn nghe cùng chút."
Tư Mệnh phi thường khiêm tốn chối từ: "Chuyện ấy nói ra cũng không có gì thú vị, cũng không dám chậm trễ thời gian quý giá của thần tôn."
Tư Mệnh biết lần này đã phạm vào kiêng kị của thằng nhãi này, chọc hắn xù lông lên, kiên trì khụ hai tiếng thanh thanh cổ họng, giả ý làm ra tư thế muốn bắt đầu bài giảng, một mặt cấp ánh mắt cho Hư Ngụy.
Hư Ngụy cũng biết ý tứ của hắn, mặt không đổi sắc chỉ về phía Linh Linh: "Đan thất luyện dược của vi sư đang đỏ lửa, Linh Linh ngươi đi thay vi sư nhìn sắc lửa."
Linh Linh thấy rất kỳ quái, trước kia sư phó chưa bao giờ bảo mình đi trước nha. Bất quá cho tới bây giờ nàng luôn thành thật nghe lời, đáp lại: "Nga, đã biết thưa sư phó." Rồi nhanh chóng trèo xuống từ trên đùi Bạch Phượng Hoàng.
Nào biết Bạch Phượng Hoàng đúng là không lưu tình chút nào, cánh tay không chịu buông lỏng, gắt gao ôm Linh Linh vào ngực: "Cùng nghe."
Nếu nói trắng ra trước kia Phượng Hoàng còn từng thừa dịp trước kia Linh Linh quên đi quá khứ mà đục nước béo cò, căn bản cũng chỉ là vì hắn không muốn nhắc lại đoạn chuyện cũ kia. Nếu hiện tại có kẻ không sợ chết dám đến chạm tới vết sẹo của hắn, vậy thì, đơn giản lại thống khoái đầm đìa đau một lần!
Lại đau them một lần, lại càng nhớ rõ ràng hơn, sẽ đối xử với nàng thật tốt, càng them quý trọng...
Lần này miệng Tư Mệnh cũng ngậm chặt y như xác trai vậy, một bộ đánh chết người gia cũng không nói. Tư Mệnh và Bạch Phượng Hoàng quen biết mấy ngàn năm, chẳng lẽ còn không biết hắn kiêng kị nhất chính là những kẻ sau lưng bàn luận lung tung về Bạch Linh sao?
Mãng Xà tinh cũng là kẻ không sợ trời không sợ đất, nàng thật sự ngay thẳng, giơ ngón tay trắng noãn vung ra khỏi ống tay áo dài rộng, chỉ thẳng vào mũi Bạch Phượng Hoàng: "Hắn không nói lão tử nói. Bạch Phượng Hoàng ngươi cái đồ rùa con thật không phải là người, Tư Mệnh hắn cái tên hèn nhát sợ ngươi, chẳng lẽ lão tử cũng sợ ngươi! Lão tử hôm nay sẽ vạch trần hết tất thảy, đem cái áo khoác ngươi ngụy trang xé tan, đem ngươi đánh hồi nguyên hình, làm cho tiểu quai quai thấy rõ bộ mặt xấu xí của ngươi!"
Tư Mệnh hận không thể đương trường cắn lưỡi tự sát! Ni mã còn không bằng chính hắn nói, còn có thể nói uyển chuyển dễ nghe chút. Đằng này Mãng Xà tinh xuất khẩu thành bẩn(nguyên văn, nguyên văn!!!), lời hay theo miệng nàng đi ra đều có thể biến thành rắm thối.
Bạch Phượng Hoàng lại ôm Linh Linh cười dài mà nghe, trên mặt một chút cũng không tức giận, bộ dáng kia của hắn nhìn ở trong mắt Tư Mệnh, thật là làm hắn cả kinh không nhẹ.
Tên này lần này thật sự là giận đến cực điểm! Mới có thể bày ra bộ dáng hù chết người không đền mạng như vậy. Hắn vẫn còn nhớ rõ lần cuối tên này bày ra tư thái như vậy, chính là vào mấy trăm năm trước ở trên Thiên cung gặp được hai vị cao cấp Tiên thị Lăng Tiêu cung đang lén lút nói mát Bạch Linh ở trong góc.
Khi đó hắn ta cười dài bảo bọn họ lặp lại một lần nữa, một chữ không thiếu, toàn bộ cẩn thận nghe xong, sau đó nói trở mặt liền trở mặt, trực tiếp gọi thiên binh đem hai tiên nữ đó quăng vào Vong Xuyên, làm cho hai kẻ nói xấu đó cũng phải nếm thử tư vị bị vạn quỷ cắn nuốt.
Hai vị kia thế nhưng lại là Tiên thị cao cấp của Lăng Tiêu cung, là người hầu hạ trước mặt Thượng Đế, tục ngữ nói đánh chó còn phải ngó mặt chủ, hắn đến rắm cũng không đánh một cái đã quăng người ta vào Vong Xuyên, thực giống như quét rác lên mặt Thượng Đế, làm ngài tức giận đến thiếu chút nữa dùng một đạo thần lôi trực tiếp bổ hắn.
Tư Mệnh khi đó đã nghĩ, có phải chăng Bạch Phượng Hoàng hắn ta đã cố tình chọc giận Thượng Đế để cầu cái chết?
Dù sao từ sau khi Bạch Linh nhảy xuống Vong Xuyên, hắn ta liền biến thành âm dương quái khí, thi thoảng sẽ phát điên một bận. Có khi vừa uống một bữa rượu đến nỗi mấy ngày mấy đêm sống mơ mơ màng màng, không phải say khướt chạy tới bên dòng Vong Xuyên, giống như không cần mệnh mà nhảy xuống đáy sông, tìm kiếm Cốt Đầu muốn giết hắn, lại tìm kiếm xương trắng của Bạch Linh bị ác quỷ gặm hết, lại chạy tới Dịch Trì không đầu không đuôi tìm kiếm hoa sen, dùng thần lực ở trên mặt nước tạo ra một đóa lại một đóa Bát Bảo Hồng Liên, giống như điên rồi tạo ra hoa sen nở che hết mặt nước, giống như làm như vậy thì một ngày nào đó, Bạch Linh nói không chừng sẽ lại ngồi trên lá sen nở nụ cười với hắn. Nhiều khi các tiên sử của Nam Hỏa cung tìm không thấy hắn, cuối cùng đều lôi được ra hắn ta bất tỉnh nhân sự nằm dưới đáy bùn bên dưới Dịch Trì nở đầy hoa sen.
Thẳng đến sau khi lại có tin tức của Bạch Linh, hắn mới khôi phục lại ra dáng người.
Ngày ấy đêm hôm khuya khoắt hắn chạy tới tìm Tư Mệnh, trong lòng bàn tay nhưng lại thật cẩn thận ấp lấy một đoàn tán hồn như hỏa diễm ẩn ẩn nhảy lên, cái tư thái nâng niu như trân như bảo của hắn khi ấy, Tư Mệnh mà không biết đây là hồn phách Bạch Linh cũng khó.
Tư Mệnh cũng không đoán ra được Bạch Linh nhảy xuống Vong Xuyên, thế nhưng lại có thể đại nạn không chết. Bạch Phượng Hoàng lấy thần lực mạnh mẽ ngưng tụ lại hồn phách của nàng, Tư Mệnh đã khuyên bảo hắn đây là chuyện nghịch thiên ngàn ngàn vạn vạn lần cũng không được làm, hắn lại cố ý làm, lạnh lùng nghiêm mặt cũng không quan tâm hậu quả nguyên nhân trước sau, liền mạnh mẽ yêu cầu Tư Mệnh ở trên cuốn sổ 'Mệnh cách bạc' vì Bạch Linh mà mở một tờ, viết xuống mệnh số làm hắn vừa lòng. Bọn họ liền xuống địa phủ, tìm Diêm Vương đi cửa sau, đưa Bạch Linh đầu nhập vào luân hồi.
Tư Mệnh những tưởng rằng Bạch Phượng Hoàng theo Bạch Linh nhập phàm trần, ai ngờ thằng nhãi này sau đó lại giống như con chim đà điểu, vẫn trốn chui trốn nhủi ở Tây Hải, không dám đi gặp Bạch Linh. Tư Mệnh còn khinh bỉ hắn, ni mã sớm biết hôm nay cần gì lúc trước làm như thế, khi người đã chết ngươi mới biết hối, mới biết đau thì có thể làm gì? Mà nay, Bạch Tiểu Linh người thế gian nọ, vẫn còn là tiểu hải xà Nam Hỏa cung sao?
Tư Mệnh yên lặng nhìn về phía Linh Linh ngồi ở trong lòng Bạch Phượng Hoàng nghe lời mở đầu của Mãng Xà tinh mà tỉnh tỉnh mê mê không đáp... Tuy rằng vẫn là khuôn mặt kia, vẫn là đoàn hồn phách ấy, nhưng mà, từ một khắc khi nàng nhảy vào Vong Xuyên kia, Bạch Phượng Hoàng, ngươi có cho nàng cái gì, mọi thứ cũng đã không thể toàn vẹn nữa rồi.
Nàng đã sớm không phải hải xà ngày ấy. Mấy ngàn năm sớm chiều làm bạn, chỉ có ngươi còn từng tí nhớ rõ không quên, còn nàng, cái gì cũng đã quên. Người quan trọng nhất trong sinh mệnh nàng cũng không còn là ngươi. Chỉ có ngươi còn canh cánh trong lòng cho đoạn tình sớm đã tiêu tán như mây khói, hãm ở bên trong không dứt ra được. Còn muốn buông uy nghi của thần tôn đi ngụy trang một phàm nhân, giả mạo phụ thân của nàng mới có thể lấy được sự không muốn xa rời đối với ngươi như nàng ngày xưa, ngươi cũng thật sự là quá đáng buồn đáng thương đáng tiếc.
...
"Tiểu quai quai của chúng ta có điểm nào là không xứng với ngươi?" Mãng Xà tinh đã mắng nửa canh giờ, nàng vẫn còn chỉ vào cái mũi Bạch Phượng Hoàng mà tức giận mắng: "Ni mã Phượng Hoàng rất giỏi ư? Không phải chỉ là một con chim phá hoại thôi sao? Lão tử một cái tát cũng có thể chụp chết ngươi, ngươi đắc ý cái gì!"
Linh Linh cũng cố gắng nghe xong nửa canh giờ, nhưng đầu nàng vẫn mù mịt đến mạc danh kỳ diệu.
Mãng Xà tinh nói chuyện hoàn toàn không có kinh nghiệm như Tư Mệnh, trật tự nàng nói không rõ, bừa bãi lại thừa thãi, thường thường nói đến chỗ tức giận liền liên tiếp đưa ra những ý tưởng chủ quan, lại thêm một chút chửi bới, mắng đến nước miếng bay tứ tung.
Linh Linh nghe đến choáng váng, đầu căng não trướng, thấy phụ thân bị người ta chỉ vào mũi mà chửi bới không đầu không đuôi như vậy, nàng cũng không tránh khỏi có chút mất hứng. Đến khó cho Bạch Phượng Hoàng bị mắng suốt nửa canh giờ, thế nhưng mặt không đổi sắc. Hắn cúi đầu nhìn về phía Linh Linh, đôi mắt sâu thẳm khó dò, "Ngươi thấy thế nào?"
Trong phòng có một chút im lặng quỷ dị, bốn ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm Linh Linh. Nữ nhân vật chính hiện tại muốn phát biểu ý kiến, trong ánh mắt Tư Mệnh đã muốn bốc cháy lên lửa bát quái cháy hừng hực, lỗ tai dựng thẳng so với thỏ còn cao hơn.
Linh Linh bị bọn họ trừng, trong lòng có chút sợ hãi, nhất là Mãng Xà tinh có một đôi mắt to trừng trừng, hung hăng trừng mắt, 'Sưu sưu' phóng mũi tên nhọn về phía nàng, bộ dáng nếu lời nàng nói ra không hợp ý thì sẽ xông tới cắn chết nàng vậy.
Linh Linh khổ sở suy nghĩ nửa ngày, quyết định dùng cái an toàn nhất, nhược nhược nói: "Thiêu người... Là không đúng."
"..." Một trận lặng im.
Mấy người đều có chút không biết nói gì, Mãng Xà tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận không thể lập tức đi lên giơ cánh tay hung hăng đánh nàng vài cái tát tai, tát tỉnh nàng, muốn nàng nhớ rõ phải làm một con rắn có tôn nghiêm!
Mắt nàng lộ ra hung quang, Linh Linh cũng có chút sợ, mà bộ dáng hiện tại của Mãng xà tinh quả thực rất dọa người. Nàng giương mắt nhìn Bạch Phượng Hoàng, uyển chuyển phát biểu hai câu ý kiến hòng thỏa mãn Mãng Xà tinh: "Phụ thân, người là không phải không thích hải xà yêu kia sao? Giả nếu không thích, có thể nói rõ ràng với nàng, nàng sẽ không thiêu chết cháy người... Khả năng chính nàng cũng sẽ không chết."
Hắn không nói được một lời, chỉ là nhìn nàng thật sâu. Ánh mắt của nàng trong suốt như vậy, không chứa một tia chỉ trích, chính là dùng giọng điệu thật đáng tiếc thực uyển chuyển cảm thán cho cái bi kịch vốn có thể tránh này, cũng chính là từng chữ từng chữ một, tự tự kiến huyết, tựa như lưỡi dao sắc bén nhất trên đời khoét sâu vào trong ngực hắn —— làm sao có thể không thích, yêu nàng còn không kịp, làm sao có thể ghét bỏ.
"Có một số việc..." Hắn rốt cục lạnh lùng giương mắt, mắt phượng sắc bén như băng nhận nhìn mọi người xung quanh, mới thản nhiên mở miệng, "Bản tôn không làm sáng tỏ, không có nghĩa là người khác liền có thể lập ý nói xấu lung tung."