Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 74: Trang viên đẫm máu, cảnh còn người mất. hai chọn một, rời đi, hay lưu lại…

Chiếc hộp cuối cùng được mở ra, thứ mà mọi người nhìn thấy, đều khiến tất cả thất vọng. Cũng không phải thứ gì không tưởng tượng nổi, chỉ là một… con búp bê thật bình thường. Không phải bằng nhựa, mà là làm bằng vải, cái loại rất cũ xưa, nhưng lại rất tinh xảo, được may bằng thủ công thuần, nhìn ra được, từng được ai đó rất quý trọng, hoàn toàn mới tinh. Mà trên đỉnh đầu búp bê kia bị ghim một cái đinh màu bạc, ở ngực bị đóng một cái cọc gỗ.

“Ai biến thái như vậy a, con búp bê này thật thảm.” Phong Tiểu Vũ thốt lên.

“Đừng đụng vào, đây là phong ấn!” Bạch Lâu thấp giọng nói, “Búp bê bị phong ấn.”

Tiêu Bắc khẩn cấp mở ra lá thư đặt trước ngực búp bê, thư lần này rất dài, nhìn thoáng qua, Tiêu Bắc bắt đầu đọc:

“Tôi thật vui mừng, các vị đã đọc lá thư này.

Nhiều năm qua, bí mật này vẫn bảo tồn trong trong tôi, chưa từng nhắc đến với ai.

Con búp bê này, tôi cũng không biết nó xuất xứ từ nơi nào, nhưng Maggie vẫn luôn ôm nó vào ngực… Có người nói, lúc cô ấy được cứu ra từ trại tập trung, cũng ôm con búp bê này.

Như vậy, chúng ta tiếp tục câu chuyện kia đi…

Sau khi thời thơ ấu của Maggie trôi qua, thì dần dần bắt đầu những tháng năm tịch mịch.”

Tiêu Bắc đọc tới đây, đột nhiên nghe Phong Danh Vũ kêu lên một tiếng “A”, rồi bỏ chạy, còn kéo theo Tiểu Ái.

“Sao vậy?” Tiêu Bắc bị cô làm cho giật mình.

Phong Tiểu Vũ kế bên nói, “Chị nói chuyện này quá ‘ngược’, chị thích người lùn nhỏ kia, nhưng người lùn nhỏ kia hiển nhiên không phải nữ chính, hơn nữa sau đó lại có vẻ rất bi thảm, cho nên chị không muốn nghe, còn nói chuyện này sẽ dạy hư trẻ con, cục cưng nhà Tiểu Ái cũng không được nghe.”

(người lùn ở đây nguyên văn bà Nhã ghi là “tiểu chu nho” tức là một loại người có dáng vẻ nhỏ bé, thấp tủn. Ai đọc qt rồi thì sẽ biết cái chỗ “nữ chính” ta edit bà Nhã ghi là “nữ trư”… ta nghĩ do chữ trư với chữ chu giống nhau quá nên bà Nhã bị sai chính tả, nên tự động đổi lại thành nữ chính, cứ hai chữ “nữ trư” kia nó chả có ý nghĩa gì = =+)

Tiêu Bắc cũng hết cách.

Lại nghe Tiếu Hoa thản nhiên nói, “Maggie kia, có phải người hay không còn chưa chắc.”

“Ừ!” Lam Minh biểu thị tán thành với suy luận của Tiếu Hoa, “Chính xác!”

“Dựa theo tình huống của Maggie, càng giống như tá thi hoàn hồn.” Bạch Lâu chậc chậc hai tiếng, lắc đầu.

Tiêu Bắc run lên, dù sao năng lực tiếp nhận của cậu vẫn là của nhân loại, cảm thấy rất dọa người.

“Bắc Bắc.” Lam Minh cười cười với cậu, “Ở đây nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, còn chưa thích ứng được sao?”

“Ha hả…” Tiêu Bắc cười gượng hai tiếng, cầm thư lên tiếp tục đọc.

“Con búp bê này gọi là Sophie, Maggie luôn đem mọi tâm sự của mình kể cho nó nghe.” Tiêu Bắc đọc tiếp nội dung trên thư:

“Câu chuyện bắt đầu từ khi tôi dẫn Marilyn về nhà.

Khi chúng tôi vừa rời thuyền về tới trang viên, tôi hoàn toàn ngây dại… Đó đã không còn là trang viên tươi đẹp trong ký ức của tôi. Marilyn thậm chí còn nghĩ tôi lừa cô ấy, nhà của tôi căn bản không phải nông trang, mà là nhà hoang.

Đúng, đó thực sự là một khu nhà hoang.

Trang viên trước kia, tôi hầu như không tìm được một tấc đất nào không phải màu xanh, trước trước sau sau đều là vườn hoa, xa xa là cây trồng và ruộng đồng xanh mượt, sau trang viên là rừng cây xanh um tươi tốt. Nhưng còn hiện tại?! Trên mặt đất chỉ có cát vàng, đất đai và cỏ cây khô nứt nẻ. Đồng ruộng đã hoang vu, dường như đã rất lâu không ai trồng, bãi cỏ xa xa cũng không còn đàn dê đang chạy băng băng và những con chó săn đáng yêu. Rừng rậm sau phòng xá… đó là cái gì a?! Đã không còn khu rừng xanh lá, chỉ còn lại những chạc khô đâm chỉa tua tủa, xảy ra chuyện gì? Thôn trang này bị châu chấu quấy nhiễu sao? Hay đã xảy ra nổ hạt nhân? Nơi này đã không phải nơi mà con người có thể ở lại.

Marilyn hiển nhiên bị kinh hách, cô ấy lo lắng cho tôi, nghĩ có phải xảy ra biến cố không tốt nào hay không, bởi vì sắc mặt của tôi có thể không tốt hơn người chết được là bao.”

“~” Tiêu Bắc đổi sang trang thứ hai, nhướng mi, “Tại sao lại như vậy a.”

“Cái đó giống như oán khí tạo thành.” Sphinx nghe được thì lắc đầu, “Tuyệt đối là oán khí!”

“Đúng vậy.”

“Oán khí?” Tiêu Bắc thắc mắc, “Oán khí gì mà lợi hại như vậy a, còn hơn cả nổ hạt nhân nữa.”

“Oán khí của yêu ma là rất nguy hiểm.” Lam Minh lắc đầu, “Đặc biệt vài loài quỷ quái vốn là do oán khí cấu thành.”

“Thật không?” Tiêu Bắc khó hiểu.

“Tiêu Bắc, ngươi cũng từng xem rồi đó thôi, trong truyện ma thường nhắc tới, bãi tha ma hoặc nơi hỏa táng thường có oán khí rất nặng.” Bạch Lâu thở dài, “Vong linh đều có chút oán khí, một phần là do lưu luyến với thế nhân, một phần là do không cam lòng. Những thứ đó tụ tập lại đều là lực lượng hắc ám đáng sợ. Mà những nơi tràn ngập vui vẻ và sức sống, đặc biệt là nơi trẻ em vừa sinh ra, thường có thể thấy một loại ánh sáng hạnh phúc, điện từ ở đây là màu trắng ấm áp. Mà nơi người chết tập trung, đặc biệt là người bị uổng mạng, đa phần đều là hắc khí. Ngươi đoán, trên đời này, nơi nào oán khí tập trung sau cùng?”

“Hỏa táng… A!” Tiêu Bắc cả kinh, nhớ tới, “Trại tập trung Nazi! Bãi tàn sát!”

“Đúng rồi.” Khế Liêu gật đầu, “Phàm những nơi xảy ra tàn sát, đều có oán khí.”

“Nói như vậy, oán khí là tập trung trên người Maggie sao?” Tiêu Bắc thắc mắc.

“Rất có thể.” Đao Tù nói, “Trước đây lúc tôi đi ngang di chỉ giết người hàng loạt Rwanda và chiến trường tàn sát Khmer Đỏ, thấy được rất nhiều người tá thi hoàn hồn.”

“Vậy phải làm sao để tá thi hoàn hồn?” Phong Tiểu Vũ không rõ.

“Nói đơn giản.” Lam Minh suy nghĩ một chút, “Thì là người khỏe mạnh đi tới một nơi có oán khí rất nặng, sau đó những oán khí tụ tập thành đoàn này bám vào linh hồn người khỏe mạnh, người đó dần dần trở bệnh, bị oán khí xâm chiếm, hợp hai làm một. Qua một đoạn thời gian, người đó dần chết đi, nhưng oán khí bao vây bên ngoài, bên trong có thể đã thối rữa hoặc biến thành xác ướp, bên ngoài xem vẫn là hình thái lúc đầu.”

Tiêu Bắc nhíu mày mất kiên nhẫn, “Nói như vậy, tình huống có thể là Maggie chỉ có cái xác bên ngoài có hình dạng trẻ em, bên trong đã thối rữa cả rồi?”

“Đúng vậy.” Sesier gật đầu, “Nếu như ôm nó một cái, nghĩ nó là một đứa trẻ là sai lầm rồi, bởi vì bề ngoài là một đứa trẻ, nhưng bên trong có thể đã nát vụn chỉ có xương khô.”

Tiêu Bắc không nhịn được mà rùng mình một cái.

Cổ Lỗ Y vỗ vỗ đầu Tiêu Bắc, “Cô cô.”

Tiêu Bắc biết nó bảo mình không cần sợ… Nghĩ có chút mất mặt, bị “con cưng” xem thường rồi.

Ho khan một tiếng, Tiêu Bắc tiếp tục đọc nội dung trong thư:

“Tôi cố gắng trấn định đi vào trong trang viên, không ai đi ra nghênh đón tôi, cổng trang viên khép hờ, chuông cửa đã hỏng, tôi ấn thật lâu cũng không ai đi ra… Lẽ ra phải có vài công nhân chứ a?!

Tôi dẫn theo Marilyn đi vào, tới trước cổng trang viên, mỗi một bước, tôi đều cảm thấy lòng mình đang rỉ máu.

Rốt cuộc đã tới cửa, tôi gõ cửa.

Qua thật lâu, có người chậm rãi đi ra, bước chân rất chậm rất chậm, cửa rốt cuộc mở ra…

‘Annie!’

Một lúc lâu tôi mới nhận ra, người phụ nữ già nua đầu đầy tóc bạc trước mắt là một trong những người mẹ da đen… Tôi nhớ rõ tuổi của bà cũng không lớn a, tôi chỉ rời đi chưa tới vài thập niên, vì sao một người trung niên lại biến thành một lão bà như thế, mái tóc xám trắng và vóc người khô quắt nói lên điều gì?

‘Cậu chủ?’ Trên gương mặt vốn không hề giống người sống của Annie, lộ ra một ít kinh hỉ, đương nhiên, rất nhanh đã biến thành mất mát và lo lắng.

“Mary, đến đây, đây là Annie, bà ấy vẫn chăm sóc anh tới lớn.’ Tôi giới thiệu. Tôi nhớ rõ khi mình rời khỏi nhà, Annie vẫn cứ dông dài, nói tôi nhớ kỹ khi sống ở thành phố, tìm một ý trung nhân để kết hôn, Marilyn vô cùng đẹp, Annie nhất định sẽ thích cô ấy.

Nhưng mà, vẻ mặt khi Annie thấy Marilyn giống như thấy quỷ, một lúc lâu, bà mới có chút thân thiết mà gật đầu, “Đúng vậy… Kết hôn rồi, đã kết hôn rồi… Thật tốt quá.”

Lúc bà nói câu thật tốt quá, tôi không nhìn ra được rốt cuộc là vui mừng hay khó chịu, vẻ mặt của bà rất phức tạp.

‘Papa đâu?’ Tôi hỏi Annie.

‘Ông chủ thân thể không khỏe lắm, ở trên lầu.’ Annie trả lời.

Tôi giao hành lý cho bà, dẫn theo Marilyn vào nhà… Nhưng, Marilyn cũng không quá hăng hái, có lẽ là nghĩ Annie không thích cô ấy. Trong nháy mắt đó, tôi nghĩ Marilyn thậm chí đã muốn lập tức rời khỏi đây, trở lại New York bắt đầu cuộc sống mới của chúng tôi, cô ấy hẳn là hối hận vì đã tới nơi này.

‘Annie, có thể chuẩn bị bữa cơm tối phong phú cho Mary không?’ Tôi có chút mong đợi nhìn sang Annie.

Bà ấy hẳn cũng chú ý tới vẻ mặt của Marilyn, vội vàng gật đầu, đồng thời nói với Marilyn, ‘Phu nhân vô cùng xinh đẹp, lúc nãy tôi quá mức kinh ngạc rồi.’

Quả nhiên, vẻ mặt của Marilyn hòa hoãn một chút, ôn hòa nở nụ cười với Annie —— Cô ấy quả thật là dịu dàng.

‘Thomas!’

Lúc này, một tiếng nói trong trẻo giòn giã truyền đến, khiến trong lòng tôi khẽ động, xoay mặt nhìn sang, chỉ thấy một bóng người nhỏ xinh hồng hồng chạy tới, lao vào trong lòng tôi.

Tôi theo bản năng ôm lấy cô ấy, ‘Maggie…’

Trong căn nhà u ám đó, cây cối héo rũ, tất cả không khí đều chìm trong trầm lặng, sự xuất hiện của Maggie phảng phất như một con bướm nhỏ bay ra từ phế tích.

‘Thân ái, em ấy là em gái của anh à?’ Marilyn cũng bị Maggie hấp dẫn, cô ấy hỏi xong lại nghĩ không thích hợp, nghĩ tuổi của tôi đáng ra không có một cô em gái nhỏ như vậy, tôi cũng từng nhắc tới với cô ấy, mẹ của tôi mất sớm.

Đang lúc tôi xấu hổ không biết nên giới thiệu Maggie như thế nào, thì Maggie lại nhu thuận gật đầu, ‘Dạ, em gọi Maggie… Xin chào, Marilyn… Em vô cùng thỏa mãn.’

Tôi sửng sốt.

Mariyn cũng sửng sốt, giật mình nhìn Maggie, ‘Em biết tên của chị?’

‘Dạ!’ Maggie cười tủm tỉm gật đầu, khôi phục vẻ mặt ngây thơ, ‘Lúc Thomas viết thư có nhắc đến chị, anh ấy nói chị là một cô gái xinh đẹp.’

Trên gương mặt của Marilyn lập tức xuất hiện một tầng đỏ ửng, giơ tay bế Maggie, tôi biết, Marilyn vẫn luôn mơ ước có được một đứa con gái để nâng niu như một cô công chúa bé, mà Maggie thực sự rất đáng yêu.

‘Thân ái, anh nên sớm mang em tới đây một chút!’ Sự không vui của Marilyn thoáng cái biến mất, Maggie nhiệt tình thân thiết cho cô ấy một lễ hôn môi, chọc cho cô ấy cười loan cả mặt mày.

Maggie ôm búp bê cười tủm tỉm với Marilyn, ‘Bạn ấy là Sophie, là bạn tốt nhất của em, Mary có thể cùng chơi búp bê với em không?’

‘Đương nhiên!’ Marilyn đối với Maggie đã hoàn toàn không có năng lực chống lại, ôm cô ấy đến một bên chơi búp bê.

Tôi ngơ ngác đứng đó, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, sau lưng đều ướt đẫm… Rõ ràng tôi nhớ rõ, đã rất lâu tôi không viết thư cho Maggie, càng không thể nhắc tới chuyện Marilyn với cô ấy… Chẳng lẽ, là cha nói với cô ấy?

Lắc đầu, nhìn lại trên sofa, Marilyn đang vui vẻ chơi đùa với Maggie.

Chẳng lẽ… là tôi quá nhạy cảm? Cũng đúng, có thể Maggie chỉ xem tôi như anh trai, dù sao chúng tôi cũng cùng nhau lớn lên từ bé. Vì vậy, tôi bắt đầu áy náy, tôi là một kẻ xấu xa, đầu tiên là không nên có cảm tình với Maggie, sau đó lại thẹn khi gặp cô ấy, nhiều năm không về nhà, cho nên trong nhà gặp kiếp nạn, tôi không thể đúng lúc trở về.

Càng nghĩ càng có lỗi, tôi ngẩng đầu… Nhưng lại thấy ở cửa bếp, Annie đang lo lắng nhìn Marilyn.

Tôi bị ánh mắt của bà làm cho kinh sợ, đây là thần sắc gì? Kinh khủng, kinh khủng đến cực điểm!

Phát hiện tôi đang nhìn bà, Annie vội trốn trở lại bếp.

Tôi ý thức được —— Tất cả đều không đúng.”

Tiêu Bắc đọc xong trang này, thở hổn hển một hơi nhìn sang mọi người, “Mọi người thấy sao?”

“Bắc Bắc…” Phong Tiểu Vũ tựa vào Domi lầm bầm, “… Maggie thật là khủng khiếp a.”

Tiêu Bắc cười cười gật đầu, “Đúng vậy.”

Lam Minh hối thúc, “Bắc Bắc, đọc tiếp, tới đoạn gay cấn.”

Tiêu Bắc đành tiếp tục đọc:

“Vì vậy tôi nghĩ, biện pháp tốt nhất là đi hỏi cha, ông ấy hẳn sẽ cho tôi đáp án. Tôi đi lên cầu thang, tiến vào phòng của cha. Gian phòng tuy vẫn rất sạch sẽ, nhưng có vẻ cũ kỹ rách nát, cha nằm trên giường, mặc áo ngủ dày, đeo một cặp kính mắt, đang đọc sách.

‘Papa.’ Tôi đi đến bên giường gọi ông.

Cha ngẩng đầu, thấy được tôi, ngây ngẩn cả người, một lúc lâu mới hỏi, ‘Con… Sao con lại trở về?’

Tôi cũng sửng sốt, ‘Cha gọi con về mà.’

Sắc mặt của cha lập tức tái nhợt, ‘Cha… Cha rõ ràng bảo con tuyệt đối không được về! Vĩnh viễn đừng trở về.’

‘Con…’ Tôi không biết làm sao, phản ứng một hồi, nghĩ có thể là cha giận tôi, bởi vì đã rất lâu tôi không trở về, vừa định giải thích vài câu…

‘Trời ạ!’ Đột nhiên cha ngồi bật dậy, áo choàng trên người ông rơi xuống, khi đó tôi mới nhìn thấy vóc người gầy gộc như xương khô.

‘Xảy ra chuyện gì?’ Tôi không thể tin vào hai mắt của mình, tiến lên, chỉ thấy xương tay của cha nổi lên, run rẩy vung về phía tôi, ‘Mau! Mau chóng rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn không được trở về!’

‘A… A…’

‘Papa?!’ Tôi thấy ông kích động như vậy, vội vàng bưng nước trà trên bàn để ông thuận khí, lúc này, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.

Sắc mặt của cha càng trắng, kéo tay tôi hỏi, ‘Con… mang theo cả vợ về sao?’

‘Đương nhiên…’ Tôi gật đầu, liền thấy cha chán nản ngồi xuống giường, lắc đầu nói, ‘Xong, tất cả đều xong…’

Tôi không hiểu gì cả, thần tình của cha cứ như tận thế đã đến nơi.

Lúc này. Ngoài cửa có hai người đi vào, phía trước chính là Maggie, cô ấy kéo tay Marilyn, nhiệt tình nói, ‘Papa… Đây là Mary.’

Cha nhìn chằm chằm Marilyn một lúc lâu, gật đầu, ‘Tốt… Vợ rất đẹp.’

Marilyn lễ phép lại có chút ngượng ngùng kêu ‘Papa’, cũng rất lo lắng về bệnh tình của ông.

Vẻ mặt của cha dường như tốt hơn một chút, ông trò chuyện đôi câu, ân cần thăm hỏi cha mẹ của Marilyn một chút, bảo cô ấy xuống lầu ngồi trước, muốn đơn độc nói chuyện với tôi.

Marilyn nhu thuận gật đầu, mang theo Maggie rời đi.

Trước khi ra ngoài, tôi chú ý thấy Maggie quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn cha, ánh mắt đó… khiến tôi lạnh đến rùng mình.

Hai người vừa mới đi, cha bảo tôi đóng cửa lại.

Tôi đi đóng cửa rồi quay về bên giường, cha tóm lấy cánh tay của tôi, nói với tôi, ‘Trong ngăn tủ có một cái!’

Tôi cả kinh, ‘Sao vậy a… Sao lại cần nó?’

‘Lấy ra!’ Cha đứng lên, còng lưng đi tới trước bàn làm việc, từ trong hộc tủ lấy ra một nhúm đạn đưa cho tôi, còn có khế đất của trang viên và một cái túi da đầy tiền giấy, ‘Đừng qua đêm lại đây, mang theo Marilyn lập tức đào tẩu, mau!’

Tôi cúi đầu nhìn một chút… Đây hiển nhiên là những thứ ông đã sớm chuẩn bị, dở khóc dở cười hỏi, ‘Papa, xảy ra chuyện gì vậy?’

‘Đây vốn là cha tự lưu cho mình.’ Papa đột nhiên mở tủ, lấy ra một con dao bạc rất sắc nhọn, ‘Nhưng cha đã gần đất xa trời, con còn có người vợ tốt đẹp cùng nhau sống sót. Đi mau!’

‘Rốt cuộc là có chuyện gì?’ Tôi nhịn không được hỏi ông, ‘Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Những người khác đâu? Vì sao trang viên trở nên kinh khủng như vậy?’

Cha nhắm mắt đau khổ lắc đầu, ‘Con trai, con chỉ có hai con đường, rời khỏi nơi này, hoàn toàn rời khỏi, bằng không…’

‘Bằng không thì sao?’ Tôi mờ mịt hỏi.

Sắc mặt của cha trầm xuống, ‘Giết chết Maggie.’

.

.

_____________________